Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 132: Trong ngoài.



Edit: Ry

Xung quanh đen kịt, luồng khí quỷ dị tiếp tục lan tràn.

"Ly Huyền Thính" lại gọi: "A Ly?"

Túc Lê bỗng giằng ra khỏi tay "Ly Huyền Thính", bay lên giữa không trung.

Nơi này e là không phải phòng máy ban đầu nữa... Cậu nhìn quanh, ngón tay ngưng tụ ra một đốm Phượng Hoàng Thần Hỏa, chiếu rọi "Ly Huyền Thính" cách đó không xa. Kẻ này cứ như vậy đứng trước mặt cậu, trang phục giống hệt với Ly Huyền Thính cậu gặp hồi trưa, giống như là người thật.

"Ly Huyền Thính" có vẻ bất ngờ khi cậu phản ứng như vậy, vẫn dịu dàng nhìn: "Ảo cảnh này rất nguy hiểm, xuống đây đi A Ly, chúng ta cùng nghĩ cách."

Túc Lê tập trung giữ vững tinh thần, khi mở mắt yêu đồng đã xuất hiện. Con ngươi vàng nhuốm đỏ sáng rực trong bóng đêm: "Thật sao? Nghĩ cách gì?"

"Ngươi nói nơi này là ảo cảnh đúng không? Nếu là ảo cảnh thì sẽ có mắt trận." "Ly Huyền Thính" nói tiếp: "Vậy giờ chúng ta nên đi tìm mắt trận, đúng không? A Ly, ngươi sao vậy?"

Túc Lê cảm nhận được khí của Ly Huyền Thính, khí của kẻ này giống Ly Huyền Thính như đúc.

Khác với ảo cảnh trước đó, trên người kẻ này thật sự có mùi của Ly Huyền Thính, giống thật đến nỗi không phân biệt được. Túc Lê và Ly Huyền Thính ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ Hỗn Độn tới Thượng Cổ, lại từ Thượng Cổ đến nay. Dù là mùi của Long hay là mùi của kiếm linh thì cậu đều nhớ nằm lòng, mà mùi của kẻ này lại không khác gì Ly Huyền Thính của hiện tại, đến cả khí từ xương rồng cũng được phục chế hoàn hảo.

Nếu đây là ảo cảnh vậy thì quá đáng sợ.

Túc Lê đã gặp vô số trận pháp, nhưng chưa bao giờ gặp ảo cảnh nào giống thật tới vậy. Nếu không phải cậu kịp thời phát hiện thì chắc vẫn sẽ bị Ác Linh Khí lừa gạt, tiến vào bẫy của nó.

"Mi vẫn còn muốn diễn à?" Yêu đồng của Túc Lê lóe lên ánh đỏ, trên mặt xuất hiện đồ đằng Phượng Hoàng: "Ta nên gọi mi là gì? Kẻ giả mạo? Hay là Ác Linh Khí?"

Đi vào nơi kì quái này, liên hệ giữa thần hồn cậu với Ly Huyền Thính bị cắt đứt. Thế nên lúc gặp Túc Lê đã theo bản năng kiểm tra khí của "Ly Huyền Thính", không ngờ con Ác Linh Khí nho nhỏ này lại phục chế được cả khí.

"Ly Huyền Thính" nhìn cậu: "A Ly, ngươi nói gì vậy."

"Giám sát trong phòng máy là mi làm, mi nói chuyện với ta chỉ là để đánh lạc hướng." Túc Lê giữ vững tỉnh táo nhìn nó: "Khi mi biết ta phát hiện giám sát có vấn đề, mi lập tức ra tay với phòng máy, chỉ cần ta không nhìn thấy giám sát thì sẽ không phân biệt được thật giả. Nhưng cũng nhờ mi làm thế mà ta có thể xác nhận, điểm mấu chốt để loại bỏ sương mù nằm ở giám sát."

"Ly Huyền Thính": "Ta không biết ngươi đang nói gì."

"Ác Linh Khí." Túc Lê nhìn nó: "Ác Linh Khí am hiểu mê hoặc lòng người, moi ra ác ý trong lòng họ. Cho nên tu sĩ ở giai đoạn gần đột phá thường có tâm thái bất ổn mới dễ tẩu hỏa nhập ma, mà người phàm thì sẽ bị phóng đại vô hạn ý xấu trong lòng. Dưới sự mê hoặc của mi, họ làm ra những hành vi ngày thường không dám làm, ví dụ như thả virus, hay là ra tay với phòng máy chủ."

"Nhưng có chi tiết này rất lạ. Ta bị mi ảnh hưởng gặp phải ảo cảnh hai lần, nhưng hai lần đó đều không liên quan gì đến ác ý. Giờ nghĩ lại, e là từ lúc ta đặt chân vào tòa nhà mi đã lên kế hoạch, lợi dụng ảo cảnh để mê hoặc ta, để đến khi "Ly Huyền Thính" xuất hiện ta mới thả lỏng cảnh giác, dễ dàng tiến vào cái bẫy của mi." Túc Lê điều khiển Phượng Hoàng Thần Hỏa lơ lửng xung quanh, ngón tay còn tụ ra hai đốm lửa nữa: "Vậy giờ mi có thể nói cho ta biết, mục đích của mi là gì không."

"Ly Huyền Thính" thấy không giấu được nữa, giọng điệu bỗng thay đổi: "A Ly quả nhiên rất thông minh, nếu đã thông minh như vậy thì chi bằng đoán xem mục đích của ta là cái gì?"

Túc Lê giơ ngón, Phượng Hoàng Thần Hỏa dũng mãnh lao tới.

Cậu lạnh lùng đáp: "Ta không có hứng thú chơi trò đoán ý với ngươi."

-

Bên ngoài, Ác Linh Khí vờn quanh khiến tất cả tu sĩ hoảng loạn. Trận pháp bảo hộ được bố trí xung quanh tòa thí nghiệm có xu thế sắp vỡ, cảm giác như mọi thứ bỗng vượt khỏi tầm kiểm soát. Với đà này, chỉ mấy phút nữa trận pháp sẽ sập, đến lúc đó toàn bộ đại học Thủ Đô sẽ rơi vào nguy hiểm.

"Trước hết sơ tán học sinh ở gần đây." Đạo tu phụ trách lần hành động này nói: "Không được cho người bình thường tiếp cận khu Tây, có thể vận dụng thuật pháp yểm trợ, chuẩn bị sẵn sàng để chỉnh sửa kí ức."

Các tu sĩ khác nhận lệnh: "Vâng, tôi đi ngay."

Trên không trung lại có một tiếng vang lớn, người phụ trách thấy vậy càng thấp thỏm: "Bày trận bình âm đi, đừng để giáo viên và học sinh khác nghi ngờ. Lão Từ, tín hiệu đã khôi phục chưa?"

Lão Từ đi tới, báo cáo ngắn gọn: "Có thể miễn cưỡng dùng truyền âm."

"Bên ngoại ô cũng gặp tình huống đặc biệt, bây giờ cả hai chỗ đều thiếu người. Bên trên đã điều người từ nơi khác tới, nhưng ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới đến được."

Người phụ trách sầm mặt: "Chỉ sợ chúng ta không chống chọi được tới khi đó."

Các tu sĩ khác cũng bắt đầu lo lắng.

"Chuyện này..."

"Nhưng mà trợ giúp chưa tới, thật sự rất khó."

"Mọi người nhìn kìa, có cái gì đang bay tới?!"

Cách đó không xa, một chú chim khổng lồ bay lên tòa thí nghiệm. Móng vuốt của chú chim trắng hung hăng xé rách Ác Linh Khí đang xoay quanh, uy áp cường đại nháy mắt triển khai, bóp vỡ một sợi Ác Linh Khí.

Tình huống đột ngột xoay chuyển khiến tất cả tu sĩ ở đây sững sờ.

"Đó là ai?" Người phụ trách kinh ngạc hỏi.

Một tu sĩ trông có vẻ lớn tuổi đứng cạnh người phụ trách, cẩn thận quan sát: "Yêu tướng này... Không đúng, không phải yêu tướng, đây là nguyên hình của Thần Loan Điểu. Thần Loan Điểu ở thủ đô... Hơn nữa còn có nguyên hình lớn như vậy, chỉ sợ là vị họ Túc kia."

Thần Loan Điểu, bộ tộc cấp cao trong Yêu tộc.

Yêu hình càng lớn đạo hạnh càng sâu, Thần Loan Điểu nổi tiếng giới tu đạo có thể đếm trên đầu ngón tay, mà vị dẫn đầu trong số đó chính là phu nhân nhà họ Túc, Túc Dư Đường.

Kí ức của giới tu đạo về Túc Dư Đường 10 năm trước đã được đổi mới một lần. Trước đó ấn tượng về chị vẻn vẹn là nghe đồn ngàn năm trước rất hung tàn, cho đến khi yêu tướng của chị và chồng đạp lên đấu trường hội võ đạo, cảnh tượng vĩ đại đó đến nay vẫn khiến vô số tu sĩ rùng mình.

Người phụ trách lập tức nghĩ ra: "Túc Dư Đường? Tại sao vị đó lại tới đây."

Lão tu sĩ không khỏi nhỏ giọng nói: "Ngài quên à, hai vị ban nãy xông vào trong là con trai của Túc Dư Đường."

!!!!!

Người phụ trách đã hiểu, nơm nớp nhìn chú chim khổng lồ trên không trung: "Nhưng liệu cô ấy có làm được không? Đó là Ác Linh Khí..."

Túc Dư Đường hoàn toàn không sợ Ác Linh Khí. Móng vuốt sắc bén của chị liên tục xé tan ác linh vừa thành hình, thế công mạnh mẽ, nhanh chóng xóa sạch tất cả Ác Linh Khí tràn ra. Tu sĩ xung quanh lộ vẻ mừng rỡ, đây cũng là lần đầu họ gặp nhiều Ác Linh Khí như vậy, thấy chúng ngưng tụ thành hình lại càng luống cuống chân tay. Không ngờ vị đại yêu này có thể dễ dàng bóp nát Ác Linh Khí, có khi họ thật sự sẽ chờ được viện quân.

"Khoan..."

"Nhìn kìa."

Khi mà tất cả mừng rỡ cho rằng đã có đột phá, một tu sĩ bỗng hô lên, khiến tất cả nhìn theo hướng hắn chỉ. Ác Linh Khí bị Thần Loan Điểu to lớn xé rách lại ngưng tụ, biến về dạng khói cuồn cuộn ngoi lên ở một bên khác của tòa thí nghiệm.

Sắc mặt người phụ trách trở nên khó coi: "Ngay cả Túc Dư Đường cũng không đối phó được?"

Túc Dư Đường là một trong những tông sư hàng đầu của Yêu tộc, cũng là đại yêu nổi tiếng bốn phương, thuộc hàng tu sĩ mạnh nhất của giới tu đạo. Đến cả Túc Dư Đường cũng không giải quyết được thì viện quân của họ tới cũng chỉ bó tay chịu chết.

Thần Loan Điểu tiếp tục vồ mấy phát nữa, nhưng tốc độ Ác Linh Khí ngưng tụ thế mà còn tăng dần theo từng lần bị chị bóp tan. Thấy thế, chú chim khổng lồ trên trời bỗng teo nhỏ, hóa thành hình người xuất hiện trước mặt chúng tu sĩ.

Trang phục của chị rất lộng lẫy, lớp trang điểm cũng tinh xảo, chẳng giống trang phục đánh nhau gì hết, hiển nhiên là vừa chạy ra từ một bữa tiệc.

Tất cả mọi người chỉ nghe danh Túc Dư Đường, chỉ nhớ thế công hung tàn của chị, lại ít ai biết rằng Túc Dư Đường đẹp tới như vậy, có mấy tu sĩ còn đỏ mặt.

Yêu đồng sáng rực, Túc Dư Đường nhìn quanh, lạnh lùng hỏi: "Ai là người phụ trách?"

Người phụ trách vội vàng tiến lên: "Là tôi."

"Tình huống là như thế nào, nói đi." Túc Dư Đường vung tay lên, mấy luồng dư uy của đại yêu gắn vào trận pháp, giúp nó chống chọi với Ác Linh Khí.

Người phụ trách tóm tắt tình huống, cuối cùng nói: "Bây giờ bên trong không chỉ có tu sĩ của chúng tôi, còn có mấy trăm học sinh vô tội. Chúng tôi không thể dùng trận pháp cỡ lớn, sợ làm tổn thương tới dân thường bên trong."

"Túc Úc và Ly Huyền Thính cũng vào trong?" Túc Dư Đường nghiêm mặt.

Đạo tu gật đầu: "Vâng, ban nãy họ chạy vào, chúng tôi không ngăn được."

Túc Dư Đường rút điện thoại ra, chị chỉ vừa mới nhận được mấy tin nhắn gửi cả tiếng của Túc Úc.

Túc Dư Đường nhận được tin lập tức rời khỏi nơi tổ chức sự kiện, chạy thẳng tới đây. Lúc bay bên ngoài đại học Thủ Đô thì không nhận ra, nhưng tới khu thí nghiệm phía Tây, chị lập tức cảm nhận được uy hiếp của Ác Linh Khí. Đống Ác Linh Khí này không thể so với tà ma bình thường, bên trong nó là một loại tà khí chị chưa từng gặp, tà khí này còn cao cấp hơn huyết thống, có vẻ như là tà vật quỷ dị để lại từ thời viễn cổ.

Trước khi biết nguồn gốc của thứ này, chị không thể cam đoan mình có thể loại bỏ chúng.

"Trẻ con bây giờ đúng là..." Túc Dư Đường nhìn tòa nhà trước mặt, vừa nghĩ tới bốn đứa con đều ở bên trong là chị lại mất bình tĩnh.

Mấy đứa nhỏ này không biết nguy hiểm là gì, có cậy mạnh thì cũng phải xem tình huống chứ.

Trong đầu nghĩ lát nữa nên giáo dục các con như thế nào, tay chị giơ điện thoại lên ra hiệu: "Ở đây có chỗ nào có sóng không?"

Người phụ trách gật đầu: "Ban nãy chúng tôi mới dựng được một điểm bắt tín hiệu."

Túc Dư Đường nhìn vị trí, đi sang bên đó, vừa đi vừa nhấn di động.

Tu sĩ xung quanh không dám hé răng, im thin thít nhìn Túc Dư Đường gọi điện thoại.

Tiếng chị không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh này lại hết sức rõ ràng.

"Thanh Phong, anh tan làm chưa? Không phải về núi Tức Linh, chuyện khác." Túc Dư Đường liếc nhìn đám tu sĩ, bình thản nói: "Con nó xảy ra chút chuyện, tình huống hơi phức tạp, anh không phải tăng ca thì tới thủ đô một chuyến."

"Không phải họp phụ huynh, anh đến là biết." Túc Dư Đường nhìn trận pháp, sau đó nói: "Địa điểm là..."

Người phụ trách nhỏ giọng nhắc nhở: "Tòa A khu thí nghiệm phía Tây của đại học Thủ Đô ạ."

Túc Dư Đường liếc y, chuyển lời, còn dặn thêm: "Ừ, mau lên, cho anh nửa tiếng."

Các tu sĩ nhìn nhau, nghe vị đại yêu từng khiến giới tu đạo Nhân tộc sợ mất mật thong thả nói việc nhà. Nếu không phải Ác Linh Khí sắp phách lối bay tới tận trời, bọn họ còn nghĩ vị này đang gọi chồng tới trường họp phụ huynh cho con, rất là không ăn nhập tới tình hình.

Cũng không lâu lắm, Túc Dư Đường nói chuyện điện thoại xong, nhìn lên Ác Linh Khí trên không trung.

"Có tu sĩ hệ hỏa ở đây không?" Túc Dư Đường nhìn người phụ trách: "Gọi hết tu sĩ hệ hỏa hệ kim tới đây."

Người phụ trách ngẩn ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ban nãy chúng tôi đã thử rồi ạ, lửa thường không xua tan được nó."

"Thế không biết dùng lửa khác à?" Túc Dư Đường rút từ trong túi ra mấy lá bùa, tiếc nuối nói: "Có trận tu thì gọi tới luôn, chúng ta không dùng lửa phàm."

-

Hành lang lầu một tại tòa C khu thí nghiệm.

"Huyền Thính." Túc Úc chạy xong mấy phòng học trở lại, đặt sinh viên đang khiêng trên vai xuống: "Anh tìm được thêm hai người trong nhà vệ sinh, ngất hết rồi."

Anh đẩy mấy người này vào phạm vi của phù chú, sau đó nói: "Bên chỗ phòng học rất lạ, gần như không có vấn đề gì. Anh dặn mấy giáo viên rồi, đã phong ấn cửa, còn lại chỉ cần giải quyết cái thứ đen thui này thôi."

Ban nãy sương mù xung quanh chuyển từ trắng sang đen, tầm nhìn ngày càng giới hạn.

Ly Huyền Thính lại dùng một lá hỏa phù mới miễn cưỡng chiếu sáng được khu vực này. Hắn trầm giọng: "Khó đi."

"Ý em là tới phòng máy hả?" Túc Úc nhìn về phía phòng máy chủ: "Quanh đây toàn là bẫy, rốt cuộc cái của nợ Ác Linh Khí này làm từ gì vậy, sao anh có cảm giác đầu óc của nó còn gian xảo hơn cả con người. Biết dùng ảo cảnh, còn có thể làm ra nhiều thứ chết tiệt như vậy. Mà mấu chốt nhất là nó bắt giữ cả đống học sinh làm con tin, lại không để Ác Linh Khí tiến vào phòng học, có vẻ như học sinh chỉ là để che mắt, nó có mục đích khác..."

Ly Huyền Thính hơi bất ngờ nhìn Túc Úc.

Túc Úc nhận thấy ánh mắt hắn, mặt lập tức xị xuống: "Cái gì, anh mày cũng là thanh niên có trí thông minh bình thường được không, với cả mấy cái này nhìn là hiểu mà?"

Ly Huyền Thính giải thích: "Em không có ý đó."

Túc Úc lườm hắn: "... Chú có biết nói thế là càng che càng lộ không. Anh dù gì cũng là anh cả của mấy đứa, anh cũng là tấm gương cho mấy đứa noi theo biết không?"

Ly Huyền Thính: "..."

Càng che càng lộ à?

Túc Úc lại nói: "Anh đi một vòng cũng không thấy bé Lê, nhưng mà có gặp thằng Minh. Nó bảo anh là bé Lê có thể đang ở phòng máy chủ lầu hai tòa bên kia."

Phòng máy chủ...

Hoàn cảnh chung quanh đã không cho phép bọn họ phán đoán phương hướng, lại thêm các kiểu ảo cảnh, e là vị trí của Túc Lê đã thay đổi.

Ly Huyền Thính nhìn quanh, cố gắng hồi tưởng các chi tiết. Hắn nhìn chằm chằm mấy lá bùa lơ lửng giữa không trung, trầm giọng nói: "Vậy khả năng cao là chúng ta bị giám thị."

Bị giám thị?!

Túc Úc ngẩn ra: "Nghĩa là sao?"

"Nghĩa mặt chữ." Ly Huyền Thính tăng linh lực trong bùa chú làm chúng nó sáng hơn, nói tiếp: "Đúng như anh nói, Ác Linh Khí nhốt người thường lại không làm gì họ. Mọi thứ có vẻ rất thuận lợi, thực tế đường đi lại đầy cạm bẫy. Nói cách khác, mục đích của nó là giữ chân chúng ta ở đây. Cứu người sẽ tốn thời gian, tìm phòng máy chủ cũng tốn thời gian. Nếu nó thật sự không muốn để chúng ta loại bỏ sương mù thì đáng lẽ chúng ta đã gặp nguy hiểm từ khi mới bước vào."

Túc Úc sốc: "Thông minh vậy sao? Chẳng lẽ nó đã có linh trí?"

"Rất có thể là vậy." Ly Huyền Thính trầm giọng nói: "Nó đang đứng sau thúc đẩy, giam giữ chúng ta, giám thị từng hành vi của chúng ta."

Túc Úc càng sốc: "Thế nó phí thời gian như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?"

Ly Huyền Thính suy tư, ánh mắt trở nên nặng nề: "Em không biết, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt."

Sương mù xung quanh ngày càng đậm, dường như để chứng minh cho lời của Ly Huyền Thính, chúng lẳng lặng bao vây hai người, giữ chân họ lại đây, tiêu hao thời gian của họ. Túc Úc cau mày: "Thế thì không thể ở lại thêm nữa, giờ phải tới phòng máy ngay tìm bé Lê. Thằng Minh nói là tìm được bé Lê mới có cách."

Ly Huyền Thính luôn có một linh cảm xấu, hắn suy tư: "Cũng chỉ có thể làm vậy, chúng ta phải mau lên."

Trước khi vào họ đã nắm được bố cục của dãy thí nghiệm này, cũng biết phương hướng đại khái của phòng máy chủ.

Xung quanh tràn ngập sương mù, Ly Huyền Thính cùng Túc Úc đi về phía trước mấy bước bỗng đứng lại. Túc Úc hỏi: "Sao vậy?"

Ly Huyền Thính nhíu mày nhìn không trung đen như mực: "Ở lại đây chờ một chút."

Túc Úc không hiểu: "Nhưng mới nói là..."

Nói được một nửa lại ngừng, như đã hiểu: "Ừ."

-

Bên trong không gian đen nhánh, "Ly Huyền Thính" chật vật tránh né Phượng Hoàng Thần Hỏa. Nó ẩn vào trong bóng tối, sương mù ngưng tụ thành xúc tu, nhiều lần tiếp cận Túc Lê đều bị Phượng Hoàng Thần Hỏa đốt cháy.

Thời gian dần trôi, khuôn mặt của nó trở nên vặn vẹo, đứng trước mặt Túc Lê nói: "Không hổ là Phượng Hoàng Thần Hỏa."

Túc Lê không có phản ứng, lửa một lần nữa đốt thẳng mặt Ly Huyền Thính giả, phá tan sương mù nồng đậm trước mặt cậu, cuối cùng cũng xé được tấm mặt nạ kia xuống.

Ác Linh Khí mất mặt nạ, biến thành sương mù, lát sau ngưng tụ thành hình người đứng trước mặt Túc Lê. Giọng nó trở nên thô kệch hơn, cười những tiếng âm u, cuối cùng miệng nói tiếng người: "Phượng Hoàng, ngươi nói hai lần ảo cảnh đều là kế sách ta dụ ngươi vào bẫy, nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ tới, đó thật sự là tà niệm của ngươi chưa?"

Túc Lê nghe vậy khựng lại, Ác Linh Khí dám gọi thẳng tên húy của cậu, mà giọng điệu xưng hô còn rất quen thuộc, như thể nó tự cho là hiểu rất rõ về cậu.

Tư liệu lịch sử ghi rằng Ác Linh Khí xuất hiện sau khi cậu chết, ở thời kì tam giới loạn lạc. Nhưng theo cậu thấy thì e là từ Thượng Cổ, thậm chí là trước Thượng Cổ nó đã tồn tại.

Túc Lê: "Thật sao?"

Ác Linh Khí cười nói: "Ngươi không tin?"

Túc Lê tụ khí, Phượng Hoàng Thần Hỏa biến thành thanh kiếm lửa, được cậu nắm chặt trong tay: "Mỗi câu mi nói ta đều không tin."

"Chẳng mấy khi có cơ hội gặp nhau một lần, ta cho là chúng ta có thể thân thiện với nhau hơn chút." Ác Linh Khí nhún vai, cố tình đè giọng: "Ta đoán ngươi rất muốn biết, tại sao ta có thể dễ dàng đóng giả thành hắn như vậy..."

Túc Lê ngước mắt.

Khí thế rét lạnh bỗng tràn ra, khiến Phượng Hoàng Thần Hỏa chập chờn.

Ác Linh Khí nói tiếp: "Đóng giả làm hắn, còn lừa được ngươi."



[Tác giả có lời muốn nói]

Ba Túc ở núi Tức Linh xa xôi tiếc nuối: Hóa ra không phải mời phụ huynh...

Mẹ Túc: Tí về bảo bé bé vẽ thêm mấy lá bùa nữa vậy.