Trong hoàn cảnh tăm tối không thấy rõ mặt nhau, Túc Lê chỉ cảm nhận được vòng tay ôm mình, không nghe được gì nữa. Bóng tối bao phủ, còn đang ở khu vực sau núi, nếu không sai thì đây hẳn là một trong những trận pháp cậu bố trí, là đường hầm dùng để chống đỡ kẻ địch khi bị tấn công.
Ánh mắt Túc Lê trở nên sâu thẳm, vươn tay sờ lên vách tường thô ráp, mò mẫm một cơ quan, nhấn xuống. Bóng tối bỗng biến mất, sau đó là từng đốm lửa thắp sáng toàn bộ đường hầm.
Ánh sáng bất ngờ giúp cậu thấy rõ được người trước mắt. Người đàn ông mặc áo bào đen với mái tóc dài, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cậu.
Túc Lê ngẩn ra, hơi cựa quậy xuống khỏi người hắn.
Cậu mải nghĩ những chuyện khác mà vô tình bỏ qua một chi tiết hết sức quan trọng. Nếu bí cảnh này là hoàn toàn rập khuôn Phượng Hoàng Thần Sơn, xuất hiện Kinh Hạc, xuất hiện những người khác, vậy chắc chắn không thể thiếu Ly Huyền Thính. Cậu không biết Ly Huyền Thính đi cùng cậu giờ ở đâu, nhưng ngoài tên Ly Huyền Thính giả kia thì trong bí cảnh này còn một Ly Huyền Thính khác nữa.
"Nơi này an toàn, nó không biết." Ly Huyền Thính hết sức tự nhiên nhìn cậu, không có vẻ gì là tò mò: "Không bị thương chứ?"
Túc Lê lùi lại vài bước, cẩn thận quan sát Ly Huyền Thính: "Ngươi biết ta?"
Không đúng, nếu nơi này tái hiện Phượng Hoàng Thần Sơn thời đó, vậy Ly Huyền Thính này hẳn là thuộc về bí cảnh. Dù ngoại hình của cậu giống vạn năm trước, nhưng theo tính cách của Ly Huyền Thính thì phản ứng đầu tiên hẳn là nghi ngờ chứ không phải thái độ này.
"Nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn, nói đúng ra là Phượng Hoàng Thần Sơn của mười ba ngàn năm trước, còn 2 tháng nữa là ngày ngươi Niết Bàn." Ly Huyền Thính không tỏ vẻ gì, ánh mắt cẩn thận quan sát cậu.
Hai tháng trước khi Niết Bàn, vậy đây là lần bế quan cuối cùng của cậu.
Tính theo mốc thời gian này thì một tháng sau cậu sẽ xuất quan, cũng là khi đó cậu cảm nhận được độ kiếp sắp tới, lại không ngờ Niết Bàn đột ngột đến, làm rối loạn tất cả kế hoạch.
"Ngươi có ý gì?" Túc Lê nhìn hắn.
"Ta biết ngươi sẽ đến." Ly Huyền Thính chủ động đi lên phía trước: "Ta đã đợi ngươi 13 ngàn năm."
Túc Lê cất bước đuổi theo: "Bí cảnh này là như thế nào? 13 ngàn năm nghĩa là sao?"
Ly Huyền Thính không dừng bước, dẫn cậu đi một nơi: "13 ngàn năm trước, ngươi xuất quan xong nói cho ta và Kinh Hạc độ kiếp của ngươi sắp tới. Sau đó cả Thần Sơn tiến vào trạng thái phòng thủ, lại không ngờ Niết Bàn của ngươi tới sớm nửa năm, khiến tất cả hỗn loạn."
Túc Lê sửng sốt. Đúng, chính là Niết Bàn sớm, các tướng lĩnh của Phượng Hoàng Thần Sơn ở nơi khác không kịp trở lại, cậu Niết Bàn suýt nữa hủy diệt toàn bộ Thần Sơn.
"Niết Bàn nguy hiểm, sau lần Niết Bàn đó ngươi ngã xuống, thần hồn tan biến, tất cả đều cho rằng ngươi đã chết." Ly Huyền Thính rẽ vào một chỗ: "Thật ra như vậy là ngươi Niết Bàn thành công, tiến vào luân hồi, đợi lần đầu thai tiếp theo. Cái này ngươi chưa nói cho bất cứ ai, chỉ có ta và ngươi biết. Trong quá trình Niết Bàn, thân kiếm của ta vỡ, đáng lẽ ta nên chết khi đó, nhưng ngươi để lại ngọc Phượng Hoàng cho ta."
Ngọc Phượng Hoàng, là huyết ngọc của Phượng Hoàng, có thể có thể chống đỡ một lần tổn thương trí mạng.
Đó vốn là một mạng khác của Phượng Hoàng, cuối cùng lại bảo vệ thần hồn của kiếm linh.
"Ta được ngọc Phượng Hoàng bảo vệ, kéo dài hơi tàn. Ở giây phút cuối cùng, ta đưa ra lựa chọn." Giọng Ly Huyền Thính rất bình thản: "Ta bẻ ngọc Phượng Hoàng làm hai."
"Ngươi chủ động bẻ nó?" Túc Lê nghe đến đó, sắc mặt lập tức thay đổi. Cái này không giống với những gì Ly Huyền Thính nói cho cậu.
Khi cậu mới gặp lại Huyền Thính ở kiếp này, Ly Huyền Thính nói rằng ngọc Phượng Hoàng vỡ làm đôi trong Niết Bàn, lưu lạc trần gian trong chiến loạn. Một nửa được trận linh bảo vệ cuối cùng lưu lạc tới núi Tức Linh, một nửa thất lạc, mãi về sau rơi vào tay Nhân tộc, cuối cùng trở thành bùa hộ thân của Ngải Khắc.
Kiếp này, cậu ở trong núi Tức Linh hợp lại hai miếng ngọc Phượng Hoàng mới giải phóng một nửa thần hồn của Ly Huyền Thính.
"Ta để một nửa ở dãy núi Trung Nguyên có linh mạch sung túc, cũng kích hoạt trận linh trong đó, yêu cầu nó bảo vệ một nửa thần hồn của ta cho tới khi ngươi đầu thai." Ly Huyền Thính nhìn Túc Lê: "Xem ra nó đã làm được."
Túc Lê không hiểu: "Vậy một nửa thần hồn còn lại đâu?"
Trước kia Túc Lê tưởng là do Ly Huyền Thính cản lôi kiếp giúp cậu, kích thích phong ấn trong kiếm Huyền Thính. Một nửa thần hồn được ngọc Phượng Hoàng bảo vệ, nửa khác thì bị phong ấn trong kiếm, chỉ khi cậu đúc lại kiếm thì mới hoàn toàn giải phóng thần hồn của hắn. Nhưng theo lời Ly Huyền Thính này thì tất cả là do hắn chủ động làm ra.
"Là bí cảnh này." Ly Huyền Thính dẫn cậu tới cuối đường hầm, nhấn một cơ quan, vách đá trước mặt ầm ầm chuyển động, mưa gió bên ngoài trút xuống: "Bí cảnh này được dựng lên bằng kí ức và thần hồn của ta, để trấn áp Ác Long Tướng."
"Ác Long Tướng." Túc Lê hỏi ra nghi hoặc của mình: "Ác Linh Khí nói ngươi bỏ mảnh vỡ vào bí cảnh này. Thực tế nó cũng không nói dối, ngươi đúng là bỏ mảnh vỡ vào đây, thành lập bí cảnh này."
Nghe được Ác Linh Khí, trên mặt Ly Huyền Thính thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng hắn nhanh chóng bắt kịp logic của Túc Lê "Một nửa thần hồn yếu hơn ta nghĩ rất nhiều. Không có thân kiếm chống đỡ, rất nhiều thuật pháp bị hạn chế. Mảnh vỡ xem như là thân kiếm của ta, dù chỉ là một mảnh cũng đủ chống đỡ toàn bộ bí cảnh này, ta buộc phải làm vậy."
Trải qua một hồi trao đổi, Túc Lê cuối cùng cũng rõ ràng đầu đuôi.
Năm đó khi cậu Niết Bàn, Ly Huyền Thính vì cản lôi kiếp cho cậu nên vỡ vụn. Thực tế ngọc Phượng Hoàng có thể bảo vệ hắn hoàn chỉnh, chỉ là sau đó hắn chủ động tách nó làm hai, cũng phân thần hồn của mình ra làm hai. Một nửa thần hồn có trận pháp của ngọc Phượng Hoàng bảo vệ nên chìm vào giấc ngủ. Nửa còn lại thì giao chuôi kiếm Huyền Thính vỡ vụn cho Kinh Hạc, sau đó cầm mảnh vỡ cuối cùng, tạo dựng lên bí cảnh này.
Tất cả để trấn áp thứ gọi là Ác Long Tướng.
Cơ quan trước mặt hoàn toàn mở ra, mưa gió tầm tã không thấy rõ phía trước.
Túc Lê ngửi được một mùi quen thuộc, ngẩng lên thì thấy Thần Mộc Ngô Đồng cổ kính. Trên cây vẫn còn mấy cái nhà của cậu, sừng sững bất động trong mưa gió.
Ly Huyền Thính kéo tay cậu, dẫn cậu bay lên đó, vững vàng đáp xuống nhà trên cây, đưa cậu vào trong trú mưa. Bài trí trong này vẫn như năm xưa, trên bàn còn một ít sách chưa đọc xong. Túc Lê nhìn những thứ này, cũng nhớ lại từng chi tiết của vạn năm trước. Đây là sách cậu đọc dở trước khi bế quan.
"Nơi này rất an toàn." Ly Huyền Thính vung tay lên, ngăn cản mưa gió bên ngoài, nước mưa trên người cả hai cũng theo đó biến mất: "Nó nắm rõ bố cục trong bí cảnh, chỉ có vài đường hầm cơ quan được giấu kín là chưa bị nó nhìn trộm. Nơi này vừa nguy hiểm nhưng cũng vừa an toàn, nó sẽ tạm thời không tới đây."
"Ác Long Tướng." Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính: "Ngươi nói ngươi xây dựng bí cảnh này là vì muốn trấn áp Ác Long Tướng? Nó là Ác Linh Khí à?"
"Ác Linh Khí?" Ly Huyền Thính lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nói: "Mặc dù ta không biết Ác Linh Khí ngươi nói là cái gì, nhưng thứ mà bí cảnh này đang trấn áp chính là Ác Long Tướng."
Không đúng...
Quá kì quái.
Tất cả những gì người này nói đều khớp, thậm chí hoàn toàn giải đáp những nghi vấn trong lòng cậu. Nhưng có một điều cậu nghĩ mãi vẫn không rõ. Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính, ánh mắt cẩn thận đảo qua từng chi tiết trên người hắn. Trước đó cậu nhìn ra được Ly Huyền Thính là Ác Linh Khí đóng giả nhờ trang phục, nhưng người trước mắt này mặc trang phục giống hệt Ly Huyền Thính của vạn năm trước, thành ra cậu không phân biệt được...
Mà còn một vấn đề nữa là cậu tiến vào bí cảnh này lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy Ly Huyền Thính thật. Nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn, cậu quen thuộc, tất nhiên Ly Huyền Thính cũng quen. Với sự cẩn thận và bản lĩnh của hắn thì không lí nào đến giờ vẫn chưa để lại cho cậu bất cứ tin tức gì.
"Bây giờ chúng ta..." Ly Huyền Thính nói được một nửa, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi.
Lưng hắn đập mạnh xuống sàn, chấn động lớn đến mức làm đồ trên bàn rơi xuống, phát ra những tiếng lạch cạch.
Ly Huyền Thính ngẩng lên, đối diện với Túc Lê đang cưỡi trên người mình.
Túc Lê một tay bóp cổ hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng: "Những gì ngươi nói đúng là rất hợp lí, nhưng giờ ta không tin ngươi."
Ly Huyền Thính dường như không ngờ tình huống lại biến thành như vậy, giọng nói pha chút ngạc nhiên: "Tại sao?"
Sắc mặt thiếu niên rất lạnh lùng: "Quá trùng hợp. Ngươi xuất hiện bên cạnh ta, nói cho ta những thứ gọi là chân tướng này. Ác Linh Khí có thể đóng giả làm Ly Huyền Thính lừa ta một lần thì cũng có thể tương kế tựu kế lừa ta lần thứ hai để lấy được sự tin tưởng của ta."
Thế giới này có thể có ba Ly Huyền Thính, nhưng cũng có thể có rất nhiều Ly Huyền Thính.
Trong tiềm thức, Túc Lê rất muốn tin Ly Huyền Thính trước mặt mình này. Thật thật giả giả quá khó phân biệt, có khi là Ác Linh Khí phát hiện nó bại lộ nên hóa thành Ly Huyền Thính mặc áo bào đen để thắng được lòng tin của cậu. Trước khi xác định chắc chắn, cậu không thể dễ dàng tin ai.
Tư thế của cả hai hết sức mập mờ, Túc Lê vẫn bóp cổ Ly Huyền Thính, tay còn lại thò vào vạt áo hắn. Hai ngón tay dùng sức kéo ra, để lộ phần lồng ngực trắng trẻo nhưng không kém phần to rộng bên dưới. Lòng bàn tay không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, Túc Lê tiếp tục kéo áo xuống, nhìn thấy dấu vết trên xương quai xanh.
--- Đó là một dấu răng hồng hồng, nổi bật trên xương quai xanh nhạt màu.
Túc Lê sững sờ. Dấu răng này đã mờ đi khá nhiều, nhưng cậu biết xuất xứ của nó. Đây là lúc trước khi vào bí cảnh, khi hai người nằm ngủ, cậu cắn Ly Huyền Thính.