Tôi lạnh lùng nhìn anh, không trả lời câu hỏi mà anh đưa ra.
Nhất Phiến Băng Tâm
Bị ánh mắt tôi nhìn chằm chằm, anh có chút mất tự nhiên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.
“Anh bị tai nạn xe đã nhiều ngày, thật hiếm khi tiểu thư Hứa đây cuối cùng cũng nhớ ra mà đến thăm anh!”
“Ừ, vì tháng sau thi xong là được nghỉ hè rồi.” – tôi đáp.
Thẩm Lâm Xuyên dường như không hiểu lời tôi vừa nói, cau mày khó hiểu nhìn tôi.
“Mùa hè này tôi không định đi làm thêm nữa, đã hẹn bạn đi du lịch nước ngoài, nên bây giờ tôi cần anh trả lại cho tôi số tiền năm vạn bảy nghìn một trăm bảy mươi tệ.”
Thẩm Lâm Xuyên trừng lớn mắt, không thể tin nổi, khóe mắt dần nhuộm đỏ.
Giọng anh mang theo vài phần vỡ vụn.
“Em đến bệnh viện một chuyến… chỉ để đòi tiền anh thôi sao?
“Hứa Dữu Ninh, con người em rốt cuộc có trái tim không? Em đã từng thật sự yêu anh chưa?”
11
Câu hỏi của Thẩm Lâm Xuyên khiến tôi bật cười chua chát.
Anh ta lại hỏi tôi… có từng thật sự yêu anh ta không ư?
Vậy đời trước, chân tôi mất đi là vì tôi không muốn nữa sao?
Trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh Lý Trình nói anh ta coi tôi như thế thân của Lâm Mộc Tuyết.
Còn cả lúc tôi chết, anh ta ngồi trước mộ tôi, nói ra những lời kia.
Loại cặn bã nhân gian như anh ta… sao xứng đáng để tôi yêu thêm lần nữa?
Tôi khẽ cười nhạt: “Thẩm Lâm Xuyên, trong mắt anh… tôi có phải là kẻ ngốc để anh tùy ý lừa gạt không?”
Anh ta hơi sững lại.
Rồi, mang theo chút tức giận, anh ta đáp: “Khi nào anh từng lừa gạt em? Đời trước, anh cam chịu khổ cực, chăm sóc một kẻ tàn phế như em suốt mười bảy năm, em còn muốn thế nào nữa?”
Tôi bật cười lạnh.
“Chăm sóc tôi sao?
“Trước khi kết hôn hai năm, đúng là anh từng chăm sóc tôi, nhưng phần lớn thời gian trong nhà chỉ có mình tôi, chống nạng, nhảy lò cò một chân, tự chăm sóc lấy bản thân.
“Về sau, khi chúng ta kết hôn, anh cũng có tiền rồi, thuê một bảo mẫu liền tự cảm động đến không chịu nổi. Thẩm Lâm Xuyên, anh thử đặt tay lên tim mà nói, anh thật sự đã chăm sóc tôi được mấy lần?”
Sắc mặt Thẩm Lâm Xuyên đỏ bừng: “Chẳng lẽ anh không cần đi làm sao? Chẳng lẽ anh không cần kiếm tiền sao? Mỗi ngày anh phải xã giao, đi công tác, chẳng phải đều vì em, vì gia đình chúng ta sao? Em nghĩ mỗi tháng đưa cho em hai mươi vạn là anh nhặt được chắc?”
“Xã giao? Đi công tác?” – tôi nhấn mạnh, giọng đầy mỉa mai.
“Là đến biệt thự Lam Loan cùng Lâm Mộc Tuyết lăn lộn trên giường là xã giao? Hay là đi họp phụ huynh cho cô con gái học lớp 9 của anh là đi công tác?”
Nghe tôi nhắc đến Lâm Mộc Tuyết và “con gái”, sắc mặt Thẩm Lâm Xuyên chợt biến đổi, m.á.u trên mặt rút sạch.
Sau một thoáng im lặng, anh ta bỗng nở một nụ cười quái dị.
Anh ta nói: “Hứa Dữu Ninh, em có biết mỗi lần lên giường với em, nhìn thấy mẩu chân cụt bên trái của em, anh có cảm giác gì không?
“Anh chỉ muốn nôn. Thật đấy, là cảm giác ghê tởm về mặt sinh lý, muốn nôn. Mỗi lần cùng em làm chuyện đó, anh đều phải uống thuốc trước, rồi cố gắng kìm nén mới có thể tiếp tục đối mặt với em.
“Nếu cái em gọi là ‘lừa gạt’ ám chỉ chuyện này, thì đúng, anh đã lừa gạt em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi một câu của hắn như con d.a.o tẩm độc, đ.â.m thẳng vào tim tôi, rồi lại xoáy đi xoáy lại.
Tôi cố gắng giữ mình thật bình tĩnh, nhưng hàm răng vẫn không thể khống chế mà run lên.
Nước mắt gần như trào ra.
Nhưng…
Không thể!
Tôi sẽ không sụp đổ trước loại rác rưởi này!
Tôi đứng bật dậy, giơ tay phải, dồn hết sức lực tát mạnh vào mặt hắn.
“Thẩm Lâm Xuyên, anh đúng là một thằng cặn bã! Tôi nguyền rủa anh, sao hôm đó xe không đ.â.m c.h.ế.t quách anh luôn đi?”
Mặt hắn bị tôi đánh lệch sang một bên.
Hắn dùng đầu lưỡi đẩy nơi khóe môi rỉ máu, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn run trong giọng nói.
“Hôm nay, tôi không muốn nghe anh kể anh từng chán ghét tôi thế nào, cũng không muốn nhắc lại ân tình đã cứu anh ở kiếp trước.
“Đã là chuyện kiếp trước thì từ nay về sau, ai cũng không cần nhắc lại nữa.
“Tôi đến đây chỉ có hai việc: một là chúng ta chia tay, hai là mời anh lập tức trả tiền.
“Từ nay về sau, chúng ta cắt đứt hoàn toàn, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
12
Tôi đứng trước giường bệnh.
Hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Thẩm Lâm Xuyên với gương mặt u ám, từng cuộc từng cuộc gọi cho người thân bạn bè để vay tiền.
Khi Alipay thông báo năm vạn bảy nghìn một trăm bảy mươi tệ đã vào tài khoản, tôi ngay trước mặt hắn chặn hết mọi cách liên lạc với hắn.
Đang định quay người rời đi.
Giọng Thẩm Lâm Xuyên từ phía sau lạnh lùng vang lên:
“Hứa Dữu Ninh, tôi muốn xem xem, kiếp này không có tôi, chỉ dựa vào người cha đầy lòng toan tính và người mẹ kế mưu mô của cô, cô có thể sống tốt đến mức nào?
“Đến lúc đó, nếu cô hối hận muốn quay lại tìm tôi, chưa chắc tôi đã chịu nhận cô đâu.”
Bước chân tôi hơi khựng lại.
Trong đầu không kìm được hiện lên gương mặt của đôi nam nữ ghê tởm đó.
Người phụ nữ kia là em họ của mẹ tôi.
Sau khi mẹ tôi phát hiện bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối, bà ta đã đến chăm sóc mẹ tôi một thời gian.
Kết quả là chăm sóc đến tận giường của bố tôi.
Sau khi mẹ mất, tôi liền trở thành cái gai trong mắt bà ta, là cái đinh trong thịt bà ta.
Bà ta trong lòng chỉ có bản thân mình và cô con gái với người chồng trước, tìm đủ mọi cách muốn đuổi tôi – khi đó chưa đầy mười bốn tuổi – ra khỏi nhà.
Bố tôi coi như không thấy gì, thậm chí dưới sự xúi giục của bà ta, còn ép tôi nghỉ học đi làm kiếm tiền.
Tôi dĩ nhiên là không chịu.
May mắn là thành tích thi vào cấp ba của tôi xuất sắc, được miễn học phí.