Ta nghe xong, trong lòng chợt bừng tỉnh… như ánh đèn xuyên qua màn sương đặc.
Thì ra là vậy.
Thì ra là muốn mua sát thủ g.i.ế.c ta.
Một kẻ mang danh tướng quân, mà tâm cơ lại hèn mọn đến thế — đúng là nực cười.
Ta đem toàn bộ mưu đồ của Vệ Tuân và Dương Uyển Phất kể cho Tạ Loan nghe.
Tạ Loan cười lạnh:
“Nam nhân bội bạc, quả thực lòng lang dạ thú. Cho dù có đem hắn thả vào chảo dầu cũng chẳng uổng. Y La, ngươi định làm thế nào?”
Tạ Loan là người ta tin được.
Chỉ vì một nam nhân phụ bạc mà đánh mất lòng tin với bằng hữu — đó mới là ngu xuẩn.
Thế nên ta không giấu nàng, đem toàn bộ kế hoạch nói rõ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cuối cùng, ta chậm rãi mở lời:
“Vệ Tuân phụ ta như vậy, ta rút sạch gia sản nhà họ Vệ — coi như thu phần lợi tức. Vốn dĩ ta định giao chuyện này cho người dưới trang viện của nhà họ Thẩm xử lý. Nay hắn đã định mời sát thủ… không biết Tạ bá bá có thể cho ta mượn vài người trung thành được không?”
Tạ Loan cười:
“Năm xưa ở Lư Châu, nếu không có ngươi, ta và Tạ Minh đã c.h.ế.t đuối trong dòng nước xiết. Phụ thân ta ghi lòng tạc dạ ơn nghĩa đó. Chuyện lần này, người nhất định sẽ toàn lực phối hợp.”
Nói xong, Tạ Loan liền vội vã rời đi.
Sau bữa tối, mười gã đại hán cao lớn, thân thủ linh hoạt, từng người lặng lẽ thay sang y phục gia đinh, âm thầm mai phục khắp mọi ngóc ngách trong Thanh Hoan viện — nơi ta đang ở.
Chờ hai ngày, ta liền nhận được tin từ Tạ Loan.
Ta biết — Vệ Tuân đã chính thức thương lượng xong với bọn đạo tặc, bọn chúng sẽ sớm ra tay.
Hôm ấy, Vệ Tuân đột nhiên nói có việc gấp ở nha môn, phải rời phủ ngay.
Trước lúc đi, hắn nhìn ta, trong đáy mắt giấu một con rắn độc đang lè lưỡi, lạnh lẽo mà hiểm ác.
Ta vẫn mỉm cười, tiễn hắn rời đi.
Đêm đó, phủ Tướng quân xảy ra chuyện lớn, nhưng lũ hạ nhân lại ngáy khò khò như heo ngủ.
Ta ngồi trong Thanh Hoan viện, bình thản uống trà suốt cả một đêm.
Sáng hôm sau, đám hạ nhân bừng tỉnh, hốt hoảng vừa bò vừa chạy đến nha môn báo án.
Vệ Tuân mặt mũi đầy vẻ bi ai, hấp tấp chạy về phủ.
“Y La! Nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!” — còn chưa vào tới cửa, hắn đã vừa chạy vừa khóc lóc.
Thế nhưng, khi trông thấy ta vẫn an nhiên ngồi trong Thanh Hoan viện, bình yên vô sự — tiếng khóc kia lập tức tắt ngấm, như một con gà bị bóp chặt cổ họng.
Ta nhướng mày nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi:
“Ta không xảy ra chuyện gì, chàng… thất vọng lắm sao?”
Vệ Tuân đứng khựng tại chỗ, thần sắc thoáng hoảng loạn.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, hắn gượng cười nói:
“Sao lại như vậy được, Y La bình an là chuyện tốt nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý, nhẹ giọng than:
“Không hiểu sao, đêm qua cả phủ ngủ say như chết. May mà người trong phủ không ai bị gì, chỉ tiếc… tất cả của cải quý giá trong phủ đều bị dọn sạch rồi.”
Vệ Tuân: “…”
Ta đưa tay ra trước mặt hắn, lòng bàn tay mở rộng.
Hắn nhíu mày: “Làm gì vậy?”
Ta nghiêm mặt, nói thản nhiên:
“Lấy bạc chứ làm gì.”
“Thuốc cho Ký nhi mỗi ngày tốn hai mươi lượng, phủ lớn người nhiều, ăn uống tiêu xài không thể không lo. Vài hôm nữa là lễ Phật đản, còn phải qua lại hối lộ với các phủ — cái nào không cần bạc?”
“Chẳng phải vẫn còn cửa hàng và trang trại sao?”
“Ký nhi bệnh nặng thế kia, ta từng nghe nói Giang Nam có một nơi gọi là Thần Y Cốc. Hai ngày trước ta đã đem toàn bộ cửa hàng và trang trại trong phủ cầm cố, định đưa Ký nhi đến đó tìm đường cứu mạng. Không ngờ chưa kịp nói với chàng thì sư đệ của Trương thần y đã đúng lúc trở về.”
“Mấy thứ tài sản kia còn chưa chuộc lại, giấy cầm cố thì bị bọn đạo tặc đánh cắp mất rồi.”
“Còn của hồi môn của nàng…” — hắn do dự nói.
“Chàng nghĩ bọn đạo tặc đã khuân sạch khắp phủ, lại cố tình chừa lại của hồi môn của ta sao?”
“Chàng không có tiền à? Nếu thực sự không còn, ta đành đi vay bên ngoài vậy. Một khi Hình Bộ biết phủ Tướng quân ta khốn khó đến mức này, nhất định sẽ dốc sức điều tra vụ án. Đến khi đó, tiền bạc của chúng ta… không chừng sẽ tìm về hết đấy.”
Lời vừa dứt, Vệ Tuân lập tức cởi túi bạc bên hông đưa cho ta.
Hắn vừa sợ ta ra ngoài mượn tiền làm mất mặt, lại càng lo nếu tra ra vụ đạo tặc…những manh mối đó sẽ lần đến hắn.
Những ngày sau đó, chỉ cần Vệ Tuân bước chân vào phủ, ta liền mở miệng đòi bạc.
Cách ngày phát bổng lộc còn xa, trên người hắn làm gì còn bao nhiêu tiền.
Ta lấy Vệ Văn Ký đang lâm trọng bệnh ra làm cái cớ, ép hắn không thể không đưa — vì dù gì đó cũng là cốt nhục duy nhất của hắn.
Vệ Tuân hết đường xoay sở, chỉ đành quay sang moi tiền từ tay Dương Uyển Phất.
Dương Uyển Phất vốn không cam lòng, nhưng nàng ta không thể không đưa.
Bởi chính nàng ta là người giới thiệu đám đạo tặc kia cho Vệ Tuân.
Từ lâu, nàng đã lén liên lạc với Dương Thị lang — người phụ thân đang bị lưu đày của nàng.
Vệ Tuân từng hứa với nàng: chỉ cần xử lý được ta, nàng lên làm chủ mẫu phủ Tướng quân, thì sẽ tìm cách đón người nhà họ Dương hồi kinh.
Trong nhóm đạo tặc kia có một tên, chính là người mà Dương Thị lang kết thân tại nơi lưu đày.
Thấy Vệ Tuân chịu ra tay với ta, nàng ta lập tức tiến cử hắn.
Kết quả, đám cướp nhận bạc xong không những không g.i.ế.c ta, mà còn vét sạch tài sản của phủ Tướng quân — chuyện ấy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà?
Vì thế, gần đây mỗi khi đối mặt với Vệ Tuân, Dương Uyển Phất đều lộ rõ vẻ chột dạ.
Đành phải đem từng món tiền, từng thỏi vàng được Vệ Tuân tặng trước đây, lần lượt giao ra, miễn cưỡng giúp hắn “lo việc trong phủ.”
Mà nàng ta đã chịu đưa, ta cũng chẳng nương tay.
Mỗi lần mở miệng là đòi nhiều hơn lần trước.
Dần dần, Dương Uyển Phất không còn kham nổi.