Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 144: Giám sát.



Edit: Ry

Phòng tổng điều khiển của công viên, màn hình to rộng không sáng, khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Ba Túc đứng trước màn hình, nhìn một đống nút, bối rối: "Phải bấm cái nào?"

"Anh cũng không phải dân chuyên... Từ từ để anh nghiên cứu, trong này có sách hướng dẫn không?" Trần Kinh Hạc gọi điện không ai nghe, lúc họ chạy tới phòng điều khiển thì nơi này không có ai, đến cả người điều hành quan trọng nhất cũng không có mặt. Cả công viên đang ở trong trạng thái không ai giám sát: "Không ổn, anh cảm giác có kẻ chuẩn bị ra tay với công viên."

Ba Túc suy tư: "Nhưng mục đích của chúng là gì? Công viên này do tập đoàn Trần Thị xây dựng, bọn chúng làm vậy chẳng phải là sẽ đắc tội anh sao?"

"Cũng đúng." Trần Kinh Hạc mở tủ tìm kiếm: "Có lẽ là chúng không sợ đắc tội anh. Để anh nghĩ xem, trong giới tu đạo này... Người có thù lớn nhất với anh chắc chỉ có cái con Kim Ô sống dai nhách kia."

Trong lúc cả hai tìm đồ, điện thoại Trần Kinh Hạc rung. Y mở ra xem, là Thanh Điểu gọi.

"Cuối cùng cũng gọi được, Kinh Hạc đại nhân? Ngài có nghe được tôi nói chuyện không?" Giọng Thanh Điểu rất sốt ruột.

Trần Kinh Hạc và Túc Thanh Phong nhìn nhau: "Nói đi."

"Xảy ra chuyện rồi." Tiếng Thanh Điểu đứt quãng: "Tôi đã gửi tư liệu đến điện thoại của ngài, trên mạng xuất hiện thông tin về công viên."

Ba Túc đi vòng quanh: "Kinh Hạc, chỗ này tín hiệu tốt hơn này."

Trần Kinh Hạc chuyển sang giao diện khác, đợi một lúc mới nhận được văn bản mà Thanh Điểu gửi. Mở ra nhìn nội dung bên trong, y mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Y lẩm bẩm: "Chẳng trách..."

Trần Kinh Hạc: "Thanh Điểu, đã báo cho các tông sư khác chưa?"

"Đã báo rồi ạ, Cao minh chủ đang chạy tới." Thanh Điểu nói rất nhanh: "Kinh Hạc đại nhân, giờ chúng ta nên làm gì đây."

Trần Kinh Hạc nhìn bàn điều khiển trước mặt: "Ta giao toàn quyền chỉ huy cho cô..."

Y chưa nói xong, tín hiệu đã bị ngắt.

-

Diễn đàn tu sĩ, 3 giờ sáng bỗng xuất hiện một bài đăng.

---- Xin hỏi có ai từng nằm mơ chưa? Kiểu lạ lắm, tôi vừa mơ thấy một kho tàng!

[Lol hồi trước tôi cũng hay mơ thế lắm.]

[Chủ thớt à, tu luyện không thể dựa vào nằm mơ đâu.]

[Chắc chủ bài cũng không lớn lắm nhỉ? Không sao đâu, thêm vài năm là nhóc sẽ không mơ thấy mấy thứ đó nữa.]

Bài đăng vừa lên đã được đông đảo cú đêm đẩy lên top, nguyên một đám cười nhạo. Nhưng cũng không lâu lắm, liên tiếp có tu sĩ xuất hiện biểu thị mình cũng có giấc mơ tương tự.

[Vãi chưởng, mới tỉnh giấc lên diễn đàn lướt lại thấy bài này. Chủ thớt có phải mơ thấy một cái công viên trò chơi, sau đó đi tới một nơi đặc biệt lấy được báu vật?]

[???? Tôi cũng mơ thấy cái này, cũng là công viên trò chơi, tôi tìm thấy ở gần nhà ma một con rối binh lính thời Thượng Cổ.]

[Tôi thì là tìm được ở quảng trường đài phun nước một thanh kiếm.]

[Đúng rồi, lúc tôi lơ mơ tỉnh lại, còn có một âm thanh tự xưng là Chân Long nói với tôi, nếu muốn có được báu vật thì phải một mình tới công viên.]

[Sao giấc mơ của mấy ông nghe giống bán hàng đa cấp thế!]

[Đệt, mấu chốt ở đây là gì... Là tôi tìm được cái công viên kia, là cái công viên khai trương mấy hôm trước ở ngoại ô thủ đô, lên cả hot search đó.]

[Khoan... Sao nhiều người nằm mơ vậy, chẳng lẽ là có kho báu thật?]

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bài đăng được đông đảo dân mạng hưởng ứng. Đến trưa nó đã chễm chệ ngồi ở trang đầu diễn đàn tu sĩ, mà hầu hết người nằm mơ đều là tu sĩ ở gần thủ đô, khiến mọi người rất tò mò. Có người còn mở hẳn bài riêng cập nhật tình hình thực tế cho mọi người, cũng có tu sĩ len lén đi tìm.

Nhưng tầm 2 giờ chiều, tất cả cập nhật bỗng dừng, thậm chí một tu sĩ còn để lại một bình luận khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Hắn nói "đừng đến".

Lúc này dân mạng mới phát hiện vấn đề, có người gọi cho công viên nghe ngóng tình huống, kết quả không ai nghe máy. Mọi chuyện bắt đầu lên men theo phương hướng không thể khống chế, có người viết bản tổng kết tuyến thời gian rồi gửi cho tu sĩ trong Liên Minh Nhân Tộc. Nhưng có vẻ như các Liên Minh lớn đều đã nhận được tin, bắt đầu bao vây bảo vệ công viên.

[Má ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[Tổng kết lại là tu sĩ gần thủ đô nằm mơ, mơ thấy kho báu, đi tìm thử thì tìm được kho báu thật, nhưng sau đó thì tất cả mọi người ở trong công viên đều mất liên lạc.]

[Thế giới này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, đây rõ ràng là âm mưu.]

[Mau đi xem stream, có người livestream.]

[Không... Đây không phải là livestream, đây là hình ảnh giám sát của toàn bộ công viên.]

"Không tắt được?" Cao minh chủ nhăn mặt: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

"Người của chúng ta không vào được, lớp trận pháp ngoài cùng của công viên đã bị khởi động." Sắc mặt tu sĩ kia hơi khó coi: "Đây không phải là công viên trò chơi bình thường, bên trong cất giấu một lượng lớn trận pháp và không gian con. Bây giờ chúng ta không vào được, người ở bên trong cũng không ra được. Nếu bạo lực phá trận thì sẽ không đảm bảo được sự an toàn của người bên trong."

"Cao minh chủ." Thanh Điểu đi tới trước mặt Cao minh chủ, gót giày gõ cộp cộp, đưa một phần tư liệu cho hắn, cũng giải thích tình huống hiện tại: "Đây là số liệu ta thu thập được trước khi trận pháp mở ra. Bên trong công viên hiện có 2016 tu sĩ, đa số là tu sĩ Kim Đan, có một nhóm nhỏ là Nguyên Anh. Trước mắt thì người có tu vi cao nhất bên trong là hai vị đại yêu họ Túc, Kinh Hạc tiên sinh và Diệp Tư Tế của tộc Kim Ô. Ngoài ra thì giám sát của công viên bị tuồn lên mạng, chúng ta có thể thông qua đó theo dõi tình huống bên trong."

Thanh Điểu đưa máy tính bảng cho Cao minh chủ: "Công viên trò chơi này được phân ra làm hai thế giới trong và ngoài. Trước mắt thì thế giới hiện thực vẫn chưa có vấn đề, có lẽ cũng là chuyện tốt. Dân thường không phát hiện gì, vẫn đang đi chơi quanh công viên."

Cao minh chủ nhìn hình ảnh trên màn hình, sắc mặt cuối cũng cũng tốt hơn một chút: "Tại sao lại như vậy? Nhốt người thường lại không làm gì họ, đặt mục tiêu lên tu sĩ ư."

"Bọn ta cũng đang điều tra nguyên nhân. Kẻ này cướp quyền khống chế công viên, còn công khai tuồn giám sát lên mạng. Đây là chuyện tốt, hắn giúp ta nắm được tình huống bên trong." Thanh Điểu lại đưa một tệp tài liệu khác cho Cao minh chủ: "Hai tiếng trước liên lạc giữa ta và Kinh Hạc đại nhân bị gián đoạn, hiện tại bên trong hoàn toàn không biết tin tức bên ngoài, ta không thể truyền được nó cho Kinh Hạc đại nhân."

"Mặc dù chưa chắc chắn, nhưng về cơ bản thì có thể xác nhận." Sắc mặt Thanh Điểu trở nên nghiêm trọng: "Bí cảnh này có liên quan tới một bí cảnh mà bọn ta gọi là <kho tàng>, mà khả năng cao là bên trong cái bí cảnh này tràn đầy Ác Linh Khí."

-

Bên trong công viên, trước khi tới phòng tổng điều khiển, Túc Lê và Ly Huyền Thính chặn lại một tu sĩ đang lén lén lút lút. Người này rất kì quái, nằm bò trên đất như thể cố chịu đựng cái gì.

Hai người đang muốn tiếp cận, cảnh vật quanh y bỗng trở nên vặn vẹo.

Túc Lê không kịp nghĩ nhiều, lập tức khống chế từ trường quanh tu sĩ nọ, để từ trường vặn vẹo của thế giới trong không có tác dụng với y, ngay sau đó kéo y ra ngoài.

Đây là một tu sĩ Kim Đan Nhân tộc, linh khí quanh y đang dần tăng trưởng, linh mạch toàn thân bị linh lực bàng bạc căng nứt. Túc Lê cầm hỏa phù dán lên trán y, Phượng Hoàng Thần Hỏa lóe lên, cố định ma khí hỗn loạn đang tỏa ra từ người y.

Tiếng lách tách vang lên, Túc Lê sửng sốt nhìn trán người kia bốc lên một luồng khí đen kì lạ, sau đó luồng khí này bị Phượng Hoàng Thần Hỏa đốt, hoàn toàn biến mất.

Tu sĩ Kim Đan mơ màng tỉnh lại, ánh mắt còn đờ đẫn, nhưng vừa thấy Túc Lê và Ly Huyền Thính thì lập tức có phản ứng. Y nắm chặt tay Túc Lê, run giọng nói: "Tiểu tiên sinh! Tiểu tiên sinh, ngài mau cứu tôi với. Tôi không nên để ma quỷ ám ảnh mà tìm tới đây, tôi không muốn tẩu hỏa nhập ma, ngài cứu tôi với."

"Bình tĩnh lại nào." Giọng Túc Lê hơi trầm: "Bây giờ anh không sao nữa rồi, nhưng ta cần biết đầu đuôi sự việc, nói cho ta tất cả những gì anh biết, ta mới biết làm sao để cứu anh."

Tu sĩ đang hoảng loạn dần bình tĩnh lại, giải thích với Túc Lê: "Tôi không nên tin vào thứ tự xưng là Chân Long kia. Tôi vừa mới truyền linh lực vào, cơ thể đã không nghe theo sự khống chế." Y lấy ra một cây đao nhỏ: "Là thứ này."

Ly Huyền Thính cầm lấy, tiện tay trượt vỏ đao xuống, nhìn thấy trên thân nó khắc chữ Thượng Cổ, số 17.

Là cây đao thứ 17 trong kho binh khí của Túc Lê.

Túc Lê nghe vậy suy tư: "Quả nhiên chúng ta đoán không sai, nó dùng đồ của kho binh khí giả để lừa những người khác vào công viên, sau đó để họ kích hoạt phong ấn."

Mà người tiếp xúc với phong ấn sẽ gặp tình cảnh giống như người bị tẩu hỏa nhập ma.

"Ác Linh Khí." Túc Lê cau mày: "Xem ra thủ đoạn của nó còn cao tay hơn ta nghĩ. Lần trước chưa bị ta đốt chết nên còn có bản lĩnh bày trò lớn như vậy."

Tu sĩ Kim Đan nghe được Ác Linh Khí thì lập tức tái mặt: "Tôi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma thật ư? Tôi chỉ là..."

Ly Huyền Thính thu đao lại, bỗng chú ý tới tay của tu sĩ kia nắm chặt tay Túc Lê. Hắn kéo tay Túc Lê ra, tiện thể kéo cậu đứng dậy: "Anh sẽ không có chuyện gì hết."

"Nhưng mà tôi..."

Tu sĩ Kim Đan kia còn muốn đi theo bọn họ, Ly Huyền Thính tiện tay đưa cho y một lá bùa: "Đi theo chúng ta rất nguy hiểm, hãy tìm nơi an toàn lánh nạn."

Tu sĩ Kim Đan: "Ơ?"

Y còn muốn nói thêm vài câu, nhưng hai người kia đã đi xa.

"Lạ thật, máy anh có mạng không?"

"Không, máy anh không có tín hiệu."

"Chuyện gì vậy nhỉ, ban nãy vẫn bình thường mà."

"Thôi kệ đi, vào trong chơi trước đã."

Túc Lê và Ly Huyền Thính hòa vào dòng người đi tới một hướng khác. Đi được vài bước, cậu chợt nghĩ ra: "Ác Linh Khí."

Túc Lê giữ chặt Ly Huyền Thính, không cho hắn đi tiếp.

Ly Huyền Thính nghiêng đầu nhìn cậu.

Túc Lê: "Vì lí do gì mà nó nhất định phải tụ tập mọi người ở đây, còn trăm phương ngàn kế bày ra phong ấn..."

Cậu nhìn Ly Huyền Thính: "Ác Long Tướng lần trước ngươi nói với ta có liên quan gì không."

"Nó muốn ác niệm." Ly Huyền Thính dừng bước: "Ác Long Tướng là Ác Tướng, mọi ác niệm là thức ăn của nó. Ác niệm càng lớn, nó sẽ càng mạnh."

"Tham lam, nó đang lợi dụng ác niệm của những tu sĩ mong muốn có được kho báu, làm họ tẩu hỏa nhập ma." Túc Lê hiểu ra: "Vậy các tu sĩ ở đây sẽ gặp phải nguy hiểm."

Thủ đoạn này giống như nuôi cổ. Các tu sĩ vì tham lam mà kích hoạt phong ấn, tất cả sẽ bị Ác Linh Khí dẫn lên con đường nhập ma. Công viên này sẽ trở thành mảnh đất màu mỡ cho nó, liên tục nuôi dưỡng làm nó mạnh hơn.

Ly Huyền Thính nói: "Nếu ta đoán không sai, lần trước ở trường đại học ngươi đã khiến nó trọng thương. Nó buộc phải bất chấp, cho dù có ta và ngươi ở đây, cũng phải mạo hiểm thu thập ác niệm trên diện rộng."

Túc Lê ngẩng lên, nhìn thấy camera giám sát gắn trên đèn đường ở cách đó không xa.

Ly Huyền Thính hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Túc Lê quay đi: "Ta luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi."

-

Trên mạng, nhờ có sự trợ giúp của Thanh Điểu và Liên Minh, diễn đàn Dịch Đạo tăng thêm băng thông, tránh cho livestream bị đứt đoạn. Tất cả người bên ngoài đều ngồi xem giám sát, nghiêm túc thu thập tin tức. Tất cả góc quay dường như bị cố định ở tu sĩ, thậm chí còn có một bản đồ với các ô biểu tượng đại diện cho người có sóng linh khí dao động.

Người ở ngoài có thể theo dõi toàn cảnh quỹ tích hoạt động của tất cả tu sĩ trong công viên.

[Quá đáng sợ, giống như là lừa hết cả lũ vào trong rồi đợi làm thịt.]

[Phần tử phản xã hội nào đây, này mà bị tóm được là tử hình tại chỗ luôn.]

[Nhưng hắn bắt tu sĩ làm gì? Sao hắn không ra tay với người thường.]

[Mấy người không nhìn ra được vấn đề mấu chốt. Giám sát này cho thấy không một ai có thể vào trong lẫn ra ngoài, tức là muốn phá được cục diện thì phải trông cậy vào người bên trong, người bên ngoài hoàn toàn không giúp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nghe nói bên ngoài công viên đang có rất nhiều người vây quanh, nhưng chưa một ai vào được. Tình huống này tạo cho tôi một cảm giác rất mơ hồ, kiểu như đây không chỉ đơn giản là một công viên trò chơi.]

[Khoan, lần trước có người nói mục đích của Ác Linh Khí là linh mạch đúng không... Thủ đô được công nhận là nơi có linh mạch dồi dào nhất đó.]

Các loại thuyết âm mưu liên tục xuất hiện, có người còn mò ra được thông tin trận pháp và cơ quan trong công viên đều là hàng cao cấp nhất hiện giờ ở giới tu đạo. Như thế mà giám sát còn bị người ta cướp quyền, tuồn đăng lên mạng... Dân mạng không khỏi bắt đầu sợ hãi, cảm thấy đống video giám sát này là một quả bom hẹn giờ, có thứ gì rất đáng sợ đang chờ ở phía sau.

[Ê... Mấy bà có thấy cái camera ở góc trái trên cùng, hàng thứ sáu, cái thứ ba không? Đó là tiểu tiên sinh mà!?]

[Vãi chưởng!?]

Có người chỉ ra, dân mạng lập tức tập trung vào màn hình chỗ đó, quả nhiên thấy hai người trong khung hình. Hai người đang di chuyển ở khu vực gần tàu lượn, lẫn trong dòng người, nhưng mục đích của cả hai rất rõ ràng, liên tục tiến về phía trước.

Bọn họ mặc trang phục giống nhau, nếu không phải trước đó đứng tại chỗ bị giám sát quay cận mặt thì chưa chắc đã có người nhận ra một trong số đó là Túc Lê.

[Hình như là tiểu tiên sinh thật!]

[Thanh niên đi cùng cậu ấy trông quen lắm, hình như tôi gặp ở đâu rồi.]

[Gì? Mấy người chưa nhận ra à...]

[Tôi có nhận ra, nhưng tại sao hai người họ lại nắm tay vậy.]