Tôi đã phải cắt bỏ chân trái của mình.
Khi tai nạn giao thông xảy ra, tôi đã lấy hết sức đẩy Thẩm Lâm Xuyên ra, anh ấy bình an vô sự, nhưng chân trái của tôi lại bị cuốn vào bánh xe.
Vì để báo ơn, anh cưới tôi – một người phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Chúng tôi kết hôn hơn mười năm, cùng nhau đồng hành, nắm tay bước tiếp.
Cuộc sống tuy đôi lúc có sóng gió, nhưng tôi tự nhận mình cũng coi như yên ổn và hạnh phúc.
Cho đến khi tôi vì viêm tủy sống mãn tính mà dẫn đến suy hô hấp, qua đời.
Sau đó, anh ngồi trước mộ tôi lẩm bẩm.
Anh nói: “Em vì cứu anh mà mất đi một chân, anh cũng vì thế mà tự giam mình, bị buộc ở bên em hơn mười năm. Giờ em c.h.ế.t rồi, cuối cùng anh cũng được giải thoát.
“Kiếp này, chúng ta coi như nợ nần đã trả xong. Nếu có kiếp sau, núi cao sông xa, vĩnh viễn không gặp lại.”
Nói xong, anh đốt tờ giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi ngay trước mộ tôi.
Ba tháng sau, anh cao giọng tái hôn, mời khách khắp nơi.
Cô dâu là người tôi biết, đó chính là mối tình đầu năm xưa của anh – Lâm Mục Tuyết.
Sau khi trao nhẫn cưới, anh ôm chặt người phụ nữ ấy vào lòng, giọng nghẹn ngào:
“Bao nhiêu năm qua, để em và con chịu khổ rồi…”
Một lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay lại ngày xảy ra tai nạn năm đó.
Sống lại một đời, lần này, tôi chọn tôn trọng nguyện vọng của anh.
01
Mùa hè, ánh nắng chói chang khiến mắt tôi đau nhức.
Hơi nóng bốc lên từ mặt đất, từng đợt từng đợt lan lên từ bắp chân, chân thật đến mức khiến người ta run rẩy.
Tôi vô thức cúi đầu xuống.
Khi ánh mắt chạm đến bắp chân trái vẫn còn nguyên vẹn dưới tà váy, cảm xúc của tôi trong khoảnh khắc mất kiểm soát.
Thật sự là đã quá lâu, quá lâu… tôi không còn cảm nhận được cảm giác “chân chạm đất” như thế này.
Bên cạnh tôi, người đàn ông đang cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại bỗng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Thấy tôi nước mắt giàn giụa, anh sững lại, lo lắng hỏi:
“Sao vậy? Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại khóc?”
Tôi chậm rãi ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên.
Ánh nhìn xuyên qua làn sương mờ ướt át, hướng về phía người đàn ông trước mặt.
Thẩm Lâm Xuyên hai mươi hai tuổi, thật sự là rất đẹp trai.
Cả người anh tràn đầy sức sống, mày mắt giãn ra, đôi mắt đen láy trong trẻo sáng ngời, chưa từng nhuốm lấy sự mệt mỏi và u uất như về sau.
Tôi gần như đã quên mất, thì ra, khi chúng tôi chưa kết hôn, anh lại mang dáng vẻ đầy khí thế như vậy.
Thẩm Lâm Xuyên nhận ra ánh nhìn chăm chú của tôi, hàng lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại.
Sự thay đổi thoáng qua ấy, lại khiến tim tôi đột nhiên thắt chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp trước, mỗi khi anh cảm thấy tôi đang vô lý gây sự, anh luôn dùng ánh mắt và vẻ mặt như thế này, lạnh lùng nhìn xuống tôi.
Khi ấy, tôi chỉ cảm thấy tuyệt vọng và tự trách.
Anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, thở dài nói:
“Em vẫn còn giận chuyện anh vì đánh nhau mà bị đưa vào trại tạm giam sao?
“Anh đã giải thích với em rất nhiều lần rồi, là tên khốn kia muốn giở trò đồi bại với Mục Tuyết, nên anh mới tức giận dùng chai rượu đập hắn. Trong tình huống đó, thì ai…”
Tôi lùi lại một bước, tránh đi sự chạm vào của anh, nhàn nhạt mở miệng cắt ngang.
“Anh không cần giải thích với tôi, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến tôi.
“Anh muốn cứu ai là quyền của anh.”
Sắc mặt Thẩm Lâm Xuyên thoáng ngẩn ra, những lời còn lại cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Một lúc lâu sau.
Giọng anh trở nên căng thẳng, nhíu mày hỏi tôi:
“Ý em nói là gì?”
Tôi lại cúi đầu nhìn lần nữa vào đôi chân trái còn nguyên vẹn, bình thản đáp:
“Chính là lời thế nào thì nghĩa thế đó.”
“À đúng rồi, vừa nãy số tiền bồi thường tôi đã thay anh trả, cộng với trước đó tiền viện phí cho người bị thương mà tôi ứng trước, tổng cộng là năm vạn bảy nghìn một trăm bảy mươi tệ. Đó là tiền tôi làm thêm tích góp để trả nợ khoản vay sinh viên, phiền anh mau chóng hoàn lại cho tôi.”
02
Kiếp trước.
Khi tôi biết Thẩm Lâm Xuyên vì đánh nhau mà bị tạm giữ, tôi đã tưởng mình nghe nhầm.
Một cán bộ hội sinh viên luôn ôn hòa, lễ độ, được thầy cô đồng loạt khen ngợi là tấm gương mẫu mực.
Nhất Phiến Băng Tâm
Anh thậm chí chưa từng cãi vã với ai, chứ đừng nói là đỏ mặt tía tai.
Sao có thể đánh nhau với mấy tên lưu manh ngoài đường, thậm chí còn bị đưa đến đồn cảnh sát?
Sau đó, tôi thay anh nộp tiền bồi thường, ký xong thủ tục, rồi đến đón anh ra.
Nhưng khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt, tôi kinh ngạc đến mức sững sờ tại chỗ.
Cả người anh nhếch nhác, trên mặt bầm tím, tay áo bên phải bị xé mất một đoạn, đôi bàn tay còn mang những vết thương đã đóng vảy.
Bộ dạng như thế này, hoàn toàn khác xa với Thẩm Lâm Xuyên mà tôi đã quen biết suốt ba năm đại học.
Khi thấy tôi, anh luống cuống giải thích.
“Mục Tuyết và bạn cô ấy ở quán bar, bị một tên lưu manh say rượu bám theo. Hắn nổi điên, đè cô ấy xuống sofa định cưỡng bức, anh và Lý Trình vừa lúc đi ngang, chẳng lẽ có thể làm ngơ sao…”
Tôi thấy lạ là tại sao anh lại đột nhiên cùng bạn đến quán bar.
Nhưng con người anh xưa nay vốn chân thành, nhiệt tình, nên tôi không mấy nghi ngờ lời giải thích ấy.
Chúng tôi tuy là người yêu, nhưng bình thường vẫn giữ khoảng không gian và tự do riêng.
Trong tình huống đó, cho dù không phải là bạn học, đứng ra cứu một cô gái bị xâm hại cũng là điều nên làm.
Huống hồ, tôi cũng quen biết Lâm Mục Tuyết.