“Hôn sự giữa hai nhà Quý và Lâm đã định. Ta muốn Tiểu Diễn cưới con bé, hai đứa bằng tuổi, hợp nhau, tránh người ta chê bai nhà họ Quý đổi ý.”
Giọng Quý Hoài Thanh cứng rắn:
“Ba, hôn nhân không phải con cờ trong cuộc trao đổi lợi ích. Con sẽ tự quyết chuyện của mình.”
“Ba khỏi lo, trong ba năm tới con không có ý định cưới.”
“Và Lâm Tri Hạ là con người, không phải món đồ bị đặt vào bất kỳ mối quan hệ nào. Cuộc đời cô ấy nên do chính cô ấy định đoạt.”
Tôi đứng ngoài cửa, bàn tay siết chặt vạt áo, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Quý Hoài Thanh vốn ít bộc lộ cảm xúc, hầu hết thời gian anh chỉ giảng lý thuyết cho tôi.
Nghe anh từng câu từng chữ bảo vệ tôi, tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động.
Không biết khi nào chú mèo con đã trở lại, dụi đầu vào chân tôi như muốn an ủi theo cách riêng.
Kết quả kỳ thi cuối cùng đã có, tôi thở phào nhẹ nhõm.
486 điểm.
Cao hơn rất nhiều so với trước đây tôi từng đạt.
Đây là kết quả tôi chưa từng dám mơ tới.
Với số điểm này, tôi có thể chọn học một trường đại học trong thành phố.
Lúc đó, tôi cuối cùng hiểu được những lời Quý Hoài Thanh đã nói.
Ăn chơi có vui thế nào cũng không bằng cảm giác thành tựu giây phút này.
Bỗng tôi hối hận vì không học nghiêm túc trước đây hơn.
Có thể mình còn đạt điểm cao hơn nữa.
Quý Hoài Thanh dường như thấu hiểu d.a.o động trong lòng tôi, dịu dàng an ủi:
“Nhóc con, điểm số không đại diện cho tất cả. Em đã làm tốt lắm rồi.”
Tôi tò mò hỏi:
“Chú ơi, hồi thi đại học chú được bao nhiêu điểm?”
Anh cười nhạt: “Cũng gần giống em thôi.”
“Gần giống là bao nhiêu?”
Tôi thúc ép anh trả lời.
“686 điểm.”
Nụ cười trên mặt tôi lập tức đóng băng.
Thì ra ‘gần giống’ là vậy…
So sánh một chút, tôi chỉ như kẻ ngốc.
Anh đưa tay xoa đầu tôi, dịu dàng nói:
“Học tập là hành trình dài. Con đường phía trước còn rất dài, em còn trẻ, có vô hạn khả năng.”
“Em biết rồi, chú ơi.”
Mỗi lần chú giảng, người anh toát ra hào quang của người cha đức độ.
Sau khi có kết quả, tôi bắt đầu chăm chút nghiên cứu nguyện vọng.
“Chú ơi, em nghĩ điểm này em có thể vào mấy trường trong thành phố.”
Tôi đưa danh sách cho anh xem.
Không ngờ anh nói:
“Nhóc con, điểm này học trong nước khó vào trường tốt. Nhưng với cùng điểm đó, em có thể nộp đơn vào vài trường xếp hạng khá ở nước ngoài.”
Nói rồi anh đưa cho tôi một đống tài liệu dày cộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mấy trường này đã chấp nhận đơn em rồi, em thử xem thích nước nào hoặc ngành nào không.”
Tôi nhìn anh không tin nổi, giọng run run:
“Chú… chú không muốn em ở bên chú sao?”
“Chú muốn gửi em đi thật xa à?”
Anh thở dài, nói chậm rãi:
“Điểm số em đủ để bắt đầu từ vị trí cao hơn. Em học lớp quốc tế nhiều năm, ngoại ngữ tốt, các trường nước ngoài sau khi ra trường sẽ dễ học thạc sĩ hơn.”
Anh nói tôi hiểu, bạn cùng lớp tôi cũng nhiều người chọn du học.
Nhưng anh biết rõ, tôi chỉ muốn ở lại bên anh mà.
“Vậy nên trước giờ chú đã vạch sẵn đường đi cho em. Nói là đợi lớn rồi thi xong sẽ tính, thực ra chú đã quyết gửi em đi rồi đúng không?”
Tôi bỗng mất kiểm soát, chất vấn anh.
Sắc mặt anh thay đổi, bước tới trước mặt tôi.
“Nhóc con, chú chỉ cho em thêm cơ hội lựa chọn. Quyết định cuối cùng vẫn là của em.”
Tôi cố kìm nước mắt.
“Nhưng chú biết em thích chú mà…”
Anh thoáng ngỡ ngàng, cắt lời tôi:
“Nhóc con, em nghĩ thích là gì?”
Tôi nhìn thẳng mắt anh, cương quyết đáp:
“Thích là muốn bên nhau, không phải đẩy người mình thích ra xa.”
Nhưng anh tiếp:
“Từ bỏ tương lai vì ‘thích’ là hành động ngốc nghếch nhất.”
“Đúng, em ngốc. Em không thông minh bằng chú, cũng không giỏi lý lẽ.”
Tôi quay đi, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào:
“Quý Hoài Thanh, em chỉ muốn hỏi chú một câu: có phải chú luôn xem em là trẻ con, chưa từng thích em, đúng không?”
Đúng vậy, anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm với tôi.
Kể cả lúc nói chuyện với ba, anh chỉ nói: “Tri Hạ rất tốt.”
Có lẽ tôi chỉ là người tự đa tình.
Anh im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
“Nhóc con, em mới mười tám tuổi. Chú mong em nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, có nhiều cơ hội và lựa chọn, gặp gỡ người giỏi hơn. Lúc đó em sẽ thấy thế giới còn đẹp hơn những gì em tưởng.”
“Có thể em cũng nhận ra cảm xúc dành cho ai đó, có phải là ‘thích’ thật sự, hay chỉ là biết ơn và dựa dẫm.”
Nghe những lời anh nói, tôi vừa bất mãn vừa tủi thân.
“Chú không cần nói nhiều với em vậy…”
Tôi nhìn anh, cười khẩy:
“Một câu ‘chú thích em’ khó đến vậy sao?”
“Em sẽ đi. Sẽ không làm phiền chú nữa.”
Anh muốn nói gì đó, nhưng tôi không nghe nữa.
Tôi quay người bước đi, nước mắt rơi không ngừng.
Tâm trạng bực bội khó chịu.
Quý Hoài Diễn cùng bạn bè mới trở về nước, bắt đầu chuỗi ngày ăn chơi trả thù đời.
Ánh đèn quán bar nhấp nháy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.