Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 112: Đi thi



Edit: Ry

Chân núi luôn có khá nhiều thôn dân qua lại, biệt thự nhà họ Túc lại ở gần chân núi, người vào núi thường xuyên đi qua đây, nhà họ đã chuẩn bị đầy đủ để đối phó.

Ấn Phượng Hoàng và kiếm trận chủ yếu nhằm vào tu sĩ, với dân chúng bình thường thì không có mấy hạn chế. Nhưng nếu người thường muốn vào sâu trong núi thì cũng sẽ bị trận pháp cản lại.

Túc Lê ngơ ngác nhìn ra cửa, thấy chủ nhiệm lớp, mất mấy giây mới có phản ứng.

Sau đó nghe được mọi người nói chuyện thi nhảy lớp... Cậu mới nhớ ra đáng lẽ hội võ đạo kết thúc là mình phải đi thi, hơn nữa còn muốn cùng Ly Huyền Thính thi nhảy lớp lên cấp hai.

Quá nhiều chuyện xảy ra ở hội võ đạo, trường lớp đã bị cậu quẳng ra sau đầu. Giờ thần lực rối loạn, Túc Lê sao có thời gian nghĩ vụ thi cử. Cậu chưa kịp nghĩ nhiều đã được Ly Huyền Thính đưa vào phòng, tin tức bên ngoài cạch một cái bị ngăn chặn.

Túc Lê nhìn cánh cửa đã đóng, một lát sau mới có phản ứng: "Con thi được mà."

Trong phòng khách, ba Túc nói: "Thằng bé mấy hôm nay bị ốm, còn sốt nhẹ."

Chủ nhiệm lớp gật đầu: "Thời tiết gần đây thay đổi thất thường, đúng là nên chú ý sức khỏe."

Cô lấy lịch thi ra: "Là thế này ạ. Học kì này Túc Lê không tới trường, chuyện thi nhảy lớp cũng bị trì hoãn, chẳng mấy mà sẽ thi cuối kì. Nhà trường đã quyết định cho con thi một thể vào cuối kì luôn, thầy Túc xem lịch thi này có ổn không?"

Ba Túc nghĩ đến tình trạng hiện tại của bé bé.

Có lẽ là không ổn lắm...

Chủ nhiệm lớp của Túc Lê tới, quấy rầy sắp xếp của mọi người. Lần thi nhảy lớp này là đặc biệt, thi chung với cuối kì, tức là Túc Lê mà bỏ lỡ thì sẽ phải đợi thêm 3 tháng, hết kì sau mới được thi tiếp, càng kéo dài thì càng trễ.

Xác nhận với phụ huynh lịch thi xong chủ nhiệm lớp cũng ra về, để lại cả nhà suy tư nhìn chằm chằm lịch thi. Nhà họ Túc vốn định nghỉ ngơi một năm để tránh bị bên ngoài làm phiền, Phương Thủ Ý lẫn Du Tư cũng phải ở lại đây một thời gian. Vì giờ ai rời núi cũng sẽ đứng ở đầu sóng ngọn gió, chẳng ai nghĩ quẩn muốn ra ngoài đối diện với họng súng, đối phó với tầng tầng lớp lớp hỏi thăm từ khắp nơi trong giới tu đạo.

"Thi cái gì mà thi, ba không thấy bé Lê giờ trả lời cũng chậm mất mấy nhịp à, sao mà thi được." Túc Úc im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Nhưng đúng là cuộc thi này cũng quan trọng, ba xem, hay là thả con về trường thi cuối kì xong đã, thi xong con trở lại."

Ba Túc: "... Thủ đô xa như thế, lỡ vừa lên tàu anh bị người ta trói gô lại thì tôi còn phải rời núi cứu anh. Đừng mơ tới thủ đô nữa, đợi qua đợt này đã rồi tính."

Túc Úc: "Ba có thể có lòng tin với con mình hơn được không?"

Túc Minh thấy thế nói leo: "Con cũng muốn thi cuối kì!"

Du Tư đến là cạn lời với cái nhà này, quay sang hỏi Bạch Quân: "Thi cử quan trọng vậy à?"

Bạch Quân đáp: "Thật ra cũng tương đối quan trọng."

Hai vợ chồng thương lượng một hồi, cảm thấy đi thi cũng được, nhưng tình trạng của bé bé thật sự không quá thích hợp. Mọi người thử nhắc vài câu trong bữa ăn, kết quả là Túc Lê sau một khoảng lặng dài mới đáp: "Con thi được ạ."

Ba Túc nhìn con ăn cơm cũng chậm hơn hẳn mọi ngày: "Sau này mình thi cũng được mà con."

Túc Lê ăn cơm trong thìa, một lúc sau mới nói: "Con thi được mà."

"..." Ba Túc: "Cuối tuần này thi rồi, bé bé liệu có làm được hết đề không?"

Tất cả mọi người nhìn Túc Lê, bé con chầm chậm nhai bánh bao đậu đỏ, một lúc lâu sau mới đáp: "Dạ."

Những người khác: "..." Thật sự rất khó để tin tưởng.

Ba Túc: "..." Nuôi con nhỏ đúng là khó khăn.

-

Chuyện thế gia Nhân tộc vẫn còn đang lên men, Liên Minh Đạo Tu nhanh tay xử lý những người tham dự, đồng thời triển khai điều tra với các gia tộc. Có Trần Kinh Hạc đứng sau hỗ trợ, một vài chứng cứ giấu kín cũng bị lật ra. Bê bối của thế gia khiến khắp nơi ầm ĩ xôn xao. Cùng lúc với sự kiện này, ánh mắt của giới đạo tu cũng tập trung ở núi Tức Linh, bởi vì nhà họ Túc đã gần 3 tuần không ra mặt.

Dù là tu sĩ bên Nhân tộc hay Yêu tộc, nhà bọn họ đều không tiếp. Cái này chẳng những không làm giảm sự tò mò của các tu sĩ, thậm chí còn khiến nhiều người theo dõi sít sao tình hình bên này.

[Tháng ngày không có tiểu tiên sinh, chỉ có thể dựa vào video trước kia sống qua ngày.]

[Mấy chị em của tui cứ khăng khăng gạ tui học trận mở đầu cùng...]

[Môn phái tụi này cũng thế, đột nhiên trận mở đầu dậy sóng, còn có rất nhiều tu sĩ từ các lưu phái khác tới học trận pháp nữa chứ... Trước kia bọn họ luôn khinh thường trận pháp.]

[Cái video hai hôm trước cắt ghép đỉnh thật, bá cháy luôn, đỉnh tới nỗi không phải Túc Lê tôi không gả đâu. Cho tới khi tôi được người ta quảng cáo cho video cắt ghép từ <Cục Cưng Đáng Yêu>.]

[Đừng nói nữa, tôi xem cái video đó rồi, còn đi xem từng tập luôn cơ... Đại khái tôi đã hiểu vừa mặn vừa ngọt vừa cháy* là gì.]

*Đúng ra là vừa mặn vừa ngọt vừa cay (spicy/hot). Ý là vừa trưởng thành thông minh vừa đáng yêu ngọt ngào vừa quyến rũ mlem cháy quần =)))))

[??? Cháy?]

[Nhiều lửa thế không cháy sao được?]

Tốc độ lan truyền thông tin trên mạng quá nhanh, trong lúc dân mạng rảnh rỗi đào video cũ của Túc Lê lên xem, một tin liên quan tới núi Tức Linh xuất hiện. Các tu sĩ của Liên Minh Đạo Tu ngày đêm nằm vùng ở núi Tức Linh thấy một cái xe lái ra từ biệt thự nhà họ Túc, đi thẳng xuống dưới thôn.

Tình báo lan truyền, các tu sĩ đang canh giữ lập tức cảnh giác.

Liên Minh Đạo Tu và Liên Minh Yêu Tu đồng thời nhận tin, Minh Chủ Đạo Tu sửng sốt: "Bọn họ đi đâu vậy?"

Tu sĩ phụ trách điều tra do dự mãi mới nói: "Là thế này ạ, điểm đến của họ là trưởng tiểu học thôn Tức Linh."

Minh Chủ Đạo Tu: "?"

Tu sĩ giải đáp: "Hôm nay tiểu học Tức Linh thi cuối kì."

Tiểu học thôn Tức Linh thi cuối kì, ba Túc dẫn ba thí sinh trong nhà tới trường, dặn dò từng đứa: "Bé Minh thi xong phải lên ngay lầu ba tìm anh Huyền Thính, rõ chưa nào?" Sau đó quay sang dặn Huyền Thính: "Con thi xong nhớ dẫn các em ra."

Ly Huyền Thính gật đầu: "Vâng, ba yên tâm ạ."

Ba Túc nhìn Túc Lê đứng cạnh Ly Huyền Thính, trán vẫn còn dán miếng hạ sốt, được Ly Huyền Thính dắt tay vào trường. Hắn lo lắng nhìn ba đứa nhỏ, không khỏi nói: "Liệu bé Lê có chịu nổi không đây?"

"Sáng nay thấy phản ứng nhanh hơn rồi, chắc là không sao đâu." Mẹ Túc đi tới gốc cây ngoài cổng trường, tiện tay bày mấy trận pháp: "Ở đây chờ đi, tụi nhỏ sẽ thi nhanh thôi."

Trong trường, bởi vì bài thi của Túc Lê khác với mọi người nên một mình cậu một phòng thi một giám thị.

Ly Huyền Thính đưa người tới văn phòng. Mấy giáo viên đang nói chuyện, thấy Túc Lê đi vào với cái trán dán miếng hạ sốt, trông rõ là bệnh nặng mới khỏi, tập thể đi tới quan tâm: "Con bị sao thế? Sốt à?"

Chủ nhiệm lớp của Túc Lê giật mình, không ngờ Túc Lê ốm một tuần vẫn chưa khỏi: "Con có khó chịu ở đâu không? Không sao đâu, lần này không thi được thì kì sau chúng ta thi lại."

Đối mặt với sự quan tâm của thầy cô, Túc Lê gật đầu: "Con thi được ạ."

Tiểu học thôn Tức Linh mấy năm nay ra vài học sinh khiến Bộ Giáo Dục rất là xem trọng, tất cả đến từ nhà họ Túc, thế nên giáo viên trong trường cũng hết sức quan tâm, dù cho tụi nhỏ thường xuyên nghỉ phép không tới trường thì họ đều thông cảm. Nhưng nếu học nhiều quá đổ bệnh thì đúng là được không bù mất. Các thầy cô thay nhau an ủi Túc Lê, để bé con yên tâm thoải mái mà làm bài, đừng quá căng thẳng.

"Cái thằng bé này, học tập quan trọng thật nhưng cũng nên chú ý sức khỏe chứ."

"Đúng rồi đấy, con đã giỏi hơn các bạn khác rất nhiều rồi, đừng cảm thấy áp lực."

"Huyền Thính, lớp mình chuẩn bị thi rồi." Một giáo viên khác đi trông thi, thấy Ly Huyền Thính vẫn đứng ở cửa văn phòng thì hỏi: "Con quên gì à?"

Ly Huyền Thính giúp Túc Lê lấy hộp bút các thứ ra, lại đặt một bình nước lên bàn, sau đó bàn giao với thầy cô trong văn phòng: "Làm phiền thầy cô cứ mỗi tiếng nhắc em ấy thay miếng dán hạ sốt một lần ạ, sau đó là nước nóng..."

Miếng dán hạ sốt trông như miếng dán bình thường, thực tế nó có Quyết Hàn Băng của Du Tư, có thể duy trì hiệu quả hạ nhiệt độ suốt 1 giờ.

Thầy giáo trông thi nghe được là mỗi một tiếng phải đổi miếng dán một lần thì cẩn thận hỏi lại: "Con... Con thật sự thấy mình thi được chứ?"

Túc Lê nghi hoặc nhìn họ, tuy là nhiệt độ cơ thể của cậu hơi cao, nhưng tốc độ phản ứng đã nhanh hơn tuần trước nhiều, thi cử không thành vấn đề.

Trên mạng, dân tình nhanh chóng phát tán thông tin.

[Tôi biết cái con RV đó dùng để làm gì rồi...]

[Để làm gì? Tò mò à nha.]

[Hôm nay trường tiểu học Tức Linh thi cuối kì, hẳn là đi thi.]

[?????]

[Từ từ... Thi? Thi tiểu học?]

[... Tự dưng giờ mới nhớ ra tiểu tiên sinh đúng là đang học tiểu học, vậy đi thi cũng là bình thường mà đúng không?]

[Sao tôi có cảm giác hành trình thi giáo viên của mình sau hội võ đạo trở nên chông gai hơn vậy?]

[Đừng nói là thi, giá nhà ở thôn Tức Linh giờ cao chót vót rồi.]

Thầy giáo đứng trông Túc Lê làm bài, nhưng để tránh làm phiền học sinh, thầy cũng không đứng quá gần. Những năm qua họ thay phiên nhau trông thi Túc Lê, đứa bé này vừa giỏi vừa ngoan, nếu không phải giới hạn ba tháng mới được thi nhảy lớp một lần thì có lẽ thằng bé đã vào cấp 3 rồi. Thầy rót cho Túc Lê cốc nước, lúc đứng ở cửa sổ nhìn ra lại chú ý tới cổng trường có rất nhiều người tụ tập.

Thầy nhỏ giọng hỏi một giáo viên khác cũng ở văn phòng: "Hôm nay trường mình ngoài thi cuối kì ra còn gì nữa không? Sao bên ngoài đông người vậy?"

Cô giáo kia đáp: "Đâu có gì, chắc là phụ huynh tới cổ vũ các con?"

Thầy giám thị: "?"

Thầy lại ngó ra cửa sổ, mới có mấy phút mà đã thêm hai chiếc xe nữa lái vào.

"Túc Lê, con có ổn không? Nếu mệt quá thì phải nói với thầy nhé."

Bút trong tay không hề ngừng, trán Túc Lê lại toát ra vài giọt mồ hôi. Cậu đọc hiểu đề bài, chỉ là tốc độ làm không nhanh được như mọi khi. Cơ mà dựa theo dự đoán của cậu, chắc là sẽ làm xong trước khi hết giờ. Cậu đáp: "Ổn ạ."

-

Bên ngoài trường tiểu học Tức Linh, tất cả xe mới tới đều không dám vượt qua chiếc RV ở đầu, cũng không ai dám bước vào phạm vi trận pháp của nhà họ Túc. Gần trường tiểu học có một cái chợ nên đây cũng là đường đi chợ của rất nhiều thôn dân, thấy ba Túc thì đều nhiệt tình chào hỏi.

"Thầy Túc, đưa các cháu đi học à?"

"Thầy Túc, tôi nghe nói thầy đã về, thầy về từ khi nào thế?"

"Thầy Túc, gà nhà tôi mới đẻ trứng, lát nữa tôi mang qua cho thầy mấy quả."

"Thầy Túc..."

Minh Chủ Đạo Tu chạy tới cổng trường tiểu học, nghe Túc Thanh Phong trò chuyện với thôn dân, không dám tiến lên quấy rầy. Mãi mới chờ được mấy người kia đi, hắn tiến lên. Những ngày qua Cao minh chủ chỉ giao lưu với Trần Kinh Hạc, chưa có cơ hội tới nhà họ Túc nói xin lỗi.

Ba Túc: "Cao minh chủ? Thật ra ngài không cần cố ý tới, ta đã nghe Kinh Hạc tiên sinh nói chuyện rồi."

Minh Chủ Đạo Tu nói: "Túc đại nhân, đây là chuyện ta nên làm."

Trong lúc cả hai trò chuyện, ở cách đó không xa lại có một ông lão chống gậy đi tới. Xung quanh lão có vài Yêu tu, tất cả đều cung kính đi đằng sau.

Ông lão này trông rất già, đi cần người đỡ, lưng cũng gù, từng bước từng bước tới gần xe nhà họ Túc.

Lão vừa xuất hiện đã khiến tất cả cảnh giác.

Túc Úc đang ở trong xe học từ đơn, nhận thấy uy áp lập tức mở cửa sổ ra xem.

Du Tư theo nhà bọn họ ra ngoài hóng gió nhìn thấy cũng đứng dậy: "Sao ông ta lại tới đây?"

Bạch Quân không biết ông lão đó là ai, thấy Túc Úc và Du Tư nghiêm mặt như vậy thì hỏi: "Ông ấy là ai vậy? Khó đối phó lắm à?"

"Đại Tư Tế của tộc Kim Ô, là một trong những tông sư mạnh nhất của Yêu tộc."

Ánh mắt Du Tư trở nên nghiêm trọng: "Nhưng ông ta đã bế quan gần ngàn năm, sao giờ lại xuất hiện?"

Trong trường, Túc Lê đang làm bài thi bỗng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xác nhận.

Cậu ngập ngừng, sau đó quay lại tiếp tục làm bài.



______________________

Chúc mọi người có một năm 2025 thật khỏe mạnh, vui vẻ và đầy thành tựu, cầu được ước thấy ~~

P/S: Tối còn 1 chương nữa