“Ngươi nói… không nghe thấy tiếng động?”
Trong tẩm cung Thanh Ninh, giờ phút này mọi người đều đã lui xuống, chỉ còn sót lại hai tên nội thị hầu nơi điện sương.
Nữ tử ngồi trên trường kỷ, tay nâng chén trà, dáng điệu có phần lười nhác, da thịt trắng mịn như tuyết, dung nhan tựa hoa đào tháng ba, duy chỉ đôi mắt đen láy kia lại mang theo hàn ý thâm sâu. Giọng nói lạnh lùng khẽ cất lên, trong lành nhưng cũng nhuốm vẻ rét mướt khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Tên tiểu thái giám bên người Chu công công vừa đối diện ánh mắt nàng liền sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, thân mình run rẩy không thôi.
Chu công công cúi thấp đầu, thanh âm đè nén:
“Hồi bẩm nương nương, nô tài đích thân ra tay ném Tam hoàng tử xuống nước. Nhưng… không rõ vì cớ gì, chẳng nghe được chút động tĩnh nào, mặt nước cũng không nổi sóng… nô tài thật sự không rõ nguyên do…”
Chung quý phi nhàn nhạt phất tay áo:
“Không sao. Việc đã làm ổn thỏa là được, chuyện này… không cần nhắc lại nữa.”
“Nô tài tuân chỉ.”
“Được rồi, bổn cung có chút mỏi mệt, lui xuống cả đi.”
“Dạ, nương nương. Lão nô cáo lui.”
“Chu công công.”
Chu nguyên dừng chân, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Chung quý phi thoáng liếc về phía tiểu nội thị phía sau hắn. Lão hiểu ý, khom người thật sâu, trịnh trọng hồi đáp:
“Nương nương yên tâm, nô tài hiểu rõ.”
~~
Hôm đó, Phùng Yên vừa xong việc ngoài đời là đã lập tức đăng nhập vào game, vội vã chạy vào gia viên để xem tình hình của cậu NPC nhặt được hôm qua thế nào rồi.
Vừa vào sân, cô đã thấy Hoa Vũ cũng đang online và ở trong nhà. Hoa Vũ tựa người vào gốc mộc lan đỏ, sau lưng là tấm bình phong thêu tay hình tiên hạc tuyệt đẹp. Trước mặt là một bàn cờ đang chơi dở, quân trắng đen đan xen. Cô ấy một tay cầm sách, một tay cầm quân cờ, dáng vẻ rất đắm chìm, nhìn vừa tao nhã vừa thanh thoát như một bức tranh sống.
Game này hỗ trợ rất nhiều phong cách chơi khác nhau, mỗi hệ phái lại có một chủ đề riêng biệt. Phái trị liệu mà Hoa Vũ chọn tiếp xúc nhiều với y thư cổ, dược liệu quý và các phương pháp trị liệu. Đây là một hệ phái khá thú vị nhưng ít người theo, vì nó đòi hỏi sự kiên nhẫn và đam mê thực sự mới có thể chơi lâu dài.
Thấy Hoa Vũ đang chăm chú như vậy, Phùng Yên không làm phiền mà tiếp tục chạy về phía căn phòng nơi NPC đang nằm.
Vừa vào trong, cô thấy cậu bé vẫn chưa tỉnh. Phùng Yên đi tới, mở hé cửa sổ gỗ bên giường. Gió nhẹ mang theo hương hoa ngoài vườn lướt vào, khiến không gian như sáng bừng lên, vừa dịu dàng vừa mơ màng.
Dù chưa tỉnh dậy, nhưng thương tích của cậu bé đã tốt lên rõ rệt. Khuôn mặt không còn sưng vù như hôm qua, lộ rõ đường nét thanh tú. Mặc dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng có thể đoán được là hàng mi dài, đôi mắt to, lông mày rõ nét. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, chỉ là có vẻ vì mất m.á.u nhiều nên trông hơi nhợt nhạt, môi cũng hơi tái đi.
Phùng Yên không khỏi thầm cảm thán trong lòng: “Cái gọi là trải nghiệm chân thực… đúng là chân thật quá rồi đấy!”
Bình thường trong game nếu bị thương hay trúng độc, chỉ cần dùng một viên thuốc buff là khỏi. Còn bây giờ, thương tích hồi phục từng chút một, rõ ràng đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
Hệ thống gia viên mới mở ra nhiều kiểu chơi rất mới mẻ, còn có bao nhiêu điều thú vị chưa khám phá hết. Ban đầu cô còn định lên mạng tra cứu hay hỏi thử chăm sóc khách hàng, nhưng nghĩ lại, tự mình khám phá chẳng phải vui hơn sao?
Nếu hệ thống chưa đưa ra nhiệm vụ mới, vậy thì cứ tiếp tục chữa trị cho cậu bé này trước.
Cô cảm thấy mình đúng là quá rảnh rỗi thật. Lại nấu thêm ít thuốc thanh nhiệt giải độc, rồi nhẹ nhàng lau vết thương cho cậu bé.
May là lần này không còn những vết thương dọa người như hôm qua, những chỗ bị thương ở cổ tay và mắt cá đã lành lại, chỉ còn chút dấu đỏ mờ nhạt, chắc sắp khỏi hoàn toàn rồi.
Thuốc cầm m.á.u thì đã dùng, thương thế cũng ổn, giờ là lúc cần bổ khí bổ máu.
Cô không định làm phiền Hoa Vũ đang say mê chơi cờ, nhưng chưa kịp tìm thuốc thì Hoa Vũ đã thong thả bước vào, vừa xoa huyệt Thái Dương vừa than:
"Cậu đang làm gì mà đi qua đi lại vậy? Làm tớ hoa cả mắt rồi đây này."
"Tớ…" Phùng Yên chỉ tay về phía chiếc sập nơi cậu bé đang nằm. Tớ đang làm nhiệm vụ kỳ ngộ đó.
Nghĩ rằng Hoa Vũ cũng không thấy được NPC kia, cô bèn kể toàn bộ sự việc một cách rõ ràng.
Hoa Vũ kinh ngạc:
"Có cả nhiệm vụ kỳ ngộ phức tạp thế này cơ à?"
"Ừ, tớ cũng ngơ cả người." Phùng Yên cười khổ. "Nhưng mà tớ vẫn mong chờ lắm. Nhiệm vụ càng khó, phần thưởng chắc chắn sẽ rất xứng đáng."
Cùng là người chơi thích làm nhiệm vụ kỳ ngộ, Hoa Vũ tất nhiên thấy ghen tị:
"Thế bước tiếp theo cậu định làm gì?"
"Emm… trong game có thuốc bổ khí dưỡng huyết không nhỉ?" Phùng Yên lẩm bẩm. Trong trí nhớ, mấy loại thuốc nhỏ này hầu như chẳng ai dùng tới.
Không ngờ Hoa Vũ bật cười:
"Không nghĩ tới lại thực sự cần dùng luôn! Hôm qua tớ đi làm nhiệm vụ ở Phong Sương Cốc, đúng lúc nhặt được một công thức thuốc bổ khí dưỡng huyết, kho còn dư nguyên liệu nên tiện tay làm luôn một lọ."
"Trời ơi yêu cậu quá, mau đưa đây!"
"Đây đây, cầm lấy đi. Hôm qua tớ còn uống thử một viên mà chả thấy gì cả."
Phùng Yên nhận thuốc, nghiền nhỏ rồi hòa vào nước ấm, nhẹ nhàng đỡ cậu bé dậy, đút từng chút một. Cậu bé uống xong thì khẽ ho khan, thân thể nhỏ xíu dựa vào khuỷu tay cô, vừa mềm vừa ấm, khiến cô có cảm giác như đang bế một con mèo con, mà là loại mèo ảo rất thật, rất ngoan.
Đút thuốc xong, cô nhẹ tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn kia một chút.
Phải nói… sờ vào cảm giác rất mịn, giống như nắm một miếng bánh mochi. Phùng Yên bị “đánh trúng tim” trong tích tắc.
Thế nhưng chỉ vừa mới nựng được một lúc, cậu bé đã không còn động tĩnh, nhẹ nhàng tựa vào người cô ngủ say, hơi thở đều đều, biểu cảm an tĩnh đến mức khiến người ta không nỡ đánh thức.
Cũng tốt.
Hoa Vũ đứng bên cạnh thấy cả quá trình, bật cười không ngớt.
Phùng Yên liếc Hoa Vũ một cái, trêu:
Nam Cung Tư Uyển
"Chị gái, chú ý hình tượng tiểu thư khuê các của chị đi nha
Hoa Vũ không đáp lại, chỉ nhướng mày cười, một lát sau thì cùng sư huynh trong môn phái đi làm nhiệm vụ hằng ngày. Trước khi đi còn không quên nhắc cô:
"Nhớ siêng năng một chút, đừng có mà lười quá. Không khéo trang bị lạc hậu, đến lúc ra ngoài du ngoạn mà gặp boss không xử lý nổi, là bị đánh sấp mặt đấy."
Phùng Yên vốn lười ra ngoài, từ khi gia viên mở cơ chế mới, cô đã mê mẩn góc trời nhỏ của mình, chỉ muốn quanh quẩn ở đây.
Gia viên được giữ nguyên cả bộ, lại có thể xây vườn trái cây, đồng ruộng, phố thuốc, còn có thể khai phá đất hoang. Cây trồng thu hoạch không chỉ để tiêu dùng mà còn có thể bán cho thương nhân trong thành chủ, đổi lấy vàng game, hoặc đem lên sàn giao dịch để buôn bán với người chơi khác. Mà sàn giao dịch này, cũng có khối chuyện để học.
Trong game tuy có bốn mùa luân chuyển, ngày đêm thay đổi như thật, nhưng canh tác trong gia viên lại không hẳn phải tuân theo mùa vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giống như mô hình nông trại thời trước, vài ngày là thu hoạch được rồi. Nếu thật sự bắt người ta chờ đúng mùa mới trồng được, Phùng Yên nghĩ chắc phần lớn người chơi còn chưa kịp hái quả đã phải… off game mất.
Dù Triều Hoa hiện tại là tựa game thực tế ảo hot nhất trong nước, nhưng cũng không thể hợp khẩu vị của tất cả mọi người.
Làm xong hết việc lặt vặt, Phùng Yên quay lại chỗ tiểu NPC shota. Thấy cậu bé vẫn chưa có phản ứng, cô liền đun ít rượu thuốc, gọi thú cưng Phúc Bảo ra trêu chọc một lúc rồi ngồi dựa vào đệm mềm, nhắm mắt ngồi thiền, hồi phục tinh lực.
Lúc này, Tiêu Yến khẽ mở mắt ra, đôi con ngươi sáng lên rồi lại lập tức nhắm lại.
Hắn chậm rãi xoay người. Kỳ lạ là… không còn cái cảm giác đau thấu xương như trước nữa.
Một hơi hít sâu, khứu giác liền tràn ngập mùi hương ngọt dịu, hắn khẽ nhắm mắt lại, không nhịn được hít thêm vài lần. Hương hoa lượn quanh chóp mũi, tai còn nghe thấy tiếng gió nhẹ lướt qua kẽ lá, lẫn trong đó là tiếng chim hót ríu rít. Cảm giác như chúng đang bay nhảy nô đùa trên cành cây.
“Chẳng lẽ… mình đã c.h.ế.t rồi?” Tiêu Yến nghĩ, mọi thứ đều mơ hồ, phiêu diêu như ảo cảnh.
Hắn nhắm nghiền mắt không dám mở, nhưng rồi lại bị tiếng chim hót làm cho tò mò. Cuối cùng, hắn len lén hé mắt một chút.
Đập vào mắt là màu xanh tươi mướt, điểm xuyết là sắc tím của phấn hoa đang rơi rụng. Qua cánh cửa sổ gỗ đang mở hé bên cạnh, ánh nắng ấm áp rọi vào. Lá cây và hoa ngoài vườn đung đưa trong gió, những tia nắng vỡ vụn lọt qua cành lá, rơi lốm đốm lên tấm chăn gấm đang phủ trên người hắn.
Thật yên bình… thật an tĩnh… nơi này, đẹp quá… Nhưng đây là đâu?
"Mẫu hậu… là người đến đón con sao?" Hắn lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹn.
Chống tay ngồi dậy, vừa quay đầu lại, Tiêu Yến liền trông thấy một người con gái.
Nàng ấy là ai?
Hắn cảnh giác đánh giá người đối diện. Làn da nàng trắng như tuyết, môi đỏ tự nhiên, khoác trên người là váy lụa mỏng màu trắng, đang tựa người vào ghế da hổ mà ngồi nghỉ. Cách ăn mặc, cách trang điểm của nàng hoàn toàn khác lạ, là thứ hắn chưa từng thấy qua.
Giờ phút này, nàng đang nhắm mắt, hàng mi cong dài như cánh quạt hạ một bóng mờ lên gò má trắng mịn.
Một mỹ nhân tuyệt sắc.
Còn đẹp hơn tất cả các phi tần trong cung mà phụ hoàng từng có, đẹp hơn cả những công chúa muội muội cùng huyết thống với hắn.
Hắn lại nhìn thấy trong tay nàng cầm một chiếc quạt xếp chuôi quạt chạm vàng tinh xảo, xương quạt khảm ngọc, mặt quạt vẽ vài nhánh trúc mềm mại bằng ngọn bút điêu luyện. Trên cành còn đậu hai con hoàng oanh nhỏ, góc phải của mặt quạt có đề một chữ “Yên”.
Chiếc quạt ấy có tua treo ở đuôi, màu đỏ thẫm, hoa văn tinh tế và sắc nét. Trên mặt quạt còn treo ba đóa hoa nhỏ màu đỏ, cánh hoa và nhụy hoa đều được làm rất tỉ mỉ, màu đỏ nổi bật. Bây giờ, chiếc quạt ấy quấn nhẹ trên cổ tay trắng nõn, nhìn rất đỗi duyên dáng và quyến rũ.
Bên cạnh nàng là một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một lò nhỏ, bên trong nấu nước, có một chiếc chén sứ đựng đầy chất lỏng trong suốt, từ từ bốc lên làn hơi trắng sương mù, tản ra mùi thơm nhẹ nhàng của rượu.
Tiêu Yến còn đang mơ màng, không biết mình đang nằm mơ hay thật sự được tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này cứu giúp.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng Chung quý phi từng sai người bắt hắn đưa vào mật thất. Trong mật thất, tường được treo đầy khí cụ sắc nhọn, mỗi món đều được mài bén như dao, phát ra ánh lạnh, nhìn mà khiến người ta rùng mình. Hắn chưa từng thấy nơi nào trong hoàng cung lạnh lẽo và đáng sợ đến vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn cả ngục tù lớn.
Mẫu hậu từng bảo hắn phải tránh xa Chung quý phi, nhưng hắn không ngờ người phụ nữ đó lại tàn nhẫn đến thế. Nghĩ đến cảm giác những lưỡi d.a.o lạnh lẽo xuyên thấu tận xương, Tiêu Yến không khỏi run rẩy.
Hắn đưa tay lên kiểm tra cơ thể, rồi lại nhìn xuống chân.
Nhưng tất cả đều bình thường, không hề có dấu hiệu bị thương.
Chắc chắn đây là một giấc mơ.
Nhưng khi hắn khẽ sờ vào cánh tay, cảm giác đau thật sự truyền đến.
Thế thì đây không phải mơ rồi.
Hắn nhìn lại cô gái đang dựa người trên ghế da hổ, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng đầy bối rối, rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Hắn vừa định xuống giường gọi nàng thì bất ngờ thấy cái đầu hổ trên ghế là phần lưng tựa của ghế bỗng nhúc nhích, rồi răng nó nhe ra, nhìn thẳng vào hắn.
“Còn sống… còn sống sao?!”
Tiêu Yến sợ hãi lùi lại, va phải bức tường, dựa lưng vào giường. Ghế da hổ lập tức đung đưa, ngã nghiêng, chiếc tủ trang trí phía trên cũng đổ ập xuống.
Tiêu Yến không dám nhìn con hổ giả ấy nữa, nhưng vô tình lại chăm chú nhìn chiếc khay lưu ly gần rơi xuống sàn. Bất chợt, một bàn tay xinh đẹp vụt đến, khẽ thay đổi tư thế, dùng quạt che chắn, đỡ chiếc khay kịp thời.
Không khí yên lặng trở lại.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!!!” Phùng Yên nhìn thấy Tiêu Yến tỉnh dậy, trong lòng thầm nghĩ phải có cốt truyện tiến triển rồi. Cô thấy tiểu NPC rụt rè co rúm trong góc, đôi mắt đen tròn to đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào Phúc Bảo.
Di? Lần đầu tiên cô thấy NPC sợ một NPC khác.
Phúc Bảo là thú cưng đặc biệt của cô, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, bộ lông mềm mại, đúng kiểu “ấm áp như hổ”. Cô thích triệu hồi nó ra rồi ngồi đọc sách, chơi cờ, hoặc uống trà nghỉ ngơi cùng nhau.
Phúc Bảo quay đầu lại nhìn cô, trợn mắt nhe răng, tỏ vẻ hung dữ.
Nhìn thấy cô, nó còn phát ra tiếng “ô ô” như đang oán giận.
Phùng Yên cười khẩy, lấy hai miếng thịt khô trên bàn ném cho nó, Phúc Bảo liền giơ hai chân ra nhận, xoay tròn vui vẻ rồi phát ra tiếng “ô ô” thỏa mãn.
Cô quay sang nhẹ nhàng nói với tiểu nam hài trên giường:
"Đừng sợ, đừng nhìn Phúc Bảo cứ tưởng là con hổ dữ. Thực ra nó rất ngoan, lại ấm áp và hiền lành."
Nói xong, cô vuốt ve bộ lông của Phúc Bảo, nó liền thân mật cọ vào tay cô, lại gầm gừ mắng mỏ tiểu nam hài một chút rồi quỳ xuống gặm thịt khô, tiếp tục chơi.
Trái tim Tiêu Yến đập thình thịch, nhưng khi nhìn thấy gương mặt dịu dàng và nụ cười ấm áp của tiểu tỷ tỷ, hắn đứng dậy xuống giường, chắp tay cúi đầu trước mặt nàng:
"Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu mạng."
Phùng Yên trong lòng vui mừng, nghĩ: “Có cốt truyện rồi! Cuối cùng cũng đến lượt mình~”
"Không cần khách sáo, có chuyện gì tiếp theo muốn ta giúp không?" Cô cười nói.
Ngay lúc đó, hai người bỗng nghe thấy tiếng “ùng ục” vang lên.
Tiểu nam hài ngượng ngùng cúi đầu, xoa bụng, rồi lại truyền vài tiếng “ùng ục”.
Khi ngẩng đầu lên, mặt hắn ửng đỏ, còn lễ phép xin lỗi:
"Là do ta bất kính."
Phùng Yên lập tức mắt sáng rực, trời ơi, tiểu NPC shota này giọng nói mềm mại dịu dàng thật sự, nhìn vào đôi mắt ấy kìa, trong veo, đen như đá quý thuần khiết.
Đáng yêu quá đi mất~~