Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 109: Ức hiếp.



Edit: Ry

Quản gia Tiết đổi thái độ, trầm giọng nói: "Kinh Hạc tiên sinh, chuyện này liên quan tới nhà họ Tiết, ta nghĩ là không tới lượt một đứa bé chỉ tay đâu nhỉ?"

Trần Kinh Hạc lại khoát tay: "Quản gia Tiết, chuyện này ai ra mặt có quan trọng không? Với cả, đây là chuyện của nhà họ Túc, ta mới là người ngoài cuộc. Ta cho rằng Túc Lê ra mặt không có vấn đề gì hết."

Ông ta nỗ lực tranh cãi: "Chỉ cần gỡ bỏ kiếm trận, để bọn ta vào núi lấy Đèn Thủy Vân..."

Cách đó không xa, một giọng nói vang lên cắt ngang.

"Ê, nói thế thì hóa ra núi Tức Linh nhà bọn ta là nơi cho ông tùy ý ra vào à? Cha mẹ ông không dạy tới nhà người ta thì phải có phép lịch sự à?"

Túc Úc ngồi trên tảng đá, quay đầu hỏi Bạch Quân bên cạnh: "Đúng không?"

Bạch Quân đáp: "Đó là phép lịch sự tối thiểu."

Túc Úc cười khẩy: "Nghe chưa? Cái thể loại mở mồm ra là đòi xông vào nhà người ta, không biết đạo lý không được mời thì nên cút à? Cảnh sát tới cửa cũng cần có lệnh, mấy người một không chứng cứ hai không có lệnh lục soát, nghênh ngang đòi lên núi, ông tưởng mình là ai?"

"Gâu gâu ---" Đại Hoàng chạy theo tới cũng xuất hiện bên cạnh Túc Úc, dữ tợn sủa lên.

Túc Úc xoa đầu nó: "Muốn vào à? Thế để tụi này thả chó."

[Sao tự dưng buồn cười thế nhỉ...]

[Đó là chó đất đúng không? Sao trông oai thế!]

[Sao mà không oai cho được, cả bầy tu sĩ cấp cao ở đây mà nó còn dám sủa.]

[Dog King?]

Sắc mặt của quản gia Tiết càng thêm sầm sì. Ông ta nhìn lên drone ở trên đầu, nhỏ giọng ra lệnh: "Phá mấy cái drone đó."

Mấy tu sĩ nhao nhao giơ tay phóng công kích lên máy quay trên không trung. Nhưng mà Thanh Điểu đã lường trước tình huống này, đòn tấn công của họ bị trận pháp gắn trên drone bắn ngược, khiến dân mạng hết hồn một phen.

[Đù má tính làm gì hả, hở ra là đòi hủy máy quay.]

[Sợ hết hồn, cứ tưởng không được xem nữa.]

[Mấy người có lý thì sợ cái gì, muốn lấy đèn thôi mà đúng không? Phá camera làm gì?]

Quản gia Tiết không ngờ mấy cái drone nhỏ đó lại có trận pháp bảo vệ, không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Chẳng lẽ từ bỏ? Không được, phải đợi tin từ tộc trưởng. Phượng Hoàng phản tổ ở ngay trước mặt, nếu nhân lúc hỗn loạn...

Túc Lê mặc kệ sắc mặt của ông ta ngày càng u ám, hỏi tiếp: "Đã tìm được chưa? Hay là ngươi muốn nói trong đó không có Đèn Thủy Vân?"

[Chẳng lẽ là không có thật?]

[Tôi nghĩ không có đâu, tôi phát hiện thái độ của quản gia Tiết rất mơ hồ. Đừng nói là có hay không, cảm giác ông này chỉ đang câu giờ thôi ấy.]

[Vãi, cái ông hôm nọ đặt ra thuyết âm mưu đâu, hiện lên nói tiếp được không?]

[Thế bọn họ muốn làm gì, gây ra mâu thuẫn giữa hai tộc à, đm, bà đây không cho phép!]

Người tới kiểm tra lùi lại, nói với quản gia Tiết: "Không tìm thấy ạ..."

Quản gia Tiết muốn nói lại thôi, chắp tay sau lưng, dường như do dự điều gì.

Túc Lê lại không cho ông ta cơ hội, hỏi tiếp: "Sao? Hay là quản gia Tiết muốn nói nhà ta trộm đi Đèn Thủy Vân của nhà các người, muốn vào núi Tức Linh tìm kiếm?"

Quản gia Tiết giận dữ: "Mi!"

Túc Lê nói tiếp: "Ta cái gì? Ông có thể đưa ra lý do không? Nhà ta bề thế như vậy, một cái kiếm trận đã có thể ngăn lại các ngươi, Đèn Thủy Vân thì có ích gì với ta?"

Quản gia Tiết có vẻ đã quyết tâm, đáp lại: "Mi cho rằng nói thế thì có thể phủ nhận sự thật đó à? Tiết trưởng lão ở núi Tức Linh suốt ba tuần, Đèn Thủy Vân lại là linh vật phòng ngự lâu đời hiếm thấy trên thế gian. Có khi mi muốn đánh đòn phủ đầu chứ thực tế đã giấu Đèn Thủy Vân đi. Ta thấy nhà họ Tiết chúng ta hoàn toàn có lý do để lên núi tìm kiếm..."

Túc Lê cười: "Tức là ông khăng khăng phải vào núi?"

Quản gia Tiết cười khẩy: "Vậy thì đã sao?"

[Đùa đấy à? Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì sẽ không còn là vấn đề giữa hai nhà nữa đâu.]

[Mấy bố họ Tiết này khăng khăng đòi vào núi, quái thật đấy, theo lý thì phải tìm Liên Minh Đạo Tu tới phân xử chứ không phải tự tiện hành động.]

[Này là bơ luôn hiệp ước giữa hai tộc rồi. Thật lòng thì tôi thấy nhà họ Túc đúng là không cần cái Đèn Thủy Vân đó, Túc Lê nói vậy, tôi cảm thấy nhà họ Tiết chỉ đang lấy đèn làm cớ, mục đích của họ là vào núi.]

[Đúng đúng đúng, thái độ của bọn họ đúng là rất lạ.]

Tình hình trên mạng cũng được các thế lực để ý, chiêu đánh phủ đầu này của Trần Kinh Hạc đúng là hạn chế thế gia Nhân tộc. Tộc trưởng nhà họ Tiết đang giao lưu với các nhà khác, tranh luận ầm ĩ.

"Vẫn phải phá trận tiếp ư? Có nhiều người chứng kiến như vậy."

"Trần Kinh Hạc chết tiệt, thế mà lại cấu kết với Dịch Đạo, không đóng được livestream."

"Không thể dừng tay, giờ mà dừng, về sau có Liên Minh Đạo Tu can thiệp, chúng ta sẽ càng khó tìm được cơ hội."

"Nhưng tiếp tục thế này sẽ thành mâu thuẫn giữa hai tộc, đến lúc đó phải làm gì để kết thúc?"

"Tình huống bây giờ không thể chơi cứng được, phải phá kiếm trận, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác."

Mấy nhà ngồi chung một chỗ, người ngồi ở ghế cao nhất lên tiếng: "Không nhất định phải phá kiếm trận, người chúng ta muốn đã ra ngoài. Nếu Phượng Hoàng phản tổ không thuộc về chúng ta, vậy chi bằng nhân cơ hội này giết nó."

"Nhà họ Tiết có thể ra tay, lão phu cũng sẽ cho một đại tông sư khác hỗ trợ. Không bắt được Túc Lê thì giết."

-

Khi người của Liên Minh Đạo Tu chạy đến, nhà họ Tiết thế mà vẫn cứng rắn đòi xông vào núi Tức Linh.

Minh Chủ Đạo Tu là lãnh tụ hiện tại của tu sĩ Nhân tộc, biết chuyện thì ra lệnh: "Liên hệ những người khác, cần phải khống chế cục diện, nếu không được thì ưu tiên bảo vệ Túc Lê."

Tình huống ở hiện trường trở nên giằng co, nhà họ Tiết không tấn công, nhà họ Túc cũng không có động tĩnh gì.

"Vậy thì sao à?" Túc Lê cười nói: "Được thôi."

Đúng lúc này, quản gia Tiết nhận được tin từ trong tộc, ánh mắt nhìn Túc Lê trở nên tăm tối.

Khi ông ta định ra tay, một đống tu sĩ mặc trang phục nhà họ Tiết liên tiếp bị quẳng ra.

Từng kẻ như bị phong ấn linh lực, rơi từ trên không trung xuống. Túc Thanh Phong và Túc Dư Đường bước ra, đối mặt với quản gia Tiết đã đanh mặt, nói thẳng: "Phá trận thì phá trận, còn để những kẻ này bày bẫy làm gì? Nhà họ Tiết đúng là lớn lối, thật sự không để núi Tức Linh vào mắt à?"

Người của Liên Minh Đạo Tu định cắt ngang vở kịch này: "Túc đại nhân, chuyện này có thể nể mặt Liên Minh Đạo Tu..."

"Lên!" Trước khi Liên Minh Đạo Tu kịp can thiệp, quản gia Tiết lao về phía trước tấn công. Chiêu này phá vỡ mọi cân bằng, người thuộc Liên Minh lẫn Điểu tộc của Yêu giới đều không ngờ thế gia Nhân tộc lại gan to bằng trời như vậy, dám chủ động tấn công.

Người Liên Minh Đạo Tu tái mặt: "Dừng tay!"

[Vãi!!]

[Đánh nhau thật à!?]

[Mấy bố họ Tiết điên rồi đúng không, Liên Minh Đạo Tu tới rồi mà họ còn dám gây sự.]

Nhà họ Tiết rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, họ mặc kệ những cái drone bay đầy trời, cũng mặc kệ người của Liên Minh Đạo Tu. Đám người vốn tới để "điều tra trận pháp" lập tức đứng thành hàng, từng bước một tiếp cận núi Tức Linh, lần lượt bao vây người nhà họ Túc.

[Vậy là từ đầu mục đích của họ đã không phải Đèn Thủy Vân, cũng không phải lên núi... Chẳng lẽ là sự kiện phi đao ở hội võ đạo?]

[Tôi rất sợ, vốn dĩ hai tộc đang chung sống hòa binh, tại sao phải vì chuyện này...]

[Nhà họ Tiết như thế là đang phá bỏ hiệp ước giữa hai tộc. Đm, lũ này là heo à?]

[Thật ra mâu thuẫn rõ ràng thế rồi còn gì? Phi đao lúc đó là nhằm vào Túc Lê.]

[Không biết mấy bà đã từng nghe sự kiện mấy trăm năm trước của tộc Nguyệt Lý chưa?]

Lần này đã không phải là vấn đề một món linh vật nữa, mà là vấn đề hiệp ước giữa hai tộc bị vi phạm. Yêu tộc tất nhiên không ngồi yên, mấy Yêu tu ẩn nấp ở gần đó tập thể hiện thân. Nhưng không đợi họ ra tay, kiếm trận bao phủ núi Tức Linh đột nhiên biến đổi. Trước đó nó chỉ là một vầng hào quang lơ lửng trên trời, giờ phút này bỗng biến thành hình dạng khác.

Ánh sáng tụ hội, dần ngưng lại thành từng thanh kiếm, chuyển thành trạng thái tấn công.

Tu sĩ xung quanh chấn động, cảnh giác nhìn kiếm trận trên cao.

Lúc này, mấy tu sĩ đứng gần nhất ra tay, linh lực hóa thành sát chiêu mạnh mẽ đánh về phía Túc Lê. Hai vợ chồng họ Túc đã đề phòng tức tiến lên đỡ đòn, đánh bay chiêu thức. Mỗi người bay một bên, uy áp hùng mạnh thả ra, rất nhiều tu sĩ tu vi thấp bị ép phải quỳ xuống.

Vậy mà vẫn còn 4-5 tu sĩ không bị ảnh hưởng.

[Đệt, mấy người đứng đằng trước đó là sao?]

[Đại tông sư, nhà họ Tiết có nhiều đại tông sư như vậy ư?]

[Má ơi, đây không đơn thuần là tới lục soát nữa rồi, có cả đại tông sư tới.]

"Đại tông sư?" Túc Dư Đường khẽ cười: "Ta không nhớ là nhà họ Tiết có nhiều đại tông sư vậy đấy."

Quản gia Tiết sầm mặt: "Cái này không nhọc ngài ghi nhớ. Đây là việc liên quan tới linh vật truyền thừa nhà ta, cầu viện từ đồng minh thì có gì sai?"

Túc Dư Đường cười bảo: "Không có gì, ta chỉ muốn xem xem có biết ai không."

Chị nghiêng đầu hỏi chồng: "Có người quen của anh không?"

Túc Thanh Phong đáp: "Chán thật, chẳng biết ai hết."

Túc Dư Đường gật đầu: "Vậy thì không cần nể tình."

Mấy đại tông sư kia lập tức tái mặt. Tuy là đại tông sư có phân chia cao thấp, nhưng bọn bọ dù gì cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở giới tu đạo, thế mà lại bị khinh thường như vậy. Đám người này không muốn nghĩ nữa, xông thẳng lên đánh.

Qua vài chiêu, thế mà lại không áp đảo được.

[Vãi mạnh thế?]

[<link> tới lúc phổ cập kiến thức về vợ chồng nhà họ Túc - những đại yêu ngàn năm trước khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật.]

[Sao phải làm thế nhỉ, tóm lại hai vị này là có số có má. Người ta không đánh không có nghĩa là người ta ăn chay!]

Mấy đại tông sư đánh với hai vợ chồng nhà họ Túc, các tu sĩ xung quanh thấy thế cũng lao lên, vọt thẳng tới chỗ Túc Lê không có ai bảo vệ. Túc Úc nhanh chân chạy tới, tụ lực đánh ra một chiêu, còn không quên quay đầu dặn: "Ông đứng im đó nhé, coi chừng bị liên lụy."

"Gâu gâu!" Đại Hoàng đứng trước mặt Bạch Quân, thể hiện là muốn bảo vệ anh.

Bạch Quân khựng lại: "Thật ra ta vẫn đánh được mà, không cần che chở vậy đâu."

Mà Túc Lê lại khép hờ mắt, dưới chân lơ lửng vài vệt lửa. Cậu hỏi Trần Kinh Hạc: "Đánh được không?"

"Dân chúng quanh núi Tức Linh đã được Cục Quản Yêu bảo vệ, ngài không cần lo. Còn nhà họ Tiết thì chúng ta đã cho cơ hội." Trần Kinh Hạc tóm tắt cục diện, im lặng vài giây rồi nói: "Ngài cứ thoải mái đánh."

Cảnh tượng trước mắt trùng lặp với quá khứ, giống như Phượng Hoàng Thần Sơn ở nhiều năm trước.

Trong đầu Túc Lê tràn ngập quá khứ đã qua, thời Hỗn Độn, thời Thượng Cổ. Từng màn kí ức lần lượt đảo ngược trong đầu, kẻ địch đột kích, tiểu yêu trong Thần Sơn ra sức chống cự... Tất cả giao thoa với hiện thực, tạo một sự mơ hồ thiếu chân thực.

"Thật sao?" Túc Lê như thể đáp lại Kinh Hạc, lại nhẹ giọng hỏi: "Kinh Hạc, chúng ta trông dễ ức hiếp vậy à?"

Trần Kinh Hạc nao nao, dường như nhìn thấy bóng dáng vị sơn chủ tuổi nhỏ đã chống đỡ cả Thần Sơn năm đó.

Năm đó cậu cũng đứng bên cạnh y như vậy, nhìn kẻ địch tấn công, ngây thơ lại vô cùng nghiêm túc hỏi cùng một câu.

'Kinh Hạc, chúng ta trông dễ ức hiếp vậy à?'

Trần Kinh Hạc hít một hơi thật sâu, lúc thở ra thì có một cảm giác nhẹ nhõm khó miêu tả thành lời. Y nói: "Phượng Hoàng đại nhân, không ra oai thì sẽ không ai biết. Trước kia là vậy, bây giờ cũng thế."

Yêu đồng của Túc Lê lập lòe hào quang, cười bảo: "Tức là không cần khách khí với bọn họ nữa. Dù sao cũng là có qua có lại, đúng không?"

Ly Huyền Thính ở trong rừng đang cầm camera quay, thấy kiếm lửa xuất hiện thì đổi ấn tay. Mấy vệt kiếm ý tản ra sau lưng hắn, bay lên đại kiếm trận trên không trung, giao với biển lửa tạo thành từ vô vàn thanh kiếm lửa trên trời, dổi quyền khống chế kiếm trận với Túc Lê.

Du Tư đang vội vàng chạy tới bỗng dừng bước giữa rừng, kinh ngạc nhìn kiếm trận trên cao: "Đây là..."

[Trên trời! Mẹ ơi, cái kiếm trận kia thay đổi!]

[Tôi tò mò từ lâu rồi, rốt cuộc kiếm trận này là ai bày, thế mà lại có trận pháp phòng ngự dùng kiếm trận làm tâm.]

[Chân run bần bật, thật ra kiếm trận này không phải trận phòng ngự đâu đúng không?]

Túc Lê giơ tay, kiếm trận trên bầu trời núi Tức Linh đột nhiên biến hình, ngưng tụ thành từng thanh kiếm đỏ lửa.

Điểu tộc vốn đang lao tới hỗ trợ thấy thế nhanh chóng phanh lại, tránh đi kiếm lửa không phân biệt địch ta kia, kinh ngạc nhìn về phía Túc Lê. Những thanh kiếm này không hề che giấu sự sắc bén của nó, áp lực khổng lồ, vượt xa uy lực của kiếm trận ở hội võ đạo. Dường như sâu bên trong còn ẩn giấu kiếm ý, khiến người ta cảm thấy sợ hãi một cách khó tả. Từ những thanh kiếm lửa này, họ cảm nhận được một sự áp chế chưa từng có. Nó tới từ sâu trong huyết mạch, từng tầng từng tầng đè lên cơ thể họ.

"Phượng Hoàng..." Tu sĩ Điểu tộc đè nén cơn run, lẩm bẩm: "Hóa ra đây là Phượng Hoàng phản tổ ư?"

Quản gia Tiết thấy biển lửa trên trời, cảm giác khủng hoảng sinh ra: "Không thể nào... Đó mới chỉ là một đứa bé."

Đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ phản tổ Phượng Hoàng, sao có thể điều khiển kiếm trận hùng mạnh như vậy... Đó không phải là kiếm trận của những người khác ư!

Mắt Túc Lê phản chiếu ánh lửa, vẻ mặt lại hờ hững như không, ngón tay nhẹ nhàng chỉ.

Chớp mắt sau, như là có vô số mũi tên vô hình rơi từ trên trời xuống. Chân trời đỏ màu lửa, từng đòn tựa trời phạt giáng xuống trận doanh nhà họ Tiết.