"Có gặp ai không, nguy hiểm quá. Trận pháp trong bí cảnh này thật đáng sợ, tôi suýt thì bị kéo vào."
Bên ngoài Phượng Hoàng Thần Sơn, tu sĩ được bộ đàm chỉ dẫn đứng trong khu vực an toàn. Bọn họ nhìn rừng núi trập trùng mưa gió, có phần hãi hùng. Nơi này giống rừng núi bình thường, nhưng mỗi bước đều ẩn chứa cạm bẫy, sơ sẩy một chút là chết.
"Rốt cuộc bí cảnh này là gì?"
"Trước đó cũng không ai nói nơi này nguy hiểm tới vậy."
Tạ Hòa Phong đứng trên cao quan sát tình hình. Anh nhìn ra xa, giữa rừng núi bạt ngàn lại thấp thoáng ánh lửa, hình như trong này còn những người khác.
Các tu sĩ tìm được nhau nhờ bộ đàm nhao nhao lấy ra bản đồ từ túi càn khôn. Bí cảnh này năm xưa đã từng xuất hiện, thứ trong tay họ chính là hàng phục chế bản đồ của Kinh Hạc tiên sinh. Nhưng bản đồ này hoàn toàn khác với vùng rừng núi trước mặt họ, rõ ràng là hai bí cảnh khác nhau, chuyện này rốt cuộc là sao?
"Đây là hai bí cảnh khác nhau." Tạ Hòa Phong nhảy xuống, đứng bên Du Tư, nói đơn giản: "Ta mới kiểm tra khu vực xung quanh, chúng ta hẳn là đang ở rìa của bí cảnh. So sánh với bố cục bản đồ Kinh Hạc tiên sinh cho thì nơi này hoàn toàn không khớp."
"Vậy là thông tin có sai sót." Du Tư và Tạ Hòa Phong là tu sĩ tham dự đại hội, được Minh Chủ của hai Liên Minh tìm tới thông báo là đại hội này ẩn chứa nguy hiểm rất lớn. Lúc gặp Tạ Hòa Phong, Du Tư cũng rất ngạc nhiên. Y không ngờ tán tu như Tạ Hòa Phong lại nhận lời Cao minh chủ: "Không ngờ lại gặp anh ở đây."
"Ta gặp Kinh Hạc tiên sinh." Ánh mắt Tạ Hòa Phong không thay đổi: "Tình huống đã vậy, nếu chúng ta còn không hành động bây giờ, một khi giới tu đạo xảy ra vấn đề thì nó sẽ không còn đơn giản như hiện tại nữa."
Du Tư cười một tiếng: "Bản đồ này chưa chắc là giả, rất có thể bí cảnh có hai tầng trong ngoài. Trước giờ người tiến vào chỉ thấy được tầng ngoài của bí cảnh."
Cách nói này cũng đủ thuyết phục, dù sao trường hợp bí cảnh có hai tầng trong ngoài rất phổ biến.
Có thể nói trước kia người vào trong bí cảnh này chỉ thấy được tầng ngoài cùng, thứ bí cảnh tạo ra để che giấu thứ khác, ngăn cản tu sĩ vào tầng trong. Nhưng tình huống lần này rất đặc biệt, bọn họ cứ thế nhảy qua tầng ngoài, tiến thẳng vào trong.
"Tạ đạo hữu, Du đạo hữu, các vị mau qua đây." Có tu sĩ gọi họ.
Tạ Hòa Phong và Du Tư đi tới, phát hiện là một bản đồ vừa được vẽ. Bản đồ này có đánh dấu một vài trận pháp, vạch ra tuyến đường an toàn cho họ.
Du Tư nghi ngờ: "Cái này từ đâu ra vậy?"
Tu sĩ nọ giải thích: "Vừa rồi Kinh Hạc tiên sinh thông qua bộ đàm chỉ cho chúng ta. Ngài ấy nói bản đồ này sẽ giúp mọi người tránh được trận pháp bên ngoài, nhưng đột phá được vòng ngoài, muốn đi tiếp vào trong sẽ rất khó."
Du Tư nghi hoặc, Kinh Hạc tiên sinh hẳn là đã biết chuyện bí cảnh có hai tầng... Nhưng tại sao y lại nắm rõ địa hình nơi này như vậy?
-
Bên ngoài bí cảnh, Trần Kinh Hạc ngồi chính giữa vẽ bản đồ cho mọi người: "Sau đó các người cứ theo bản đồ này, chỉ đường cho họ vào trong. Nói cho họ một khi bộ đàm mất liên lạc thì phải lập tức trở về vị trí cũ chờ lệnh."
Thanh Điểu từ ngoài vội vàng bước vào: "Kinh Hạc đại nhân, đây là danh sách tất cả tu sĩ trong bí cảnh."
Trần Kinh Hạc đảo qua một lượt, sửng sốt: "Tạ Hòa Phong và Du Tư cũng ở trong? Bảo Du Tư chú ý một chút, trận pháp bên trong cơ bản đều là trận pháp của Yêu tộc, hơi khác với trận pháp của Nhân tộc. Thằng bé là yêu thì sẽ biết rõ hơn."
Y hỏi lại Thanh Điểu: "Kết nối mấy bộ đàm kia tới lều của ta, đã liên lạc được với Phong Yêu chưa?"
"Rồi ạ." Thanh Điểu nghiêm túc đáp: "Phong Yêu tiên sinh đã dựa theo bản đồ tôi cung cấp, trước một bước đi thăm dò, hiện đã tới khu vực trước núi. Kinh Hạc đại nhân, bên trong thật sự là Phượng Hoàng Thần Sơn ư?"
Sắc mặt Trần Kinh Hạc có phần nặng nề: "Phải. Mà với tình huống trước mắt, Phượng Hoàng Thần Sơn này e là phục chế tất cả trận pháp của vạn năm trước. Nếu là vậy, Phong Yêu muốn chui vào cũng rất khó."
Phong Yêu là trợ giúp y tìm tới, là người quen, tu vi chưa tới tông sư. Trước đó Trần Kinh Hạc đã cân nhắc trường hợp bí cảnh sẽ có hạn chế về tu vi nên gọi cho Phong Yêu. Lúc bí cảnh mở ra, Phong Yêu cũng kịp thời tiến vào. Liên lạc được với Phong Yêu, cho y một phần bản đồ, để y thử chui vào khu vực trước núi xem xét tình huống, giờ vẫn chưa truyền lại tin gì.
Trong lúc hai người nói chuyện, vợ chồng Túc Thanh Phong lặn lội đường xa chạy vào lều.
Sắc mặt mẹ Túc rất trầm trọng: "Túc Úc và Minh Minh cũng vào trong?"
"Ừ." Trần Kinh Hạc nói: "Hai đứa nó lén chạy vào biệt viện, lúc bí cảnh mở cũng bị hút vào trong. Tụi nhỏ không có bộ đàm, bây giờ bọn anh vẫn chưa xác định được vị trí của chúng."
Phượng Hoàng Thần Sơn có trăm ngàn trận pháp, chỉ hi vọng hai đứa nó không sao.
Ba Túc cau mày nhìn thiết bị giám sát trong lều, trên màn hình có đủ loại số liệu thay đổi liên tục, mỗi màn hình hiển thị thông tin đến từ bộ đàm của tu sĩ nào. Hắn nghe được tiếng mưa gió, bèn hỏi: "Tình huống bên trong sao rồi?"
Thanh Điểu giải thích: "Bọn họ đang ở trong núi, mưa gió lớn, tầm nhìn cũng thấp, lại thêm bóng đêm và sương mù, tiếp theo sẽ càng khó di chuyển."
Ba Túc ngập ngừng: "Đang là ban đêm?"
"Đang là ban đêm..." Trần Kinh Hạc bỗng ý thức được, bước vội tới trước bộ đàm hỏi tu sĩ trong bí cảnh: "Có thể phán đoán bên các cậu hiện đang là mấy giờ không?"
"Vẫn là ban đêm ạ, khoảng giờ Hợi." Tu sĩ kia nói xong cũng nhận ra: "Không đúng, tại sao vẫn là giờ Hợi."
Ba Túc nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
Thanh Điểu giải thích: "Lúc 10 giờ sáng chúng tôi đã lấy được liên hệ với các tu sĩ vào bí cảnh, lúc đó đã là giờ Hợi."
Đã mấy tiếng trôi qua, bên trong lại vẫn là giờ Hợi.
Trong đầu Trần Kinh Hạc hiện lên một ý tưởng đáng sợ: "Bên trong e là không có bình minh. Nếu ta đoán không sai, bí cảnh này là bí cảnh được dựng trên kí ức. Thượng Cổ có một loại bí pháp, đại yêu sẽ dùng kí ức của mình xây dựng bí cảnh, bí cảnh này sẽ vận chuyển theo kí ức của chủ nhân, vĩnh viễn lặp lại phần kí ức kia."
"Nếu bí cảnh này là bí cảnh ký ức, bên trong sẽ chỉ là giờ Hợi tới một khung giờ nào đó, cứ như thế tuần hoàn." Sắc mặt Trần Kinh Hạc trở nên khó coi: "Mưa gió sẽ không dừng, bí cảnh đến giờ sẽ lặp lại, giống như video vậy."
Ba Túc ý thức được tính nghiêm trọng: "Vậy sẽ tạo thành vấn đề gì?"
"Theo tình hình hiện tại thì bí cảnh được xây dựng dựa trên Phượng Hoàng Thần Sơn, mà ban đêm là khi trận pháp của Thần Sơn nguy hiểm nhất. Ban đầu anh định là đợi tới ban ngày rồi hướng dẫn họ đi một con đường khác an toàn hơn... Nhưng giờ xem ra không thể được." Trần Kinh Hạc nhíu mày: "Mà bí cảnh kí ức không ngừng tuần hoàn sẽ khiến bọn họ gặp phải nguy hiểm khác còn đáng sợ hơn..."
Mẹ Túc hỏi: "Là cái gì?"
"Tùy thuộc vào khoảng thời gian kí ức mà Phượng Hoàng Thần Sơn này được xây dựng dựa trên, họ sẽ đụng độ với yêu tu trong núi... Hộ vệ của Phượng Hoàng Thần Sơn. Anh e là họ sẽ không đối phó được. Bọn họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều trận pháp, cũng có thể sẽ gặp phải hộ vệ. Phá hủy trận pháp, đả thương Yêu tộc hộ sơn, những cái này đều không phải là vấn đề."
Trần Kinh Hạc nói: "Vấn đề ở chỗ khoảng thời gian này sẽ lặp lại, tức là trận pháp họ phá hủy hay Yêu tộc họ đả thương, tới mốc thời gian cố định sẽ khôi phục, trở lại như ban đầu."
Nếu không tìm ra biện pháp giải quyết thì bí cảnh sẽ vĩnh viễn lặp lại đoạn thời gian này.
"Tu sĩ tiến vào có chịu ảnh hưởng không?"
Trần Kinh Hạc giải thích: "Không, chỉ có ban đầu là chịu chút ảnh hưởng thôi, về sau bọn họ sẽ giữ lại tất cả kí ức. Bí cảnh lặp lại chỉ ảnh hưởng người và vật vốn ở trong bí cảnh, người của chúng ta không được may mắn như vậy, bởi vì họ là kẻ ngoại lai."
"Vậy tình huống cũng không đến mức quá tệ." Ba Túc hỏi: "Phải làm sao để giải quyết?"
Trần Kinh Hạc: "Phải tìm được chủ nhân của bí cảnh."
Tức là phải tìm được Ly Huyền Thính, chỉ hắn có biện pháp ngăn cản bí cảnh lặp lại.
-
Bên ngoài nhà trên cây, mưa gió vẫn đang tiếp tục.
Tầm mắt Túc Lê dừng ở xương quai xanh của Ly Huyền Thính, lúc thấy dấu vết này, đầu óc cậu trống rỗng. Ác Linh Khí không thể biết được, mà Ly Huyền Thính của bí cảnh cũng không thể có nó. Người duy nhất có dấu vết này chỉ có thể là Ly Huyền Thính - người cùng cậu tiến vào bí cảnh.
Nhưng chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tại sao Ly Huyền Thính lại có tóc dài, còn mặc áo bào đen, lời lẽ cũng có phần xa lạ.
Túc Lê chỉ vào dấu răng trên xương quai xanh của hắn, hỏi: "Đây là cái gì?"
Ly Huyền Thính cúi đầu, thấy dấu răng cũng ngẩn ra. Hắn không nhớ là người mình có vết này, cũng không biết nó từ đâu tới. Hắn cau mày, thành thật đáp: "Ta không biết."
Túc Lê hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói: "Nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn của mười ba ngàn năm trước, ngươi dùng nửa thần hồn và mảnh vỡ làm vật dẫn, dựng lại Phượng Hoàng Thần Sơn trong kí ức của ngươi."
Ly Huyền Thính đáp: "Ta biết, từ khi bí cảnh thành lập ta vẫn luôn đợi ngươi."
Túc Lê hiểu rồi, đây là bí cảnh ký ức.
Là chủ nhân bí cảnh, Ly Huyền Thính chỉ có một.
Người trước mắt cậu là Ly Huyền Thính của bí cảnh, cũng là Ly Huyền Thính cùng cậu vào bí cảnh. Bí cảnh ký ức nhận chủ, nhưng thần hồn của Ly Huyền Thính chia làm hai, khi tiến vào bí cảnh, hai nửa kêu gọi lẫn nhau, trở thành một chủ nhân duy nhất.
Túc Lê nhìn gương mặt quen thuộc kia, không khỏi bật cười: "Vậy sao ngươi biết ta là ta? Ngoại hình của ta bây giờ đúng là giống vạn năm trước, nhưng cũng không phải là giống hệt."
Ánh mắt Ly Huyền Thính không hề thay đổi, cũng không ngại hành vi sỗ sàng của Túc Lê, đúng sự thật trả lời: "Từ lúc nhìn thấy ngươi, ta đã biết là ngươi."
Túc Lê hỏi: "Thần hồn của ngươi tiến vào bí cảnh sẽ dung hợp à?"
"Đúng vậy. Ta thực chất chỉ là một ảo ảnh, mượn xương rồng hắn mang vào để khôi phục thành hình thái hiện tại. Thần hồn của ta đang cùng Ác Long Tướng bị trấn áp dưới đáy Phượng Hoàng Thần Sơn." Ly Huyền Thính giải thích: "Nửa thần hồn kia có phản ứng với ngươi, nên ta mới có thể dễ dàng xác định được ngươi."
Túc Lê ngạc nhiên: "Ngươi không có kí ức của hiện tại?"
Ly Huyền Thính nói: "Ta chưa nhớ ra."
Chẳng trách... Túc Lê bật cười. E là Ly Huyền Thính bị bí cảnh ký ức ảnh hưởng, cũng bị một nửa thần hồn khác ảnh hưởng, quá trình dung hợp không mấy thuận lợi. Hiện giờ là nửa hồn kia làm chủ, nhưng hắn không có kí ức của kiếp này, thế nên khi hóa hình mới thành tóc dài và mặc áo bào đen.
Xương rồng có tính dẻo cao, từ hồi xưa Ly Huyền Thính đã có thể thoải mái thay đổi hình thái.
Nhưng dù có biến hóa thế nào thì cơ thể vẫn là một, dấu vết để lại trên đó không xóa được, Ly Huyền Thính vẫn là Ly Huyền Thính.
Túc Lê nhớ Ly Huyền Thính từng nói, kí ức của hắn không hoàn chỉnh. Giờ nghĩ lại, đó là vì hắn chủ động chia cắt thần hồn của mình, thế nên chỉ nhớ được chuyện trước khi cắt thần hồn, không nhớ mình đã tạo một bí cảnh, còn trấn áp Ác Linh Khí ở đây.
Nhưng Ly Huyền Thính của nơi này không có kí ức kiếp hiện tại, muốn khôi phục kí ức thì e là phải đợi tới khi thần hồn của hắn hoàn toàn dung hợp.
Trái tim Túc Lê đau nhói, trong lúc cậu không hay biết, Ly Huyền Thính đã sắp xếp mọi việc.
Ly Huyền Thính nghiêm túc nhìn Túc Lê, hỏi: "Ta nói hết rồi, ngươi tin ta không?"
Túc Lê buông bàn tay đang đặt ở cổ hắn, đầu ngón tay chạm vào vết cắn trên xương quai xanh, hỏi: "Ngươi biết vết cắn này từ đâu tới không?"
Ly Huyền Thính nhìn cậu, thấy đuôi mắt Túc Lê hiện rõ đồ đằng. Hắn chưa kịp mở miệng đã thấy thiếu niên cúi người xuống.
Chỗ xương quai xanh đau nhói, Ly Huyền Thính giật mình, Túc Lê đang cắn hắn.
Hắn cứng người, tay không dám chạm vào cậu, cơ thể dâng trào một luồng nhiệt khó giải thích.
"Nhớ cho kĩ." Túc Lê nhả ra, như trả thù cắn thêm cái nữa, lại vẫn không làm dịu được cơn đau trong tim. Đồ đằng chạy từ đuôi mắt tới tai, giọng thiếu niên nghèn nghẹn: "Nó là như vậy tới, đừng có quên."