Cô ấy là bạn học cấp ba của Thẩm Lâm Xuyên và Lý Trình.
Bây giờ học cùng trường với chúng tôi, đang theo ngành biểu diễn âm nhạc ở học viện nghệ thuật.
Tôi và cô ấy tuy ít khi tiếp xúc, nhưng trong ấn tượng của tôi, cô ấy có dung mạo xinh đẹp, phong thái đoan trang, và tôi khá có thiện cảm với cô ấy.
Chỉ là, cách Thẩm Lâm Xuyên dùng chai rượu đập thẳng vào đầu tên lưu manh để cứu người, quả thực có phần quá mức.
May mắn là cuối cùng vụ việc được hòa giải và khép lại.
Nếu không, Thẩm Lâm Xuyên thật sự đã phải vào tù rồi.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là, khi cảnh sát xử lý vụ án, họ không hề nhắc đến tình tiết quan trọng là tên lưu manh cưỡng bức Lâm Mục Tuyết, mà chỉ xác định sự việc là một vụ đánh nhau đơn thuần.
Mãi cho đến nhiều năm sau, tôi mới vô tình nghe được sự thật của chuyện năm ấy từ miệng nhóm bạn của Thẩm Lâm Xuyên.
03
Đó là hai tháng trước khi tôi qua đời.
Lý Trình – bạn thân nhất của Thẩm Lâm Xuyên, cũng là bạn đại học của chúng tôi – sau khi dọn vào căn biệt thự mới, đã tổ chức một buổi tiệc tân gia.
Thẩm Lâm Xuyên tất nhiên cũng đưa tôi cùng đến.
Khi đó, tình trạng của tôi đã rất tệ.
Bệnh viêm tủy sống mãn tính gây ra những cơn đau thần kinh, ngày đêm hành hạ tôi.
Thêm vào đó, tôi còn mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD), tinh thần luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Cảm xúc dễ kích động, và việc chung sống với những người xung quanh cũng không mấy tốt đẹp.
Vì vậy, khi mọi người đang trò chuyện rôm rả, tôi – cảm thấy mình chẳng thể hòa nhập – đã một mình đi ra vườn sau của biệt thự.
Ánh trăng dịu mát, như một lớp sương mỏng rắc xuống những đóa tulip đang nở rộ.
Tôi lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh cây hoa, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc chân trái mang chân giả.
Khi tôi đang ngẩn người, ngẩng đầu đếm những vì sao thưa thớt trên bầu trời, thì cửa sổ tầng một của biệt thự bỗng nhiên được mở ra.
Ánh đèn vàng ấm áp từ trong nhà hắt ra ngoài.
Vài giọng nói của những người đàn ông đang cười đùa, xen lẫn tiếng “tách” của bật lửa, lập tức truyền đến tai tôi.
“Lâm Xuyên, cậu làm sao chịu nổi tính khí cao ngạo của Hứa Dữu Ninh thế? Cô ta ngay cả cười cũng không chịu cười một cái, cả buổi tối mặt mày cứ lạnh như băng, làm như vợ chồng tớ đã thất lễ với cô ta vậy. Tớ nhớ hồi đại học cô ta đâu có như thế.”
Đó là giọng của Lý Trình – chủ nhân bữa tiệc tân gia hôm nay.
Thẩm Lâm Xuyên khẽ nói vài câu gì đó, chắc là thay tôi xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một giọng nam khác chen vào.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Thôi đi! Trên đời này người tàn tật nhiều lắm, nhưng chưa từng thấy ai lấy bản thân làm trung tâm như cô ta.
“Không phải người anh em này muốn châm chọc gì cậu đâu, nhưng đời này của cậu coi như tiêu rồi. Hứa Dữu Ninh nhìn qua ít nhất cũng già hơn cậu hai mươi tuổi, lúc nãy tôi thật sự bị bộ dạng của cô ta dọa cho giật mình. Cậu vì loại phụ nữ này mà từ bỏ Lâm Mục Tuyết, đáng sao?”
Lại có người phụ họa:
“Đúng đấy, theo tôi thấy thì anh Thẩm đúng là hồ đồ. Năm đó anh với Lâm Mục Tuyết chính là cặp đôi vàng được cả trường cấp ba công nhận, ngay cả giám thị cũng nhắm mắt làm ngơ. Giờ lại vì một kẻ tàn phế tay chân không lành lặn như Hứa Dữu Ninh mà bỏ đi một người phụ nữ ưu tú như Mục Tuyết, thật quá sai lầm!”
Gió đêm mang theo mùi khói thuốc, len lỏi vào mũi tôi.
Tôi trong bóng tối, nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.
Điếu thuốc trong tay anh lúc sáng lúc tối, nhưng anh lại không nói một lời nào.
Lý Trình búng tàn thuốc, bỗng thở dài nói.
“Các cậu cũng bớt nói vài câu đi. Đừng quên, năm đó là Lâm Mục Tuyết phản bội Lâm Xuyên trước.
“Cô ta lên đại học liền qua lại với đàn anh lái xe sang. Nếu không thì Lâm Xuyên cũng đâu đến mức tìm một người giống Lâm Mục Tuyết sáu, bảy phần như Hứa Dữu Ninh để làm thế thân, kết quả lại rước về cái họa cả đời...”
Anh ta hít mạnh một hơi thuốc, rồi dí tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
“Còn nữa, nếu không phải mấy cậu ở giữa xúi bậy, sau khi Lâm Mục Tuyết chia tay thì xúi cô ta đi tìm Lâm Xuyên nối lại tình xưa, thì cô ta đâu đến mức bị từ chối xong lại chạy đến quán bar cố ý dây dưa với tên du côn kia, còn cố ý chụp ảnh gửi cho Lâm Xuyên.
“Kết quả là, Lâm Xuyên tức giận dùng chai rượu đập vỡ đầu tên du côn, rồi bị vào đồn công an.
“Chuyện này sau đó cũng may là có Hứa Dữu Ninh chạy ngược chạy xuôi, không chỉ nhờ bạn luật sư giúp hòa giải, mà còn bỏ tiền ra thay Lâm Xuyên bồi thường, nếu không thì Lâm Xuyên chắc chắn phải ngồi tù.”
Lý Trình nói xong.
Mọi người im lặng trong giây lát.
Cuối cùng không biết ai khẽ nói một câu:
“Hầy, nhắc lại mấy chuyện cũ đó làm gì? Cho dù cô ta có ân tình to lớn thế nào, thì anh Thẩm cưới cô ta chẳng phải là đã trả hết nợ ân tình rồi sao?”
04
Tôi đứng trong bóng tối, cổ họng như bị ai đó bất ngờ bóp chặt.
Cảm giác sụp đổ trong lòng cuồn cuộn ập đến như một cơn sóng thần.
Thì ra… lại là như vậy sao?
Từ những mảnh chuyện rời rạc trong cuộc trò chuyện của bọn họ, cuối cùng tôi cũng ghép lại được toàn bộ sự thật.