Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 94: Theo dõi



Edit: Ry

Sâu đấu gập ghềnh, thậm chí đầy cát bụi. Người chủ trì còn chưa tuyên bố bắt đầu, Túc Lê đã dựng cho mình một trận pháp phòng cát.

[Có nên nói không hổ là con trai của Túc nữ thần không nhỉ, cẩn thận ghê?]

[Túc nữ thần? Mấy người đang nói Túc Dư Đường hả?]

[Đúng rồi, fan của nữ thần đây, quảng cáo cho phim mới của chị ý.]

[Tôi nghĩ quần áo của tiểu tiên sinh đều là mẹ phối cho đấy.]

Các tu sĩ khác đang khởi động làm nóng người, Túc Lê dựng xong trận phòng cát lại tìm một góc gần tường, bê một cục đá tới làm ghế ngồi.

[?]

[Tiếp theo sẽ là ăn linh thực.]

[Cậu ấy là khách du lịch thứ thiệt mà.]

[Tôi còn lo cậu ấy nhỏ tuổi như vậy sẽ bị người ta ức hiếp, nhưng giờ tự dưng yên tâm ghê.]

Sự chú ý của dân mạng tập trung hết vào Túc Lê, ban tổ chức còn rất tâm lý, cố tình để một máy tới quay cảnh Túc Lê nghỉ ngơi, đối chiếu với những máy còn lại quay các thí sinh khác nỗ lực khởi động. Rõ ràng là trận hỗn chiến hết sức nghiêm túc, lại có một cảm giác vui nhộn kì lạ, đến mức mà người xem chỉ biết "hahahaha", người chủ trì tuyên bố bắt đầu cũng không nhận ra.

Ban đầu các tuyển thủ được phân tán bốn phía trong đấu trường hình tròn, mỗi người đứng một góc. Vào giây chủ trì tuyên bố bắt đầu, Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm lập tức chạy về phía Túc Lê, cũng may họ ở khá gần nên chạy tới chỗ cậu trước những kẻ khác. Nhưng tới gần mới thấy cái trận phòng cát đâm thẳng lên trời, sau đó là bạn nhỏ đang lụi cụi khiêng đá tới làm ghế.

Thấy bọn họ, Túc Lê còn chào hỏi: "Tới rồi à?"

Tạ Hòa Phong do dự gật đầu: "Cậu đang làm gì thế?"

"Ta tính thời gian thì thấy còn lâu lắm, định ngồi đây chờ." Túc Lê nhìn quanh, thấy ở đằng kia còn mấy tảng đá thì bảo: "Ngồi chung không?"

Tạ Hòa Phong: "... Xin phép quấy rầy."

[Tại sao vậy nhỉ? Thái độ của Túc Lê đúng kiểu mời người ta vào nhà làm khách ấy.]

[Ông không nói tôi không thấy gì, ông nói...]

[Ầy sốt ruột chết mất, thằng bé này không thể căng thẳng hơn tí được à?]

[Hình như tôi chưa thấy Túc Lê căng thẳng bao giờ thì phải?]

Nơi xa, tu sĩ khác đã bắt đầu hỗn chiến làm đất cát bay mù mịt. Mà bên phía Túc Lê do có trận phòng cát nên chả ảnh hưởng gì, đúng chất chốn bồng lai. Từ hôm qua Tạ Hòa Phong đã nghe được tin ngầm là hỗn chiến kiểu này sẽ cực kì có lợi cho các tu sĩ muốn hợp tác. Lôi đài vòng sau là dựa vào thực lực cá nhân, nếu muốn loại đối thủ mạnh thì hỗn chiến chính là thời cơ tốt nhất.

Tạ Hòa Phong không phải người vong ân phụ nghĩa. Giai đoạn thứ nhất tuy Túc Lê nói là trao đổi ích lợi, nhưng rõ ràng họ chẳng làm gì, hoàn toàn dựa vào trận pháp của Túc Lê để vượt qua, thế nên anh muốn mượn cơ hội này trả ơn.

Mộc Tiệm có cùng ý tưởng, hôm qua còn gã nghe lỏm được mấy tu sĩ định hợp tác ra tay với Túc Lê. Thật ra cũng dễ hiểu, cả hai giai đoạn trước tu sĩ gây chú ý nhất chính là Túc Lê, mà Túc Lê là một đứa trẻ, không có nhiều kinh nghiệm. Dù trận pháp xuất sắc thì cũng mới chỉ tu hành được vài năm, bị mấy tu sĩ liên tiếp gây áp lực, chưa chắc đã chống đỡ được.

Quả nhiên, một lúc sau đã có vài tu sĩ lợi dụng cát bụi đột kích.

Tạ Hòa Phong không nghĩ nhiều lập tức tiến lên, một kiếm đánh bay hai người. Cùng lúc đó, dây leo của Mộc Tiệm bao vây khu vực quanh họ, tạo điểm dừng chân cực tốt cho Tạ Hòa Phong. Cả hai theo bản năng phối hợp, tạo thành trở ngại cực lớn cho các tu sĩ kia. Nhưng có tổng cộng 5 người tới, họ nhanh chóng phân công nhau để tiếp tục tấn công.

Túc Lê thấy vậy thoáng quan sát xung quanh, nhanh chóng nắm được tình huống trong sân. Ở đằng xa còn có vài tu sĩ đang chạy tới, xem ra bọn họ đúng là mục tiêu lớn.

Túc Lê cảm thán: "Chúng ta được hoan nghênh thật."

"Cái gì?" Tạ Hòa Phong khựng lại.

Túc Lê chỉ vào nhóm tu sĩ đang chạy tới: "Thấy không, đông vui thế còn gì?"

Đám tu sĩ thứ hai gia nhập cuộc chiến, khiến tình thế vốn hơi hỗn loạn trở nên hỗn loạn hẳn. Cộng với 5 tu sĩ ban đầu, có cả thảy 8 người tấn công, dù Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm hợp tác thì cũng rất vất vả.

[Vãi, đám tu sĩ này quá đáng thật đấy, thế mà chơi trò hội đồng.]

[Qua mấy máy kia mà coi, một mình Du Tư đấu 5 người kìa. Tôi đoán là họ muốn nhân cơ hội này loại 3 người mạnh nhất.]

[Đừng có nói người ta chơi bẩn, cái này nằm trong phạm vi quy tắc. Phần thưởng của hội võ đạo năm nay phong phú như vậy, họ động lòng cũng là bình thường.]

[Ơ... Tại sao lại như thế?]

[Chà, toàn là thanh niên của thời đại mới. Trước kia ta đi bí cảnh thì chuyện này nhan nhản, quen là sẽ thấy bình thường.]

[Nhưng mà ban nãy không thấy Túc Lê bày trận pháp, chẳng lẽ thằng bé tính trông cậy hết vào Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm?]

Trên đài cao kê ghế của ban tổ chức và các vị đại tông sư, tình huống trong sân hiện rõ trong mắt họ.

"Túc Lê không có động tĩnh gì nhỉ?" Một vị theo dõi Tạ Hòa Phong lại chú ý tới động thái của Túc Lê: "Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm có thể kéo dài thời gian, nhưng dần dà linh lực của họ cũng sẽ cạn, bây giờ hẳn là thời điểm tốt nhất để bày trận, nhưng Túc Lê lại không nhúc nhích gì."

"Chắc là đang tính toán gì đó?" Một người khác nói: "Thằng bé vẫn luôn quan sát xung quanh."

Một đại sư trận pháp suy tư: "Không phải là không có động tĩnh gì, cái trận kia có lẽ không phải trận phòng cát bình thường."

Thế nhưng cụ thể là trận pháp gì thì lão chưa nhìn ra, thông tin còn quá ít.

-

Trong tiếng người huyên náo, có một bóng người mặc áo bào bước ra từ lối đi cho nhân viên, các tu sĩ thấy lão thì nhiệt tình chào hỏi. Cuối cùng lão rẽ lên chỗ khán đài, lẫn vào trong một đám người xem.

Một người đàn ông mặc áo choàng màu xám đi tới bên cạnh lão: "Kho vũ khí tăng người canh gác, ta thất thủ."

Ánh mắt người mặc áo bào rơi xuống sân đấu, giọng nói rõ ràng đã được ngụy trang, khàn vô cùng: "Xem ra lần trước đã gây ra động tĩnh khá lớn, không ngờ bọn chúng tăng người gác nhanh như vậy, thật khó khăn."

"Vậy ngươi tính xử lý sao?" Người mặc áo choàng hỏi: "Nếu không trộm được thì Chuông Thiên Thu sẽ rơi vào tay kẻ khác."

"Không vội, nếu chúng ta không thể động thủ trong kho vũ khí thì đợi lúc hội võ đạo lấy Chuông Thiên Thu ra đi." Kẻ mặc áo bào cười nói: "Trong những người ở bên dưới, ngươi cảm thấy chiến thắng sẽ là ai?"

Gã áo choàng nghe vậy giọng điệu không khỏi nặng nề hơn: "Lão hỏi thế sao ta biết, ta lại không chú ý hội võ đạo năm nay có những ai."

Nói rồi gã nhìn xuống dưới, lại nhìn tên tu sĩ trên màn hình: "Chắc là Tạ Hòa Phong hoặc Du Tư, trong đám thanh niên, hai thằng nhãi đó là nổi tiếng nhất."

"Chưa chắc." Kẻ mặc áo bào chỉ vào đứa nhỏ sau lưng Tạ Hòa Phong: "Chưa biết chừng thằng bé đó mới là người chiến thắng."

"Túc Lê?" Gã áo choàng thấy đứa nhỏ kia, không khỏi nghĩ tới một chuyện, lạnh giọng bảo: "Thằng oắt đó rất khó chơi, bây giờ ta vẫn còn đang bị Trần Kinh Hạc bám đuôi. Không biết tên đó lấy tình báo ở đâu mà còn khó đối phó hơn cả Kiếm Tông."

Kẻ mặc áo bào mỉm cười: "Tu Dương, yên tâm chờ đợi đi. Chuông Thiên Thu cuối cùng sẽ rơi vào tay một trong những tu sĩ dưới đó, chúng ta muốn lấy được nó thì chỉ có thể ra tay với họ. Túc Lê và Du Tư không thể là mục tiêu của chúng ta, thế lực sau lưng bọn chúng quá lớn. Nên để thành công thì Tạ Hòa Phong phải là người chiến thắng."

Đan Tu Dương khựng lại: "Tạ Hòa Phong? À rồi, ta nhớ thằng nhãi đó là tán tu, không có thế lực nào chống lưng."

Kẻ mặc áo bào nói tiếp: "Hãy cho người tiếp tục tìm cơ hội lẻn vào kho vũ khí, nhưng chúng ta cũng không được bỏ lỡ quân cờ như Tạ Hòa Phong."

Tiếng hai người bị âm thanh náo nhiệt xung quanh che đậy, máy truyền tin trên tai Trần Kinh Hạc lập lòe ánh đỏ, y nhìn về phía khán đài bên trái.

Ly Huyền Thính hỏi: "Tìm được rồi?"

"Tìm được rồi. Quả nhiên ở trên khán đài." Trần Kinh Hạc nhíu mày: "Chỉ là quá nhiều người, hai tên đó lại đứng ở góc khuất, người của ta không dám tới quá gần nên không thấy được kẻ kia là ai."

Ly Huyền Thính mỉm cười, nhìn Túc Lê trong sân: "Không sao, A Ly sẽ có cách."

Túc Minh ôm biển cổ vũ, cố gắng quan sát Túc Lê ở đâu, tiếc là đánh nhau kịch liệt quá, không thấy được anh hai. Cậu nhóc nói: "Papa, bị che mất rồi."

Mẹ Túc cũng nói: "Thiết kế quá tệ, lần sau anh viết thư cho ban tổ chức đi, đề nghị bọn họ đổi thành sân xi măng, chứ thế này sao mà chụp ảnh được."

Ba Túc giải thích: "Anh nghe nói lúc đấu võ đài là sân xi măng."

Mẹ Túc điều chỉnh máy ảnh, mãi mới thấy được tình huống trong sân, hơi nhíu mày: "Bé bé định làm gì vậy."

Trong sân đấu, thế công của Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm dần chậm lại, các tu sĩ đang đấu với họ trở nên ăn ý hơn. Trước đó đám người kia dè chừng Túc Lê nên mới không dùng hết sức, thấy Túc Lê không có động tĩnh gì thì dứt khoát xông lên.

Tạ Hòa Phong đã hiểu, lũ này tới có chuẩn bị, mục tiêu là anh và Túc Lê.

Mộc Tiệm ngập ngừng nói: "Cứ tiếp tục như vậy không ổn, linh lực của chúng ta tiêu hao quá nhanh."

[Aaaaaa nguy hiểm quá!]

[Sao Túc Lê vẫn bất động vậy, sốt ruột chết mất.]

[Nó tệ thật đấy, Tạ Hòa Phong với Mộc Tiệm tới là để giúp nó, kết quả nó ngồi yên kệ người ta, còn nhìn Đông nhìn Tây không biết làm cái gì.]

[Vãi, có động tĩnh rồi kìa!]

Túc Lê quan sát xung quanh, sau đó nhận thông tin Ly Huyền Thính truyền tới từ biển ý thức, ngẩng đầu nhìn lên khán đài.

Tìm được rồi à?

Cậu phất tay, trận phòng cát cứng cáp thẳng đứng bỗng trở nên mềm mại, là kiểu mềm như bọt biển, công kích của các tu sĩ đánh vào đó đều được nhẹ nhàng hóa giải. Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm thấy thế lập tức rút lui, trở vào trong trận phòng cát, sau đó nghe được Túc Lê lẩm bẩm.

"Tường quá cao, như vậy không thấy được mặt..."

Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm sửng sốt, không thấy được mặt là sao?

Bọn họ để ý hình như Túc Lê đang quan sát khán đài, nhưng không biết là cậu muốn tìm cái gì.

[Ơ, cậu bé đang lục tìm gì vậy?]

[Không thể nào, lúc này còn ăn vặt? Mau giải quyết mấy tu sĩ kia đi.]

[Từ từ, không phải là đồ ăn vặt...]

[Siêu... Siêu Nhân Điện Quang??]

[???????????]

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Túc Lê lấy mô hình Siêu Nhân Điện Quang dài bằng nửa cánh tay cậu ra khỏi ba lô, nhấn cái đèn đỏ đang sáng trước ngực nó rồi đặt xuống tảng đá bên hông. Cậu kết ấn tay, một trận pháp triển khai dưới chân Siêu Nhân Điện Quang, sau đó một vầng hào quang màu đỏ dần dâng lên ở nơi tiếp xúc với trận pháp.

[Vãi chưởng!!!!!]

[Siêu... Siêu Nhân Điện Quang biến hình?!]

[Ngầu quá vậy!!!!!!!]

Tu sĩ xung quanh còn đang nỗ lực phá trận phòng cát, Túc Lê dùng tay ra hiệu, Siêu Nhân Điện Quang bên dưới lập tức làm động tác biến thân. Sau đó một cột sáng đâm thẳng lên trời, ảo ảnh Siêu Nhân Điện Quang khổng lồ hiện lên trên sân đấu.

"Đây là cái gì!????"

"Người máy cơ quan gì đây??"

"Không phải là người máy! Đó là Siêu Nhân Điện Quang!!!"

"Cái gì???"

"Trời ơi động tác biến hình chuẩn chỉnh này chỉ có dân trong nghề mới biết thôi."

Các đại tông sư trên đài cao cũng sững sờ, nhìn "con rối" với vẻ ngoài kì lạ kia, không biết phải nói gì.

"Đây là trận con rối? Không đúng, trận con rối là cái tác động vào con búp bê kia..."

Đại sư trận pháp đã hiểu: "Đây là một trong những trận con rối, trận ảo ảnh con rối, một trong những trận Thượng Cổ."

Trong lúc tất cả há hốc, Túc Lê ngoắc tay, Siêu Nhân Điện Quang mini lập tức làm một cú đấm móc, mà ảo ảnh trên không trung cũng chuyển động, đấm bay tất cả tu sĩ quanh trận phòng cát.

Túc Minh ngồi ở khán đài mắt sáng như sao: "Oa ---- Siêu Nhân Điện Quang đánh quái thú!"

Các phụ huynh ngồi xung quanh thì nhìn ảo ảnh trên không trung với ánh mắt hết sức phức tạp: "...?"

[Tác giả có lời muốn nói]

Một buổi tối nào đó

Túc Lê đang vẽ trận pháp, nghe vậy ngẩng đầu: Tại sao phải làm động tác này ạ?

Túc Úc - dân trong nghề kiêm chỉ đạo động tác cho con rối: Đây là tư thế tiêu chuẩn của Siêu Nhân Điện Quang, biến hình phải dùng động tác này!

Túc Lê: Ồ!

Túc Úc: Còn đây nữa này, đá bay, cú đấm sấm sét, tay cắt kim loại...

Túc Lê ghi sổ: Em hiểu rồi.