Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 142: Mô hình khổng lồ



Edit: Ry

Ánh mắt gặp nhau, hai bên đều bất ngờ.

"Tình cờ quá." Túc Úc lúng túng tìm chủ đề: "Chú chơi cũng lớn đấy..."

Tối om om thế này, còn trốn dưới đáy nhà ma, bên trên người qua kẻ lại... Anh thật sự không ngờ khẩu vị của Ly Huyền Thính là như vậy.

Túc Lê nghe thế muốn ngẩng lên, lại bị tay Ly Huyền Thính đè lại, giọng hắn vang lên bên tai: "Sao anh lại ở đây?"

Túc Úc nhoài người vào miệng giếng muốn xem cho rõ, nhưng mà tối quá, chỉ thấy được là Ly Huyền Thính đang ôm một người, không rõ mặt mũi thế nào.

"Thì ra ngoài chơi mà?" Túc Úc hỏi lại: "Chú thì sao, cũng cùng bạn ra chơi à?"

Túc Lê: "..." Sao cậu cảm giác hình như lại hiểu lầm rồi.

Ly Huyền Thính không đáp.

Tình huống khó xử theo dõi người ta xong bại lộ kiểu này đúng là...

Thấy hắn không đáp, Túc Úc còn rất mặt dày ngồi luôn cạnh miệng giếng, mắt thỉnh thoảng liếc về phía người trong lòng hắn: "Bạn nào thế? Anh có quen không?"

Ôm chặt vậy cơ à?

Nhà bọn họ cũng có phải là cổ hủ gì đâu, thích con gái Nhân tộc cũng không sao, bây giờ cũng không phải thời phong kiến mà cấm cản kết hôn giữa hai tộc.

Đâu cần phải bảo vệ ghê thế? Nhìn cái cũng có rụng tóc đâu mà sợ.

Hai người giằng co không biết bao lâu, Túc Lê cuối cùng cũng chui được ra khỏi lồng ngực Ly Huyền Thính, ngẩng lên nhìn. Dưới ánh đèn màu đỏ, phượng văn loáng thoáng hiện trên mặt. Cậu nhìn Túc Úc: "Anh, sao anh lại ở đây?"

Túc Úc đắn đo xem cần làm gì để tạo ấn tượng tốt với em dâu, mình phá đám thế này có vẻ như không tốt lắm. Thấy "cô bé" trong ngực Ly Huyền Thính giãy ra ngẩng lên, anh còn đầy chờ mong nhìn chằm chằm, thấy mặt thì chết sững.

Ủa khoan?!

Túc Úc trố mắt, sau đó dụi dụi, sao người này giống bé Lê vậy, giọng cũng giống...

Túc Úc hết nhìn Ly Huyền Thính lại nhìn Túc Lê, não không chạy kịp.

Từ từ? Ủa từ từ... Từ từ để anh thông não đã.

"Con trai, tìm được chưa?"

Trong lúc Túc Úc và hai người dưới giếng mặt đối mặt, ba Túc ở đằng kia chờ lâu quá đã đi tới. Túc Úc đứng phắt dậy, dang tay ra, dùng cả người chặn miệng giếng.

Ba Túc dừng bước trước cảnh này: "Anh làm cái gì đấy?"

Đầu Túc Úc rối bời: "Ờm thì... Ở đây không có ai."

Ba Túc nghi ngờ nhìn con lớn: "Không ai thì anh đứng đó thì thầm lâu thế làm gì? Làm cái gì mà cứ phải lén lén lút lút."

Túc Úc: "..."

Ba Túc tiếp tục đi tới, vừa đi vừa hỏi: "Người ta bảo gì?"

"Ba đừng có tới, NPC đang ở dưới thay quần áo." Trong lúc hoảng loạn, Túc Úc lại tìm về chủ đề: "À, họ bảo là hai đứa nó đã đi qua đây, chắc là ra ngoài rồi."

Anh đẩy ba về phía trước: "Chúng ta cũng đi thôi, không thì không theo kịp tụi nó đâu."

Dưới giếng, Túc Lê và Ly Huyền Thính đối mặt, ánh mắt giao nhau, ăn ý không lên tiếng.

Lúc nghe thấy giọng ba Túc, Túc Lê hiếm hoi mà chột dạ, tay vô thức bắt lấy tay Ly Huyền Thính, dỏng tai nghe động tĩnh bên trên.

Đợi người xung quanh đi hết, giếng cạn mới khôi phục sự yên tĩnh.

Túc Lê thì thầm: "Đi rồi."

Ly Huyền Thính nhìn lên: "Ừ."

Túc Lê rụt tay về, hỏi hắn: "Chúng ta ra ngoài à?"

Ly Huyền Thính ôm eo Túc Lê, một phát nhảy ra khỏi giếng, vững vàng đáp đất.

Xung quanh không có ai, hắn kiểm tra một lượt mới lên tiếng: "Hình như anh cả hiểu lầm gì thì phải?"

Túc Lê vẫn chưa buông con rối, dùng ba ngón nắn bóp tay của nó, cẩn thận điều tra chất liệu lớp da, nghe Ly Huyền Thính nói vậy thì hơi mất tập trung đáp: "Không phải hiểu lầm."

Ly Huyền Thính sửng sốt, định hỏi lại.

Đột nhiên, đèn trong nhà ma bỗng rung lắc. Ánh đèn màu đỏ quỷ dị lung lay, tiếng gió nổi lên bốn phía, cuốn theo đống lá rụng. Trong tích tắc, Túc Lê nhạy bén nhận ra, vung tay lên, đánh bay thứ tiềm ẩn trong đống lá rụng.

Lá sắc bén như dao cắm vào vách tường bên cạnh, con rối rơi xuống đất. Túc Lê bình tĩnh một tay kết ấn, một tay ổn định nơi này, đèn điện đang rung lắc cũng khôi phục.

"Trận pháp mất khống chế?" Túc Lê nhíu mày.

Vừa dứt lời, Ly Huyền Thính bỗng kéo tay cậu chạy về phía lối ra.

Bóng đèn như đột phá hạn chế, tiếp tục rung lắc, mặt đất trở nên mềm mại như bùn, hành lang xung quanh cũng dần vặn vẹo.

Một luồng khí quỷ dị tản ra quanh hai người, Túc Lê vừa chạy vừa kết ấn, từng lá bùa vàng bắn ra khỏi tay cậu. Chúng như có sinh mệnh của chính mình, tự động bọc lấy hai bên tường, ổn định phần tường đang vặn vẹo.

Lối ra ở ngay trước mắt, ánh sáng rõ rệt soi vào qua bức màn.

Ly Huyền Thính vén màn lên, cảnh tượng trước mắt họ vẫn vặn vẹo. Không thấy người bên ngoài nữa, nhưng công trình trò chơi ở đằng xa vẫn đang vận hành. Trời đầy mây biến thành đêm, tia sáng vặn vẹo như cực quang xuất hiện phía chân trời. Nơi xa có lác đác mấy người qua lại, hoàn toàn trái ngược với cảnh đông đúc trước khi họ vào nhà ma.

Túc Lê sửng sốt, tức khắc cảnh giác: "Chúng ta mắc bẫy?"

"Không phải." Ly Huyền Thính nhíu mày: "Nơi này là thế giới trong."

"Thế giới trong...?" Túc Lê nhớ Ly Huyền Thính từng đề cập công viên được phân ra làm hai thế giới, thế giới trong là nơi dành riêng cho tu sĩ: "Sao chúng ta lại vào đây?"

"Lối vào duy nhất của thế giới trong nằm ở cổng chính, lúc xây dựng bọn ta chỉ tạo một cổng duy nhất ở đó." Ly Huyền Thính nhíu mày nhìn quanh: "Nhưng giờ chúng ta đã thông qua một con đường không rõ, tiến vào đây."

"Tình huống bất thường vừa rồi... Không giống không gian mất khống chế, mà là có người điều khiển." Túc Lê suy tư: "Chủ nhân của không gian này là ai?"

"Không gian này chỉ có ba chiếc chìa khóa điều khiển, được đặt ở ba nơi." Ánh mắt Ly Huyền Thính trở nên nặng nề: "Quản lý tổng của công viên, quản lý của thế giới trong, và ở phòng tổng điều khiển. Trong đó thì phòng tổng điều khiển có quyền cao nhất."

Túc Lê nhìn mấy tu sĩ đằng kia, họ có vẻ chưa phát hiện gì khác thường, chỉ như du khách bình thường đi dạo khắp nơi. Cậu cẩn thận nhớ lại tình huống ban nãy, đầu tiên là trận pháp trang trí trong nhà ma mất khống chế công kích bọn họ, sau đó họ chạy theo hành lang tới lối ra thì tiến vào thế giới trong.

Kì lạ, không rõ mục đích của kẻ thao túng.

"A Ly, bên này." Ly Huyền Thính kéo tay cậu: "Lối ra ở bên này."

Nhà ma cách cổng công viên không xa lắm, hai người nhanh chóng tìm được cổng không gian, thuận theo quyền hạn rời khỏi thế giới trong, trở lại hiện thực.

Âm thanh náo nhiệt lại vang bên tai, người tới người lui trước mặt, như thể thế giới trong vừa rồi chỉ là một ảo giác.

Túc Lê cúi đầu nhìn xuống, cảm giác dinh dính ở gan bàn chân vẫn còn, cậu nhíu mày: "Gọi cho Kinh Hạc."

-

Trong công viên, Vu Tào Vũ đang đi, tay cầm một bức tranh phác họa được vẽ khá đơn giản.

Hắn dè chừng quan sát người xung quanh, cẩn thận đi tìm nơi được vẽ trong tranh.

Chỗ này là một quảng trường rộng có suối phun, có rất nhiều phụ huynh đang dẫn theo con em nghịch nước ở đây, bốn phương tám hướng là tiếng người náo nhiệt. Vu Tào Vũ đeo ba lô to tướng, mặc áo bào đi đi lại lại, rất là nổi bật giữa đám người.

Đi được mấy bước đã có không ít trẻ con nhìn hắn, thậm chí còn giơ tay chỉ trỏ, có vẻ như rất tò mò về ông chú này. Vu Tào Vũ đi thêm mấy bước thì thấy quanh đài phun nước có vài người cũng đang tìm kiếm bốn phía như mình. Hắn khựng lại, cẩn thận trốn ra sau bồn hoa, quan sát nhóm người phía trước.

"Tìm thấy chưa?"

"Không thấy gì hết, chẳng lẽ là giả?"

"Sao lại thế được, bản đồ của ông giống hệt tôi mà."

"Vậy nó có thật là bản đồ báu vật không vậy?"

"Ai mà biết được?"

"Chú ơi." Một bạn nhỏ đi tới nhìn Vu Tào Vũ, toét miệng cười: "Chú đang chơi trốn tìm với bạn ạ?"

"Ra kia chơi đi, chú có việc." Vu Tào Vũ giật mình, đuổi bé con đi, tiếp tục quan sát mấy người đằng trước.

Nhóm người ở chỗ đài phun nước có vẻ như không tìm được thứ mình muốn, hùng hổ bỏ đi.

Đợi họ đi khuất rồi Vu Tào Vũ mới tiến lên, tìm kiếm ở nơi họ vừa tìm, trong mắt cũng có chút hoài nghi. Hắn nhìn bức tranh, cẩn thận xác nhận: "Sao lại thế nhỉ, rõ ràng là ở đây mà."

"Chú ơi." Bạn nhỏ ban nãy lại chạy tới, tay cầm một quyển sổ có bìa màu lam đưa cho hắn: "Cái này là của chú làm rơi ạ?"

Vu Tào Vũ buồn bực quay đầu, nhìn thấy quyển sách trong tay đứa trẻ thì vội vàng giằng lấy: "... Phong Ảnh Bộ, tìm được rồi, ta tìm được rồi."

Hắn kích động tới nỗi ôm đứa bé kia vào lòng.

Bé con bị hành động của hắn dọa sợ, giãy ra rồi òa khóc chạy mất.

Vu Tào Vũ thì cầm quyển <Phong Ảnh bộ> kia, cẩn thận lật trang, trong mắt có sự cuồng nhiệt: "Là thật, thế mà lại là thật. Quả nhiên trong công viên này có bảo vật... Ta đúng là nhặt được bản đồ kho báu."

"Quảng trường có đài phun nước kìa." Túc Minh nhìn bản đồ công viên: "Anh Quân, lát nữa chỗ này biểu diễn phun nước đấy, bọn mình qua đó xem không?"

Bạch Quân đi tới, vừa hay nhìn thấy đứa bé khóc lóc chạy đi và người đàn ông mặc trang phục quái dị trên quảng trường. Anh sửng sốt, thả thần thức ra cảm nhận khí thì quả nhiên có dao động linh lực rất nhỏ quanh người nọ: "Minh Minh, nhìn bên kia đi."

Túc Minh thuận theo nhìn sang: "Tu sĩ? Hình như trong tay hắn có cái gì."

Bạch Quân đi tới bên đứa bé đang khóc, cầm khăn tay lau nước mắt cho nó, dịu dàng hỏi: "Bạn nhỏ, ba mẹ em đâu, sao lại ở đây một mình?"

Bạn nhỏ ngẩng lên, khóe mắt vẫn còn treo vài giọt nước. Thằng bé nhìn Bạch Quân, nức nở: "Bên kia ạ."

Tay chỉ về một phía.

Túc Minh đi tới, thấy đứa bé kia thì không khỏi đứng lại.

Bạch Quân nói: "Em đi một mình nguy hiểm lắm, anh dẫn em qua đó nhé?"

"Cảm ơn anh ạ." Bạn nhỏ lại nói: "Nhưng em tự đi được."

Túc Minh gọi: "Anh Quân!"

Bạch Quân thấy thằng bé chạy đi, định giải thích với Túc Minh, lại thấy đứa bé kia chạy về.

Trong tay nó là một thanh kiếm chỉ to bằng lòng bàn tay, rất tinh xảo, có vẻ như là đồ thật, còn có mùi bụi đất, giống như lâu lắm rồi không được mở ra. Bạch Quân sửng sốt, đang định hỏi, đứa bé kia đã nhét thanh kiếm vào tay anh, toét miệng cười bảo: "Anh là người tốt, em tặng nó cho anh."

-

"Không thấy ai ra hết." Mẹ Túc ngồi đợi ở cửa ra, nghe vậy sửng sốt: "Hai người theo vào trong mà? Sao lại không tìm được người."

Ba Túc cũng không hiểu: "Có thể là bọn anh đi nhanh quá. Thế ngồi đợi thêm một lát vậy, chắc lát nữa là sẽ ra thôi."

Nói xong hắn cầm cốc nước trên bàn: "Con trai, muốn uống gì?"

Túc Úc không đáp.

Ba Túc nhìn sang, thấy con trai mình đờ đẫn hoảng hốt, bèn hỏi: "Túc Úc, đờ ra đó làm gì?"

"Coca." Túc Úc sực tỉnh: "Đừng có gọi con, đang bận nghĩ, ba cứ gọi thế sẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của con."

Ba Túc nghi hoặc: "Anh bị cái gì đấy, vừa rồi còn hăng hái lắm cơ mà, vào nhà ma cái sợ rồi à?"

Túc Úc không khống chế nổi đầu óc của mình, cứ nghĩ lung tung. Ví dụ như tại sao bạn gái của Ly Huyền Thính lại biến thành một người em khác của mình, hay là tại sao bé bé lại nói dối là ở trường, trong khi lén lút theo Ly Huyền Thính đi chơi... Bình thường thì Huyền Thính và bé Lê ra ngoài chơi riêng cũng có sao đâu, nhưng giấu trái giấu phải, còn trốn dưới giếng... Còn ôm nhau.

"Đang xem cái gì đấy?" Ba Túc xích lại gần, phát hiện Túc Úc đang xem bức ảnh nhòe nhoẹt lấy từ diễn đàn trường đại học, bức mà Ly Huyền Thính ôm người khác.

Túc Úc nhìn chằm chằm bức ảnh: "Ba, ba có thấy cô bé này... Hơi quá cao không?"

"Hả? Ảnh này chỉ nhìn ra được là đang ôm người thôi, sao mà biết được trông thế nào?" Ba Túc nhíu mày: "Mà cao thì làm sao? Con gái cao cũng tốt mà, đúng không vợ?"

Mẹ Túc nhìn Túc Úc: "Con trai, con phải biết tôn trọng con gái."

"Ý con không phải thế." Túc Úc phát điên gãi đầu: "Thôi, đợi con làm rõ chuyện này rồi lại nói."

Ba Túc: "Đừng có gãi, mới mọc được chút lông tơ, gãi thế rụng mất thì làm sao?"

Túc Úc: "... Nếu con có tội thì ba có thể dùng những cách khác để phạt con."

Ba Túc: "?"

Túc Úc: "Chứ không phải là nhắc đi nhắc lại chuyện đau thương."

Trong lúc cả nhà nói chuyện, điện thoại của Trần Kinh Hạc đột nhiên vang lên.

Mẹ Túc giật mình nhìn sang: "Thanh Điểu điều tra ra rồi?"

"Không phải." Trần Kinh Hạc nhìn giao diện điện thoại, cũng sửng sốt: "Là Huyền Thính gọi."

Điện thoại vừa kết nối, giọng Ly Huyền Thính lập tức vang lên: "Kinh Hạc, anh đang ở đâu?"

Một câu hỏi quá thẳng, Trần Kinh Hạc nhìn mọi người. Ba Túc làm động tác ra hiệu, y bình tĩnh đáp: "Ở công ty chứ đâu, sao? Hôm nay cậu đi công viên chơi mà đúng không?"

Đầu kia im lặng vài giây, sau đó Ly Huyền Thính khẳng định: "Anh đang trong công viên."

Ba người họ Túc: "...?"

Trần Kinh Hạc lập tức nói: "Không, ta đang..."

Ly Huyền Thính ngắt lời y: "Ta nghe được tiếng nhạc, anh đang ở chỗ nào trong công viên? Bây giờ hãy lập tức đi tìm quản lý Thẩm, sau đó tới phòng tổng điều khiển."

Giọng Ly Huyền Thính hết sức nghiêm túc, ánh mắt mấy người lớn lập tức thay đổi.

Mẹ Túc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ba Túc cũng chủ động lên tiếng: "Huyền Thính, ba mẹ đang ở chỗ cà phê khu Tây, bây giờ sẽ đi tìm phòng tổng điều khiển, có chuyện gì con tóm tắt đi."

"Thế giới trong có dấu hiệu mất kiểm soát." Ly Huyền Thính nói.

Ba Túc đang muốn hỏi cặn kẽ hơn, cuộc gọi lại bị gián đoạn.

Trần Kinh Hạc vội vàng gọi lại, âm báo biểu hiện số thuê bao không nằm trong vùng phủ sóng: "Chuyện gì vậy?"

"Hẳn là Huyền Thính phát hiện thứ gì không đúng, rất có thể liên quan tới lí do tu sĩ tới đây nhiều như vậy." Mẹ Túc nói: "Thanh Điểu đã tra ra được gì chưa?"

Ba Túc và Túc Úc đều không hiểu, cũng không nắm được tình huống hiện tại, điều duy nhất họ biết là "thế giới trong mất kiểm soát". Mà xét theo tình trạng lúc này thì có vẻ sẽ có chuyện còn tồi tệ hơn xảy ra.

"Đợi chút..." Ba Túc nói: "Minh Minh với Bạch Quân đi đâu rồi? Phải tìm hai đứa nó nữa."

Trần Kinh Hạc nhíu mày: "Vậy chúng ta chia ra làm hai đường, một đi tới phòng tổng điều khiển, một đi tìm hai đứa nhỏ... Còn phải tìm Huyền Thính nữa, hắn biết nhiều thông tin hơn."

"Khoan..." Túc Úc sững sờ, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Còn bé Lê nữa, bé Lê cũng tới công viên."

Anh nói vậy, ba người lớn lập tức xanh mặt.

Sao lại còn một đứa nữa?!

Túc Úc khó khăn thu lại cái tay đang muốn gãi đầu, chuyển sang day sống mũi tỏ vẻ rất đau đầu.

Đừng hỏi, chính con cũng không biết rốt cuộc là tại sao.

-

Sau khi rời khỏi thế giới trong, Ly Huyền Thính và Túc Lê trở lại chỗ nhà ma mà họ biến mất. Đến nơi thì nhà ma vẫn vận hành bình thường, nhân viên thấy họ trở lại, vội vàng trả thẻ cho Ly Huyền Thính: "Sếp ơi, anh đi nhanh quá, em chưa kịp trả thẻ cho anh."

Túc Lê và Ly Huyền Thính nhìn nhau, lại dùng lối VIP vào nhà ma.

Ly Huyền Thính không nhận thẻ, chỉ nói: "Tạm đóng cửa nhà ma, hãy trấn an cảm xúc của du khách, bên trong có vấn đề cần phải khẩn cấp điều chỉnh."

Nhân viên nghe vậy khựng lại: "Nhưng mà..."

Giọng Ly Huyền Thính trầm hơn: "Cầm thẻ đó đi tìm người quản lý của các cậu, nói là lệnh của tôi."

Nói xong đi theo Túc Lê vào nhà ma.

Bên trong còn một nhóm du khách đang chơi, tiếng thông báo vang lên, nhân viên nhanh chóng chạy vào dẫn họ ra ngoài. Túc Lê đi theo con đường nhỏ ban đầu, trên đường không thấy mấy con rối chạy ra, cứ thế đi thẳng tới chỗ cái giếng cạn mà cậu và Ly Huyền Thính gặp vấn đề. Con rối màu đỏ rơi dưới sàn, cảnh tượng có phần bừa bộn.

Bối cảnh chỗ giếng cạn vốn theo kiểu hoang vu nên có bừa hơn nữa cũng sẽ không khiến ai hoài nghi.

Túc Lê đi tới bên cạnh giếng cạn xác nhận, thấy hai mảnh lá rụng găm trên tường. Cậu về vị trí cũ nhặt con rối lên, lần theo tuyến đường ban đầu tiếp tục tìm kiếm.

Phù trên tường vẫn còn, chứng tỏ khúc đầu họ vẫn ở thế giới hiện thực.

Túc Lê cầm con rối tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp tới cái rèm ở chỗ ra, Ly Huyền Thính đột nhiên giữ cậu lại.

"Sao thế?" Túc Lê quay đầu.

Ly Huyền Thính nói: "Rèm để ta kiểm tra, đường tới thế giới trong cần điều kiện để mở."

Hắn đi tới vén rèm lên, bên ngoài vẫn đông đúc như thường: "Hoặc là chúng ta đã kích hoạt gì đó, hoặc là có người đứng sau điều khiển."

Hai người trở lại nhà ma, một lần nữa đi theo đường cũ.

Trên đường, Túc Lê quan sát bố trí, nhận thấy trận pháp vẫn đang chạy, mấy con rối có người điều khiển đều ở đúng vị trí của chúng. Đi tới đi lui hai lần, cuối cùng họ trở lại chỗ giếng cạn. Túc Lê đặt con rối xuống, cẩn thận mặc lại quần áo cho nó, bỗng nói: "Có khi nào là giếng không?"

"Giếng?" Ly Huyền Thính nghi hoặc.

Túc Lê cất con rối đi: "Hay xuống xem thử?"

Nói rồi cậu chống tay lên miệng giếng nhảy xuống, nhanh chóng chạm đất.

Ly Huyền Thính đi tới, nghe được tiếng Túc Lê từ dưới giếng vọng lên: "Huyền Thính, ngươi xuống đi."

Hắn nhảy xuống, vững vàng đáp ở khoảng trống Túc Lê chừa ra cho mình.

Đáy giếng chật hẹp, hai người buộc phải dán vào nhau. Đèn trong nhà ma đã được bật hết lên, không còn là không khí tối mờ mờ ánh đỏ trước đó. Túc Lê có thể thấy rõ mặt Ly Huyền Thính, thậm chí cảm nhận được tiếng hít thở khe khẽ của hắn.

Ly Huyền Thính rủ mắt nhìn Túc Lê: "Hình như không có vấn đề gì."

Hằn nhìn Túc Lê, bỗng hỏi một câu không liên quan gì tới chủ đề: "Ban nãy lúc ra ngoài, ngươi nói không phải hiểu lầm nghĩa là sao?"

Túc Lê bị nhìn chăm chú như vậy, luôn có cảm giác đồ đằng trong cơ thể sắp đột phá ranh giới. Cậu hơi tránh né ánh mắt hắn, nói: "Nghĩa mặt chữ."

Rồi cậu nhìn Ly Huyền Thính, ánh mắt người đàn ông tăm tối như tô một lớp màu sâu không thấy đáy, càng nhìn lâu sẽ càng sa vào, không thể thoát khỏi.

"A Ly." Ly Huyền Thính hơi nghiêng người về phía trước, khiến Túc Lê phải lùi lại.

Đáy giếng chật hẹp không có đường lui, chớp mắt sau, Ly Huyền Thính đã tới gần hơn.

Túc Lê nín thở, tựa vào thành giếng, cơ thể theo bản năng dán sát lên.

Rắc ---

Một âm thanh nhỏ bé vang lên từ dưới chân, cắt ngang bầu không khí mập mờ.

Túc Lê giật mình nhìn xuống, hình như cậu giẫm lên gì đó.

"Đừng nhúc nhích." Ly Huyền Thính đè tay Túc Lê, chầm chậm trượt người xuống.

Túc Lê không dám cử động. Khi Ly Huyền Thính ngồi xổm xuống, tay hắn cũng trượt từ cánh tay cậu tới eo, cuối cùng đặt trên đùi cậu. Túc Lê thở hắt ra, nhắc nhở: "Chân bên trái."

Tay Ly Huyền Thính đi xuống lần mò, đầu tiên là sờ được mắt cá chân của Túc Lê, xuống nữa, dừng ở dưới giày cậu.

Túc Lê cố nén cảm giác tê dại ở mắt cá, nghẹn giọng nói: "Ta nhấc chân đây."

Giây phút cậu nhấc chân lên, Ly Huyền Thính lập tức rút gì đó dưới giày cậu, sau đó một lực kéo mạnh chớp mắt mang cậu nhảy ra khỏi giếng.

Nhờ bóng đèn sáng trưng trên đầu, Túc Lê thấy rõ thứ trong tay Ly Huyền Thính.

Là một con rối nhỏ.

Nó chỉ to cỡ lòng bàn tay, nhưng rất tinh xảo, từng đường nét đều được điêu khắc tỉ mỉ.

Mà con rối này, trước đó ở dưới giếng họ hoàn toàn không phát hiện.

"Con rối? Chưa được kích hoạt." Ly Huyền Thính: "Có thể là lúc xây làm rơi ở dưới, không phải là cơ quan."

Túc Lê lại nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm con rối kia.

Ly Huyền Thính hơi ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Túc Lê lấy con rối từ tay Ly Huyền Thính, nhanh gọn giật ra phần vải sau lưng nó, để lộ kiểu chữ cổ xưa bên dưới.

--- Số bảy mươi ba.

Túc Lê sững sờ, nắm chặt con rối: "Số 73."

"Huyền Thính, đây là con rối ta làm."

Từ rất nhiều năm trước, không dùng tới nên được cất trong kho binh khí của Phượng Hoàng Thần Sơn, là đội quân con rối mà cậu tự tay làm.

-

Cùng lúc đó, người nhà họ Túc chia binh hai đường. Túc Úc nhảy xuống khỏi xe điện, chạy tới chỗ quảng trường suối phun nước mà Bạch Quân nói trong điện thoại.

Nhưng anh mới đi được hai bước, mẹ Túc ở đằng sau đã kéo lại, sau đó cảnh tượng xung quanh hai người đột ngột thay đổi.

Ngày biến thành đêm, âm thanh náo nhiệt biến thành tiếng hét, một bước này đã bước tới không gian khác.

Túc Úc ngẩng lên, đối mặt con rối to lớn trên không trung.

Mô hình khổng lồ mặc áo giáp đồng thiếc, ánh sáng phản chiếu trên đó rét lạnh. Nó đứng ở ngay trước quảng trường suối phun, tỏa ra khí thế không thể xâm phạm.

Ánh mắt Túc Úc trở nên cháy bỏng, không nhịn được tiến lên mấy bước.

"Đây là thế giới trong?" Mẹ Túc sững sờ nhìn mô hình khổng lồ: "Không có linh ấn cũng không có trận ấn, đây là một con rối chưa được kích hoạt."

Sau đó chị vội vàng giữ chặt Túc Úc, chưa nói hết đã khựng lại: "Kế hoạch thay đổi, chúng ta phải mau..."

Chị lạnh lùng nhìn thằng con to cao bên cạnh: "Con trai, con đang làm gì vậy?"

"Cái này... Ngầu vãi đạn!" Túc Úc vừa nhìn vừa khen hết lời, giơ điện thoại hết quay lại chụp mô hình trên không trung: "Mẹ từ từ nhé, để con quay mấy cái video. Trời ơi sao mà nó ngầu. Con muốn chụp cho hai đứa Lê Minh xem. Nhìn đường cong mượt mà của bộ giáp đồng kìa, nếu đổi thành kim loại rắn chắc hơn thì đây đúng là kiệt tác... Tỉ lệ tay quá đẹp, rồi mũ giáp..."

Mẹ Túc im lặng vài giây: "Con trai."

Túc Úc gần như nằm bò ra đất, ngửa mặt giơ tay một góc 45 độ để quay, quay một hồi lại cau mày: "Mẹ từ từ nào, con đổi cái filter, xong ngay đây."



[Tác giả có lời muốn nói]

Túc Úc: Đỉnh vãi nhái, tôi nhất định phải làm bạn với nó.

Mẹ Túc (lạnh lùng) bẻ khớp tay: Con trai, còn không đứng dậy thì thôi khỏi cần đứng.