Edit: Ry
"Đó là gì!?"
"Ấn Phượng Hoàng?"
"Ấn Phượng Hoàng trong truyền thuyết!?"
Phần lớn tu sĩ ở đây đều từng nghe truyền thuyết về Phượng Hoàng, nhưng ngược dòng tìm hiểu thì thời kì gần nhất đại yêu này xuất hiện vẫn là Thượng Cổ, đến nay chỉ còn vài ghi chép. Có điều Ấn Phượng Hoàng, loại yêu thuật siêu mạnh này thì ai cũng biết. Ấn Phượng Hoàng, tương truyền chỉ cần có Ấn Phượng Hoàng thì sẽ được Phượng Hoàng che chở cả đời. Mọi người đều biết Túc Lê là Phượng Hoàng phản tổ, nhưng người ở đây lại không ngờ cậu có thể sử dụng yêu thuật đặc biệt của Phượng Hoàng, Ấn Phượng Hoàng.
Minh Chủ Đạo tu thấy thế đã có quyết định. Đứa bé chưa đủ mười tuổi ở trước mặt hắn không phải sự tồn tại có thể tùy tiện khống chế, mà là đồng minh Liên Minh Đạo Tu cần gấp rút móc nối. Phượng Hoàng phản tổ xuất hiện là một sự trợ giúp lớn lao với Yêu tộc, nhưng với Nhân tộc thì Phượng Hoàng sở hữu vô số truyền thừa cũng có tác dụng xúc tiến đạo pháp của họ phát triển.
Thế gia Nhân tộc vì lợi ích của bản thân mà đẩy xa vị vốn có thể trở thành đồng minh đắc lực, Minh Chủ thở dài. Hi vọng nhà họ Túc sẽ không trách tội toàn thể tu sĩ Nhân tộc, nếu vậy thì về sau mới thật sự là không thể giải quyết.
Ngoài tu sĩ Nhân tộc ra, Yêu tu Điểu tộc có mặt cũng ngầm sợ hãi thán phục.
Điểu tộc tới đây có một nửa là tò mò muốn biết phản tổ của Tổ Tiên Bách Điểu có bộ dạng như thế nào, nửa khác là ôm tâm tư riêng. Cảnh này cho thấy, dù Phượng Hoàng phản tổ có định thống lĩnh Điểu tộc hay không thì trong tương lai cũng sẽ là một sự tồn tại không thể coi thường trong Yêu tộc.
"Truyền tin về, để tộc trưởng gửi bái thiếp tới tộc Huyền Hạc." Một trưởng lão Điểu tộc lơ lửng giữa không trung nhìn Ấn Phượng Hoàng ở xa xa, đôi mắt đục ngầu tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Tu sĩ Điểu tộc nói: "Không gửi cho nhà họ Túc ạ?"
"Không gửi được, Túc Dư Đường và tộc Thần Loan Điểu không tiết lộ chuyện này đã tỏ rõ thái độ. Hơn nữa những năm gần đây nhà họ Túc gần như đóng cửa không tiếp khách, Ấn Phượng Hoàng chính là cảnh cáo cuối cùng." Ông lão kia nói: "Tộc Huyền Hạc là người hầu của Phượng Hoàng, muốn gặp Túc Lê thì trước hết phải chào hỏi tộc Huyền Hạc."
Tu sĩ Điểu tộc: "Vâng, con sẽ truyền tin."
Minh Chủ Yêu Tộc đè xuống kinh ngạc trong lòng, trao đổi cái nhìn với Trần Kinh Hạc rồi quay sang Minh Chủ Đạo Tu: "Cao minh chủ, mời qua bên này."
Minh Chủ Đạo Tu che giấu tâm tư: "Mời."
Hiện trường bừa bộn được giao cho Liên Minh hai tộc, Ấn Phượng Hoàng treo trên không trung là sự cảnh cáo cho bất cứ tu sĩ nào muốn tiếp cận núi Tức Linh. Nhà họ Túc không nói thêm nửa lời, cả đoàn người nhanh chóng lên núi về nhà, để lại đám tu sĩ Nhân tộc tự giải quyết hậu quả.
Chuyện ở núi Tức Linh là trọng điểm được dân mạng chú ý, livestream tắt, dân mạng gần như gọi nổ điện thoại ở văn phòng Liên Minh Đạo Tu. Cũng may vào lúc ban đêm, Liên Minh đưa ra thông báo giải thích, cũng tỏ rõ sẽ truy cứu trách nhiệm những bên có liên quan, còn đăng luôn danh sách tên người tham gia lên trang chính thức.
Sau hội võ đạo, mâu thuẫn giữa Liên Minh Đạo Tu và các gia tộc ngày càng sâu, nhưng đây là lần đầu tiên Liên Minh công khai đối đầu với thế gia. Họ công bố tên tất cả tông sư và đại tông sư tham dự, rõ ràng là thế gia đã chạm tới ranh giới cuối cùng.
[Trời ơi, tôi mới đi xem danh sách về, hóa ra có tận hai vị đại tông sư ở hiện trường.]
[Thân phận tông sư có liên quan mật thiết tới gia tộc sau lưng họ, nhìn tên là biết người nhà ai!]
[Đúng... Đều là mấy người những năm trước tiến vào cảnh giới tông sư. Rõ ràng họ là niềm tự hào của Nhân tộc, giờ lại là nỗi nhục của cả tộc.]
[Nhà họ Quý, nhà họ Hứa, nhà họ Vương, nhà họ Thành... Minh Chủ tàn nhẫn thật, nhưng cũng nên trừng trị lũ người này.]
[Tôi thấy làm thế tốt mà. Những năm qua mấy nhà kia ngày càng hống hách, còn luôn gây sự khiến thuật pháp thụt lùi, còn nhớ vụ trận pháp không?]
Minh Chủ Đạo Tu xử lý rất quả quyết, còn vạch ra rất nhiều hiệp nghị mới với Liên Minh Yêu Tộc. Tổng thể thì lần này Nhân tộc thua thiệt, nhưng đành chịu thôi, dù sao cũng là họ gây sự trước. Bởi vì mấy gia tộc lớn kia, cả tộc suýt phải đội nồi thay họ. Minh Chủ Đạo Tu xử lý vài nhà để vớt lại chút mặt mũi, sau đó chuyển tất cả thành mâu thuẫn nội bộ. Mục tiêu hiện giờ của Nhân tộc là rửa sạch những gia tộc thối nát đó.
Nhưng không đợi họ ra tay, các thế gia đã có dấu hiệu nội chiến. Nhà họ Tiết bị các thế lực Yêu tộc hợp tác đối kháng, gần như sắp sụp đổ. Tiết tộc trưởng thấy tình hình ngày càng tệ, quyết định công khai giao dịch nội bộ của vài gia tộc, dẫn tới sự chú ý của toàn giới tu đạo. Mà mấy bê bối của những nhà này cũng gây ảnh hưởng tới thanh danh của Liên Minh Nhân Tộc.
Đây là một việc, còn một việc nữa.
Đó là Ấn Phượng Hoàng ở núi Tức Linh.
Mức độ được quan tâm của chuyện này không thua gì bê bối thế gia. Biểu hiện của Túc Lê ở hội võ đạo thật sự quá loá mắt, có hào quang Phượng Hoàng phản tổ đi kèm, thế lực và tu sĩ chú ý cậu vốn đã nhiều. Rồi kiếm trận biển lửa oanh oanh liệt liệt lúc nhà họ Tiết tới cửa gây sự, cùng với Ấn Phượng Hoàng lơ lửng trên vùng núi Tức Linh, tu vi cậu thể hiện còn mạnh hơn cả lúc ở hội võ đạo, khiến chủ đề đi lên một đỉnh cao mới.
[Tôi phải xem lại để so sánh sự khác biệt giữa kiếm trận ở hội võ đạo với cái ở núi Tức Linh. Nếu nói hội võ đạo là 5 phần thực lực của Túc Lê, vậy ở núi Tức Linh chắc là toàn bộ thực lực của cậu ấy nhỉ?]
[Hôm bữa có người nói kiếm trận mạnh được như vậy là do trong núi Tức Linh tồn tại một cái trận tụ linh khổng lồ mà?]
[Trận tụ linh chỉ là một phần thôi, cậu ấy có thể triển khaikiếm trận đẩy lùi cả một gia tộc, chuyện này có khi tông sư cũng không làm được ấy? Giờ không ai biết tu vi của Túc Lê cao bao nhiêu, nhưng uy hiếp mà cậu ta thể hiện rõ ràng đã vượt xa đại tông sư.]
[Đù má, tự dưng hiểu tại sao mấy nhà kia lại muốn đối phó nhà họ Túc...]
[Các người không biết Ấn Phượng Hoàng đúng không? Tôi mới đi tra nè.]
[Lầu trên phổ cập kiến thức chút đi?]
[Ấn Phượng Hoàng là dấu ấn của Phượng Hoàng thời kỳ cường thịnh, theo truyền thuyết thì ở thời Thượng Cổ, Phượng Hoàng sẽ ban thưởng cho thân tín của mình ấn này. Người nhận Ấn Phượng Hoàng sẽ cùng hưởng nhân quả với Phượng Hoàng, được Phượng Hoàng che chở. Nói cách khác, có Ấn Phượng Hoàng là người của Phượng Hoàng. Chỉ cần người đó xuất hiện nguy hiểm tới tính mạng, Phượng Hoàng sẽ tru sát kẻ kia tới chân trời góc bể.]
[Vậy đóng ấn vào núi là?]
[Là ông tự tiện xông vào núi Tức Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Ấn Phượng Hoàng xé xác.]
Ấn Phượng Hoàng không phải chuyện nhỏ, gây sóng to gió lớn trên mạng, cũng khiến rất nhiều gia tộc cảnh giác. Một mặt coi như cảnh tỉnh tu sĩ Nhân tộc, một mặt khác là cảnh cáo các nhà vốn đang vụng trộm hành động. Trước đó có rất nhiều tu sĩ cho rằng Túc Lê mạnh mấy cũng chỉ là một đứa trẻ có truyền thừa, truyền thừa trọn vẹn thì tu vi cũng chỉ đến thế.
Nhưng Ấn Phượng Hoàng xuất hiện, tất cả người muốn ra tay buộc phải dè chừng.
Vị thừa kế Phượng Hoàng này, không một người thừa kế phản tổ nào có thể so sánh với cậu. Thực lực Túc Lê bày ra là không thể đo lường, lực sát thương của cậu ở giai đoạn mạnh nhất có khi còn sánh ngang với đại tông sư, mà giờ Túc Lê mới chỉ 8 tuổi.
"Hắn đang ra oai." Một tộc trưởng Điểu tộc nhận được truyền tin từ thuộc hạ, thở dài: "Ra oai với toàn giới tu đạo, cái này khiến ta nhớ tới một sự kiện."
Có người hỏi: "Sự kiện gì?"
Tộc trưởng nói: "Nghe đồn Phượng Hoàng Thần Sơn ở Thượng Cổ, trước khi được Phượng Hoàng thống lĩnh, cũng ở trong trạng thái bốn bề là địch, bị vô vàn đại yêu lăm le... Khi đó Phượng Hoàng còn nhỏ đã dùng sức mình giương danh vạn dặm, Phượng Hoàng Thần Sơn nhờ thế mà dần trở thành yêu sơn nổi tiếng bốn phương của giới tu đạo. Núi Tức Linh hiện giờ có gì khác với Phượng Hoàng Thần Sơn năm đó đâu..."
"Vả lại, núi Tức Linh còn có thế lực của ba tộc lớn chống đỡ."
-
"Hắt xì."
Nhà họ Túc, mọi người đang bận rộn làm bữa tối, Túc Lê đội trên đầu túi đá lạnh giảm nhiệt đặc chế của Du Tư, ngồi trên sô pha xem TV với Mạch Mạch và Túc Minh.
"Cái này em biết." Túc Minh nói: "Hắt hơi một cái là có người nhớ anh, hai cái là có người nói xấu anh, ba cái là bị cảm á!"
Ly Huyền Thính đưa khăn tay cho Túc Lê, cậu cầm vào tay, mất mấy giây mới có phản ứng, lại hắt hơi cái nữa.
Túc Lê dùng khăn lau nước mũi, yêu đồng xám xịt, mặt mày mệt mỏi nhìn phim hoạt hình.
Ba Túc đo lại nhiệt độ của con trai: "Lần sau không được đi chân trần ra ngoài nữa nhé."
Nói rồi đặt một bình nước vào tay con, dặn dò: "Khát nước thì nhớ uống."
Túc Lê mất vài giây mới đáp: "Dạ."
Du Tư ngồi cạnh xem, thầm nghĩ đi chân trần liên quan gì tới sốt? Bọn họ là yêu chứ không phải con non Nhân tộc nhỏ yếu. Vả lại cơn sốt của Túc Lê hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để giải thích, làm gì có yêu quái nào sốt suốt hai tuần vẫn chưa hết?
Y liếc Túc Lê, bơm thêm linh lực cho túi đá trên đầu cậu. Tình trạng hiện tại của Túc Lê cũng rất lạ, hai tuần trước đóng Ấn Phượng Hoàng thì vênh váo lắm, về nhà cái là ỉu xìu, luôn chậm nửa nhịp, ai nói chuyện cũng mất vài giây mới có phản ứng. Cảm giác bị trì độn hẳn, trái ngược hoàn toàn với trước kia.
Du Tư vốn còn muốn thảo luận với Túc Lê chuyện phản tổ, thấy cậu như vậy chỉ đành thôi. Hỏi một câu mười mấy giây mới đáp, y cảm thấy có hỏi cũng không có đáp án.
Trừ chuyện đó ra, sự chú ý của y còn rơi trên một đứa trẻ khác, chính là đứa bé luôn bám dính lấy Túc Lê, có thể tự do biến đổi hình thể - Ly Huyền Thính.
Du Tư từng cảm nhận được uy áp rất đáng sợ từ người thằng bé này, nhưng hai tuần nay lại chẳng cảm thấy gì nữa. Không những không tra ra được uy áp, cảm giác tính cách thằng bé cũng hiền hòa bình tĩnh hơn hẳn... Nghĩ tới đây, Du Tư không khỏi đưa mắt nhìn Ly Huyền Thính, hết nhìn hắn rồi lại nhìn những người khác.
"Lát nữa Kinh Hạc sẽ mang tin tới, tiện thể mang theo chút nguyên liệu nấu ăn." Ly Huyền Thính hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
Túc Lê mất một lúc mới đáp: "Ăn thịt, với bánh bao đậu đỏ."
Ly Huyền Thính gật đầu: "Vậy ta làm cho ngươi."
Du Tư: "...?"
Những câu hỏi này ngày nào cũng lặp lại rất nhiều lần. Y ở nhà họ Túc cả tháng rồi, chỉ cảm nhận được không khí không giống bình thường của nhà này. Họ chẳng giống gia đình Yêu tộc chút nào, đến cả gia đình tu sĩ Nhân tộc cũng sẽ không quy củ tới mức ngày ăn đủ ba bữa. Cái nhà này giống nhà của Nhân tộc bình thường hơn, cha mẹ bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, con cái ngoan ngoãn đi học... Du Tư quan sát mãi cũng không thể liên hệ mấy người này với các đại yêu hầm hố ở chân núi Tức Linh mấy tuần trước.
Túc Minh bỗng kêu: "Điều khiển đâu rồi! Đổi kênh, sắp có phim người máy rồi."
Du Tư đưa điều khiển bên cạnh mình cho cậu nhóc: "Hôm qua chiếu tập cuối rồi mà?"
Túc Minh liếc y: "Hôm nay chiếu lại đó."
Dư Tư: "...." Cho nên tại sao nhóc lại muốn xem lần nữa?
"Mấy hôm nay Lê Lê chẳng có tinh thần gì, nói cũng ít." Bạch Quân nhìn đứa nhỏ trên ghế sô pha, không khỏi hỏi: "Có nặng lắm không?"
Túc Úc nghĩ đến cuộc thảo luận của cha mẹ đêm qua, đơn giản nói: "Chú Kinh Hạc bảo là bình thường, có thể là di chứng từ mảnh vỡ, cần thời gian nhất định để khôi phục, tạm thời cũng khó nói."
-
Đủ loại âm thanh náo nhiệt truyền vào trong tai, Túc Lê mất hai phút mới nhận ra Ly Huyền Thính đã vào trong bếp, chuyển sự chú ý vào trong cơ thể.
... Quá loạn, biển ý thức quá rối loạn.
Linh lực và thần lực giao hòa, chạy khắp nơi trong biển ý thức của cậu. Đến cả ảo ảnh kiếm Huyền Thính cũng bị chen vào trong góc bẹp dí, lộn xộn vô cùng.
Bởi vì quá hỗn loạn, cậu không có sức để sắp xếp lại kí ức, chỉ có thể dồn hết sức tập trung vào tình huống trước mắt.
Sau khi hấp thụ hai mảnh vỡ, thần lực của cậu tăng mạnh, đến mức cơ thể hiện tại có dấu hiệu bị quá tải. Cậu vừa tỉnh lại đã phải vội vàng xử lý chuyện dưới chân núi, sau đó đóng Ấn Phượng Hoàng cho hao bớt một phần thần lực. Khi đó cậu không mấy để ý, về nhà nhận ra thần lực trong cơ thể đã hỗn loạn, lúc đó Túc Lê mới ý thức được một vấn đề rất quan trọng.
Trước kia cậu tưởng là cơ thể hiện giờ đã có thể hoàn toàn tiếp nhận thần lực, nhưng cậu không ngờ hai mảnh vỡ kia chứa nhiều thần lực như thế.
Thần lực quá nhiều, cơ thể này của cậu lại mới rèn luyện được vài năm, căn bản không thể sánh với thời kì đỉnh cao. Nếu không xử lý thỏa đáng, cậu rất có thể sẽ bị vỡ linh mạch vì thần lực quá nhiều.
Túc Lê nhìn cây kiếm bị chèn vào trong góc. Ảnh kiếm chỉ còn thiếu một mảnh cuối, giờ đã sáng lấp lánh. Hai mảnh vỡ này mang tới thu hoạch rất lớn, ngoài thần lực ra thì còn có kí ức. Trong đó bao gồm khâu chuẩn bị cậu bí ẩn tiến hành trước khi đúc kiếm Huyền Thính, thậm chí Kinh Hạc cũng không biết.
--- Cậu khắc một dấu ấn trên thân kiếm.
Trước cả khi rèn ra phôi kiếm, cậu đã tính được những chuyện tiếp theo.
Khi đó Túc Ly mới khôi phục một phần kí ức từ thời Hỗn Độn, định mạo hiểm dung nhập long hồn vào phôi kiếm, tiến hành đúc kiếm. Nhưng long hồn sao có thể so với sinh hồn bình thường, để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cậu lại rót một nửa thần lực vào, cũng đóng lên phôi kiếm một con dấu.
Con dấu này là phong ấn tiềm ẩn của kiếm Huyền Thính, cũng là lá bài tẩy cậu cất giấu bấy lâu.
Nếu trong tương lai cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy kiếm Huyền Thính chính là cơ hội cuối cùng.
Dù là Niết Bàn hay độ kiếp, chỉ cần thần hồn của cậu bất diệt, dấu ấn này sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Khi Niết Bàn cậu đụng độ với kiếp lôi lớn mạnh chưa từng có, kiếm Huyền Thính vỡ thành từng mảnh, còn cậu thì Niết Bàn đầu thai.
Ly Huyền Thính sau khi kiếm nát tiếp tục bảo vệ Phượng Hoàng Thần Sơn. Quanh đi quẩn lại vạn năm trôi qua, cậu tìm về mảnh vỡ kiếm Huyền Thính, cũng chạm tới dấu ấn mình để lại. Chính nhờ nó mà mỗi lần cậu hấp thụ mảnh vỡ là sẽ khôi phục một phần kí ức. Mảnh vỡ nằm trong tay Thích trưởng lão chính là mảnh có phong ấn, là dấu ấn cậu khắc trên thân kiếm, nên mới tạo thành ảnh hưởng to lớn như vậy.
Cũng bởi vậy mà cậu khôi phục rất nhiều kí ức.
Rốt cuộc vẫn là nhờ họa được phúc, nhưng không thể vui mừng quá sớm.
Túc Lê điều khiển thần lực, chầm chậm nới linh mạch trong cơ thể, thầm thở dài.
Ký ức trở về, thần lực phong ấn trong đó cũng về theo. Nhưng nhiều thần lực như vậy rót vào, cơ thể của cậu không chịu được. Bây giờ Túc Lê lại không có tâm tư để suy nghĩ quá nhiều, nếu biết trong mảnh vỡ chứa nhiều thần lực như vậy, cậu đã không tham lam hấp thụ cả hai mảnh.
Xem ra để thần lực trong cơ thể ổn định lại, cậu phải tìm cơ hội bế quan rèn luyện thể xác. Nếu không trước khi tìm được mảnh cuối của kiếm Huyền Thính, cậu rất có khả năng sẽ phải đi đầu thai tiếp vì cơ thể quá yếu không chịu nổi Phượng Hoàng Thần Lực.
Túc Lê đã đề cập việc phải tiêu hóa thần lực với người nhà, sau đó mặc kệ mọi chuyện. Dù sao cũng không có hơi sức để quan tâm bên ngoài, có Ấn Phượng Hoàng có người nhà, cậu không cần phải để ý quá nhiều.
Du Tư nhận được tin từ tộc Nguyệt Lý, nhưng y chỉ trả lời vài câu rồi cũng kệ, vừa xem sách đao pháp vừa ngồi xem hoạt hình với lũ trẻ.
Một lúc sau, bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa.
Du Tư ngạc nhiên nhìn ra. Ấn Phượng Hoàng xuất hiện, nhà họ Túc gần như không có ai tới bái phỏng, Trần Kinh Hạc tới thì cũng không cần nhấn chuông, rốt cuộc người bên ngoài là ai?
Túc Úc đứng dậy: "Cuối tuần rồi mà ai tới vậy nhỉ."
Bạch Quân cũng ngạc nhiên: "Bây giờ sao có người tới được? Chẳng phải đã phong tỏa núi rồi sao?"
Du Tư im lặng vài giây rồi nói: "Người ngoài cửa không có sóng linh khí..."
Không có sóng linh khí, cái này phải đạt tới cảnh giới tông sư mới có thể làm được.
Mấy thanh niên lập tức căng thẳng, Túc Úc cau mày: "Để tôi đi gọi ba, Bạch Quân ra hiên mở trận pháp, Du Tư để ý bọn trẻ..."
Túc Lê đang cố gắng tiêu hóa thần lực, thể xác lẫn tinh thần đều có chút rã rời, đờ đẫn nhìn hoạt hình trên TV. Đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa, cậu ngơ ngác nhìn ra cửa, chậm rãi tự hỏi.
Túc Úc bắt đầu sắp xếp các bước đối phó, chưa hề bước chân ra khỏi phòng khách. Ba Túc thì thò đầu ra từ phòng bếp với đôi tay đầy bột mì: "Ai vậy, sao lại tới vào giờ này?"
Đám thanh niên dè chừng, ba Túc vừa lau tay vừa đi ra mở cửa, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đeo kính, cầm cặp công văn. Trang phục của cô tương đối đơn giản, sơ mi trắng quần đen, thấy ba Túc thì nhiệt tình chào hỏi: "Làm phiền thầy Túc rồi ạ, em là chủ nhiệm lớp kì này của Túc Lê. Tuần trước em đã hẹn với nhà mình, hôm nay tới đây để thảo luận chuyện thi nhảy lớp của con."
Du Tư quay lại nhìn Túc Lê: "Chủ nhiệm lớp? Thi nhảy lớp!?"
Túc Úc giật mình, giờ mới nhớ ra: "Hình như là có vụ này..."