Bên Kia Có Gió

Chương 5



08

 

Tôi lững thững quay về ký túc xá, thì chạm ngay ánh mắt do dự muốn nói lại thôi.

 

“Hựu Ninh...”

 

Bạn cùng phòng khẽ gọi, dường như có điều gì khó nói.

 

Tôi như mất hết sức lực, ném chiếc túi vải và điện thoại lên bàn.

 

Rồi vội vàng cầm lấy cốc nước bên cạnh, tu ừng ực mấy ngụm lớn.

 

Dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, khiến hơi nóng đang cuộn trào trong lồng n.g.ự.c cũng dịu đi phần nào.

 

“Có chuyện gì vậy, Diêu Diêu?” – tôi hỏi.

 

Bạn cùng phòng do dự một chút, rồi đẩy điện thoại về phía tôi.

 

“Cái bài này mới được đăng lên cách đây năm phút, người bị thương… không lẽ là Thẩm Lâm Xuyên của lớp mình sao?”

 

Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại.

 

Trên đó là tiêu đề diễn đàn trường: “Sinh viên học viện Tài chính Thẩm Lâm Xuyên gặp tai nạn nghiêm trọng gần quảng trường Văn Hóa.”

 

Trong ảnh, dù đã được làm mờ, nhưng vệt m.á.u đỏ thẫm nhòe nhoẹt kia vẫn vô cùng chói mắt.

 

Tôi nhìn dòng tin ấy thật lâu, không nói một lời.

 

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trên bàn đột ngột rung lên.

 

Là một dãy số bàn lạ.

 

Tôi tiện tay bật loa ngoài.

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ dồn dập:

 

“Xin chào, xin hỏi có phải là Hứa Dữu Ninh không? Chúng tôi là khoa cấp cứu của bệnh viện số 2 thành phố. Thẩm Lâm Xuyên bị tai nạn giao thông, thương tích nghiêm trọng, mong cô hoặc người nhà của anh ấy nhanh chóng đến khoa cấp cứu.”

 

Tôi khẽ nhíu mày.

 

Bệnh viện chẳng phải nên liên hệ trực tiếp với nhà trường hoặc gia đình anh ta sao?

 

Sao lại gọi thẳng cho tôi?

 

Tôi đáp:

 

“Xin lỗi, tôi và Thẩm Lâm Xuyên chỉ là bạn học bình thường, tôi nghĩ các người nên liên hệ trực tiếp với gia đình anh ấy.”

 

Đầu dây bên kia rõ ràng sững lại một chút:

 

“Điện thoại liên lạc khẩn cấp duy nhất trong máy của người bị thương là số của cô. Vậy cô có thể giúp chúng tôi liên hệ với gia đình anh ấy không?”

 

“Tôi không biết số liên lạc của gia đình anh ta, bên này tôi còn có việc phải xử lý, xin phép cúp máy trước.”

 

Nói xong, tôi dứt khoát ngắt điện thoại.

 

Ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ba gương mặt đầy vẻ chấn động.

 

Bọn họ hơi há miệng, như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy tôi.

 

Nhưng lúc này, tôi chẳng muốn giải thích điều gì, chỉ lê đôi chân nặng nề bước vào phòng vệ sinh.

 

09

 

Mấy ngày nay, các bạn trong lớp thường tụ tập lại bàn tán chuyện gì đó.

 

Nhưng mỗi khi tôi bước tới gần, câu chuyện của họ lại lập tức im bặt.

 

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đang thì thầm sau lưng tôi.

 

Tôi chẳng bận tâm.

 

Vẫn đi học như thường, ăn cơm một mình, lúc không có tiết thì vào phòng tự học đọc sách.

 

Cuối cùng, vào buổi sáng ngày thứ tư, trước giờ học, bạn cùng phòng ký túc xá của Thẩm Lâm Xuyên là Lý Trình chặn tôi lại ở hành lang.

 

Trên mặt hắn mang theo vẻ giận dữ:

 

“Hứa Dữu Ninh, rốt cuộc cô có trái tim hay không? Lâm Xuyên bây giờ đang nằm trong bệnh viện, chân phải gãy vụn, bác sĩ nói rất có khả năng sau này chân phải của cậu ấy sẽ bị tàn tật…”

 

Chỉ là què một chân thôi mà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đời trước của tôi là bị cắt bỏ cả chân trái đấy.

 

Tôi bình thản hỏi lại:

 

“Vậy thì sao?”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Vẻ mặt Lý Trình khẽ vặn vẹo, hắn tức giận nói:

 

“Cả lớp gần như ai cũng đã đến thăm cậu ấy, ngay cả Trâu Hạo – người từng có hiềm khích với cậu ấy trong hội sinh viên – cũng đã tới. Thế mà cô thì sao? Cô là bạn gái của cậu ấy, vậy mà đến một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi, tim cô làm bằng đá à?”

 

Tôi khẽ liếc hắn một cái, nhàn nhạt đáp:

 

“Biết đâu Trâu Hạo đến bệnh viện là để xem trò cười thì sao?”

 

“Cô…” – Lý Trình nghẹn họng, tức đến mức nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhắc nhở:

 

“Có lẽ người cậu nên báo tin Thẩm Lâm Xuyên bị thương là Lâm Mục Tuyết, chứ không phải tôi.”

 

Sắc mặt Lý Trình cứng lại.

 

Bầu không khí bỗng chốc đông cứng trong giây lát.

 

Đúng lúc này, tiếng nhạc báo vào học vang lên từ xa.

 

Tôi nghiêng người, hất cánh tay hắn ra, đầu cũng không ngoảnh lại mà bước vào lớp từ cửa sau.

 

Sau lưng truyền đến giọng nói kìm nén cơn giận của Lý Trình:

 

“Hứa Dữu Ninh, cô đúng là người lạnh lùng nhất mà tôi từng gặp.”

 

Khóe môi tôi khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười châm biếm.

 

Lạnh lùng ư?

 

So với lũ rác rưởi giả nhân giả nghĩa, lòng lang dạ sói như các người, thì những gì tôi làm chẳng đáng là gì cả.

 

10

 

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đến bệnh viện thăm Thẩm Lâm Xuyên.

 

Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi.

 

Chân phải của Thẩm Lâm Xuyên được quấn kín bằng lớp băng gạc dày, trên đó có vết thuốc vàng đã khô, xen lẫn cả những dấu m.á.u sẫm màu rỉ ra.

 

Trông vô cùng khó coi.

 

Nghe nói vết thương của anh ta rất nghiêm trọng, phải tiến hành làm sạch và khử trùng trước, chờ khi khống chế được viêm nhiễm mới có thể phẫu thuật.

 

Tôi nhìn về phía người đàn ông đang nửa nằm nửa tựa vào đầu giường, chỉ sau một tuần ngắn ngủi, anh ta đã gầy rộc đi, gương mặt tái nhợt hốc hác hẳn.

 

Giống hệt như tôi ở đời trước vào thời điểm này.

 

Trông anh ta vô cùng yếu ớt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đôi mắt lại thoáng sáng lên.

 

“Hựu Ninh, em đến rồi…”

 

Giọng khàn khàn của người đàn ông xen lẫn niềm vui mừng.

 

Anh ta kích động ngồi thẳng người dậy.

 

Có lẽ vô tình kéo động vết thương, anh nhíu mày, đau đớn khẽ rên một tiếng.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo.

 

Khi ánh mắt anh vô tình dừng lại trên đôi chân trái lành lặn của tôi, niềm vui vừa tràn đầy trong mắt bỗng khẽ run lên.

 

Thẩm Lâm Xuyên im lặng, nhưng ánh nhìn lại ghim chặt vào chân trái của tôi.

 

Tôi lặng lẽ bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, đặt chiếc túi vải trên đùi.

 

“Hứa Dữu Ninh… hôm đó vì sao em không cứu anh? Hoặc là… em rõ ràng có thể ngăn anh lại, anh biết, em làm được mà…”

 

Giọng anh không lớn, nhưng mang theo sự run rẩy khó mà kiềm chế.

 

Lồng n.g.ự.c tôi khẽ siết lại, vị chua xót lan khắp tứ chi.

 

Thẩm Lâm Xuyên…

 

Chẳng lẽ… cũng đã quay lại rồi sao?