[Người này chẳng phải là thanh niên đã xuất hiện ở hội võ đạo sao! Anh đẹp trai cầm kiếm!]
[Vãi chưởng, bà nói thế làm tôi nhớ ra rồi, hình như đúng thật.]
[Gatô quá, sao ổng được nắm tay tiểu tiên sinh!]
[Này! Mấy bố đừng có lạc đề, bây giờ là lúc nào hả!!]
Khi nhận ra hai người xuất hiện ở camera góc trên, phong cách bình luận bỗng thay đổi chóng mặt, nhưng có người nhắc nhở nên mọi người vẫn mau chóng quay trở lại chủ đề chính. Cục diện lúc này đúng là không dễ xử lý, từ giám sát có thể thấy hầu hết các tu sĩ đang đi riêng lẻ, không tụ tập không biết gì tình hình hiện tại. Có khi người ở trong còn không nắm được nhiều thông tin bằng bọn họ ở ngoài.
"Tình hình không tốt lắm." Thanh Điểu nhìn hình ảnh theo dõi, ánh mắt trở nên nặng nề: "Có vài tu sĩ đã tẩu hỏa nhập ma."
Cao minh chủ vội vàng hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
Thanh Điểu nhìn màn hình, do dự nói: "Nhưng rất lạ, tu sĩ mất khống chế đều bị dịch chuyển tới thế giới trong, chưa có thương vong."
Cao minh chủ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía công viên trò chơi đầy nghiêm trọng: "Hiện tại cũng khó nói, nếu như Ác Linh Khí là chủ mưu của chuyện này, vậy rốt cuộc mục đích của nó là gì, tại sao lại dẫn nhiều tu sĩ tới đây như vậy. Nó nhốt người bình thường nhưng cho tới nay ngoài tu sĩ tẩu hỏa nhập ma ra thì chưa có vấn đề gì hết."
Thanh Điểu nhấn nút gọi, điện thoại vẫn biểu thị không có kết nối: "Trong ngoài bị ngăn cách, chỉ e người bên trong cũng khó có thể liên lạc với nhau."
-
Thế giới trong của công viên trò chơi, mô hình khổng lồ sừng sững bất động, xung quanh đã hoàn toàn rối loạn. Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma đều được đưa tới thế giới trong. Họ như những bệnh nhân tâm thần, không ngừng phá hủy công trình trò chơi xung quanh, kích hoạt trận pháp bảo vệ ở đây.
Tiếng trận pháp ù ù hoạt động, tiếng các tu sĩ chạy trốn, tiếng đánh nhau...
Mẹ Túc đưa Vu Tào Vũ tới một nơi an toàn, quay đầu nhìn cảnh tượng hỗn loạn này: "Khó rồi đây."
"Cái lũ phá hoại công trình tư nhân này..." Túc Úc lại bình luận: "Xong việc phải bảo chú Kinh Hạc gửi thư kiện hết đám người này, đòi bồi thường, chứ không thì nhà mình khác nào làm không công? Tiện thể kiếm chút tiền tiêu vặt."
"Bảo anh làm chút việc mà hở ra là đòi tiền, học cái kiểu vụ lợi đó từ đâu thế hả, nhà mình thiếu tiền à?" Mẹ Túc đếm hỏa phù trong tay: "Bùa này mẹ mới lấy từ chỗ bé bé xong, đã phải dùng mất một tờ rồi."
"Mẹ, cũ không đi thì mới sẽ không tới." Túc Úc lấy từ trong túi ra vài tờ giấy dúm dó: "Cho mẹ đấy, con vẫn còn."
Mẹ Túc cầm bùa, cau mày: "Anh làm cái gì mà để bùa nhăn thế này?"
Túc Úc né tránh ánh mắt của mẹ: "Dùng được là được, mẹ để ý nhiều thế làm gì. Cái này là con phải lục tung lên mới tìm ra đấy, lần trước đã bị Huyền Thính lấy mất một ít rồi, còn có vậy thôi."
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, xung quanh xuất hiện biến động.
Lại thêm hai tu sĩ tẩu hỏa nhập ma gia nhập cuộc chiến, tình hình rõ ràng hỗn loạn hơn.
Mẹ Túc quyết định: "Chúng ta phải ra tay thôi, chứ cứ để bọn họ tiếp tục điên cuồng thế này thì sẽ không cứu nổi."
Chị biến hình thành Thần Loan Điểu to lớn, rít lên một tiếng bén nhọn.
Tiếng kêu như âm phù chói tai, khiến các tu sĩ xung quanh bị uy áp đè bẹp, lũ lượt quỳ bò trên đất.
Túc Úc tiến lên định hóa hình, bỗng khó khăn dừng bước.
Hóa hình, giờ anh mà hóa hình thì chẳng phải thành chuyện cười cho bàn dân thiên hạ sao!!
"Con trai." Thần Loan Điểu khổng lồ gọi.
Túc Úc xanh mặt bảo: "Mẹ, đưa bùa cho con, con đi dán."
Đúng lúc này, không trung chấn động, một con Kim Ô to lớn đáp lên trên mô hình khổng lồ, uy áp tương tự giáng xuống, hỗ trợ mẹ con Túc Úc trấn áp các tu sĩ khác. Túc Dư Đường ngạc nhiên: "Kim Ô? Là Diệp Tư Tế?"
"Dư Đường." Tiếng Diệp Tư Tế lộ rõ sự già nua: "Dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma của những người này rất giống với tu sĩ bị Ác Linh Khí dẫn dụ nhập ma, chỉ có chúng ta thì không trấn áp được, phải tìm Phượng Hoàng đại nhân."
Túc Dư Đường nghe vậy cau mày. Đúng vậy, uy áp của họ chỉ có thể kìm giữ tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Nguyên Anh đã hóa điên sớm muộn cũng sẽ thoát khỏi trói buộc, kéo dài không phải kế hay. Trong công viên này có gần 2 nghìn tu sĩ, bây giờ mới chỉ có khoảng mấy trăm người phát điên, nếu toàn bộ tu sĩ cùng phát điên thì hậu quả khó mà lường được.
Hỏa phù trong tay họ không đủ dùng, muốn trấn áp thì phải dựa vào Túc Lê.
"Con trai." Túc Dư Đường ném cho Túc Úc mấy lá hỏa phù: "Đi tìm bé bé, sau đó đưa tới đây."
Diệp Tư Tế nhìn tu sĩ tộc mình ở bên dưới: "Nơi này giao cho chúng ta! Con đi với thằng bé."
Yêu tu kia lập tức biến thành Kim Ô, nhìn sang Túc Úc: "Túc đạo hữu, chúng ta đi thôi."
Túc Úc dừng bước: "Cậu biến nguyên hình làm gì?"
"Bay lên không trung thì sẽ thấy rõ hơn mà?" Tiểu Kim Ô sửng sốt, bổ sung: "Làm vậy có vấn đề gì ạ?"
Túc Úc nhìn Kim Ô lông cánh đầy đủ, rồi phần trán với lớp lông vũ dày, đúng là không tầm thường: "Cậu cúi xuống đi."
Tiểu Kim Ô nghe vậy hạ thấp người: "Như vậy ạ?"
Túc Úc nhảy lên lưng y. Trên lưng đột nhiên có thêm một người khiến Tiểu Kim Ô không quen lắm, sững sờ hỏi: "Túc đạo hữu, anh định..."
"À." Túc Úc thản nhiên nói: "Đi thôi, chẳng phải cậu đề nghị bay lên cao tìm à?"
Tiểu Kim Ô: "????"
Nhưng tôi có bảo anh ngồi lên lưng tôi đâu! Tự anh không bay được à!!
Trong phòng phát sóng ---
[Uy áp của Kim Ô và Thần Loan Điểu... Trời ơi, tình trạng bên trong hẳn là rất tệ.]
[Sao mấy cái giám sát này lại không có tiếng, sốt ruột chết mất, bọn họ đã tìm được cách đối phó chưa.]
[Bên phía Đông đánh nhau rồi... Nhiều tu sĩ như vậy, nếu tập thể bạo loạn, chỉ có Diệp Tư Tế và Túc đại nhân thì cũng không giải quyết nổi. Chúng ta còn chưa làm rõ được nguyên nhân.]
[Tôi mới xem thử, ngoài Túc đại nhân và Diệp Tư Tế ra thì trong phòng tổng điều khiển cũng có hai vị tông sư...]
[Vẫn không đủ, bọn họ còn tách ra nữa. Căn cứ vào giám sát thì có vẻ thế giới trong đã hoàn toàn bị cách ly.]
Tình huống không hề lạc quan, bọn họ ở ngoài xem giám sát còn có thể thấy rõ tình hình biến hóa ở từng khu vực. Diễn đàn Dịch Đạo áp dụng quay màn hình và các kĩ thuật khác, theo trình tự phát sóng tình huống trong công viên. Mặt ngoài thì người thường vẫn vui chơi qua lại, nhưng lằn ranh giữa hai thế giới đã có dấu hiệu vặn vẹo.
[Mấy người không phát hiện à? Tuyến đường di chuyển của họ không đúng với bản đồ giám sát.]
[Tôi mới nhận ra... Thế giới này đã hoàn toàn bị người ta điều khiển.]
Tức là, người ở trong cho rằng họ đang đi thẳng, thực tế dưới tác động của bẻ cong không gian, họ vẫn luôn đi vòng. Kẻ đứng sau chuyện này cố ý làm vậy để họ không tới được mục đích.
[Nếu không thể ra ngoài, vậy với sức mạnh của mấy đấng kia thì cũng có thể phá tan không gian con mà?]
[Lầu trên bị ngu đúng không? Thế giới hiện thực có bao nhiêu người thường đang đi lại, không gian con được xây dựng dựa trên hiện thực, nếu họ phá tan ranh giới, kết quả đáng sợ nhất chính là không gian con và hiện thực va chạm, đến lúc đó không ai cứu nổi đám người phàm kia đâu.]
[Vậy giờ phải làm thế nào?]
[Cách tốt nhất là loại bỏ trận pháp không gian ở hiện thực, sau đó sơ tán người bên ngoài, như vậy sẽ giải quyết được vấn đề không gian con. Nhưng kẻ kia chắc chắn sẽ không để họ được như ý, hắn có thể điều khiển thế giới trong, tức là có thể thoải mái dịch chuyển người tới những nơi khác nhau, làm vậy sẽ khiến họ vĩnh viễn không tiếp cận được trận pháp.]
Người quá ít, người có khả năng phá giải trận pháp lại không nhiều.
Dân mạng bị bình luận kia thuyết phục, lo lắng quan sát biến hóa. Đúng lúc này, họ chú ý tới một chi tiết.
[Mọi người mau xem cái giám sát thế giới trong chỗ nhà ma! Sao tiểu tiên sinh lại ở đó!]
Dân mạng chạy đi xem. Phòng điều khiển nhà ma thế giới trong - nơi dành riêng cho nhân viên cũng lắp camera giám sát chung của công viên, trên một màn hình giám sát nằm ở góc, Túc Lê và thanh niên vốn phải ở hiện thực lại đột nhiên xuất hiện trong này.
[Họ cũng bị dịch chuyển tới đây à?]
[Tức là nắm tay để tránh bị tách ra lúc dịch chuyển à?]
[Lầu trên nói chuẩn đấy, bảo sao họ nắm chặt thế.]
[Đù, mau xem những cái màn hình khác, mấy con rối kia cử động kìa????]
Mọi người vội xem những màn hình giám sát kia, theo góc nhìn của máy quay trong nhà ma, những con rối vốn cần người điều khiển lúc này lại như tượng gỗ xách dây, vặn vẹo đi chung về một hướng. Hành vi quái dị của chúng, những cặp mắt như ngâm trong máu đỏ, trông đến là hãi hùng. Có vẻ như trận pháp trong nhà ma bị khởi động, đám con rối như binh khí mất khống chế, lặng lẽ tiếp cận hai người.
[Má ơi ghê quá!!]
[Lo quá đi mất, mặc dù tôi biết tiểu tiên sinh rất mạnh, nhưng mà tôi vẫn rất lo.]
[Nếu như Ác Linh Khí đứng sau vụ này thì không cần quá lo đâu, lửa của cậu ấy đốt được hết mà!]
Nói thì nói vậy, nhưng nhìn một bầy rối dần tiếp cận, trái tim tất cả vẫn nhảy lên cổ họng.
Bọn họ chỉ biết về Túc Lê 10 năm trước, Túc Lê của 10 năm sau gần như không có thông tin gì. Tin tức gần nhất đến từ đại học Thủ Đô, cái lần mà Ác Linh Khí gây rối loạn, thông qua những đoạn livestream ngắn ngủi và kể lại của người ở hiện trường thì họ biết Túc Lê lập công lớn, mà phù Phượng Hoàng Thần Hỏa cậu vẽ rất hiệu quả trong việc đối phó với ác linh.
Ngoài ra thì không biết thêm gì khác.
Túc Lê và Ly Huyền Thính vốn định tới phòng tổng điều khiển, nhưng vừa tới gần kiến trúc kia, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, bọn họ bị dịch chuyển tới nhà ma.
"Đây là thế giới trong..." Túc Lê nhìn quanh: "Có người tới."
Ly Huyền Thính tập trung: "Không phải người."
Con rối bỗng nhào lên tấn công họ từ bốn phía, từng chiêu đều trí mạng, tu vi của chúng đều ở mức Nguyên Anh. Ly Huyền Thính áp mười ngón lại, một kiếm trận mở rộng dưới chân cả hai, chống đỡ đòn tấn công.
Túc Lê sửng sốt: "Huyền Thính, khoan đã."
Cậu cẩn thận quan sát, từ động tác của con rối cho đến bố cục nhà ma: "Đây là trận con rối, lại không phải trận con rối bình thường, mà là trận Con Rối Thất Sát."
Rối trong nhà ma không nhiều lắm, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện nơi này có bố cục tương ứng với bảy kì môn, vừa hay có thể tạo thành trận Con Rối Thất Sát. Nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ cái trận Con Rối Thất Sát này.
Con Rối Thất Sát là một trong những trận pháp cao cấp mà trận tu thời Thượng Cổ hay sử dụng, trận này lấy tu vi của người bày trận và con rối làm chủ. Tu vi của trận chủ càng cao thì con rối sẽ nhận được sức mạnh càng lớn. Túc Lê từng xem trận đồ của trận con rối hiện nay, loại sát trận mạnh như Con Rối Thất Sát đã thất truyền. Trong số người có mặt ở công viên hiện giờ, không một ai có khả năng bày được loại sát trận này, vậy chỉ còn lại Ác Linh Khí.
[Mấy người có thấy trận này rất lạ không?]
[Tôi mới qua khu trận tu xem, bên đó có người đăng bài thảo luận rồi, họ nói là những con rối này khả năng cao là bị trận pháp điều khiển.]
[Tiểu tiên sinh am hiểu trận pháp, mấy chuyện này hẳn là không thành vấn đề nhỉ?]
[Không đúng... Trận con rối này không phải trận con rối bình thường.]
Chớp mắt sau, trong giám sát xuất hiện động thái mới.
Bảy con rối gần như xông lên cùng lúc, đánh thẳng vào trung tâm kiếm trận. Không gian trong nhà ma nhỏ hẹp, thế giới trong lại có vô vàn trận pháp bảo vệ, kiếm trận ở một nơi như vậy khó mà phát huy được sức mạnh của nó. Trái lại, những con rối kia hết sức linh hoạt, động tác nhanh nhẹn, còn có trí tuệ. Những nơi chúng chọn tấn công đều là góc chết, toàn nhằm vào nhược điểm của kiếm trận.
"Không đánh được." Ly Huyền Thính lui lại vài bước: "Nếu đánh thật thì nơi này sẽ sụp đổ, đến lúc đó thì không chỉ ảnh hưởng tới không gian con mà sẽ còn ảnh hưởng tới hiện thực."
Túc Lê nhìn quanh, sắc mặt hơi khó coi: "Đây không phải trận Con Rối Thất Sát mà trận tu Thượng Cổ hay dùng."
Ly Huyền Thính khựng lại: "Là sao?"
Ánh mắt Túc Lê trở nên lạnh thấu xương: "Đây là trận con rối do ta sửa đổi."
Nó cũng nằm trong kho binh khí, là trận Con Rối Thất Sát do cậu cải tiến, có thể nói nó là sát trận con rối hoàn hảo nhất. Ác Linh Khí đúng là rất giỏi, dám dùng trận pháp cậu cải tiến để đối phó cậu, hay cho một chiêu mượn đao giết người. Rối ở trong công viên này đều do đại sư chế tạo nổi tiếng nhất hiện tại làm ra, Túc Lê đã thử kiểm tra cường độ của chúng, phải thừa nhận là thế giới trong được bỏ vốn gốc để xây dựng. Cộng với tu vi chưa ổn định và có khả năng tăng trưởng của Ác Linh Khí, trận Con Rối Thất Sát này chỉ mạnh chứ không yếu.
Bảy con rối công thủ theo thứ tự, có trận pháp yểm hộ nên rất khó bắt được tung tích của chúng.
Ly Huyền Thính đổi ấn tay, kiếm trận cũng có biến hóa tương ứng.
Tay hắn cầm một thanh kiếm dài, đứng che cho Túc Lê: "Cần bao lâu?"
Túc Lê cắn rách đầu ngón tay: "Năm phút."
Ly Huyền Thính thoáng cái đã biến mất, đánh với bảy con rối kia. Ánh mắt Túc Lê nặng nề, dùng máu làm vật dẫn nhanh chóng vẽ ra trận đồ mới. Đùng lúc này, tiếng bước chân đều nhịp bỗng vang lên từ các đường hành lang trong nhà ma.
Túc Lê hơi ngẩng lên, nhìn thấy đám tu sĩ trong bóng tối.
Bọn họ như những cái xác không hồn, mặt mày dữ tợn, con ngươi đỏ tươi, mỗi người đều đang tản ra linh khí đáng sợ.
Phòng phát sóng, các tu sĩ đang theo dõi tình hình ở nhà ma cũng tái mặt.
[Vcl, gì đây!?]
[Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma...]
[Tôi nổi hết da gà rồi, tên đó muốn làm gì hả!!]
[Tôi nghĩ xong thấy sợ quá, chẳng lẽ hắn muốn tất cả giết lẫn nhau...]
Rối người.
Ác Linh Khí thế mà biến tất cả tu sĩ tẩu hỏa nhập ma thành rối. Nó dùng người sống làm mắt trận cho Con Rối Thất Sát. Túc Lê đã đánh giá thấp Ác Linh Khí, cậu không ngờ nó sẽ tàn ác tới như vậy, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nếu là rối bình thường, Ly Huyền Thính có thể dùng cách phá hủy chúng để phá trận. Nhưng nếu người sống là mắt trận, muốn phá thì chỉ có cách giết những tu sĩ này.
"Nó muốn cầm chân chúng ta." Túc Lê tạm ngừng bày trận: "Huyền Thính, ý tưởng của chúng ta đã đúng. Phòng tổng điều khiển có vấn đề, rất có thể là nó chưa hoàn toàn giành được quyền khống chế phòng tổng điều khiển."
Quyền khống chế thế giới trong nằm ở ba nơi, Ác Linh Khí am hiểu chi phối lòng người, quyền khống chế của nó rất có thể là lấy từ hai vị điều hành công viên. Nhưng quyền khống chế tối cao nằm ở phòng tổng điều khiển, nó ngăn cản họ tới đó là vì muốn kéo dài thời gian.
"Quyền khống chế ở phòng tổng điều khiển dùng mật mã, mà mật mã thường xuyên đổi mới." Ly Huyền Thính giải thích: "Ta nghe nói làm thế là để giữ bảo mật, hai vị điều hành đều có quyền khống chế nên họ chưa bao giờ thử cái mật mã kia."
Ác Linh Khí không có mật mã vào hệ thống.
"Ta tưởng là nó đã hoàn toàn giành được quyền khống chế." Túc Lê suy tư: "Hóa ra là vẫn chưa, nên nó mới muốn ngăn cản chúng ta."
Trong lúc hai người nói chuyện, từ trên đầu bỗng giáng xuống một chiêu.
Ly Huyền Thính bắt lấy Túc Lê, cả hai nháy mắt rời khỏi vị trí ban đầu, đáp lên đài cao cách đó không xa.
Túc Lê đối mặt với con rối mới nhảy từ trên xuống. Đây là con rối màu đỏ mà cậu tìm thấy trong giếng cạn nhà ma ở thế giới hiện thực. Lúc này trên mặt nó là nụ cười âm u, lơ lửng bay trên đầu những tu sĩ bị khống chế.
"Đây không phải là Con Rối Thất Sát nữa." Ánh mắt Túc Lê trở nên nghiêm trọng: "Đây là trận đồ con rối, e là sẽ còn có rất nhiều thứ khác chạy tới đây."
Bên dưới không có chỗ đặt chân, cả hai bay lơ lửng trên không.
Túc Lê nhìn con rối màu đỏ, cười bảo: "Nó sẽ không cho ta cơ hội bày trận."
Ly Huyền Thính hỏi: "Giờ ngươi muốn làm gì?"
"Ta cần phải tìm được mắt trận của trận đồ." Túc Lê nhìn quanh: "Nếu như trận trung tâm của trận đồ này là Con Rối Thất Sát thì chỉ khi tìm được mắt trận, ta mới có thể giải trừ khống chế của Ác Linh Khí với những nười này."
Hoàn cảnh nơi này quá tệ, người và rối lít nhít tràn vào, càng về sau sẽ càng khó xác định mắt trận.
Với tâm tư của Ác Linh Khí, những con rối và tu sĩ này chắc chắn sẽ liều chết ngăn cản cậu. Mà quan trọng nhất là nơi này hoàn toàn không có không gian bày trận.
Túc Lê nói: "Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài."
Trong này quá hẹp, khó bày trận. Mà Con Rối Thất Sát là trận linh hoạt, ở đây càng lâu bọn họ sẽ càng rơi vào thế bị động.
[Tóc tôi dựng hết lên rồi.]
[Như vậy quá bị động, có người sống, còn có cả tu sĩ Nguyên Anh nữa, không phải thứ hai người bọn họ có thể đối phó.]
[Chẳng phải Túc Lê mạnh lắm à?]
[Vấn đề không phải là mạnh hay không, những con rồi này vốn đã rất quái lạ rồi, đông như kiến thế kia. Ông có hiểu là muốn bày trận cũng cần nơi để bày không, tình huống này trận mở đầu cũng khó làm.]
[Tiểu tiên sinh sẽ làm gì để giải quyết đây, tôi thấy sắc mặt cậu ấy có vẻ không tốt lắm.]
[Gặp chuyện này thì có là đại tông sư cũng khó mà giải quyết được, hiểu chữ không đấy?]
[Hả!?? Mấy người mau xem đi, bọn họ đang làm gì vậy.]
Túc Lê lấy từ trong túi càn khôn ra vài lá hỏa phù, chuẩn bị xác định tuyến đường, eo bỗng bị ôm chặt.
Trước đó là cậu mượn lực tay Ly Huyền Thính lơ lửng giữa không trung, giờ Ly Huyền Thính đổi từ đỡ sang ôm, một tay bế cậu vào lòng: "Ngươi nhìn đường, ta mang ngươi ra ngoài."
"À." Túc Lê giật mình cúi đầu, sau đó vươn cánh tay trái không làm gì, vòng lên vai Ly Huyền Thính: "Như vậy có ảnh hưởng tới ngươi không?"
Ly Huyền Thính đáp: "Không, ôm chặt nhé."
Người và rối lít nhít trong nhà ma tạo áp lực tâm lý cực lớn, nhưng hai người vừa bay lên lại có vẻ rất thong thả lơ lửng giữa không trung. Góc quay của giám sát nhà ma hơi hẹp, dân mạng không thấy được chính diện, nhưng có thể thấy rõ cánh tay của người đàn ông cao lớn kia vòng bên hông Túc Lê, mà tay trái Túc Lê cũng vòng lên ôm cổ hắn, tư thế thả lỏng rõ rệt, dựa cả người vào hắn.
[Tôi rất muốn nói với họ là bây giờ tôi lo cho họ lắm ý.]
[Tại sao họ chẳng có chút sợ hãi gì vậy?]
[Đâu chỉ là không sợ...]
[Người ta đang mặc đồ đôi đó (thì thầm)]
[Ban nãy còn nắm tay, giờ là bế bồng (thì thầm nhỏ hơn)]
[Hình như tôi hiểu rồi (tiếng bé như muỗi)]
[???? Mấy người đang nói cái quái gì thế?!]
Hai người trong giám sát có động tĩnh, dùng tốc độ cực nhanh biến mất khỏi góc quay, ngay sau đó rối lẫn người trong màn hình như bị thứ gì đó ra lệnh, từng con theo thứ tự chạy về cùng một hướng, những con rối trước đó có động tác trì độn đều như được bỏ thêm bùa tăng tốc. Một lúc sau, dân mạng tìm được hai người kia trong giám sát, thấy bọn họ đã cách đội quân rối một khoảng dài.
Một chuỗi hành động, dân mạng không theo kịp, nhưng có thể thấy mấy tấm hỏa phù được dán trên tường đang sáng lên ánh đỏ.
[Vãi! Họ còn có thời gian dán phù nữa.]
[Hỏa phù này là Phượng Hoàng Hỏa đúng không, bọn họ đang làm nhiễu không gian để tránh bị dịch chuyển.]
[Quá mạnh, vậy mà cũng nghĩ ra được.]
[Chứ không thì ngay khi chạy đi họ đã bị dịch chuyển tới những nơi khác rồi.]
[Họ ra khỏi nhà ma rồi!]
Chỉ trong nháy mắt, Túc Lê và Ly Huyền Thính đã ra khỏi nhà ma, nhưng bên ngoài còn có nhiều tu sĩ nhập ma hơn.
Vừa ra, Túc Lê lập tức nhìn thấy con rối bằng đồng khổng lồ đằng kia, cùng với Thần Loan Điểu và Kim Ô.
Ở bên trong nên không phát hiện, tình huống bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi. Ly Huyền Thính bế Túc Lê khó khăn bay trên không trung, dùng thân kiếm đẩy lùi con rối đang tấn công: "Giờ chúng ta phải làm gì?"
Túc Lê nhìn con rối kia, ánh mắt càng thêm nặng nề: "Là số 1."
Đương lúc cả hai do dự, loa phóng thanh gần họ nhất bỗng phát ra tiếng.
Túc Lê và Ly Huyền Thính đồng thời nhìn sang.
[Sao tự dưng lại bất động vậy?]
[Tôi cũng tò mò.]
[Mặc dù đang là lúc căng thẳng nhưng mà hai anh đẹp trai cũng không cần ôm nhau chặt như vậy đâu.]
[Eo của bé bé kiểu? Mọi ngày có ăn cơm không vậy con?]
"Hiện tại chúng tôi có thông báo tìm người."
Loa phóng thanh của công viên đột nhiên mở ra, một giọng nam quen thuộc đứng đắn nói: "Mời bốn bạn nhỏ Túc Lê, Túc Minh, Huyền Thính và Bạch Quân nghe được thông báo này mau chóng tới quầy thông tin, người nhà của các bạn là anh Túc Úc đang chờ ở quầy."
Túc Lê nghe vậy lại nhẹ nhàng thở ra: "Không ngờ loa ở thế giới trong vẫn hoạt động."
Mà anh cả còn biết lợi dụng cái này để tìm người.
Ly Huyền Thính lại đánh lui một con rối, hỏi: "Đi không?"
Túc Lê nói: "Gần quầy thông tin có quảng trường đài phun nước, tới đó chắc sẽ thực hiện được."
Quảng trường đài phun nước có dạng hình tròn, hồi sáng cậu đã xem bản đồ, địa hình và vị trí đều thích hợp để bày trận.
Ly Huyền Thính tụ linh vào tay, xung quanh xuất hiện một kiếm trận rộng lớn: "A Ly, ôm chặt nhé."
Dân mạng không nghe được tiếng nên không biết, chỉ có thể xem giám sát tìm điểm bất thường. Kết quả là nhìn thấy chỗ quầy thông tin ở cách nhà ma không xa có một thanh niên lôi microphone từ trong quầy ra, nhàn nhã hết sức nói cái gì đó, bên cạnh còn có một con Kim Ô hốt hoảng luống cuống trông chừng.
Túc Úc dùng chất giọng tự nhận là tiêu chuẩn của phát thanh viên đọc thông báo tìm người, đọc mấy lượt rồi còn rảnh rang nhấp ngụm nước: "Người anh em, khát không?"
Tiểu Kim Ô lo sợ nhìn quanh: "Làm vậy sẽ tìm được người thật chứ?"
Bọn họ đã bay một vòng cũng không tìm được ai.
"Tìm người thì phải dùng phương pháp khoa học, mình bay loạn khắp nơi, tụi nhỏ cũng đi loạn khắp nơi mà, sao có thể tình cờ gặp nhau được?" Túc Úc vặn mở một bình nước khoáng, đưa cho Kim Ô: "Đây, làm hớp nước cho bình tĩnh."
Tiểu Kim Ô thu nhỏ một chút, dùng cánh ôm chai nước tu.
Mới uống được hai hớp, mặt đất bỗng rung rung, giống như có chuyện gì sắp xảy đến.
"Động đất!?" Tiểu Kim Ô sững sờ.
Túc Úc hờ hững uống nước: "Làm sao có chuyện đó được? Thế giới trong làm gì có động đất?"
Một giây sau, anh nhìn thấy đám người đen nghịt đằng xa, một đội đông như quân Nguyên đang chạy về phía anh.
Mà bên trên đại quân đó, một bóng người cũng đang bay tới gần, giống như tướng lĩnh dẫn dắt quân đoàn, mang theo một đống không biết là địch hay ta vọt tới chỗ Túc Úc.
Túc Úc khó khăn nuốt ngụm nước trong miệng.
Chai nước rơi xuống khỏi cánh của Tiểu Kim Ô, y ngu ngơ nhìn sang Túc Úc: "Túc đạo hữu... Chúng ta có nên chạy không?"