Mẹ Túc không cho con trai cơ hội chụp ảnh, một tay xách cổ thằng con, mắt nhìn thẳng về phía trước. Chị phát hiện nơi này rất kì quái: "Huyền Thính nói thế giới trong mất khống chế, có lẽ đây là điều thằng bé nói." Không có bất cứ dấu hiệu nào, cứ thế đột ngột tiến vào.
"Vậy cũng không hợp lý." Túc Úc tiếp tục chụp ảnh, miệng nói: "Thế giới trong là không gian con mà đúng không? Không gian con sẽ luôn có chủ, muốn bẻ cong lối vào thì chỉ người có quyền điều khiển làm được. Mà không gian con bám vào thế giới hiện thực, làm được tới bước này thì người điều khiển phải có tu vi tối thiểu là gần tông sư."
Mẹ Túc ngạc nhiên nhìn con trai nhà mình: "Biết nhiều nhỉ?"
"Tất nhiên rồi, con đọc một lần là nhớ mà." Túc Úc vừa chụp ảnh vừa nói: "Mấy cái này đâu có giống sách giáo khoa buồn tẻ... Với cả có phải là ảo giác của con không? Chẳng phải tông sư của giới tu đạo mình rất ít sao? Con có cảm giác tông sư bây giờ giống hàng vỉa hè bày đầy đường ấy."
Mẹ Túc nhíu mày, xuống dưới trước, nhanh chóng đi đến quảng trường đài phun nước ở thế giới trong.
Nơi này không có người thường, chỉ lác đác vài tu sĩ. Mẹ Túc đứng lại: "Kẻ đứng sau chuyện này có mục đích khác. Hắn dùng thị giác của Thượng Đế theo dõi chúng ta, tùy ý thao túng lối vào, điều động vị trí của tu sĩ."
Thế giới trong có hạn chế tu vi, người thường không có linh lực sẽ không thể đi lạc vào đây.
Nhưng không có nghĩa là tu sĩ không thể thoải mái đi lại giữa hai thế giới.
"Tạm thời thì chưa thấy vấn đề gì, bởi vì hai thế giới được phân chia rõ ràng." Mẹ Túc nhìn sang Túc Úc: "Nếu thế giới trong và ngoài giao nhau, người ở trong không phân biệt được hiện thực với ảo ảnh, đến lúc đó sẽ thành chuyện lớn. Hơn nữa chúng ta còn một vấn đề, tại sao lại có nhiều tu sĩ tụ tập ở đây như vậy."
Chị và Trần Kinh Hạc đã thắc mắc từ đầu, tu sĩ tới đây thật sự quá đông, hành vi cũng rất kì lạ.
"Cái này có gì khó." Túc Úc tiến lên: "Người anh em, có thể hỏi vài câu được không?"
Người đàn ông bị Túc Úc gọi quay đầu lại. Hắn đang đeo một cái bọc hành lý trông rất nặng nề, thấy bọn họ còn có vẻ dè chừng, lùi về sau mấy bước. Túc Úc ngạc nhiên tiến lên: "Người anh em? Anh giai ơi? Hỏi mấy câu được không?"
Túc Úc càng lại gần, Vu Tào Vũ càng có vẻ hoảng loạn. Hắn vừa mới cầm <Phong Ảnh Bộ>, vốn định tìm một nơi an toàn để xác nhận, không ngờ đi được mấy bước lại tới nơi kì lạ này. Linh khí xung quanh vận chuyển rất lạ, bố cục tương tự công viên ngoài hiện thực, nhưng khắp nơi tràn ngập một cảm giác nguy hiểm.
Vu Tào Vũ co cẳng chạy, được vài bước thì bị một sức mạnh trói chặt, không thể cựa quậy. Hắn lộ vẻ hoảng sợ nhìn về phía hai người vừa xuất hiện, run rẩy hỏi: "Các người muốn làm gì!?"
Mẹ Túc giơ tay khống chế người.
Túc Úc thì cà lơ phất phơ đi tới: "Người anh em, hỏi mấy câu thôi mà, chạy cái gì?"
Vu Tào Vũ nói: "Ta sẽ không đưa đồ cho các người."
Túc Úc sửng sốt, không hiểu tu sĩ này đang lảm nhảm cái gì: "Làm trò gì vậy? Tụi này là người văn minh, không làm chuyện phạm pháp nhé."
Mẹ Túc lập tức chú ý tới thứ trong tay Vu Tào Vũ, chị nói: "Con trai, lấy thứ trong tay hắn tới đây."
Vu Tào Vũ hãi hùng: "Các người cũng là tới tìm... Ta đã thắc mắc sao hôm nay lại có đông người như vậy, quả nhiên nơi này còn có bảo bối khác."
"..." Túc Úc quay đầu nhìn mẹ mình, lại nhìn người đàn ông đang bị khống chế phía trước: "Anh giai, mượn tí nhé, lát trả." Anh vỗ vai Vu Tào Vũ, giằng quyển sách trong tay hắn rồi nói: "Bảo bối cái gì, chỗ này chỉ là công viên thôi... Tranh ông anh vẽ xấu thế? Trẻ con hay gì mà tìm kho báu, trông ông anh cũng lớn tuổi rồi, đừng có suốt ngày ảo tưởng mấy thứ đó nữa, nghiêm túc tu luyện mới là đúng đắn."
"Con trai, cái này có thể là kho báu thật."
Túc Úc ngẩn ra: "Hả?"
Mẹ Túc nhìn bức phác họa trong tay, lại lấy bản đồ công viên ra đối chiếu: "Thứ hắn vẽ tương tự với tuyến đường trong công viên, còn có vài nơi được đánh dấu nữa, là có chuẩn bị mà đến."
Chị rút quyển sách trong tay Túc Úc, mở ra xem trang đầu tiên, ánh mắt tức thì đông cứng: "<Phong Ảnh Bộ>..."
"Mẹ?" Túc Úc sửng sốt: "Quyển sách này có vấn đề gì à?"
"<Phong Ảnh Bộ> chính là một bộ pháp khinh công được nhắc tới trong sử sách." Mẹ Túc lật thêm vài trang, thấy chữ trong đây thì nhíu mày: "Mà quyển này được viết bằng chữ Thượng Cổ, không giống hàng giả. Căn cứ vào thái độ của người này, e là hắn dùng bức tranh kia để xác định vị trí, tìm được nó."
"Đồ thật á?" Túc Úc mở ra: "Bí tịch Thượng Cổ?"
Mẹ Túc lại đóng <Phong Ảnh Bộ>, nhìn về phía Vu Tào Vũ: "Bọn ta chỉ hỏi vài câu thôi, hỏi xong ta sẽ trả thứ này cho cậu."
Vu Tào Vũ nghiến răng: "Tại sao ta phải nói cho các người biết?"
"Không nói cũng không sao." Mẹ Túc nhanh gọn chụp lại bức tranh: "Ta quen Liên Minh Tán Tu lẫn Liên Minh Đạo Tu, ta có thể giao cậu và mấy thứ này cho họ xử lý, đến lúc đó thì kết quả thế nào ta cũng không đảm bảo."
Vu Tào Vũ cắn răng, có vẻ do dự.
Mẹ Túc lại nói: "Mà ở đây không chỉ có một mình cậu tìm đồ, bọn ta cũng có thể hỏi người khác. Cậu có thể đứng im ở đây, đợi người của Liên Minh Nhân Tộc tới mang đi."
Túc Úc bồi thêm: "Người anh em, thành thật khai báo đi, chúng ta đều là người văn minh, anh trả lời thì tụi này sẽ trả đồ."
Vu Tào Vũ do dự một hồi, không thể làm gì khác ngoài nói: "Các người muốn biết cái gì?"
Mẹ Túc nói đơn giản: "Cậu là ai, tại sao hôm nay lại tới đây?"
"Vu Tào Vũ." Ánh mắt Vu Tào Vũ không dám rời quyển sách trong tay mẹ Túc: "Ta nhận được tin tức nói là bên trong công viên này có một kho tàng khổng lồ, cất giấu vô vàn công pháp bí tịch chưa từng xuất hiện ở giới tu đạo. Ta lần theo tin tức tìm đến đây, tìm được cuốn sách cổ trong tay các người."
Mẹ Túc lạnh lùng: "Vẫn không chịu nói thật?"
Vu Tào Vũ trốn tránh: "Tất cả những gì ta nói là thật!"
Mẹ Túc cười, ném trả cuốn sách cho hắn, quay người bỏ đi.
Túc Úc thấy người kia cầm sách chạy mất, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mình cứ để hắn đi như vậy à?"
"Chẳng phải chúng ta là người văn minh sao?" Mẹ Túc nói: "Người văn minh thì không cướp đồ của người khác. Bám theo xem, cuốn sách đó rất lạ."
Túc Úc giơ ngón cái: "Chiêu này cao tay."
Mẹ Túc lập tức đánh đầu Túc Úc: "Chừng nào thì anh mới có thể khiến mẹ bớt lo hơn hả."
Hai người đuổi theo Vu Tào Vũ, một lúc sau thấy người kia cầm <Phong Ảnh Bộ> trốn ở trong góc tối, tay lấy ra một thứ. Hóa ra là hắn định dùng thần thức phục chế lại nội dung trong sách.
"Muốn sao chép phục chế đúng là rất khó." Mẹ Túc nói: "Cho nên hắn định tạo một bản giả, sau đó giấu quyển thật đi."
Hai người tiếp cận Vu Tào Vũ, hắn đột nhiên cuộn người lại, giống như vừa trúng đòn. Mặt bỗng nổi đầy gân xanh, linh lực xung quanh cũng có dấu hiệu hỗn loạn.
Mẹ Túc dừng bước, lập tức khống chế linh khí xung quanh Vu Tào Vũ. Nhưng người này đã sắp mất lí trí, thậm chí có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
"Cứu... Cứu với." Vu Tào Vũ khó khăn nói, linh lực trong người hắn bùng nổ, da dần xuất hiện vết nứt.
Ánh mắt Túc Úc trở nên nghiêm trọng: "Đây là tẩu hỏa nhập ma... Không đúng."
Trạng thái của Vu Tào Vũ còn đáng sợ hơn tẩu hỏa nhập ma. Một người đang rất bình thường, tại sao lại đột nhiên nhập ma: "Mẹ, quyển sách kia có vấn đề."
Vu Tào Vũ như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, túm chặt tay Túc Úc, run rẩy nói: "Mơ... Ta mơ."
"Trong mơ người kia nói... Trong công viên có kho tàng lớn nhất từ trước tới giờ, ta tới thì sẽ có cơ hội lấy được bí tịch tuyệt thế."
Lí trí của hắn dần trở nên mơ hồ: "Ta tới... Tất cả đều đang giành với ta."
"Là ai nói." Mẹ Túc tập trung khống chế linh khí quanh hắn: "Nói rõ ra."
"Năm đó sau khi ngươi Niết Bàn, kho vũ khí cũng được ẩn giấu." Ly Huyền Thính giải thích: "Kho binh khí kết nối với thần hồn của ngươi, mặc dù Kinh Hạc bảo vệ được hơn nửa Phượng Hoàng Thần Sơn, nhưng y không vào được kho binh khí, cũng không thể khởi động nó. Theo lí thuyết thì hiện giờ kho binh khí nên nằm ở vị trí Phượng Hoàng Thần Sơn cũ."
Túc Lê cầm con rối, đăm chiêu. Đúng là như vậy, kho binh khí nhận chủ, muốn khởi động nó thì phải là cậu tự tay kích hoạt.
Hồi trước cậu không nghĩ tới kho binh khí là vì muốn tập hợp đủ mảnh vỡ kiếm Huyền Thính rồi lại tính chuyện Phượng Hoàng Thần Sơn, địa điểm của kho binh khí hẳn là vẫn ở địa bàn tộc Huyền Hạc tại Yêu giới.
Năm đó mọi thứ ập tới quá đột ngột, cậu không kịp bàn giao Phượng Hoàng Thần Sơn lẫn kho binh khí, cũng không để lại thân lệnh cho bất cứ ai.
Trừ khi có người cầm thân lệnh của cậu khởi động nó, còn không thì không thể nào lấy được những thứ này.
Ly Huyền Thính hỏi: "Ngươi chắc chắn nó là số 73 gốc?"
Túc Lê cau mày: "Trong này có..."
Cậu kĩ càng quan sát, đột nhiên phát hiện ở chốt kích hoạt có một phong ấn: "Không đúng, ta không nhớ mình có đặt phong ấn trên này."
"Đừng chạm vào." Ly Huyền Thính thấy cậu muốn chạm vào phong ấn thì dặn: "Coi chừng là bẫy."
"Không ai có thân lệnh của ta, có thể mang được thứ này mang ra ngoài." Túc Lê nghĩ lại vấn đề này. Thân lệnh của kho binh khí cần phải là một sợi thần lực tách ra từ thần hồn của cậu, khác với Phượng Hoàng Thần Lực thông thường, không dễ lấy như vậy: "Cho dù đây không phải là số 73 thật thì trong kho binh khí có vô số thần binh bí tịch, tại sao lại có kẻ mô phỏng được số 73 hoàn hảo như vậy."
Nghĩ đến đây, Túc Lê bỗng ngẩn ra, dường như đã hiểu.
"Huyền Thính." Túc Lê gọi.
Ly Huyền Thính nhìn cậu: "Có chuyện gì?"
"Hắn không lấy được." Túc Lê cầm số 73: "Huyền Thính, có lẽ ta đoán được rồi."
Ly Huyền Thính: "Ý ngươi là?"
Túc Lê kéo tay Ly Huyền Thính chạy ra ngoài. Đứng ở cửa nhà ma, cậu nhìn quanh, càng chắc chắn suy đoán của mình: "Nếu số 73 xuất hiện, vậy khả năng cao những thứ khác trong kho binh khí cũng ở đây. Thêm phong ấn không rõ kia nữa, ta đoán đây là một cái bẫy, chỉ là chúng ta vô tình phát hiện ra. Nó dùng thần binh bí tịch làm mồi, chứng tỏ nó có mục đích phải làm vậy."
"Ngươi có phát hiện không..." Túc Lê nhìn về phía đám người, khẽ cười: "Nếu ta lén lút nói cho ngươi, nơi này cất giấu thần binh bí tịch, ngươi chỉ được phép tới một mình, tìm được thì thần binh là của ngươi."
"Sẽ có người tới." Ly Huyền Thính đáp: "Mà một khi bọn họ muốn chiếm thần binh làm của riêng, chắc chắn sẽ kích hoạt phong ấn."
"Đúng rồi." Ánh mắt Túc Lê dừng ở vị tu sĩ gần mình nhất, thấy người nọ ngó trái ngó phải như đang tìm kiếm thứ gì, ánh mắt trở nên nặng nề: "Dùng kho binh khí của ta để đạt được mục đích của mình."
"Thế giới trong ngoài được cách ly bởi từ trường, có thể ảnh hưởng tới tín hiệu điện thoại, xem ra chỉ có thể dùng linh vật truyền âm." Ly Huyền Thính thử gọi, phát hiện di động đã không có tín hiệu: "Chúng ta cần phải tới phòng tổng điều khiển, nếu phong ấn có vấn đề, ở đây đông như vậy, chúng ta sẽ không sơ tán kịp."
Túc Lê thấy Ly Huyền Thính đi lên phía trước, không khỏi gọi hắn: "Huyền Thính."
Ly Huyền Thính nghe được tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu lại, đối diện với cặp mắt trong veo lại đầy nghiêm túc của thiếu niên, cùng với bàn tay xòe ra như chờ đợi cái gì.
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, bàn tay to rộng nắm chặt những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn: "Ta dẫn ngươi đi."
Cách đó không xa, một đứa bé mặc trang phục vận động liền mảnh đứng sau góc tường, hơi thò đầu ra nhìn hai người chỗ cổng nhà ma dần đi xa, giọng đầy rét lạnh: "Phượng Hoàng ngoan, ngươi không nên phá chuyện của ta."