“Đừng nghịch nữa.”
Lại là câu ấy…
Tôi sờ vết bầm trên đầu gối, dù vẫn hơi đau, nhưng nghĩ đến dáng vẻ anh bảo vệ mình, lòng tôi trở nên ngọt ngào vô cùng.
Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, Quý Hoài Thanh bắt đầu nghiêm túc giám sát tôi, ngày ngày tôi lao vào học tập như điên.
“Chú ơi, học mệt quá…”
Tôi ôm quyển Ba năm ôn thi, năm năm luyện đề dày cộp như viên gạch, chán nản đến mức mất sức sống.
“Em không muốn học nữa…”
Quý Hoài Thanh đặt tài liệu xuống, bước đến bên tôi.
“Nhóc con, tiêu tiền, ăn chơi ai cũng làm được. Nhưng ngoài việc lấp đầy sự trống rỗng trong tâm hồn, chẳng nhận lại được gì cả. Học tuy mệt, nhưng kiến thức em có được sẽ là tài sản quý giá cả đời.”
“Con người chỉ trưởng thành khi họ cảm thấy không thoải mái.”
Anh lúc nào cũng có sẵn đống lý thuyết.
Mà nghe mỗi lần, tôi đều không cưỡng lại được.
“Thôi được, chú nói đúng.”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, lật sách tiếp tục cắm đầu vào học.
Anh mang đến tôi ly sữa nóng, đặt lên bàn.
“Nghỉ một chút rồi học tiếp.”
Tôi xoa mắt đau nhức, nhìn đống bài sai bầy ra trước mặt, thất vọng nói:
“Chú ơi, em thấy mình thật ngốc, bài này làm mãi không ra.”
Quý Hoài Thanh nhẹ nhàng vỗ đầu tôi:
“Nhóc con, em đã làm tốt rồi, chỉ cần thêm chút thời gian và kiên nhẫn nữa thôi.”
Anh cầm bài kiểm tra lên, kiên nhẫn giảng từng bước.
Các môn chính của tôi không đến nỗi quá tệ, nhưng các môn phụ thật sự là thảm họa.
Mỗi tối, anh đều cùng tôi ôn bài đến khuya.
Thành tích tôi có chút tiến bộ.
Trước đây, đến 400 điểm còn chưa đạt, gần đây thi thử vài lần đều vượt qua mốc 400.
Dù với người khác, con số này chẳng đáng kể.
Nhưng chú nói, vượt qua chính mình hôm qua mới là tiến bộ thực sự.
Nhìn điểm số dần tăng, tôi có cảm giác thành tựu không thể diễn tả.
Nhất là trong những ngày cận kỳ thi.
Ban ngày tôi ghi nhớ các điểm trọng tâm, tối về làm lại bài sai.
Trong thư phòng, Quý Hoài Thanh bận làm việc, tôi bên cạnh miệt mài học hành.
Không ai nói gì nhiều.
Chỉ nghe tiếng gõ bàn phím của anh và tiếng bút tôi soạt soạt.
Đến lúc nghỉ ngơi, tôi lại ngẩn ngơ nhìn chữ “Quý Hoài Thanh” trên tài liệu.
Chữ anh đẹp thật, vừa mạnh mẽ vừa tinh tế, lại toát lên vẻ dịu dàng.
Tôi thử bắt chước nhưng mãi không giống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết từ bao giờ, tên anh đã kín cả trang sổ của tôi.
Kỳ thi đại học cuối cùng đến, mọi cảm xúc pha trộn giữa hồi hộp, mong đợi và bất an.
Quý Hoài Thanh đưa tôi đến cổng thi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Nhóc con, đừng căng thẳng. Hãy coi mỗi câu hỏi như một thử thách dành cho chính mình.”
Tôi làm từng câu nghiêm túc, dù không biết làm, cũng cẩn thận ghi chữ “Giải” lên bài.
Kết thúc kỳ thi, tôi lao về phía anh, phấn khích ôm chầm.
“Chú ơi, chú giỏi quá, đoán trúng đề văn luôn rồi!”
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng tinh, trông trẻ trung như thiếu niên.
Dưới ánh nắng, cây hòe cổ thụ bên đường đổ bóng lốm đốm trên mặt đất.
Tôi lặng lẽ nắm lấy ngón tay anh, anh nhìn tôi.
Ánh mắt thoáng chút bất lực.
Nhưng lần này, anh không nghiêm khắc mắng tôi như trước.
Những cánh hoa hòe bay theo gió, hương thơm nhẹ nhàng lan trong không khí, váy đồng phục tôi khẽ chạm ống quần tây anh.
Khoảnh khắc ấy, như thời gian ngừng trôi, mọi tiếng ồn ào xe cộ xung quanh đều mờ nhạt.
Không lâu sau kỳ thi đại học, em trai Quý Hoài Thanh trở về nước.
Như ông nội Quý đã nói, em trai anh cũng rất đẹp trai.
Tuy nhiên, khí chất cậu hoàn toàn khác anh trai.
Nếu Quý Hoài Thanh mang nét điềm tĩnh, trầm ổn, thì cậu em phóng khoáng tự do, nụ cười rạng rỡ như mặt trời.
Gia đình quây quần, ông nội mừng đến mức không khép được miệng.
“Tiểu Diễn, con và Hạ Hạ bằng tuổi, nói chuyện cũng hợp. Con bé vừa thi đại học xong, nên dẫn nó đi chơi cho thư giãn.”
“Con bé bên anh trai lâu, sợ thành ra trầm cảm mất.”
Quý Hoài Diễn vui vẻ nhận lời.
Nhưng tôi, vì chưa có kết quả thi, chẳng có tâm trạng vui chơi.
Thành tích trước đây kém, tôi lo không biết có vượt qua điểm sàn đại học không.
Sau bữa ăn, cha Quý Hoài Thanh gọi anh nói chuyện công ty.
Tôi ngồi một mình ở sân, chơi đùa cùng chú mèo con.
Chú mèo ba tháng tuổi nhanh nhẹn vụt khỏi lòng tôi chạy đi.
Tôi vội đuổi theo, vô tình tới thư phòng cũ nhà họ Quý.
Bên trong, nghe thấp thoáng tiếng nói chuyện:
“Hoài Thanh, con không hài lòng với nhà họ Tiêu thì có nhiều lựa chọn khác. Chung quy, sẽ có người phù hợp để con kết hôn.”
“Ông nội già rồi nên hồ đồ, chỉ vì nhà họ Lâm từng giúp mình nên giao hôn sự con cho họ.”
Giọng Quý Hoài Thanh không có cảm xúc.
“Ba, con thấy Tri Hạ rất tốt.”
Quý cha không phản đối ngay.
“Ba biết, nhưng con và nó chênh nhau tuổi quá. Thêm nữa, nhà họ Lâm giờ chẳng còn ai. Con là người thừa kế, hôn nhân con phải mang lại lợi ích. Cưới cô bé không nơi nương tựa như vậy thì ý nghĩa gì?”