Trước kia Dương Chi Chi thật sự không quen Tô Linh Nguyệt, mặc dù quan hệ xã hội của hai người có điểm tương đồng, nhưng gần đây Tô Linh Nguyệt vẫn luôn né tránh bất cứ khi nào có thể. Hai năm qua Tô Linh Nguyệt hầu như không tham gia tiệc xã giao, cho nên ấn tượng của cô đối với Tô Linh Nguyệt vẫn là từ miệng người khác.
"Tô Linh Nguyệt lại không tới nữa sao? Sĩ diện thật đấy."
"Mời cô ta làm gì, ở nhà họ Tô còn có người nghe cô ta nói chuyện à?"
"Không thể nói như vậy, dù sao nhà họ Tô cũng chỉ có một đứa con gái quý giá này, Chu Thời Vũ không thể sinh con, sau này không phải tất cả đều là của Tô Linh Nguyệt sao? Bây giờ mấy người nói mấy câu này không sợ sau này công chúa tới tính sổ à!"
Những người buôn chuyện bị hù sợ, trong cái vòng tròn phức tạp này không có tình cảm nào là thật lòng.
Lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.
Cho nên dù Tô Linh Nguyệt có rời khỏi nhà họ Tô, trong lòng mọi người cô vẫn là viên ngọc quý trên tay của nhà họ Tô, mỗi lần tổ chức tiệc tùng đều không thể thiếu người mời cô, Tô Linh Nguyệt thỉnh thoảng tham gia, mỗi lần tham gia đều sẽ về sớm.
Cho nên hai năm qua cô và Tô Linh Nguyệt không chạm mặt nhau.
Tưởng rằng cô vẫn là nàng công chúa tính nết ngang ngược trước kia.
Bây giờ có vẻ như...
Không giống như trong tưởng tượng.
Dương Chi Chi cầm kịch bản, đoạn lời thoại này trợ lý đã luyện tập vài lần cùng cô, đã thuộc lòng, sở dĩ cô muốn Tô Linh Nguyệt đọc đoạn này là vì muốn dùng đoạn này để làm nhục cô.
Tô Linh Nguyệt bình tĩnh: "Cô tưởng cô là ai?"
Dương Chi Chi cầm kịch bản nhìn Tô Linh Nguyệt, nói: "Vậy cô nghĩ cô là ai? Nếu không phải vì cô họ Lê, cô không là cái thá gì cả! Cô tưởng rằng đám bạn của cô thực sự thích cô à? Không hề, thứ bọn họ thích là nhà họ Lê sau lưng cô kìa, cô là bàn đạp của bọn họ, cô có biết bàn đạp là gì không? Nó chuyên dùng để đạp dưới chân..."
"Im đi!" Tô Linh Nguyệt hơi ngẩng đầu lên nhìn Dương Chi Chi, lúc này đây, dường như Dương Chi Chi nói đến không phải là các nhân vật trong bộ phim, mà là Tô Linh Nguyệt: "Sao? Nghe cái này chịu không nổi à? Cô có biết họ nói gì sau lưng cô không?"
Tô Linh Nguyệt đứng bật dậy.
Giơ tay tát vào mặt Dương Chi Chi, Dương Chi Chi rất quen thuộc với tình tiết này, nhưng khi nhìn Tô Linh Nguyệt, vẫn khựng lại một giây. Cô cũng đứng dậy, theo kịch bản sẽ bắt lấy tay Tô Linh Nguyệt.
Sau đó giơ tay lên.
Khi lòng bàn tay kề sát má Tô Linh Nguyệt, cô dừng lại.
Trong mắt Tô Linh Nguyệt không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh như vũng nước tù đọng, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn có cảm xúc như vậy, không hề dao động, loại không dao động này, từ góc độ diễn xuất của bọn họ, đó là một loại tuyệt vọng không còn hy vọng.
Cuối cùng cô cũng biết cảm giác khó chịu khi nhìn Tô Linh Nguyệt uống rượu tối hôm qua là gì.
Không tranh cãi, không phản bác, vui vẻ chấp nhận.
Không phải vì cô chịu thua.
Đó là vì cô không muốn.
Cô không muốn tranh cãi, cô không muốn phản bác, sự bình tĩnh của cô không phải vì kìm nén chịu đựng, mà vì cô thực sự không quan tâm.
Không quan tâm người đứng trước mặt mình, là cô hay người khác có vấn đề với mình.
Không quan tâm tối qua uống bao nhiêu ly.
Không quan tâm đến sự 'tra tấn' của mình.
Vậy việc làm của mình tối qua trông giống như trò hề, yếu ớt vô lực.
Dương Chi Chi tức giận, ngay lập tức một luồng lửa xông lên, cô không hiểu tại sao, cô chỉ biết mình rất không vui. Dương Chi Chi buông tay Tô Linh Nguyệt ra, ngồi lên ghế, trợ lý thấp giọng hỏi: "Chi Chi, có chuyện gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt cũng nhìn qua.
Dương Chi Chi nói: "Em dẫn cô ta đi thay quần áo đi."
Trợ lý bối rối: "Thay quần áo?"
Dương Chi Chi nói: "Cô ta mặc cái váy này để tập diễn với chị, chị không cảm được." "
Trợ lý cười gượng: "Dạ."
Dương Chi Chi không phải là loại người vô duyên vô cớ kiếm chuyện, bình thường đối với đoàn làm phim đều rất nhã nhặn, lần này Tô Linh Nguyệt chủ động lại đây, rất nhiều người đã bàn tán rồi, quản lý hiện trường nghe nói còn cần thêm một bộ trang phục, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng đưa cho trợ lý.
Trợ lý đang cố nghĩ cách giải thích với Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Mặc váy này vào diễn tập với cô ấy, cô ấy sẽ xem hợp đồng chứ?"
Trợ lý không hiểu Dương Chi Chi mà đoán: "Chắc là sẽ đọc."
Được rồi.
Tô Linh Nguyệt lấy quần áo vào phòng thay đồ, vừa mới thay xong quần áo, cô nhận được tin nhắn của Quý Tri Ý: [Người đâu rồi?]
Cô vội vàng trả lời: [Đang tìm cô Dương bàn bạc chuyện hợp tác.]
Quý Tri Ý ngồi trên ghế sofa, cô về đến nhà lúc sáu giờ rưỡi, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn, màn đêm buông xuống, bầu trời càng lúc càng tối, không có tin tức gì từ người nói sẽ đến đây.
Cô cố chịu đựng nhịn xuống hành động muốn gọi điện thoại.
Đoán rằng Tô Linh Nguyệt sẽ cần thời gian để thu dọn đồ đạc, nhưng cô đã nhịn đến hơn bảy giờ, vẫn không có tin tức gì, cô không nhịn được gửi tin nhắn cho Tô Linh Nguyệt.
Ngay sau đó, đầu bên kia trả lời: [Đang tìm cô Dương bàn bạc chuyện hợp tác.]
Cái gì?
Quý Tri Ý nhíu mày.
Cô lập tức gọi qua: "Cô đang ở đâu?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi đang ở trường trung học Số 2." Bên ngoài phòng thay đồ có rất nhiều người, rất ồn ào, cô giơ quần áo của mình lên che tai kia, nghe thấy Quý Tri Ý nói: "Sao cô không nói cho tôi biết?"
Tô Linh Nguyệt do dự vài giây.
Quý Tri Ý lại nói: "Là trợ lý, cô không cần phải báo cáo quá trình liên lạc với đối tác của mình sao?"
Cần.
Tô Linh Nguyệt thuận theo: "Quý tổng, bây giờ tôi đang gặp mặt cô Dương ở trường Số 2 để cố gắng thuyết phục cô ấy đồng ý hợp tác lần này. "
Xem đi, cô chuyên nghiệp biết bao nhiêu.
Sếp bảo làm gì thì làm đó.
Quý Tri Ý nghẹn lời khi nghe thấy điều này, siết chặt điện thoại di động, Tô Linh Nguyệt ra dáng trợ lý nói với cô: "Quý tổng, tôi sẽ đến trễ một chút"
Nói xong thì cúp điện thoại.
Quý Tri Ý nhìn màn hình nén cười.
Cô không thay quần áo rời khỏi căn hộ, ngồi trong xe vài phút rồi lái xe đến trường trung học Số 2.
Cô không xa lạ gì với con đường này, không nói đến hồi còn đi học, sau này cô từng một mình đến đây vài lần, gần trường có mấy con đường, mấy ngã tư, bao nhiêu đèn giao thông, cô rất rõ ràng, mặc dù đã nhiều năm cô không quay lại, nhưng khu phố này không thay đổi nhiều, có đèn giao thông ở trước cổng trường, vỉa hè rộng rãi, mùa này, là kỳ nghỉ hè, ước chừng cũng là vì nghỉ hè nên mới chọn quay phim ở đây.
Quý Tri Ý lái xe đến cổng trường, nhân viên bảo vệ nhìn thấy một khách khác lái xe đến, lập tức hỏi nhân viên hiện trường, nhân viên làm việc ngoài trời chạy ra cửa, khi thấy người ngồi trên xe là Quý Tri Ý thì sửng sốt, tất nhiên anh ta biết là ai, nhưng anh ta không biết tại sao Quý Tri Ý lại đến, anh ta vội vàng nói: "Quý tổng, cô đến đây để tìm người sao?"
Quý Tri Ý gật đầu, nhân viên xin ý kiến của đạo diễn rồi để Quý Tri Ý vào.
Quý Tri Ý đỗ xe ở cổng trường, đi vào cùng với nhân viên và hỏi: "Cô Dương đang quay phim ở đây đúng không?"
"Quý tổng muốn tìm cô Dương à." Nhân viên hiện trường nói: "Cô Dương đang ở bên trong đó."
Anh ta dẫn Quý Tri Ý vào trong, mọi người gặp Quý Tri Ý trên đường đều ngạc nhiên vài giây, người nhận ra cô thì tới chào hỏi, đạo diễn vừa ra ngoài đón người không có mặt trên phim trường, vì vậy đạo diễn nói xin lỗi Quý Tri Ý qua điện thoại và yêu cầu phó đạo diễn đến đón Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý nói: "Hôm nay tôi đột ngột quá, tôi chỉ tiện đường ghé qua gặp cô Dương, hy vọng đạo diễn Dư không phiền."
Đạo diễn Dư đang bận giải quyết vài chuyện, khi thấy Quý Tri Ý muốn tìm Dương Chi Chi, ông đã nhờ người đưa cô qua đó.
Dương Chi Chi vẫn còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt thay quần áo theo lời của cô, trợ lý cảm thấy tóc cô không thích hợp với học sinh, sợ một lúc sau Dương Chi Chi lại không tìm được cảm giác, vì vậy cô chải tóc đuôi ngựa giúp cô ấy, buộc một sợi dây thun sau đầu, trang điểm nhẹ như mặt mộc, làn da trắng nõn mịn màng, lông mày thanh tú, nếu đứng bên cạnh Dương Chi Chi, nhìn cô ấy giống nữ chính thời học sinh hơn là cô.
Dương Chí tức giận: "Ai đổi kiểu tóc cho cô ta vậy?"
Trợ lý không biết tại sao, hỏi: "Có chuyện gì vậy Chi Chi?"
Dương Chi Chi tức không thở nổi, có chuyện gì vậy, đổi sang kiểu tóc giống học sinh, trông càng đẹp hơn cô!
Tại sao trước đây cô không cảm thấy trợ lý lại không có mắt nhìn như vậy?
Cô ngồi trên ghế, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy Tô Linh Nguyệt không vừa mắt, không biết cơn giận này đến từ đâu, hoảng loạn, cô duỗi tay lấy ly nước chanh trên bàn, trợ lý vừa định kêu: "Chi......"
Dương Chi Chi phun ra!
Cô đặt nước chanh xuống, đột nhiên nghĩ đến việc mình nhờ trợ lý chuẩn bị, cô thật sự tức giận, Dương Chi Chi vỗ đầu, đặt kịch bản xuống: "Không muốn đọc nữa."
Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy thì cô Dương, hợp đồng này......."
Dương Chi Chi vứt cho cô: "Lấy đi."
Tô Linh Nguyệt hít sâu, nói: "Được, với lại Quý tổng muốn mời cô ăn cơm."
Dương Chi Chi nói: "Nói với trợ lý của tôi."
Tô Linh Nguyệt chấp nhận tất cả sự nóng nảy đột ngột của cô, trái lại trợ lý cười làm lành, đứng bên cạnh Dương Chi Chi xoa dịu cô, thấy Tô Linh Nguyệt còn đang ngơ ngác, cô ấy lén lút xua tay, Tô Linh Nguyệt vừa định mở miệng, trợ lý vội vàng đẩy cô ra.
Quý Tri Ý đi đến trường quay, thấy Tô Linh Nguyệt đang bị trợ lý đuổi ra ngoài, Tô Linh Nguyệt đang mặc đồng phục học sinh, trên tay cô cầm một cái túi, buộc tóc đuôi ngựa, nét mặt thanh tú và xinh đẹp, nhìn từ bên cạnh, giống như một búp bê sứ. Quý Tri Ý đứng tại chỗ, mặc cho ánh sáng xung quanh lướt qua Tô Linh Nguyệt, thời gian tựa như bị đóng băng, trong mắt cô chỉ còn lại Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt khi còn là học sinh.
Mỗi lần đến thi đấu, cô đều cố ý đi ngang qua cửa phòng học đó. Có khi trong giờ học, Tô Linh Nguyệt ôm cằm nhìn bảng đen, ngón tay còn gõ nhịp trên má. Thỉnh thoảng là sau giờ học, Tô Linh Nguyệt được rất nhiều bạn học vây quanh, cô ngồi trong đám đông, vừa nói vừa cười.
Không bao giờ thiếu quà tặng và thư tình trên bàn của cô, mỗi lần đi thi, ngay cả để tài tám chuyện đều có một phần nói về cô.
"Tô Linh Nguyệt lớp cậu xinh quá à, vừa mới gặp cô ấy nè, giống như công chúa vậy đó. "
"Tô Linh Nguyệt lớp cậu có đang quen ai không, có người nói cuối tuần thấy bọn họ đi chơi cùng nhau."
"Tô Linh Nguyệt lớp bạn......"
Cô giống như người ngoài cuộc, xâu chuỗi lại một số dấu vết từ những lời này, ví dụ như tính cách của Tô Linh Nguyệt không tốt lắm, ví dụ như điểm số của cô không tệ, chẳng hạn như rất nhiều người tỏ tình với cô, cô nói rằng cô không có hứng thú yêu đương.
Không thể phủ nhận rằng khi nghe điều này, trong lòng cô rất vui.
Đó là loại niềm vui hèn mọn.
Sự hèn mọn khi mình không có được thì người khác cũng không có được.
Khi ấy, cô rất muốn làm quen với Tô Linh Nguyệt, cô muốn tình cờ gặp nhau ở góc hành lang, tình cờ gặp nhau ở trên cầu thang, nhưng xung quanh Tô Linh Nguyệt luôn có rất nhiều người, sự im lặng của cô giống như một quả cân, mỗi lần vô tình đi ngang qua, cảm xúc ẩn giấu trong lòng lại càng nặng hơn.
Cho đến khi trong lòng, trong đáy mắt cô tràn đầy đều là Tô Linh Nguyệt.
Ngay khi Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy Quý Tri Ý đang đứng bên cạnh vườn hoa, mặc dù cô không biết tại sao cô ấy lại đích thân đến đây, nhưng khi nhìn thấy sếp nào có chuyện không chào hỏi, cô đi về phía trước, đứng trước mặt Quý Tri Ý, và gọi: "Quý tổng."
Quý Tri Ý sực tỉnh, bắt gặp ánh mắt của cô, không khí oi bức và tiếng ve sầu ếch kêu ập đến, nhân viên của đội đạo cụ ở bên cạnh di chuyển đồ đạc và hét lên: "Cho qua, cho qua!"
Tô Linh Nguyệt quay đầu lại, Quý Tri Ý nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào hai bước, bên cạnh Tô Linh Nguyệt là vườn hoa, nhân viên phía sau vác đồ đạc đi ngang qua người cô, thân trên của cô nghiêng về phía trước, rất gần Quý Tri Ý, chóp mũi của Quý Tri Ý tràn ngập hương thơm trên người Tô Linh Nguyệt.
Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.
Mùi thơm này càng giống như đến xương cốt của Tô Linh Nguyệt, nhẹ nhàng mà quyến rũ.
Cô nắm chặt tay Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt nhìn thấy người phía sau đã đi qua, muốn đứng thẳng người, Quý Tri Ý nói: "Đừng nhúc nhích." "
Giọng điệu rất nghiêm túc.
Tô Linh Nguyệt không để ý nói: "Sao vậy?"
Quý Tri Ý nói: "Đừng giẫm lên con ếch......"
Tô Linh Nguyệt sững sốt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô bật người treo trên người Quý Tri Ý!
--------------------
Tô Linh Nguyệt: Mắc cười, tôi không sợ trời không sợ đất.
Quý Tri Ý: Ếch.
Tô Linh Nguyệt:......
***
Edit: Yuu