Edit: Ry
Ngoại ô thủ đô, Liên Minh Đạo Tu một lần nữa thất bại trong việc xông vào Tam Nguyên Quan, thậm chí Ác Linh Khí còn lan rộng hơn, buộc họ phải lùi lại.
"Trợ giúp đâu?" Người phụ trách bên Liên Minh không nhịn được hỏi: "Vẫn chưa tới à?"
"Đại nhân, không tới được, người được điều hết qua chỗ đại học Thủ Đô rồi." Tu sĩ phụ trách liên lạc chạy tới: "Bên đại học cũng xảy ra sự cố, mấy trăm học sinh bị nhốt."
Trần Kinh Hạc sửng sốt: "Là sao? Bên đại học Thủ Đô cũng có chuyện?"
"Vâng Kinh Hạc tiên sinh."
Trần Kinh Hạc lo lắng, vội vàng gọi cho Ly Huyền Thính, nhưng gọi mấy cuộc cũng không ai nghe. Y gọi tiếp cho đám Túc Úc Túc Minh cũng không ai nghe máy, cuối cùng đành phải gọi cho thám tử mình lưu lại đó: "Tình huống bên đó sao rồi?"
Bên thám tử có vẻ cũng rất sốt ruột, tín hiệu ngắt quãng: "Đại nhân, vừa rồi Huyền Thính đại nhân và Túc Úc đại nhân xông vào tòa thí nghiệm khu Tây, chúng tôi không kịp cản."
Trần Kinh Hạc nhíu mày, không ổn, tại sao lại đồng thời bùng nổ Ác Linh Khí ở hai địa điểm, chẳng lẽ liên quan tới bí cảnh!?
"Chú Kinh Hạc?"
Trần Kinh Hạc đang sứt đầu mẻ trán, bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc, y quay lại thì thấy Bạch Quân đứng đằng kia.
Hình như Bạch Quân mới tới, vẫn còn đang mặc đồ đi làm, rõ ràng là có việc cần làm ở bên này.
Trần Kinh Hạc cúp điện thoại: "Nơi này rất nguy hiểm, cháu mau tới nơi an toàn."
Bạch Quân nhìn quanh, cũng ý thức được tình huống nghiêm trọng. Anh nói: "Ban nãy cháu ở bên ngoài thấy chú nên vào xem, họ cũng không cản."
Trần Kinh Hạc gật đầu: "Sao cháu lại tới đây?"
Bạch Quân giải thích: "Chi nhánh ở thủ đô từng là nơi làm việc của mẹ cháu khi bà còn sống, hôm nay cháu tới để dâng hương."
Dâng hương?
Trần Kinh Hạc không nghĩ nhiều, kéo Bạch Quân tới chỗ an toàn rồi mới nói: "Tu vi cháu còn thấp, mà Ác Linh Khí có ảnh hưởng nghiêm trọng với tu sĩ, tạm thời tới chỗ nào xa một chút."
Lúc hai người đi ra, Ác Linh Khí đột nhiên va chạm dữ dội vào trận pháp, đất rung núi chuyển.
Ánh mắt Trần Kinh Hạc thay đổi: "Không ổn, cứ tiếp tục thế này chúng sẽ chạy ra..."
Y dứt khoát giao Bạch Quân cho Thanh Điểu, một con Huyền Hạc khổng lồ xuất hiện, một phát đạp lên trên trận pháp, giẫm Ác Linh Khí bẹp xuống.
-
Túc Úc và Ly Huyền Thính vừa vào trong đã bị từng tầng sương mù bao vây, Ly Huyền Thính lập tức tạo lồng bảo vệ che chắn cho cả hai, lần theo phương hướng ban đầu đi tiếp. Túc Úc mở sơ đồ tòa nhà tiện tay lấy ở chỗ người phụ trách, xem phân bố của các lớp: "Tính từ chỗ cổng tụi mình vừa vào thì phòng máy chủ lại là nơi xa nhất. Hay là sơ tán học sinh trước?"
"Sơ tán cũng khó, đông như thế, lát mang ra còn phải tốn thời gian thôi miên." Túc Úc đóng bản đồ: "Thôi cứ cho ngất hết rồi mang ra ngoài."
"Tình huống trong này phức tạp hơn em dự đoán." Ly Huyền Thính nói: "Chúng ta không thể biết sương mù có ảnh hưởng như thế nào với sinh viên. Nếu họ theo chúng ta dùng trận truyền tống ra ngoài, trong quá trình đó khả năng cao sẽ xảy ra vấn đề. Tốt nhất vẫn nên giữ tất cả ở trong phòng học, còn chúng ta thì phá sương mù."
"Phá kiểu gì?" Túc Úc khựng lại: "Mấy thứ này ngay cả Nhân tộc cũng không có cách giải quyết."
Ly Huyền Thính suy tư: "Trước hết lập lồng bảo hộ rồi lại xua tan. Mấy cái bùa A Ly làm hồi nghỉ hè anh có mang không?"
"..." Túc Úc không biết phải nói gì: "Mấy cái bùa đó có tác dụng à?"
"Trên những lá bùa đó có Phượng Hoàng Thần Lực của em ấy. Lửa Phượng Hoàng có thể đốt trụi mọi dơ bẩn trên thế gian." Ly Huyền Thính giải thích: "Nếu cả lửa Phượng Hoàng cũng không làm gì được chúng thì e là thế gian này không thứ gì có thể xóa bỏ."
Hắn khựng lại: "Anh vứt rồi à?"
"Vứt một ít." Túc Úc hơi xấu hổ: "... Cũng không phải là vứt, từ từ, để anh tìm."
Ly Huyền Thính có vẻ không ngờ tới tình huống này: "Anh..."
"Không vứt, nhưng mà để hết ở nhà." Túc Úc còn rất mạnh miệng: "Đàn ông đại trượng phu cả ngày mang theo bùa phòng thân làm gì?"
Ly Huyền Thính: "..."
"Từ từ, để anh tìm lại." Túc Úc moi hết túi càn khôn trên người ra, cẩn thận dốc từng cái tìm kiếm, cuối cùng tìm được một cái túi gấm, bên trong nhét vài lá bùa dúm dó: "Cái này được không? Bùa hồi xưa."
"..." Ly Huyền Thính cầm lấy, cẩn thận vuốt phẳng từng tờ, không nói gì.
Bầu không khí giữa cả hai có phần xấu hổ.
Túc Úc ngượng ngùng: "Đủ không?"
"Đủ." Ly Huyền Thính lại lấy ra thêm chừng 10 tấm, cộng với đống bùa nhăn nheo của Túc Úc là vừa đủ 25 tấm, dùng tạm: "Em đề nghị lần sau anh mang nhiều bùa phòng thân hơn, cái này không có gì mà mất mặt."
Ly Huyền Thính thấy Túc Úc gật đầu, biết thừa ông anh chẳng để trong lòng: "Chúng ta chia ra hai đường, anh đặt phong ấn trong phòng học xong lập tức dán bùa lên cửa. Nếu học sinh nào có phản ứng lạ thì phải ngay lập tức mang người đó tới đây."
Hắn vẽ một cái vòng trên mặt đất, vung tay ném ra một lá bùa, sau đó dán một lá vào lưng Túc Úc.
Túc Úc ngoái đầu nhìn ra đằng sau: "Gì đấy? Dán cái gì đấy?"
"Bùa." Ly Huyền Thính thấy gã thò tay ra sau sờ thì nghiêm giọng: "Anh mà xé em sẽ nói với A Ly anh vứt hết bùa em ấy cho."
-
Đại học Thủ Đô.
Sinh viên kia đầu óc trống rỗng, mở mắt ra chỉ thấy trước mặt trắng xóa, chân cũng không chạm đất. Nam sinh kia thế mà đang vác y lơ lửng giữa không trung. Bây giờ không thấy được tòa nhà nữa, đầu óc y đứng máy, cũng không dám nhìn quanh, lại nhắm chặt mắt.
Không biết qua bao lâu, chắc khoảng 10 giây.
Y phát hiện người vác mình hình như đạp lên lan can, tiếng va chạm với inox nghe trầm đục, một lát sau y đã được đặt xuống, chân giẫm trên đất bằng.
"Tới rồi." Giọng nói của thiếu niên hờ hững vang lên.
Sinh viên nọ mở mắt, giơ tay sờ lên tường, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trước cửa: "Tới rồi!? Nhanh như vậy?"
"Chứ không thì sao." Túc Lê chỉnh mũ.
Sương mù quanh đây quá dày, càng kéo dài thì đống sương này sẽ càng đậm.
Nhưng sương mù tóm lại vẫn là ảo ảnh, thực tế vị trí kiến trúc sẽ không thay đổi. Từ tầng 5 phòng 505 nhảy thẳng xuống, tính toán độ cao của mỗi tầng là có thể bỏ qua màn sương, nhảy tới tầng 2 phòng 205. Cái này đúng là nhanh hơn đi thang lầu nhiều.
Túc Lê đẩy cửa tiến vào căn phòng đen như mực. Bọn họ không có nhiều thời gian, trước khi vào đây cậu đã biết mấy tòa nhà xung quanh có rất nhiều sinh viên đang lên lớp. Ác Linh Khí có thể gây ra ảnh hưởng to lớn với người thường, nếu chậm trễ thì hậu quả khó mà lường được.
"Cậu gì ơi, bên này có người!" Sinh viên cầm điện thoại chiếu sáng đột nhiên rọi tới một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ đang nằm trên sàn.
Túc Lê đi tới đỡ người dậy, kiểm tra hô hấp: "Là nhân viên quản lý phòng máy."
"Giáo sư Ngô!" Sinh viên kia lại la lên.
Lúc này Túc Lê mới chú ý tới trong căn phòng đen nhánh còn có vài người khác, mà tất cả bọn họ đều đang hôn mê: "Đỡ họ ra góc đi."
Sinh viên kia vội vàng đỡ người.
Túc Lê nhìn quanh căn phòng, thuận theo vị trí máy tìm tới nguồn điện. Hóa ra sát vách phòng máy này là phòng điện tổng. Cậu mở cửa đi sang, phát hiện bên này cũng có rất nhiều người nằm la liệt.
Ác Linh Khí am hiểu điều khiển lòng người, dù là sinh viên bị nó thao túng thả virus, hay là những người nằm dưới đất này. Phòng máy chủ của nhà trường không cho phép người không liên quan tự ý ra vào, nhưng nếu có nhân viên mở cửa sau cho thì sẽ rất đơn giản.
E là chuyện mất điện và máy chủ trục trặc đều do những người nằm trên đất này làm, bọn họ đều bị Ác Linh Khí lợi dụng.
Túc Lê tiến vào phòng điện, đi từng dãy tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được bảng cầu dao nguồn điện chính. Cậu phá ổ khóa, kéo cầu chì. Đèn lập tức sáng trưng, tất cả máy móc khôi phục như cũ, vận hành bình thường. Các loại đèn tín hiệu liên tục nhấp nháy, máy báo động cũng theo đó vang lên.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, sương mù dường như tan đi đôi chút, tất cả thiết bị trong phòng dần hiện ra trước mặt Túc Lê.
Ác Linh Khí tan biến?
Sinh viên kia thò đầu vào hỏi: "Cậu gì ơi, máy chủ lên rồi."
Túc Lê nhìn quanh, để lại một đốm Phượng Hoàng Thần Hỏa: "Tôi tới ngay."
Lúc này có thể thấy rõ bên ngoài hành lang hơn, trước cửa sổ dường như có bóng người lướt qua.
Túc Lê khựng lại, quay người tiến lên, một phát mở ra cửa sổ, thấy người bên ngoài thì sững sờ.
Sinh viên nọ: "Sao vậy?"
Y thấy Túc Lê mãi không có phản ứng gì, sau đó đột nhiên nhảy ra ngoài. Y sững sờ chạy tới thì thấy cửa sổ có song sắt, bên ngoài hành lang đen kịt, sợ quá vội vàng lùi lại.
Đây là đây là... Đi xuyên qua tường!?
Này là hàng rào sắt đó!
Túc Lê ra hàng lang, lại không thấy được ánh đèn, chỉ loáng thoáng chút ánh sáng đằng xa.
Cậu lần theo luồng khí vừa rồi, một lúc sau thấy được bóng người đứng nơi xa. Túc Lê tiến tới bắt người, một mùi hương quen thuộc lại ập tới.
"Huyền Thính?!" Túc Lê sửng sốt.
Ly Huyền Thính quay đầu, dường như đã dự đoán được sẽ gặp Túc Lê: "A Ly? Sao ngươi lại ở đây?"
Túc Lê có chút cảnh giác, sau đó ánh mắt dừng ở bùa chú trên tay Ly Huyền Thính. Đó là bùa cậu vẽ, đây đúng là Ly Huyền Thính... Không phải ảo ảnh.
Cậu nhẹ nhàng thở ra: "Ta phát hiện Ác Linh Khí nên tiến vào, còn ngươi sao lại..."
-
Trong phòng thí nghiệm, ánh đèn đột nhiên sáng lên, các lớp cũng khôi phục trật tự, nhưng sương mù bên ngoài vẫn chưa tan.
Trong phòng học, một đám sinh viên túm tụm lại nhìn chằm chằm giao diện chương trình: "Sao ông anh đồng minh kia không viết nữa vậy?"
"Có điện lại rồi, vậy là sao?"
"Không được, mạng vẫn sập, hình như chỉ có điện thôi."
"Mạng nội bộ cũng không được à?"
"Ê tụi mày có để ý là sương mù bên ngoài ngày càng dày không?"
"Cứ âm u thế nào ấy."
Ánh mắt Túc Minh dừng ở giao diện, thấy con virus kia tiếp tục xuyên tạc tham số, nhưng những dòng code mất trật tự đã ngừng ở 10 phút trước.
Tiểu Hạ đứng bên cạnh: "Tụi mình cũng có quyền mà đúng không? Hay giúp người ta viết nốt đi."
"Không được viết." Túc Minh nhìn màn hình: "Anh ấy dừng không viết nữa là có nguyên nhân."
Với trình độ của anh hai thì không lí nào lại kẹt ở đây, rất có thể là gặp vấn đề khác nên mới tạm thời bỏ dở.
Cửa sau của lớp bị khóa, chỉ có cửa trước là mở.
Túc Minh đi đến bên cửa sổ, do dự một hồi nhưng không mở ra, quay người đi tới cửa trước.
Nhưng ngay khi nó tới gần cửa trước, túi áo bên phải bỗng nóng rực. Túc Minh nao nao, thò tay vào kiểm tra, lập tức cảm nhận được trong túi càn khôn có thứ gì đó đang sáng lên ánh đỏ.
Đó là bùa bình an mà anh hai vẽ, có thể chống vạn tà xâm lấn. Mà lúc này lá bùa đang không ngừng tỏa nhiệt như đốt cháy thứ gì.
Con ngươi nhúc nhích, bản năng nói cho Túc Minh biết nguy hiểm đang tới gần. Không chỉ có nó, mà tất cả sinh viên ở đây đều sẽ gặp phải nguy hiểm.
"Túc Minh, sao đứng đực ra thế." Các sinh viên khác nhìn Túc Minh một cái rồi cũng không chú ý nữa, tiếp tục quan sát màn hình.
"Tụi mày có hiểu đây là code gì không?"
"Tao cảm giác như kiểu gõ bừa ấy."
"Đừng nói lung tung, mày không nghe ban nãy Túc Minh bảo là người này đang sửa hệ thống à?"
"Sửa con khỉ, mày nhìn code rối một nùi như này, rõ là học sinh tiểu học cũng viết được."
"Với cả... Dừng viết rồi." Người kia thì thầm: "Xâm nhập vào hệ thống trường là tội nặng lắm đó, không sửa được là sẽ phải gánh trách nhiệm."
Các sinh viên nhìn nhau, với tình huống hiện tại thì đây đúng là hơi đầu voi đuôi chuột.
Túc Minh dứt khoát lấy lá bùa ra, dán lên cửa, sau đó đóng lại.
Hành động này của nó khiến những người khác cảnh giác, có người không hiểu tại sao nó đột nhiên đóng cửa, Tiểu Hạ vẫn đang canh ở máy tính đột nhiên la lên: "Minh Minh, code chạy tiếp rồi!"
Túc Minh chạy về, thấy biến hóa trên giao diện thì càng khẳng định.
Cách viết này thật sự quá quen thuộc, không có bố cục, chỉ anh hai mới viết ra được.
Thật ra người thường chỉ thấy được thuật toán, chứ ẩn sâu dưới đó là Túc Lê đang lợi dụng linh lực tạo dựng mô phỏng tín hiệu thực hiện. Cả thiên hạ chỉ có mình anh hai nó làm được, Túc Minh cũng từng thử bắt chước, nhưng cái này có yêu cầu quá cao với thần thức. Nó miễn cưỡng viết được 10 phút là thấy rã rời, trong khi anh hai thì từ nhỏ đã có thể thoải mái cải tạo đủ loại thiết bị điện tử như máy tính bảng.
Những học sinh khác không nhìn tới, họ chỉ thắc mắc vì tốc độ gõ code đột nhiên tăng mạnh.
"Cái này không giống với tường lửa mà tao học."
"Làm bừa đúng không!"
"Đúng rồi, đây là viết bừa còn gì?"
"Tao có cảm giác ông anh này sẽ biến hệ thống thành một bãi rác."
"Túc Minh, mày biết người này thật à? Rốt cuộc ổng có làm được không vậy."
Túc Minh thấy vậy mở những chương trình khác xem xét, đến khi nắm được toàn bộ tình huống nó mới hiểu: "Chẳng trách phải đổi cổng."
Tiểu Hạ lo lắng: "Là sao?"
"Nếu mày dùng không đúng cổng thì sẽ kích hoạt chương trình tự hủy, nên anh ấy mới giữ lại chỗ kia đề phòng." Túc Minh không nói rõ, nhưng đôi mắt rõ ràng sáng lên.
Trong mắt những người khác, đây chỉ đơn giản là sửa đổi tham số. Nhưng thực tế thì con virus này rất khó chơi, có vẻ anh hai đang xâm nhập từ hai cổng cùng lúc. Hiện giờ mạng lưới khu Tây đã mở toàn quyền cho Túc Lê điều khiển, cậu có thể tự do xuyên qua từng cổng. Mà để làm được như vậy thì phải có quyền tối cao của phòng máy chủ, chỉ máy chủ làm được.
Ngón tay Túc Minh nhúc nhích, càng nhìn càng kích động.
Từ khi còn nhỏ, mỗi lần nhìn anh hai thoải mái tháo dỡ các loại đồ điện tử, biến máy tính bảng thành linh vật, Túc Minh đã luôn có cảm giác anh hai có thể lên trời xuống bể không gì không làm được. Mà hôm nay, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh ấy đã có thể dùng linh lực khống chế mạng lưới khu vực. Chỉ cần cho anh ấy đủ thời gian, nơi này thậm chí có thể được anh ấy luyện thành linh vật mới.
Đây không phải thứ người thường có thể làm được, phải có sự hiểu biết thâm sâu về các loại mạch điện phần cứng của đồ điện tử, hơn nữa còn phải biết logic phần mềm của thiết bị, hệ thống nội bộ. Cái trước là không thành vấn đề với anh hai, nhưng cái sau, anh ấy rõ ràng là đang học tập, học cách sử dụng hệ thống nội bộ của khu thí nghiệm phía Tây, tìm hiểu logic của chúng... Tốc độ này hẳn là vừa học vừa cấp tốc ghi nhớ.
Không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu logic hệ thống, bắt buộc phải vừa nhìn vừa học.
Túc Lê tìm được phiên bản trước đó của hệ thống, tiến hành đối chiếu số liệu với phiên bản bị nhiễm virus hiện giờ, tìm ra tham số mấu chốt trong tài liệu, tiến hành sửa đổi.
Cái này tương đương với có một cuốn sách giáo khoa bày ra trước mặt anh hai, mà anh hai chỉ cần so đáp án trong sách với hệ thống, sửa lại những nội dung sai là được.
Mà để đề cao tốc độ, anh hai buộc phải học thuộc tất cả nội dung trong cuốn sách đó.
Khi những sinh viên khác hiểu được ý Túc Minh, họ chỉ còn thấy thuật toán liên tiếp chạy qua màn hình. Một lúc sau, tham số thế mà được khôi phục nhờ những dòng code loạn xạ đó.
"Vãi nồi vậy mà cũng đổi được!?"
"Ổng làm thế nào vậy?"
"Ôi vãi, thế mà không bị bug?"
"Tìm ra kiểu quái gì thế?!"
Biến hóa trên màn hình quá rõ ràng, tất cả chăm chú nhìn tham số được sửa đổi, những chương trình bị xuyên tạc lại bắt đầu vận hành, giành lại quyền điều khiển phòng máy chủ từ virus.
"Đây là người à?"
"Tốc độ đối chiếu nhanh quá vậy? Ổng không cần tìm hả?"
"Đỉnh, quá đỉnh."
Túc Minh hoàn hồn, thấy bạn học xung quanh trầm trồ trước biến hóa này, thậm chí có vài người đã lấy điện thoại ra quay chụp.
Nó khựng lại, gõ mấy phím, một cửa sổ khác hiện lên.
Tất cả sinh viên mải theo dõi giao diện lớn nên ít ai để ý cái khung nhỏ ở góc màn hình Túc Minh mới mở.
Nhưng cô giáo đứng giữa một đám sinh viên lại chú ý, cô nhìn kĩ cửa sổ mới hiện, sau đó nói: "Không phải là cắt bớt trình tự, mà là đã viết sẵn từ trước."
"Ơ!?"
"Em có thấy ổng viết đâu?"
"Đúng rồi."
Cô giáo chỉ vào cái khung nhỏ: "Mấy code lỗi trước đó đã được sửa."
Túc Minh yên lòng, giải thích: "Code không theo quy tắc thì không thể chạy trong phần mềm lập trình, mỗi phần mềm có quy tắc vận hành của nó. Anh ấy dùng ngôn ngữ cơ bản nhất, chẳng qua cái chúng ta nhìn thấy là trình tự đã được giản lược, thực tế anh ấy đã lập trình thuật toán từ trước, trong trường hợp đặc biệt chỉ cần trích dẫn sang là xong."
Hệ thống máy chủ sau mấy đời nhân viên quản lý đã hướng tới chính quy hóa, không có mấy cái code rườm rà, chỉ cần làm theo chú thích ở mỗi phần code là sẽ ổn, rất thân thiện với các lập trình viên tiếp quản quyền quản lý. Nhưng thân thiện không có nghĩa là không cần thời gian tìm hiểu, thời gian để cho họ quá ngắn, lúc cần thiết thì phải mở ra lối đi riêng.
"Hệ thống máy chủ không dễ đọc hết như vậy, anh ấy hẳn là dựng lại theo phiên bản cũ."
Túc Minh thấy có mấy bạn học quay video, chỉ có thể cố gắng hợp lý hóa kĩ xảo của anh hai: "Cô đừng thấy code của anh ấy lộn xộn như vậy mà lầm, thực tế anh ấy đã chuẩn bị hết rồi."
"666."
"Đàn anh nào đây, sao mà đỉnh quá vậy."
"Cần tự tin tới mức nào mới giành lại được quyền khống chế nhỉ?"
"Một người đàn ông có thể tự do bay nhảy trong hệ thống của trường, đầu ổng to cỡ nào vậy!?"
"Nhìn kìa, ổng lại giành được cái nữa."
"Quá tuyệt."
Túc Minh thấy sự chú ý của mọi người đã bị mấy chương trình khác thu hút, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Phương pháp lập trình của anh hai không dễ giải thích như vậy, may mà có thể dẫn dắt sự chú ý của mọi người theo hướng khác.
"Minh Minh, sao mày biết rõ ổng vậy?" Tiểu Hạ bỗng hỏi.
"Đúng rồi, cảm giác như mày biết rõ thói quen của ông anh kia luôn ấy."
"Ban nãy tao đã tò mò rồi, mày biết đàn anh đó hả?"
Túc Minh khựng lại: "À, đó là anh trai tao."
Những bạn học khác: "!!!"
-
Phòng máy chủ.
Sinh viên nọ len lén quan sát người đàn ông bên cạnh. Nếu y nhớ không nhầm, người này được treo hình trên tường vinh quang, mà y cũng từng gặp hắn rất nhiều lần ở phòng nghiên cứu của giáo sư. Nhưng tại sao một nhân vật nổi tiếng như Ly Huyền Thính lại xuất hiện ở đây vào lúc này, còn có vẻ rất thân thiết với cậu sinh viên mới này nữa?!
Nam sinh ngồi trước máy chủ mặc bộ đồ huấn luyện quân sự, lưng eo thẳng tắp, hết sức chăm chú nhìn màn hình.
Sinh viên nọ cũng vẫn luôn để ý giao diện trên màn hình, nhưng thấy thao tác của Túc Lê thì không khỏi ướt mồ hôi lạnh, càng miễn bàn sau đó cậu trai này còn giành được quyền khống chế từng chức năng. Sao lại có người giỏi như thế chứ, nếu không phải cậu ta vẫn còn đang trong bộ đồ quân sự thì chắc y đã nghĩ người ta là nhân viên quản lý phòng máy, sao có thể quen thuộc với hệ thống như vậy, thậm chí còn không bỏ sót một vấn đề nào.
"Quyền giám sát đã khôi phục." Túc Lê đột nhiên nói.
Ly Huyền Thính nhìn màn hình trong phòng máy, từng hình ảnh theo dõi dần hiện lên, mấy sợi dây linh lực vươn ra từ người Túc Lê cũng lần lượt cắm vào, số liệu khổng lồ không ngừng biến động.
Hắn nói: "Số liệu phòng máy là một chuyện, giờ ngươi nên đi cứu những người khác."
Túc Lê lại tiếp tục công việc trong tay, giải thích: "Ác Linh Khí tốn nhiều sức như vậy để khống chế phòng máy chủ, mục đích của nó chắc chắn không đơn giản. Ảo ảnh sương mù cần phải có những thứ khác làm môi giới mới có thể bố trí thành công, nó hủy phòng máy chủ rất có thể là để che giấu những thứ đó. Hoặc nơi này chính là mấu chốt của sương mù. Dù sao những gì chúng ta thấy đều là ảo ảnh, nhưng hơn nửa huyễn thuật chỉ có thể lừa mắt người chứ không thể lừa máy móc. Vấn đề hẳn là nằm ở giám sát, chỉ có khôi phục được giám sát, chúng ta mới biết được rốt cuộc nó muốn che giấu gì bên dưới lớp sương này."
Ly Huyền Thính giơ tay xoa đầu cậu: "A Ly rất thông minh."
Túc Lê cảm nhận trọng lượng trên đỉnh đầu, nhìn sang bên cạnh, hỏi sinh viên kia: "Nó sẽ còn chui vào đâu nữa?"
"Hẳn là không còn chỗ nào nữa, thiết lập ban đầu của nó không có công kích những thứ khác." Sinh viên nhìn màn hình một lúc lâu vẫn chưa hết chấn động: "Nhưng nó có thể sẽ làm tổn hại phần cứng."
"Phần cứng không có vấn đề." Túc Lê quay lại nhìn màn hình, nhấn nút enter: "Vậy thì xong rồi."
Kết thúc ở đây, các hệ thống khác có thể tự động phục hồi như cũ, hẳn là không có vấn đề lớn.
Túc Lê trượt ghế về sau, vừa hay được Ly Huyền Thính đỡ nên không trượt xa. Cậu ngửa đầu nhìn hắn, mà Ly Huyền Thính cũng đang cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hết sức chăm chú. Bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, Túc Lê bỗng nghĩ đến bàn tay nóng hổi trong ảo cảnh kì quái kia. Xúc cảm dịu dàng đó dường như thuận theo mu bàn chân chạy lên trên, khiến da cậu tê dại.
Ly Huyền Thính thấy vẻ mặt Túc Lê có vẻ lạ, bèn hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Túc Lê hơi tránh ánh mắt hắn: "Vẫn chưa giải quyết xong, bây giờ chúng ta phải tìm điểm mấu chốt từ giám sát."
Túc Lê nhìn sang màn hình giám sát, khi thấy một màn hình, ánh mắt cậu dừng lại, cả người cứng đờ.
Đột nhiên, toàn bộ phòng máy chấn động kịch liệt.
Sinh viên kia đứng không vững, trượt chân ngã đập đầu vào tường, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu cạnh những người đang hôn mê.
Các tu sĩ ở bên ngoài, sau lần thứ ba thử xông vào thất bại cũng cảm nhận được rung chấn bất ngờ. Sương mù bỗng thay đổi, màn sương trắng ban đầu trở nên đen kịt, ngưng tụ thành những dải đen trông như xúc tu, âm u đáng sợ bao lấy cả tòa nhà.
"Chuyện gì vậy!?"
"Đội trưởng, Ác Linh Khí đang khuếch tán!"
Trong bóng tối, Túc Lê khó khăn đứng dậy. Cơn rung chấn đột ngột này quấy phá suy nghĩ của cậu, một bàn tay vươn tới từ phía sau đỡ Túc Lê.
Đúng lúc này, Phượng Hoàng Thần Hỏa đang lơ lửng trong phòng bỗng tắt, điện áp đang ổn định lại bắt đầu chập chờn.
Quanh người bỗng rét căm căm, Ác Linh Khí vọt tới từ bốn phương tám hướng, quấn lấy cậu.
Ly Huyền Thính: "Không sao chứ?"
Túc Lê hơi cúi đầu. Trong bóng tối, cậu không thấy rõ bàn tay đang kéo tay mình, nhưng cảm giác lạnh buốt nơi tiếp xúc không khỏi khiến cậu phát tởm.
Trước khi đèn tắt, Túc Lê đã ghi nhớ tất cả màn hình giám sát.
Trong đó, camera giám sát ở phòng máy chủ ghi lại, ngoài những người ngất xỉu ra, chỉ có hai người đang đứng.
Một người là cậu, một người là sinh viên mà cậu cứu.
Không có Ly Huyền Thính.