Edit: Ry
Mấy tu sĩ đưa mắt nhìn tiểu tiên sinh đi xa, tầm nửa phút sau, một người lẳng lặng chỉ vào biển dẫn đường: "Ờm... Hình như nhà vệ sinh ở bên này."
"Tiểu tiên sinh, ngài đi nhầm rồi, nhà vệ sinh ở bên này cơ!"
Tiếng các tu sĩ vọng lại từ sau lưng, Túc Lê vội vàng tăng tốc theo Túc Úc từ một lối khác ra ngoài. Cậu có áo của anh cả trùm đầu, đồ đằng trên mặt bị mảnh vỡ trong cơ thể ảnh hưởng mất khống chế hiện đầy. Ba Túc và Trần Kinh Hạc đã có phương án đối phó, gần như là trước khi Túc Lê và Ly Huyền Thính bại lộ đã đưa cả hai về khách sạn.
"Sao tự dưng lại thế này?" Ba Túc và Trần Kinh Hạc ra ngoài, để lại không gian trong phòng cho hai đứa nhỏ.
Trần Kinh Hạc mới nói chuyện điện thoại xong, nét mặt rất nghiêm trọng: "Không phải là mảnh vỡ đột nhiên xuất hiện, cái này rất có thể liên quan tới Đan Tu Dương. Mấy năm trước Phượng Hoàng đại nhân thả ra mảnh vỡ giả, bọn anh vẫn luôn theo dõi tên đó, mà vị trí hiện giờ của gã đúng là ngay gần hội võ đạo." Tâm phúc của y bám theo Đan Tu Dương, mấy ngày nay không thấy gã có động tĩnh gì lạ. Mảnh vỡ giả được thả ra lâu như vậy, không ngờ lại có phản hồi vào lúc này.
"Nếu mảnh vỡ mới xuất hiện này vẫn luôn nằm trong tay người khác thì kẻ đó hẳn là có cách che giấu nó."
Nếu không thì giây phút nó tiến vào phạm vi núi Tùng Lâm đã bị Phượng Hoàng đại nhân phát hiện, chứ không phải bây giờ mới đột nhiên xuất hiện.
Ba Túc hỏi: "Vậy Đan Tu Dương có từng tiếp xúc với ai không? Từ lần trước em đã thấy tên này rất kì quái rồi. Gã có thể trốn khỏi truy lùng của Kiếm Tông nhiều năm như vậy, khả năng cao là có người đang ngầm giúp đỡ."
"Có thông tin nhưng còn chưa xác thực, người của anh không báo lại." Trần Kinh Hạc nhìn xuống điện thoại, mở ra tin nhắn mới nhất: "Hắn chỉ nói Đan Tu Dương quanh quẩn ở khu vực phía sau sân thi đấu, hình như đã lẻn vào trong. Cậu biết mà, phía sau sân thi đấu là khu vực của khách quý. Hoặc là người của ban tổ chức, hoặc là giám khảo hiện đang ở sân chấm thi, cũng có thể là tu sĩ đang thi đấu."
Ba Túc: "Khó rồi đây..."
Hắn mới nói xong, điện thoại trong túi bỗng kêu: "Chờ chút để em nghe điện thoại."
-
Trong phòng, Túc Lê cố gắng lần theo trận pháp bố trí trên mảnh vỡ giả để xác định vị trí của nó, nhưng chỉ có thể khẳng định Đan Tu Dương đang quanh quẩn gần hội võ đạo. Có vẻ như gã đang tới gần mảnh vỡ thật. Xao động trong thần hồn dần lắng xuống, Phượng Hoàng đồ đằng đã bò khắp nửa người. Cậu dừng lại nghỉ ngơi, nhìn sang Ly Huyền Thính đang ngồi thiền bên cạnh: "Đè xuống được chưa?"
"Rồi." Ly Huyền Thính vẫn nhắm mắt: "Lần này ảnh hưởng của mảnh vỡ với ta và ngươi đều lớn hơn dự tính."
"Đúng... Kiếm chia làm 7 mảnh, nhưng có một mảnh là phần lớn nhất của thân kiếm. Ta đã biết cái xuất hiện ở sân thi là mảnh nào rồi." Túc Lê cẩn thận phân tích tình huống hiện tại. Trong tay bọn họ có bốn mảnh vỡ, giả sử Chuông Thiên Thu có một mảnh, một mảnh nữa xuất hiện ở sân thi, tức là nếu mọi chuyện thuận lợi, họ có thể một lần thu về hai mảnh.
Ly Huyền Thính hỏi: "Vấn đề nằm ở Đan Tu Dương? Gã hoài nghi mảnh vỡ là giả?"
"Ta cho Kinh Hạc rất nhiều mảnh vỡ giả, về sau suy nghĩ lại thì quyết định chỉ để Kinh Hạc thả ra mấy mảnh chúng ta đã có. Nếu lúc đó tung ra hết thì rất có thể sẽ đánh cỏ động rắn." Túc Lê trầm tư: "Mảnh vỡ có thể bị đánh tráo, ta đoán Đan Tu Dương tới đây là vì muốn lợi dụng hội võ đạo đông người phức tạp để giao lưu tình báo với kẻ kia. Mà tình báo này rất có thể liên quan tới mảnh vỡ."
Mảnh vỡ thật có phong ấn, bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được nó ở đâu, chỉ có thể căn cứ vào trận pháp trên mảnh vỡ giả để phỏng đoán tình huống. Vừa rồi cậu và Ly Huyền Thính xuất hiện phản ứng kịch liệt như vậy, rất có thể là vì người kia để mảnh vỡ giả và thật chung với nhau.
Ly Huyền Thính mở mắt ra: "Hắn rất cẩn thận, không mang mảnh vỡ giả đi."
"Đúng vậy." Túc Lê cởi áo khoác:" Nếu Đan Tu Dương đưa mảnh vỡ giả cho hắn thì chúng ta còn bớt việc, không ngờ hắn lại để chúng ở chỗ Đan Tu Dương. Có vẻ hắn rất tin gã ta... Không, có chuyện này rất lạ."
Ly Huyền Thính ngẩn ra: "Chuyện gì?"
Túc Lê nhíu mày: "Ta cũng không chắc lắm, chỉ có thể để Kinh Hạc lại điều tra Đan Tu Dương."
Cậu nhảy xuống giường, đi ra mở cửa phòng.
Cửa vừa mở đã thấy ngoài phòng khách hơi ồn, Túc Lê bất ngờ, thò người ra nhìn thì bắt gặp một bóng hình quen thuộc.
Hình như người đó mới tới, ba cậu vẫn còn đang ở cửa.
"Mama." Túc Lê gọi.
Mẹ Túc ở cửa nghe tiếng quay lại: "Bé bé, có nhớ mama không nào?"
Chị đi tới bế Túc Lê lên, ước lượng vài giây rồi nói: "Gầy mất rồi."
Túc Lê nghiêng đầu: "Mama đang quay phim mà?"
"Quay xong rồi, mama tới cổ vũ cho bé bé đây." Mẹ Túc ôm con, thấy Ly Huyền Thính đi ra thì cũng hỏi thăm: "Huyền Thính cao lên rồi."
"Cao lên 3cm ạ." Ly Huyền Thính đáp.
Mẹ Túc tiếc nuối: "Thế không biết quần áo mẹ mang tới có vừa không."
Cách đó không xa, nhân viên khách sạn đang dùng xe đẩy mang từng cái thùng vào, chẳng mấy chốc đã chất đầy ở cửa, tổng cộng 5 thùng lớn. Túc Lê đang được mẹ bế thấy thế hơi rùng mình: "Quần áo lần trước mama gửi vẫn chưa mặc hết..."
"Đó là tháng trước, tháng này thay đồ mới." Mẹ Túc vuốt má con: "Đồ đằng hiện lên rồi, mau giấu đi."
Giờ Túc Lê mới nhận ra đồ đằng trên mặt, khống chế cho chúng rút về: "Mama có phải đi quay phim nữa không?"
"Quay xong hết rồi, từ giờ mama sẽ ở đây với con." Mẹ Túc quay sang hỏi chồng đang khiêng thùng hàng: "Thanh Phong, anh xin nghỉ phép tới khi nào vậy?"
"Đến khi hội võ đạo kết thúc. Mấy trăm năm tích lũy được rất nhiều ngày nghỉ, bên Cục Quản Yêu biết chuyện cũng sắp xếp cho anh rồi, có giáo viên dạy thay hết kì này." Ba Túc đẩy mấy cái thùng vào góc: "Đợi xong hội võ đạo cả nhà mình đi du lịch đi."
Túc Úc dẫn theo Túc Minh từ phòng tắm ra, cả hai anh em ướt sũng: "Mẹ tới rồi à? Từ từ, để con gọi đồ ăn."
Mẹ Túc thấy vậy quở trách: "Túc Úc, đã bảo bao lần rồi tắm cho em xong phải lau khô..."
Túc Minh giũ tóc: "Em muốn ăn kem."
"Rồi rồi, tí con lau cho nó." Túc Úc lấy điện thoại ra chọn món: "Kem cái gì mà kem... Ban nãy đứa nào đòi trà sữa hả."
Túc Minh: "Em muốn ăn kem trà sữa."
Túc Úc: "Nói thêm câu nữa cho nhịn cả hai."
Buổi tối cả nhà ở trong khách sạn ăn đồ đặt ở ngoài. Lần này mẹ Túc có thể ở tới khi hội võ đạo kết thúc, sau đó cả nhà sẽ cùng nhau về. Trần Kinh Hạc không ăn mấy, một mực nghe điện thoại với nhắn tin, hình như là đang tra chuyện của Đan Tu Dương. Bữa cơm sắp kết thúc y mới nói: "Chiều nay hội võ đạo xảy ra một chuyện, có người chui vào kho vũ khí trộm đồ, nhưng bị người trông coi cản lại, không thành công."
Túc Lê khựng lại: "Ai trộm vậy?"
"Đan Tu Dương." Trần Kinh Hạc nói xong định gắp chân gà, phát hiện cái đĩa đã trống không, đành phải thu đũa về: "Nhưng gã không bị bắt, hình như là có người báo cho nên chạy kịp. Chuông Thiên Thu được đặt ở kho vũ khí, hành động này của gã đã bại lộ mục đích."
Ly Huyền Thính nói: "Kẻ trợ giúp gã biết Chuông Thiên Thu có mảnh vỡ?"
Ban nãy mẹ Túc đã nghe chồng kể, nắm được đại khái, thấy vậy cũng lên tiếng: "Vậy người này hẳn là rất quen thuộc kho vũ khí. Nghe nói kho vũ khí của hội võ đạo được canh gác nghiêm ngặt, còn có đại tông sư trấn giữ, Đan Tu Dương có thể đào tẩu thì hẳn là đã chuẩn bị rất kĩ."
Trần Kinh Hạc: "Không loại trừ khả năng đó. Chỉ là kẻ kia vẫn còn đang ẩn nấp, chúng ta lại ở ngoài sáng, khó xử lý. Tạm thời chỉ có thể tiếp tục bám theo Đan Tu Dương, bọn họ hẳn là sẽ còn gặp nhau. Bên hội võ đạo anh sẽ nói với Minh Chủ đạo tu để gia tăng phòng thủ quanh kho vũ khí, còn lại thì phải chờ tới khi chúng ta lấy được Chuông Thiên Thu."
Túc Úc uống xong trà sữa, bắt đầu phát biểu: "Cái này đơn giản mà. Nhà mình có Chuông Thiên Thu rồi, tên đó chẳng phải sẽ tự bại lộ sao? Bởi vì Chuông Thiên Thu nằm trong tay chúng ta, hắn có muốn trộm cũng phải tới nhà mình. Cái này gọi là gì nhỉ? Có cái thành ngữ về việc này, cái gì thỏ ấy?"
Túc Minh giơ tay: "Em biết, ôm cây đợi thỏ."
Túc Úc: "Học Ngữ Văn giỏi gớm nhỉ."
Túc Minh: "Em thi được điểm tuyệt đối đấy!"
Túc Úc: "Ờ."
"Đúng, là logic này." Trần Kinh Hạc nói xong lại nghĩ tới một chuyện: "À đúng rồi, quy tắc đấu lôi đài thay đổi."
Túc Lê đang nghĩ xem mục đích của kẻ kia là gì, nghe thế khá bất ngờ: "Thay đổi thế nào?"
Hội võ đạo phân ra làm ba giai đoạn, đến giai đoạn cuối chính là đấu lôi đài theo kiểu truyền thống.
Một bên thủ lôi đài, một bên công, tu sĩ cuối cùng ở trên lôi đài sẽ được tính là đài chủ. Một ngày sẽ tiến hành ít nhất ba trận lôi đài, phải thủ được 7 lần thì mới thăng cấp, mà tu sĩ tấn công thất bại liên tiếp 3 lần thì sẽ bị loại. Quy tắc phức tạp, là kiểu thuần chiến đấu, đây cũng là phần kiểm tra thực lực cá nhân của tu sĩ rõ rệt nhất trong cả ba giai đoạn.
"Bởi vì chế độ thi đấu lôi đài cũ quá giằng co, thực lực của tất cả đều tốt, yêu cầu thủ 7 lần thì quá ít, sẽ kéo dài lịch thi đấu của hội võ đạo." Trần Kinh Hạc giải thích: "Tuy là hai giai đoạn trước kết thúc sớm, nhưng chuyện thay đổi quy tắc này đã được quyết định từ đầu rồi, giờ muốn đổi lại cũng không kịp. Ban tổ chức muốn tăng thêm một trận hỗn chiến trước khi bắt đầu đánh lôi đài."
"Hỗn chiến?" Túc Lê thấy lạ: "Nghĩa là sao?"
Ba Túc nghe vậy giải thích: "Hỗn chiến không phải quy tắc thường thấy ở hội võ đạo, nó đến từ các cuộc thi của Yêu tộc, khá là giống với sân thí luyện ở giai đoạn đầu. Nhưng cái này là lấy người làm tâm, mục đích là chém giết, khi chỉ còn số người nhất định thì sẽ kết thúc."
"Chính xác. Đây là chế độ thi đấu tới từ Yêu tộc, tôn sùng sức mạnh, so ra thì tàn nhẫn hơn Nhân tộc nhiều, nhưng cùng phù hợp với lí lẽ mạnh được yếu thua của giới tu đạo. Ban tổ chức đã cân nhắc kĩ rồi mới quyết định dùng chế độ này để loại trừ một vài tu sĩ may mắn vào tới vòng thứ ba, cũng là để rút ngắn thời gian thi đấu." Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Trận hỗn chiến này sẽ giới hạn chỉ 14 người được vào vòng trong, tức là trong 30 người chỉ 14 được đi tiếp. Sau đó mới là đấu lôi đài chọn ra đài chủ cuối cùng, đài chủ sẽ trở thành nhà vô địch của hội võ đạo."
Túc Lê suy tư: "Tức là, ta đánh hỗn chiến xong, phải thủ 7 lần liên tiếp mới thắng?"
"Đúng. Nếu có nhiều hơn 1 đài chủ thì sẽ tiến hành đấu 1v1." Trần Kinh Hạc giải thích: "Cân nhắc đến vấn đề tiêu hao linh lực của tu sĩ, một ngày chỉ cần đánh ba trận là được, nhưng như vậy cũng rất mệt."
Thực tế thì quy tắc mới này không có quá nhiều ảnh hưởng với nhà họ, vấn đề chỉ có ở phần hỗn chiến. Hỗn chiến sẽ có khả năng một nhóm người tụ tập với nhau đánh hội đồng, nhất là những hạt giống mạnh, nhiều khả năng mới mở màn đã bị tất cả công kích.
Tất nhiên Túc Lê chẳng sợ mấy cái này, chỉ lo là sẽ bại lộ quá nhiều thực lực.
"Ọe, cái bọn đó đúng là ghê tởm." Túc Úc nghe xong nói: "Hồi trước lúc đấu trăm năm cũng thế, đứa nào cũng ỷ vào việc già đầu hơn con, tưởng con dễ ức hiếp, bắt đầu một cái là lao tới chỗ con."
Túc Minh tò mò: "Thế bọn họ có đánh được anh không?"
Túc Úc hừ hừ: "Lấy đâu ra? Về sau bị anh mày đánh cho ra bã hết."
Cả nhà tiếp tục thảo luận, điện thoại của Túc Lê bỗng kêu, tập thể quay sang nhìn cậu.
Trên màn hình hiển thị tên của Tạ Hòa Phong, mấy người lớn lập tức tò mò.
"Sao cậu nhóc đó lại có số điện thoại của bé bé vậy?"
"Đây có phải là cái cậu tán tu nấu dở ẹc dó không?"
"Hắn gọi điện cho ngài làm gì?"
"Lần trước lúc ở sân thí luyện Mộc Tiệm bảo trao đổi số điện thoại, tất cả đều lưu số của nhau." Túc Lê nhận cuộc gọi trước mặt mọi người luôn, nghe vài giây rồi suy tư, sau đó đồng ý.
Cậu cúp máy: "Tạ Hòa Phong chắc chắn sẽ vào giai đoạn ba, anh ta hẹn con lúc hỗn chiến đi cùng nhau."
Ly Huyền Thính dịu giọng nói: "Khi đó ngươi đã chọn đúng người."
Túc Lê cũng cảm khái: "Công nhận, có vài việc cũng là do duyên số."
-
Vòng hai kéo dài nửa tháng mới kết thúc, sau đó là 3 ngày nghỉ ngơi cho tu sĩ, chuẩn bị cho vòng hỗn chiến của giai đoạn thứ ba. 30 người đi tiếp, chỉ có 2 người là Túc Lê biết, Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm của tộc Thụ Nhân. Mà Mộc Tiệm nhận tin vào vòng trong cũng gọi tới, nói là nếu hỗn chiến cần hỗ trợ thì cứ việc nói.
Nửa tháng qua Túc Lê đi theo Trần Kinh Hạc điều tra chuyện mảnh vỡ, thật sự tra ra được vài kẻ khả nghi, đều là người Đan Tu Dương từng tiếp xúc. Nhưng Đan Tu Dương rất cẩn thận, lúc nói chuyện với mấy người này đều không tiết lộ nhiều, tạm thời chưa thể xác định ai mới là kẻ giật dây. Vòng hỗn chiến đã tới, để tránh chịu ảnh hưởng của mảnh vỡ, từ ngày hôm trước Túc Lê đã cắt đứt liên hệ giữa bản thân và mảnh vỡ giả.
Sân đấu hỗn chiến lần này còn lớn hơn những lần trước, nhà họ Túc chiếm được ghế tốt nhất để xem tranh tài. Hai vợ chồng Túc Thanh Phong và Trần Kinh Hạc dẫn theo Túc Minh và Ly Huyền Thính tới hiện trường cổ vũ. Túc Úc hết ngày nghỉ nên phải chạy về đi học, trước khi đi hứa hẹn sẽ xem livestream, thứ Bảy lại tới cổ vũ, còn dặn Túc Lê phải hăng hái tranh giành, lấy hạng nhất cho anh.
Túc Lê cũng biết đây là nói miệng thôi, so với kết quả tranh tài của cậu, anh cả quan tâm xem mai học gì hơn.
Túc Lê mặc áo gấu trắng đáng yêu và quần ngố màu đen, đội mũ ngư dân mama mua cho, rồi đeo một cái cặp trong suốt. Trong cặp là máy tính bảng, đồ ăn vặt, còn có một mô hình Siêu Nhân Điện Quang.
Thay vì nói là tham gia hỗn chiến, phong cách của Túc Lê giống đi biển nghịch cát hơn, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bên ngoài huyên náo tiếng người, trên tường lũy cao cao dựng các trận pháp phòng ngự, trong sân rải rác 30 tu sĩ.
[Chia sẻ tạo hình hôm nay của tiểu tiên sinh.]
[Mỗi lần tôi đều thấy cậu ấy chẳng ăn nhập gì với chỗ này.]
[Ê tôi mới tia được cậu ấy để Siêu Nhân Điện Quang trong ba lô kìa, gì vậy má?!]
[Làm sao? Khinh Siêu Nhân Điện Quang à?]
[Chỉ có tôi thấy đồ ăn vặt của cậu ấy không có mấy, đổi thành máy tính bảng à? Tiểu tiên sinh thích ăn sô cô la lắm mà?]
Ba lô trong suốt của Túc Lê thu hút sự chú ý của người xem stream. Cái máy tính bảng đầy sát khí kia thì khỏi cần nói rồi, họ thấy là run. Thứ họ quan tâm hơn là quần áo và đồ ăn vặt, thậm chí có người đã lên mạng tìm mẫu tương tự, thấy giá cái lại rụt về, chỉ có thể khen một câu nhà giàu. Người xem live còn được thấy khán đài ở hiện trường. Hai giai đoạn trước trọng điểm là ở trong sân nên gần như máy quay không bao giờ lia tới khán đài, lần này thì dễ dàng bắt được một cái băng rôn đỏ chót đang tung bay ở hàng ghế đầu tiên.
Băng rôn được linh lực duy trì, bay phất phới trên không trung, bên dưới là một hàng người, dân mạng nhận ra ngay.
[Tôi thấy Túc nữ thần!]
[Cái băng rôn này...]
[Cha mẹ tiểu tiên sinh xì tin vậy sao? Còn mang cả băng rôn rồi biển cổ vũ?!]
Phòng phát sóng sôi nổi bàn luận, ba Túc nhìn con trai có chút xíu ở trong sân, không khỏi mềm lòng: "Hay là mai cho bé bé mang theo ít sô cô la?"
Mẹ Túc đang cầm máy chụp ảnh, nghe vậy quay sang: "Anh là người nói không thể cưng chiều tụi nhỏ, chủ động tịch thu của bé bé còn gì?"
Rồi chị bổ sung: "Sáng nay em lấy cái con rô bốt siêu nhân kia ra rồi mà? Bé bé bỏ vào lại à?"
Ba Túc không đành lòng, lại nói: "Vậy mai cho con nó thêm hai miếng đi, chỉ hai miếng thôi."