Edit: Ry
Phương Mạch Mạch cầm tay Túc Minh, hai đứa nhỏ một trước một sau đi tới trước cửa phòng.
Túc Minh hỏi: "Có ánh sáng thật à?"
Phương Mạch Mạch đáp: "Có mà, tớ thấy lóe lên một cái. Bọn mình có nên nói với chú Phong Yêu không?"
Túc Minh cau hàng mày nhỏ: "Đừng sợ, tụi mình qua đó xem thử đi."
Cửa phòng không đóng hẳn, đến gần là có thể thấy một phần bên trong. Túc Minh đẩy cửa, nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng. Cậu nhóc chưa kịp lên tiếng, cửa sổ đã mở ra, sau đó là một vệt sáng vọt ra ngoài.
Túc Minh há hốc, Phong Yêu hốt hoảng chạy tới chỉ thấy cửa sổ rung rung, trên giường không có ai.
Phong Yêu chưa kịp hỏi, đã nghe được hai đứa bé bám vào cửa sổ thảo luận.
Phương Mạch Mạch rất chấn động: "Hào quang đỏ..."
"Ừ, tớ cũng muốn như thế." Túc Minh kích động: "Vèo một cái --- Ngầu quá!"
Phong Yêu không hiểu: "Minh Minh, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Túc Minh chỉ vào cửa sổ, nói: "Anh hai biến thành ánh sáng bay ra ngoài!"
-
Trên con đường chính của thôn Tức Linh, đám người vẫn luôn giám thị Trần Kinh Hạc thấy y thong thả xách một túi đồ từ siêu thị ra, bèn báo cáo lại: "Đúng, y mua đồ. Mua cái gì? Để tôi xem."
Người giám thị híp mắt quan sát túi ni lông, nhưng một giây sau Trần Kinh Hạc đã vào xe, không thấy được nữa: "Hình như là một chút chai lọ gì đó. Y hẳn là không phát hiện ra chúng ta, nhưng không thấy thư kí Thanh Điểu của y đâu."
Trần Kinh Hạc mua đồ xong vào xe, nhắn mấy tin xác nhận không mua nhầm rồi mới gọi điện thoại cho Minh Chủ Đạo Tu: "Nhà họ Tiết chỉ là bình phong, mục đích hẳn là lợi dụng nhà họ để mở một lỗ hổng ở núi Tức Linh. Lũ người kia chưa ngu đến mức đó, trận pháp núi Tức Linh bị dỡ bỏ, bọn họ sẽ có thêm cơ hội lẻn vào. Nhưng chừng nào kiếm trận còn tồn tại, chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện phát triển theo tình huống không thể khống chế."
"Ngài không cần giải thích hay xin lỗi ta, chuyện này vốn là mâu thuẫn của Nhân tộc các người. Tư liệu đã đến tay ngài, ta hi vọng ngài có thể mau chóng hành động." Trần Kinh Hạc đặt túi ni lông sang bên cạnh, nói tiếp: "Ngài và ta đều không hi vọng chuyện này phát triển thành mồi lửa châm ngòi quan hệ giữa hai tộc. Nhưng nếu gây nguy hiểm đến nhà họ Túc, vậy bọn ta cũng sẽ không cân nhắc cái gì mà hiệp ước hòa bình, dù sao cũng là các người bội ước trước."
Một lúc sau, buồng xe lại chìm vào tĩnh lặng.
Tài xế nhìn quanh, báo cáo: "Kinh Hạc đại nhân, xung quanh có 7 người đang theo dõi chúng ta."
"Không sao, cho bọn chúng theo dõi." Trần Kinh Hạc chẳng mấy để tâm chuyện này nữa. Khi biết nhà họ Tiết dùng cớ này để mở phòng tuyến của núi Tức Linh, y quyết định áp dụng kế hoạch khác. Phượng Hoàng phản tổ lại hình thành yêu tướng có ảnh hưởng lớn hơn hẳn tộc Nguyệt Lý phản tổ Lỏa Ngư. Thế gia Nhân tộc từ xưa đã không bằng lòng chia sẻ tri thức với Yêu tộc bọn họ, chúng chỉ muốn độc chiếm công pháp điển tịch, từ đó phát triển ách thống trị của mình.
Phượng Hoàng đại nhân dạy trận pháp Thượng Cổ vốn đã chạm vào vảy ngược của lũ người này, giờ chúng còn biết Phượng Hoàng đại nhân là "Phượng Hoàng phản tổ", sẽ càng không bỏ mặc một nhân tố không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Ban đầu là trận pháp, về sau sẽ có kiếm pháp, phù pháp, vân vân... Phượng Hoàng Thượng Cổ theo ghi chép sử sách có bao nhiêu lợi hại, nỗi sợ của lũ người đó sẽ lớn bấy nhiêu.
Chính vì sợ, nên mới muốn nhân lúc Phượng Hoàng còn nhỏ, nắm ngài ấy trong tay, hoặc là thuần phục, hoặc là kí kết khế ước chủ tớ nhục nhã...
Thế gia Nhân tộc có vô số thủ đoạn dơ bẩn, trước kia Trần Kinh Hạc không muốn để lộ sự tồn tại của Phượng Hoàng chính là vì lo có kẻ sẽ ngầm ra tay với ngài ấy.
"Bọn họ làm vậy liệu có ảnh hưởng tới kiếm trận không?" Lão Lý là tâm phúc đã theo Trần Kinh Hạc nhiều năm, thấy tình thế này khó tránh khỏi lo lắng: "Liên Minh Yêu Tộc cũng rất khó nói, nếu chuyện này dẫn tới vấn đề giữa hai tộc thì e là không kết thúc được như tộc Nguyệt Lý năm đó. Chúng ta có nên nói với Minh Chủ một tiếng không?"
"Anh cho rằng điểu tộc phái nhiều người tới như vậy hắn không chú ý à?" Trần Kinh Hạc nói: "Chúng ta đã cho bọn họ cơ hội. Thế gia nhất quyết phải làm thì chúng ta cũng không cần khách khí."
Bây giờ chỉ là có hiệp ước đồng minh che chở, một khi vạch mặt thì sẽ không còn là mâu thuẫn giữa nhà họ với các thế gia Nhân tộc nữa, mà sẽ phát triển thành vấn đề giữa hai tộc. Trần Kinh Hạc và vợ chồng Túc Thanh Phong cân nhắc tới chuyện này nên mới không công khai quá nhiều, còn dựng kiếm trận phong tỏa núi, vốn là muốn đợi Liên Minh Đạo Tu đưa ra phương thức xử lý thỏa đáng.
Nhưng cuối cùng thì mấy thế gia kia, vì ở lãnh địa Nhân tộc nên quá mức càn rỡ, thế mà chủ động phá vỡ sự cân bằng này. Chuyện Nguyệt Lý Lỏa Ngư năm đó bị đè xuống, mấy năm sau lại xuất hiện một Phượng Hoàng phản tổ có thể sánh ngang với Phượng Hoàng gốc, có thể thấy nó đã khiến lũ người kia nảy sinh cảm giác nguy cơ tột độ. Mà bây giờ Phượng Hoàng phản tổ vẫn còn nhỏ, vẫn có thể khống chế, thế là không dằn nổi lòng lang dạ thú của mình.
Trần Kinh Hạc thoáng suy tư, điện thoại bỗng tinh tinh.
Tin nhắn tới từ Thanh Điểu.
"Kinh Hạc đại nhân, khu vực gần kiếm trận đã bắt đầu đánh nhau."
-
Dưới chân núi Tức Linh có mấy trận tu đang thử phá trận. Ban đầu bọn họ định đợi lúc Trần Kinh Hạc lên núi rồi tìm thời cơ đột phá, không ngờ Trần Kinh Hạc tới đây lại vòng vèo không vào trận pháp, khiến kế hoạch của họ thất bại, bất đắc dĩ phải phá trận.
Nhà họ Tiết đang phải gánh chịu áp lực rất lớn, Minh Chủ Đạo Tu đã gọi thẳng cho tộc trưởng. Nếu không phải có mấy đồng minh là các thế gia yểm trợ cho thì có lẽ người của bên Liên Minh đã tới. Kế hoạch lần này của bọn họ cũng rất đơn giản, không cần nổi lên xung đột với nhà họ Túc, chỉ cần nhân cơ hội xé mở kiếm trận, chuyện còn lại sẽ do người khác làm.
Lại nói, nhà họ Túc trốn trong núi không ra, bọn họ chỉ là muốn lấy về linh vật truyền thừa của gia tộc, hợp tình hợp lý thôi.
Khi người nhà họ Túc chạy tới, trận tu bởi vì phá trận đã gây ra không ít động tĩnh. Nhưng kiếm trận này không phải kiếm trận bình thường, một khi bị tấn công nó sẽ chủ động phản kích. Bọn người kia không làm gì được, còn khá là chật vật.
Phương Thủ Ý thấy vậy nói: "Người tới đại đa số là người nhà họ Tiết, xem ra lần này họ giấu Liên Minh ra tay trước."
Ba Túc gật đầu với Phương Thủ Ý, trong lúc đó thì cũng đang nghe điện thoại: "Thật sao? Có sắp xếp rồi? Được, yên tâm đi, bên mình sẽ không chủ động động thủ."
Mẹ Túc hỏi: "Sao rồi?"
"Lũ người đó đang tạo áp lực dư luận chứ làm gì?" Ba Túc ngẩng lên nhìn mấy con drone bay qua: "Kinh Hạc bảo không cần cho thể diện gì hết, nếu bọn họ dám ra tay thì quay hết đăng lên mạng. Mấy năm nay lũ thế gia Nhân tộc diễu võ giương oai đã quen, bọn chúng thật sự cho rằng mình không gì không làm được, có thể một tay che trời? Xã hội bây giờ tiến bộ như thế, còn tưởng đang ở thời phong kiến hả. Không phải tất cả tu sĩ Nhân tộc đều ngu muội, ai mà tin mấy lời ma quỷ của chúng."
"Tục ngữ nói rồi, trăm nghe không bằng một thấy, chi bằng cho tất cả chứng kiến bản mặt xấu xí của danh gia vọng tộc."
Diễn đàn Dịch Đạo, tài khoản cá nhân của Trần Kinh Hạc đột nhiên livestream.
Góc quay rõ ràng là chân núi Tức Linh hiện giờ, cùng với một đống người nhà họ Tiết bao vây núi, cố gắng phá trận. Thậm chí còn có cả giới thiệu, ghim luôn phần văn bản viện cớ của nhà họ Tiết trong đó.
[Làm cái quái gì vậy?]
[Đây là kiếm trận khiến mọi người xôn xao mấy hôm nay à?]
[Ơ? Đang phá kiếm trận à? Này là hơi quá đáng rồi đấy, có gì thì bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện nào. Chuyện này đã được Liên Minh cho phép chưa?]
[Theo hệ thống bách khoa của giới tu đạo thì núi Tức Linh thuộc quyền sở hữu của hai vị đại yêu nhà họ Túc, hành vi này của nhà họ Tiết ngang với xông vào nhà người ta.]
[Nhưng bọn họ phải lấy về linh vật truyền thừa của mình chứ, với cả cũng tại nhà họ Túc cứ im im không nói gì.]
Chuyện livestream nhanh chóng truyền tới tai những người khác, Liên Minh Nhân Tộc lập tức thương lượng với Dịch Đạo để đóng stream, mà nhà họ Tiết thì vẫn khăng khăng phá trận. Nhưng kiếm trận ở núi Tức Linh không phải kiếm trận bình thường, nhà họ Tiết không phá được. Rõ ràng bọn họ đã thám thính là hôm nay Trần Kinh Hạc sẽ tiến vào từ bên này, theo lý thuyết thì khi đó sẽ là lúc phòng thủ kiếm trận yếu nhất, không ngờ nó bị tấn công mà vẫn có thể mạnh mẽ đáp trả như vậy.
Sau nửa tiếng, trận tu của bọn họ chỉ nghiên cứu ra mấy trận văn, còn bị kiếm trận đẩy lùi một đoạn.
Người phụ trách bên phía nhà họ Tiết sốt ruột: "Nuôi các người lâu như vậy mà một cái kiếm trận cũng không phá được."
"Quản gia Tiết, kiếm trận này vốn không thuộc về phái chúng ta, chỉ có mấy lão bất tử kia mới am hiểu loại trừ những trận pháp cổ này." Trận tu đứng đầu giải thích: "Nếu muốn bọn ta phá trận, ngài phải cho bọn ta nhiều thời gian hơn."
Sắc mặt quản gia Tiết còn tệ hơn. Sao ông ta không biết chứ, chỉ là những lão già kia đã công khai đối đầu với phe tân trận pháp, bọn họ cũng không thể yêu cầu người ta tới phá trận. Mượn quan hệ với Liên Minh Đạo Tu lại càng không được, chuyện này mà tới tai Liên Minh thì họ sao có thể phá trận pháp.
"Không phá giải được thì dùng bạo lực phá."
Trận tu cầm đầu lại nói: "Nhưng tới tai Liên Minh thì sẽ không giải thích được..."
Ánh mắt quản gia Tiết trở nên u ám: "Thế ngươi cho rằng bây giờ thì có thể giải thích à? Còn không mau đi đi?"
[Ơ này? Không ổn đâu nha.]
[Chuyện này không thể ngồi xuống hòa bình bàn bạc à? Liên Minh Nhân Tộc đang làm cái quái gì vậy?]
[Đứng trước cổng nhà đại yêu khiêu khích, cảm giác kiểu gì cũng đánh nhau.]
[Mấy người không thấy cách hành xử của nhà họ Tiết rất lạ à? Nếu thật sự mất đồ thì phải báo với Liên Minh Đạo Tu, để Liên Minh ra mặt thương lượng với nhà họ Túc, không được nữa thì mới dùng bạo lực chứ.]
[Nhưng nhà họ Tiết nói là nhà họ Túc lờ yêu cầu của họ đó. Bảo vật gia truyền nhà ngươi bị người ta lấy, người kia còn lờ ngươi, tới cửa đòi về là bình thường mà?]
Màn đạn bắt đầu cãi cọ, cục diện ở chân núi Tức Linh trở nên căng thẳng hơn. Bởi vì kiếm trận phản kích khiến tu sĩ của nhà họ Tiết cảm thấy bị uy hiếp, bọn họ không phá mắt trận nữa mà chọn dùng bạo lực hủy trận. Khi mà dân mạng xoắn xuýt trước tình huống này, khi mà phản kích của kiếm trận càng lúc càng kịch liệt, một cái xe đen bỗng lái tới chân núi, Trần Kinh Hạc bước xuống.
"Náo nhiệt vậy sao?" Trần Kinh Hạc nhìn quanh: "Gây sự ở chân núi Tức Linh, không biết chuyện này đã được Liên Minh cho phép chưa? Minh Chủ đã gật đầu chưa? Hay là nhà họ Tiết các người đã không coi Liên Minh Đạo Tu ra gì nữa?"
Quản gia Tiết lập tức đổi sắc mặt: "Bọn ta làm thế chẳng phải vì các ngươi không chịu ra mặt ư?"
"Nếu bọn ta ra mặt, thả vị trưởng lão kia của nhà các người..." Trần Kinh Hạc thong thả hỏi: "Các người sẽ dừng tay chứ?"
Quản gia Tiết không đáp.
[Là sao?]
[Là nhà họ Tiết kiếm cớ tới gây sự, thực tế là muốn hủy trận pháp.]
[Rốt cuộc bọn họ muốn gì?]
[Muốn gì? Ông kia quên quả phi đao ở hội võ đạo rồi à? Đến giờ vẫn chưa có lời giải thích đâu.]
[Vãi, thuyết âm mưu ra rồi.]
Quản gia Tiết cười nói: "Kinh Hạc tiên sinh nói quá rồi, chuyện vẫn chưa xác nhận mà, đâu thể kết luận như..."
Ông ta còn chưa nói hết, bên người bỗng vang lên tiếng động rất lớn, quay lại thì thấy một người đàn ông mặc áo bào rất quen thuộc bị trói gô, hiển nhiên là bất tỉnh. Bên cạnh còn có một đống túi càn khôn rồi linh vật, rải rác rơi quanh.
Người này không phải ai khác, chính là vị Tiết trưởng lão kia.
Chuyện đột ngột xảy ra, nằm ngoài dự đoán của tất cả, đến Trần Kinh Hạc cũng ngạc nhiên quay đầu. Người nhà họ Túc ở trong kiếm trận thấy vậy, Ly Huyền Thính khá bất ngờ, ánh mắt xuyên qua từng tầng cây cao lớn, dừng ở nơi đó, khẽ cười: "Xem ra khôi phục khá tốt, có sức ra chơi."
"Kẻ nào!?" Quản gia Tiết phẫn nộ ngẩng lên, nhìn thấy đứa trẻ đang lơ lửng trên kiếm trận.
[Đù, nhìn lên trời đi!]
[Aaaaa là Túc Lê đúng không!]
[Ôi trời, mấy hôm nay tôi chỉ được đọc tin tức trên mạng, hôm nay mới thấy người thật!]
[Ơ, hình như ngoại hình hơi khác?]
[Tóc bạc, mắt là yêu đồng, hình như còn cao hơn!?]
[Ông có Hỏa Nhãn Kim Tinh à? Sao tôi không nhìn ra vậy?]
Cậu bé không bị kiếm trận ảnh hưởng, bàn chân trần thong thả bước đi, mặc bộ áo ngủ thùng thình, đầu tóc rối bời, có vẻ như mới ngủ dậy. Túc Lê xuất hiện lập tức khiến tấp cả chú ý, nhưng cậu dường như chẳng để ai vào mắt, cũng không màng hiểm nguy bên ngoài, thoải mái ra khỏi kiếm trận, đáp xuống trước mặt mọi người.
Người nhà họ Tiết sẵn sàng thủ thế, vài kẻ đang náu mình gần đó thấy Túc Lê cũng lặng lẽ tách ra, âm thầm bao vây khu vực chân núi.
Trần Kinh Hạc bước tới bên cạnh Túc Lê, dùng tư thái bảo vệ đứng phía bên trái cậu. Y vốn định hỏi tình huống, nhưng xem biểu hiện của Phượng Hoàng đại nhân thì có vẻ ngài ấy đã biết hết, không có gì bất thường.
Túc Lê gật đầu chào Trần Kinh Hạc, lại nghiêng đầu cười hỏi quản gia Tiết ở đằng kia: "Xem đi, ở trước mặt rồi đấy, kiểm tra xem có đủ đồ không?"
Sau đó hỏi Trần Kinh Hạc: "Bọn họ mất cái gì?"
Trần Kinh Hạc đáp: "Đèn Thủy Vân, một linh vật phòng ngự đỉnh cấp."
Túc Lê liếc mấy thứ rơi vãi dưới đất, hỏi: "Có thứ các ngươi tìm không?"
Quản gia Tiết phái người tới kiểm tra, tiện thể nâng Tiết trưởng lão đang ngất xỉu dậy.
Túc Lê lại nhẹ nhàng nâng ngón tay, mấy thanh kiếm lửa lập tức lơ lửng quanh người Tiết trưởng lão, dọa cho mấy người kia lùi bước. Cậu ung dung nói: "Kẻ này ta phải mang tới chỗ Liên Minh Đạo Tu để thẩm tra, không liên quan gì tới thứ các ngươi đang tìm."
[Sao cảm giác tình huống cứ vi diệu thế nào ấy nhỉ...]
[Tiểu tiên sinh có vẻ tức giận, lần đầu tôi thấy ngài ấy nói nặng như vậy, trước giờ luôn là dịu dàng hiền hòa.]
[Kiểu vừa dữ vừa cưng ấy.]
Người nhà họ Túc ở trong kiếm trận thì lại làm việc riêng, mẹ Túc yên lặng rút điện thoại ra quay video, ba Túc thì nhìn chằm chằm vào chân con trai.
Túc Dư Đường quay một lúc thì đưa di động cho Ly Huyền Thính: "Huyền Thính, con quay cho mẹ."
Ly Huyền Thính ngoan ngoãn vâng lời.
Chị kéo tay chồng: "Đi thôi, lôi cái đám chui nhủi quanh đây ra trước, đừng lãng phí cơ hội tốt như vậy."
Ba Túc đi một bước ngoái đầu một lần, cuối cùng không nhịn được bảo: "Bé Lê không đi giày, từ từ để anh nhắn tin cho Kinh Hạc tiên sinh."
Mấy phút sau, điện thoại trong túi Trần Kinh Hạc rung rung.
Người nhà họ Tiết tiến lên kiểm tra túi càn khôn, thái độ không rõ nhìn về phía quản gia Tiết, dường như đang đợi ông ta ra lệnh.
Túc Lê thì thong thả hỏi: "Sao? Đã tìm được chưa?"