Bệ Hạ, Bàn Tay Vàng Của Ngài Online Rồi!

Chương 4



Chỉ tiếc là vết thương trên mặt đứa trẻ vẫn chưa lành hẳn, đôi môi cũng còn tái nhợt, không chút huyết sắc.

 

“Không sao đâu.” Phùng Yên nói, rồi đứng đợi một lát, nhưng hệ thống vẫn chưa hiện ra nhắc nhở nào mới. Cô đoán bước tiếp theo chắc là phải tự tay nấu gì đó cho NPC ăn.

 

Nghĩ vậy, cô liền kéo cậu bé đến phòng bếp.

 

“Đói rồi đúng không? Đi thôi, để ta làm món gì đó ngon cho ngươi ăn nhé.”

 

Phùng Yên tự nhiên nắm lấy tay Tiêu Yến. Hắn hơi do dự, nhưng vẫn để nàng dắt đi, lặng lẽ bước theo sau. Họ đi qua hành lang dài ngập tràn hương hoa, bước qua cây cầu đá bên dòng nước róc rách, tiếng nước chảy nhẹ nhàng như khúc nhạc êm tai.

 

Tiêu Yến vừa đi vừa quan sát xung quanh, ngạc nhiên nhận ra trong khu vườn này có cả hòn non bộ, đá kỳ hình, đình đài lầu các đều được bố trí tinh tế. Khắp nơi còn trồng những loài hoa lạ mà hắn chưa từng thấy.

 

Ở đây có những đầm sen nở rộ như giữa mùa hạ, có cả hoa đào chỉ xuất hiện vào tháng ba, thậm chí còn có hoa lê, hoa cúc, mẫu đơn nở rộ từng đóa lớn.

 

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn quanh, trong lòng không khỏi thắc mắc: “Rốt cuộc nơi này là chốn nào mà kỳ lạ đến thế?”

 

Tiểu tỷ tỷ bước chân uyển chuyển như mây lướt, bên hông treo một phiến ngọc khẽ va vào nhau leng keng theo từng nhịp bước. Lụa mỏng tung bay trong gió, lướt qua cổ tay Tiêu Yến như sương khói, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn. Tiểu hài tử ngẩng đầu, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng nàng, như in một làn mây trắng.

 

Hắn cảm giác linh hồn mình như rời khỏi xác, bước chân tựa không chạm đất, cả người nhẹ bẫng, như đang lạc trong một giấc mộng không lối về.

 



 

Phùng Yên đưa tiểu NPC đến một nơi trong vườn mà thường ngày cô vẫn hay ngồi đọc sách và câu cá thư giãn.

 

“Ngươi cứ ngồi chơi ở đây một lúc nhé. Nhìn thấy cần câu kia không? Ngồi đó câu cá đi, ta nấu ăn xong sẽ mang lên cho ngươi, được không?”

 

Giọng cô nhẹ nhàng như đang dỗ một tiểu hài tử, ánh mắt đầy dịu dàng trìu mến. Nhìn cậu bé nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, lại mềm mại đáng yêu thế kia, trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác muốn cưng chiều.

 

Tiêu Yến ngoan ngoãn gật đầu, để mặc nàng dắt tới bên đài gỗ cạnh dòng suối rồi ngồi xuống. Đợi nàng rời đi rồi, hồn phách hắn như mới từ trong mộng trở về, trong tay là chiếc cần câu mảnh, dây câu buông lơ lửng giữa không trung, bên cạnh có một bình men sứ đựng mồi.

 

Hắn vốn không thích câu cá, nhưng khi đưa mắt nhìn quanh, lại thấy bên cạnh là một chiếc bàn gỗ thô mộc, trên đó đặt giấy, bút, nghiên mực và vài quyển sách bìa màu nâu đã cũ. Trước bàn là một chiếc đôn gỗ nhỏ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lật giở một trang sách, để lộ tựa đề Trà Điển.

 

Gần đó là tấm bình phong làm từ khung trúc, vải lụa xám trắng được đề thư pháp cứng cáp, từng nét bút mang khí cốt phi phàm. Bình phong dài, tách biệt nơi này thành một góc nhỏ yên tĩnh. Phía sau nó là một gốc hoa cao lớn, nở rộ tầng tầng lớp lớp cánh hồng nhạt, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong gió. Những cánh hoa lả tả rơi xuống, có cánh nhẹ nhàng đáp lên mặt Tiêu Yến, có cánh lại rơi trên cuộn tranh đang hé mở trên án thư của tiểu tỷ tỷ.

 

"Rốt cuộc đây là chốn nào?" Hắn thầm nghĩ, lòng đầy nghi hoặc.

 

Tiêu Yến khẽ nhéo mặt mình một cái, xuống tay không chút nương tình, đau đến nhe răng hít khí lạnh. Nhưng cái đau ấy lại càng khiến hắn chắc chắn, đây không phải là mộng.

 

Không biết đã ngồi thẫn thờ bao lâu, một làn hương thơm ngọt ngào từ xa kéo hồn hắn trở về.

 

“Ồ? Ngươi thích đọc sách à? Chờ tỷ tỷ chép cho một bộ mang về nhé, thích quyển nào cứ lấy!”

 

“Thôi được rồi, lại đây, ăn cơm trước đã.”

 

Phùng Yên mang tới một khay thức ăn tinh xảo: cháo củ kỷ táo đỏ, bánh hoa đào, và một chén canh hoa phù dung. Từng món được nàng bày ra gọn gàng trên bàn đá, vẫy tay gọi tiểu NPC lại dùng bữa.

 

May mà trong trò chơi, việc nấu nướng không thật sự cần nhóm lửa nấu bếp. Chỉ cần thiết lập thực đơn và chuẩn bị nguyên liệu là đủ. Phùng Yên vốn thích tụ họp bạn bè nên còn xây cả khu BBQ và nồi lẩu ngoài trời, tính sau này tổ chức tiệc ngày lễ hay những buổi họp mặt ấm cúng.

 

Nhưng hôm nay tiểu NPC mới tỉnh dậy, còn đang hồi phục thương thế, nên cô cố tình chuẩn bị những món thanh đạm, nhẹ bụng.

 

Tiêu Yến nghe lời ngồi xuống chỗ vừa chỉ, Phùng Yên cũng ngồi đối diện, một tay chống cằm lên bàn, lặng lẽ ngắm nhìn 'tiểu đáng thương' đang chậm rãi ăn từng muỗng cháo bằng cái miệng nhỏ nhắn.

 

Động tác của nhóc vô cùng nhẹ nhàng, từ nhấc tay đến cúi đầu đều mang theo một loại tao nhã trời sinh. Khi ăn cũng không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt chuyên chú, cái miệng nhỏ khẽ mím lại nhấp từng ngụm cháo. Ăn xong, nhóc dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo cầm lấy một chiếc bánh hoa đào, lại cẩn thận gặm từng miếng.

 

Mãi đến khi chén cháo cạn sạch, bánh cũng không còn, Phùng Yên mới thấy chiếc mâm lộ đáy, hiển nhiên là thật sự đói bụng.

 

Đây là lần đầu tiên cô đích thân nấu ăn cho người khác, lại còn là một tiểu NPC mềm mại đáng yêu như vậy, được đối phương đón nhận trọn vẹn, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn.

 

“Ngon không?”

 

“Ngon.” Tiểu đáng thương nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn tím nhạt bên cạnh, chậm rãi lau khóe miệng còn vương chút đường phấn, rồi đứng dậy chắp tay hành lễ, giọng nói mềm mại dịu dàng:

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.”

 

“Đừng khách sáo, ngươi cứ tiếp tục ăn.”

 

Dưới ánh nắng dịu dàng, sắc mặt của tiểu thiếu niên đã hồng hào hơn, đôi môi cũng dần có lại huyết sắc, cặp mắt đen láy ánh lên ánh sáng rực rỡ như phản chiếu hoa xuân. Vết thương trên mặt cũng đã lành đi rõ rệt, những dấu tím nhạt mấy hôm trước giờ gần như biến mất hoàn toàn.

 

Phùng Yên lúc này mới phát hiện cái tiểu shota này, đẹp đến quá đáng!

 

Gương mặt này, quả thật khiến người ta muốn nhào tới véo một cái!

 

Nhất là dáng vẻ cậu nhóc ăn chậm rãi, mang theo một chút kiêu ngạo lại vô cùng tao nhã, nhìn thế nào cũng giống hài tử nhà danh môn khuê các. Ngay cả khi cúi đầu hành lễ cảm ơn, ánh mắt vẫn vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, mềm mại đến mức khiến trái tim cô cũng muốn tan chảy.

 

NPC này, cô thích rồi. Nhất định phải tìm cách giữ nhóc bên người, dắt đến thành Hoa Vũ cho bằng được!

 

Trời ơi, hệ thống ơi, làm ơn cho ta một tiểu shota vừa ngoan vừa mềm thế này đi!!

 

Lúc này Phùng Yên hoàn toàn không vội tiếp cốt truyện chính nữa, ngược lại chỉ muốn ở lại cùng tiểu shota này chơi đùa thêm một chút. Ngoài kia thì chiến loạn tranh giành, dã ngoại thì đầy nguy hiểm, chẳng bằng ở nhà pha trà nấu rượu, chăm hoa nuôi thú không hơn sao?

 

“Tiếp tục?” Tiêu Yến nghi hoặc nhìn nàng. Câu này của tỷ tỷ có gì đó lạ lạ, giống như nàng rất quen với hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không nhớ rõ.

 

Hửm?

Phùng Yên nhìn biểu cảm mơ hồ của tiểu shota, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cốt truyện này… hình như không phải tuyến nhiệm vụ thông thường. Dường như nếu cô không chủ động thúc đẩy thì nó sẽ dừng lại mãi ở đây.

 

Nam Cung Tư Uyển

Thông thường, phải là người chơi theo mạch cốt truyện, nhưng lần này giống như đang chờ người chơi tự sáng tạo câu chuyện vậy.

 

“Nga~ ta là nói, chén canh hoa phù dung này, ngươi cũng uống nốt đi.”

 

Tiêu Yến khẽ nhíu mày. Chén canh này thoạt nhìn… có gì đó hơi lạ, hắn thật sự không muốn uống.

 

Phùng Yên bất giác bật cười, không ngờ mình lại đang đoán tâm tư của NPC như thể đang trò chuyện với một người thật vậy. Cô bưng chén canh lên, chuẩn bị đút nhóc. Lúc này, cô dùng thìa vén lớp cánh hoa phủ trên mặt canh, để lộ ra nước canh màu tím nhạt trong vắt, hơi nước bốc lên mang theo hương thơm hơi chua dịu.

 

“Thuốc đắng dã tật nha,” Cô vừa cười vừa dỗ.

 

“Chén canh này tuy có hơi khó uống, nhưng lại rất tốt cho vết thương của ngươi đó. Ngươi bị thương nặng như vậy, cần phải uống mấy món thanh nhiệt giải độc thế này mới được.”

 

Trọng thương.

 

Tiêu Yến ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng khẽ chấn động. Thì ra, thật sự là vị tỷ tỷ này đã cứu hắn sao?

 

Hắn còn nhớ rõ Chung Quý Phi hạ thủ tàn độc cỡ nào, từng đao từng kiếm đều là lấy mạng hắn mà c.h.é.m tới. Lúc đó hắn đã cảm thấy tay chân mình đã bị phế hoàn toàn, ngay cả hô hấp cũng dường như khó khăn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

 

Vậy mà hiện tại… chỉ còn lại một vài vết thương đỏ nhạt, hắn cúi đầu nhìn lại đôi tay mình, kinh ngạc phát hiện những vết thương ban đầu không biết từ lúc nào đã mờ đi, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy rõ nữa.

 

Vì thế, hắn ngoan ngoãn tiếp tục uống canh.

 

Uống xong, hắn nhẹ giọng hỏi:

“Tỷ tỷ, ta đến nơi này đã bao lâu rồi? Mấy vết thương này… đều là ngươi chữa khỏi sao?”

 

Câu hỏi này khiến Phùng Yên ngẩn người, thật ra, trong game thì tính thời gian thế nào nhỉ? Với cô, chẳng phải chỉ mới hai ngày sao?

 

“Chắc… khoảng hai ngày thôi,” Cô đáp.

 

“…Hai ngày?”

 

Tiêu Yến mở to mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen lay láy đầy vẻ không tin nổi.

“Sao có thể? Rõ ràng ta… khi đó gần như đã…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phùng Yên cũng ngơ ngác. Lẽ nào… hệ thống tính thời gian theo kiểu khác?

 

Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, nhất thời không biết nên giải thích ra sao.

 

Một lúc sau, tiểu NPC chạy đến bên dòng suối, cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước, rồi lại chạy về, ngẩng đầu hỏi nàng:

“Tỷ tỷ, nơi này là đâu? Bây giờ là năm nào?”

 

Phùng Yên bật cười, câu này nghe sao quen tai quá, chẳng khác nào mấy kịch bản xuyên không kinh điển!

 

Bối cảnh trò chơi “Triều Hoa” vốn lấy cảm hứng từ thời Thịnh Đường, còn nhà của cô thì đặt tại Bồng Lai Tiên Đảo, một vùng đất tiên mộng ảo. Còn về năm nào… ừm, cái này thì phải hỏi hệ thống một chút.

 

“A Hoa, năm nay là năm nào thế?”

 

“Hả?”

 

“Năm trong game ấy, năm mấy?”

 

“À… Thánh lịch năm thứ hai.”

 

“Cảm ơn nhé~”

 

Tiêu Yến càng thêm bối rối.

“Tỷ tỷ… ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”

 

Phùng Yên cũng hơi sửng sốt. Gì cơ, NPC còn biết để ý đến người chơi nói chuyện riêng à?

 

“Với… bằng hữu của ta đó.”

 

“Bằng hữu? Ở đâu?”

 

Tiêu Yến ngơ ngác nhìn xung quanh, ngoài mấy nha hoàn đang quét sân và một lão nô đang làm cỏ trong vườn hoa đối diện, thì không hề thấy ai khác. Rõ ràng mới nãy nàng còn nói chuyện với ai đó, nhưng hắn lại không nghe thấy bất kỳ giọng nói nào khác ngoài nàng.

 

Trong lòng hắn không khỏi sinh nghi, vị tỷ tỷ xinh đẹp thiện lương này, lẽ nào là…

 

…Hắn khẽ chau mày. Nhưng rồi hắn lập tức phủ định ý nghĩ đó, không thể nghĩ vậy được, như thế là quá bất kính với ân nhân cứu mạng. Nghĩ đến đây, hắn liền dập tắt mọi hoài nghi.

 

Phùng Yên lại cảm thấy vô cùng thú vị, NPC này thật sự quá biết “diễn”.

 

Vì thế cô nghiêm túc giải thích:

“Đây gọi là ngàn dặm truyền âm, dù bạn bè có cách nhau bao xa, chỉ cần còn đang trực tuyến, đều có thể gửi mật ngữ để trò chuyện tức thời.”

 

Mà khoan đã, cô đang giải thích công năng game cho một NPC đó hả?

 

Tiêu Yến: “…”

 

Trực tuyến?

Mật ngữ?

Ngàn dặm truyền âm?

 

Từng từ một hắn đều hiểu, nhưng ghép lại thì hắn chẳng hiểu nổi một chữ nào.

 

Hắn ngơ ngác sờ đầu, vẻ mặt hoàn toàn hoang mang.

 

Phùng Yên đành buông tay cười nhẹ, quay lại chủ đề chính:

“Nơi này là trang viên của ta, tọa lạc tại Bồng Lai Tiên Đảo. Hiện nay là Thánh lịch năm thứ hai.”

 

Tiêu Yến: “…”

 

Bồng Lai Tiên Đảo?

Không phải là nơi trong truyền thuyết, chốn tiên gia cư ngụ, xưa nay chưa từng nghe nói có ai từng đến đó sao?

 

Còn Thánh lịch?

 

Hắn trầm mặc, suy nghĩ kỹ trong đầu. Ngoài Đại Càng quốc mà hắn đang ở, phía tây có Khương, Sở; phía bắc có Thương; phía nam là Thi quốc. Trung nguyên và phía đông đều không quốc gia nào dùng niên hiệu “Thánh lịch”. Hoặc cũng có thể… hắn biết quá ít. Chờ khi trở về, gặp phụ hoàng và ông ngoại, hắn sẽ hỏi cho rõ.

 

“Tỷ tỷ…”

 

Phùng Yên nghe giọng mềm mại gọi một tiếng “tỷ tỷ” từ sau lưng, trong lòng lập tức tan chảy.

Xong rồi xong rồi, chịu không nổi rồi, NPC kiểu này không giữ bên người thì còn để ai giữ?

 

“Ừm?” Cô dịu dàng đáp, mềm mại như nước.

 

Tiêu Yến còn nhỏ, nhất thời không biết nên mở lời thế nào. Hắn nhớ đến phụ hoàng, nhớ đến ông ngoại đang trấn thủ bắc cảnh, nhớ đến mẫu hậu đã khuất, Hiền phi nương nương hiền từ, cả thư đồng Khương Tê Ngô… và cuối cùng là Chung Quý Phi độc ác.

 

“…Ta… ta muốn hồi cung… về nhà.”

 

Aiya, cốt truyện bắt đầu quay lại quỹ đạo rồi đây!

 

Phùng Yên khẽ gật đầu:

“Vậy để tỷ tỷ đưa ngươi về nhà, được không? Ngươi nói cho tỷ tỷ biết nhà ở đâu nào?”

 

Cô vừa nói vừa bước đến xoa đầu tiểu NPC. Nhưng vừa chạm tay vào, cô liền nhíu mày.

“Chậc, vẫn nên đi rửa mặt trước đã.”

 

Tiêu Yến ngoan ngoãn gật đầu.

 

Phùng Yên dẫn nhóc đến phòng tắm. Cô đi phía trước, nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ theo sau, quay đầu lại thì thấy cậu nhóc đang ngẩng mặt nhìn, đôi mắt long lanh như nước, vẻ mặt vô tội mờ mịt mà sáng ngời.

 

Ha ha ha, NPC này diễn quá đạt rồi! Biểu cảm, hành động, ngôn từ không khác gì người thật, chẳng hề giống mô hình lập trình sẵn chút nào.

 

“Đúng rồi, nhà ngươi ở đâu thế?”

 

Tiêu Yến hơi dừng lại, rồi nhẹ giọng đáp:

“Kinh đô.”

 

“Emm, hiểu rồi.” Phùng Yên nghĩ thầm: giờ thì chắc là phải đi về phía Đông Đô Lạc Dương.

“Chờ ngươi rửa mặt nghỉ ngơi xong, nghĩ rõ rồi, tỷ tỷ sẽ đưa ngươi về, được không?”

 

Tiêu Yến bán tín bán nghi:

“Được… cảm ơn tỷ tỷ.”

 

Mẹ ơi, chịu không nổi rồi! Quá mềm mại! Nếu không phải NPC này còn nghe được đoạn đối thoại giữa cô và bạn, cô thật sự muốn phát sóng trực tiếp chia sẻ với hội Hoa Vũ!

 

“Không cần khách sáo. Ngươi tên là gì?”

 

Bước chân phía sau chợt khựng lại. Không có tiếng trả lời.

 

Phùng Yên cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu nhóc như đang trầm tư điều gì đó.

 

Ngay khoảnh khắc đó, cô cũng bất giác nghĩ đến một khả năng:

 

Tuyến cốt truyện này… thông minh như vậy, có thể nào do người chơi lựa chọn khác nhau, mà dẫn đến kết cục khác nhau?

 

Khả năng cao là… mỗi người một mạch truyện, một phần thưởng, một đoạn nhân duyên.