Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 15: Nấu Ăn



Tô Linh Nguyệt trời sinh đã sợ những thứ này, mấy thứ nhảy nhảy bò bò trên mặt đất, cô phải tránh xa ba mét, đây cũng là một trong những lý do cô không thích ra ngoài vào mùa hè, khi nghe nói có ếch, cô không thể quan tâm nhiều như vậy, cả người dính lấy Quý Tri Ý, thiếu điều ôm lấy trực tiếp treo trên người cô, vẻ bình tĩnh ngày thường tan vỡ, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Ở đâu vậy?"

Quý Tri Ý nói: "Phía sau chân cô."

Tô Linh Nguyệt muốn khóc: "Còn ở đó không?"

Có một tiếng ộp ộp trong không gian, cũng không biết là ở trong bụi cỏ hay phía sau, cơ thể cô cứng đờ, nghe Quý Tri Ý nói: "Nó vẫn ở đó, có muốn xem không?"

"Không, không cần." Tô Linh Nguyệt cố gắng bình tĩnh, hít sâu, sau vài giây muốn quay đầu lại, Quý Tri Ý thờ ơ nói: "Nhảy lên kìa."

Cô quay đầu lại nhanh chóng dựa sát vào cơ thể của Quý Tri Ý, khuôn mặt cũng sắp vùi vào trong lòng ngực cô ấy.

Một mùi thơm nhàn nhạt đọng lại trên chóp mũi Quý Tri Ý, cúi đầu xuống là chiếc cổ mảnh khảnh, làn da trắng như ngọc, ánh đèn tuy không quá sáng, mặc dù có người nhìn về phía này, nhưng nhân viên đội đạo cụ bận rộn xung quanh bên cạnh hai người nên không thu hút nhiều sự chú ý.

Tô Linh Nguyệt không kìm được, muốn đẩy Quý Tri Ý tiến lên hai bước.

Quý Tri Ý không nhúc nhích.

Cô gọi: "Tổng giám đốc?"

Có vẻ khó hiểu nên ngước mắt lên nhìn Quý Tri Ý, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, khuôn mặt trắng nõn không biết có phải bị dọa sợ hay không mà càng trắng bệch, đôi môi mỏng khẽ mở, khoảng cách quá gần, Quý Tri Ý nghe thấy nhịp tim mình đập dữ dội, cô tỉnh táo lại, cơ thể lùi lại hai bước, Tô Linh Nguyệt cũng bước hai bước tới cạnh cô.

Sau khi hai người rời khỏi vườn hoa, Tô Linh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói: "Tôi đi thay quần áo."

"Đừng." Sau khi Quý Tri Ý nói xong, Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu.

Quý Tri Ý nói: "Đừng lãng phí thời gian, ngày mai tôi sẽ bảo người đem quần áo về."

Tô Linh Nguyệt nóng lòng muốn rời đi, lúc này cô cũng không phản đối, đi theo Quý Tri Ý ra ngoài, chỉ nhẹ nhõm khi ra đến con đường bằng phẳng, cô nhẹ nhàng thở ra, khôi phục biểu cảm bình tĩnh.

Quý Tri Ý đi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn, giữa hai người cách nhau một sải tay nhỏ, bàn tay đặt bên hông cô cũng siết chặt.

Cuối cùng vẫn không kéo Tô Linh Nguyệt.

Đến cổng, Quý Tri Ý hỏi: "Đưa hợp đồng cho cô ấy chưa?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Đưa rồi, cô ấy trả lại cho tôi." Nhưng vì hôm nay cô ấy chịu gặp mình, điều đó cho thấy Dương Chi Chi cũng có hứng thú với lần hợp tác này, buổi chiều cô đã hỏi thăm rồi, có bốn năm công ty muốn mời cô ấy làm đại diện, nhưng đến nay vẫn chưa gặp được, hôm nay cô đã gặp, điều đó có nghĩa là có thể xoay chuyển.

Cô rất tự tin: "Lần sau nhất định có thể."

Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Cô chắc chắn không?"

Tô Linh Nguyệt nói dứt khoát: "Không có."

Quý Tri Ý:......

Tô Linh Nguyệt nói: "Nhưng tôi sẽ cố gắng tranh thủ."

Thái độ rất đáng khen ngợi, Quý Tri Ý nghiêng đầu, ho nhẹ và nói: "Lên xe đi."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi đi lấy hành lý."

Nói rồi, cô đi tìm chú bảo vệ gác cổng, Quý Tri Ý quan sát phía sau cô.

Tô Linh Nguyệt mặc đồng phục học sinh cột tóc đuôi ngựa, bóng lưng thon thả, ánh đèn đường in bóng cô, điều này khiến cho Quý Tri Ý vô thức nghĩ về quá khứ, tối thứ bảy, trường trung học Số 1 tan học sớm hơn trường Số 2, cô sẽ không trực tiếp về nhà, mà đạp xe đến cửa trường Số 2, lặng lẽ quan sát, một tiếng đồng hồ.

Thường thì một tiếng sau, Tô Linh Nguyệt sẽ được rất nhiều bạn bè vây quanh đi ra, lên xe và rời khỏi trường số 2.

Lần nào cô cũng đứng dưới gốc cây lặng lẽ nhìn, nhìn cô ấy nói chuyện và cười đùa với các bạn cùng lớp, nhìn dáng người cao gầy của cô bị ánh đèn đường kéo dài, giống như bây giờ.

Tô Linh Nguyệt xách hành lý trở về chỗ Quý Tri Ý, mở cốp xe, cất vali vào, cuối cùng mở cửa xe ngồi vào, Quý Tri Ý dừng lại một chút, ngồi vào ghế phụ, Tô Linh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn cô, còn tưởng rằng Quý Tri Ý sẽ ngồi ở phía sau.

Cô không nói gì, thắt dây an toàn, đèn trong xe bật sáng, chiếu lên sườn mặt của Tô Linh Nguyệt, điềm tĩnh và xinh đẹp.

Quý Tri Ý nói: "Đi siêu thị trước."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Quý tổng muốn mua đồ?"

Cô không nhận ra rằng mình có rất nhiều vấn đề.

Quý Tri Ý cúi đầu: "Mua chút đồ ăn."

Tô Linh Nguyệt nhìn cô khi nghe thấy điều này, nhịn vài giây rồi nói: "Tôi sẽ không làm."

Quý Tri Ý cúi đầu xem điện thoại hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô và nói: "Tôi làm."

Ò...

Tô Linh Nguyệt không nói gì nữa.

Xe chạy về phía chung cư, khi đến đèn giao thông, Tô Linh Nguyệt mới nhớ ra: "Quý tổng, đi siêu thị nào?"

Quý Tri Ý tiện tay nhấp vào điều hướng trên màn hình, một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên, phát tình trạng giao thông theo thời gian thực, Tô Linh Nguyệt đi theo chỉ dẫn đến siêu thị, đỗ xe xong, cô xuống xe cùng Quý Tri Ý, hai người cùng nhau vào siêu thị.

Thứ không thể thiếu nhất trong siêu thị hằng ngày chính là con người, đặc biệt là vào khung giờ này, mọi người đang đi mua đồ ăn về nhà, Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt bước vào, không còn xe đẩy nào, có một giỏ màu đỏ có thể kéo, Tô Linh Nguyệt kéo một cái, không biết Quý Tri Ý muốn mua gì nên dứt khoát im lặng.

Quý Tri Ý đi theo đám đông đến khu rau quả, người đông đến mức Tô Linh Nguyệt phải đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng Quý Tri Ý dừng lại để mua rau, đặt vào giỏ của cô và hỏi: "Cô muốn ăn gì?"

Tô Linh Nguyệt nghĩ thầm, còn rất nhân đạo, trả thù mình mà vẫn quan tâm đến sở thích của mình.

Có điều ăn không no không làm việc được, buổi tối có rất nhiều sách đang chờ dọn dẹp, cô chọn một vài món đồ ăn mà cô thường thích ăn, Quý Tri Ý đặt chúng vào giỏ, Tô Linh Nguyệt tiếp tục đi theo cô về phía trước, xung quanh cô nhiều nhất là gia đình ba người đến mua đồ ăn, cha mẹ bế con cái, và cũng có những đám bạn thân tan tầm nắm tay đi với nhau, điều này khiến quan hệ của cô và Quý Tri Ý dường như gần gũi hơn.

Cô vô thức lùi lại, tạo khoảng cách với Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý quay đầu lại nhìn thấy động tác của cô, xị mặt, biểu cảm lạnh lùng.

Hai người không mua nhiều, Quý Tri Ý đưa thẻ cho Tô Linh Nguyệt, đứng trước băng chuyền chờ lấy đồ ăn, Tô Linh Nguyệt liếc nhìn cô khi đang tính tiền, Quý Tri Ý đang cầm bao bỏ thức ăn vào, cụp mắt, cả người toát lên cảm giác sắc bén gọn gàng, nhất là khi cô mặc một bộ vest chuyên nghiệp, sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn chính là nhân tài nơi làm việc.

Khá nhiều người nhìn về phía bên này.

"Cô có muốn quẹt thẻ không?", nhân viên thu ngân hỏi, Tô Linh Nguyệt phản ứng lại, đưa thẻ cho thu ngân, thu ngân nói: "Vui lòng nhập mật khẩu."

Mật khẩu là gì?

Tô Linh Nguyệt hơi khựng lại.

Cô nhìn Quý Tri Ý, thấy cô vẫn đang cúi đầu cất đồ, những người phía sau đẩy xe tới bắt đầu hối thúc, cô đưa tay ra kéo tay áo của Quý Tri Ý, Quý Tri Ý nhìn xuống những ngón tay mảnh khảnh của cô, Tô Linh Nguyệt lại kéo một lần.

Cô quay đầu lại.

Tô Linh Nguyệt thì thầm: "Mật khẩu."

Quý Tri Ý vừa định nói, nhưng thấy nhiều người như vậy, cô đến gần dựa vào Tô Linh Nguyệt để nhập mật khẩu.

Tô Linh Nguyệt bị người phía sau đẩy tới, không thể giữ khoảng cách với cô, khi cúi đầu nhìn xuống cô thấy sườn mặt và đường cổ của Quý Tri Ý, được quấn trong khăn lụa, tỏa ra mùi thơm mát lạnh, đường cong xương quai hàm thon gọn sắc nét, Quý Tri Ý nhập xong Tô Linh Nguyệt đứng chờ hóa đơn, sau đó thấy Quý Tri Ý đã cầm túi đứng một bên chờ, cô vội vàng bước tới, đưa thẻ cho Quý Tri Ý rồi lấy chiếc túi từ tay cô.

Quý Tri Ý không nói gì, cất thẻ vào túi xách, cùng Tô Linh Nguyệt đi ra khỏi siêu thị.

Về đến nhà Quý Tri Ý đi vào bếp, cô cởi áo khoác và khăn choàng ra, cúc áo trên cổ áo sơ mi vẫn mở như thường lệ, có khăn lụa ngăn lại không nhìn thấy gì, và khi không có khăn để lộ xương quai xanh trắng mịn, cô không để ý chút nào, khuôn mặt nghiêm túc làm tăng thêm cảm giác cấm dục cho hình tượng vốn dĩ kiều diễm.

Nó khiến người ta càng có dục vọng muốn nhìn trộm hơn là khi cài kỹ.

Tô Linh Nguyệt dời tầm mắt, vừa muốn nói dọn dẹp phòng sách, Quý Tri Ý nói: "Vào rửa rau đi."

Được rồi.

Cô sắn tay áo đi vào phòng bếp, nhìn điệu bộ của Quý Tri Ý có vẻ cô thực sự biết nấu ăn, thật ra Tô Linh Nguyệt cũng biết, vo gạo và xào khoai tây sợi, miễn cưỡng cũng coi như biết làm, nhưng so với Quý Tri Ý thì dường như vẫn chưa đạt.

Dù sao cũng không cần cô xào rau.

Rửa rau có gì khó khăn đâu, Tô Linh Nguyệt phân loại rau, lấy đĩa từ tủ khử trùng ra, rửa sạch từng món rồi đặt lên đĩa, Quý Tri Ý đang cắt rau, động tác rất nhanh, cắt xong và nói với Tô Linh Nguyệt: "Đĩa."

Cô sực tỉnh, đưa cho Quý Tri Ý một cái.

Xung quanh yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh bận rộn của Quý Tri Ý, một lúc sau mùi thơm của cơm lan tỏa trong không khí, vốn dĩ Tô Linh Nguyệt không đói, nhưng ngửi thấy mùi này bụng liền cồn cào, cô lùi về sau nửa bước, vì sợ Quý Tri Ý nghe thấy.

Quý Tri Ý nhìn thấy động tác của cô, nói: "Ra ngoài đi."

Tô Linh Nguyệt cũng nhìn ra cô không thể giúp được gì, vì vậy cô bước ra ngoài, nhưng lại không yên tâm, quay đầu lại, giọng nói của Quý Tri Ý lạnh lùng: "Tôi sẽ không bỏ độc."

Ha.

Cô mỉm cười và rời khỏi bếp.

Nhìn thấy quần áo của Quý Tri Ý trên ghế sofa, cô phủi phủi rồi treo lên kệ, nghĩ rằng vẫn chưa ăn, vì vậy cô đến phòng sách để dọn dẹp trước, khi đi qua phòng thay đồ, cô nhìn vào và nghĩ đến dãy giày cao gót của Quý Tri Ý.

Bản chất của con người là thích những thứ đẹp đẽ.

Đặc biệt là những thứ đẹp đẽ sau khi nhìn thoáng qua, Tô Linh Nguyệt vô thức mở cửa, đi vào trong, đứng trước tủ kính trưng bày, bật đèn, mỗi đôi giày bên trong đều phản chiếu ánh sáng, lộng lẫy rất đẹp.

Cô đứng yên, như thể đang đứng dưới ánh trăng, bị sốc bởi tác động thị giác, không ngạc nhiên gì khi rất nhiều người muốn trả giá cao cho bộ sưu tập này.

Nếu như cô nhìn thấy nó.

Cô sợ cô cũng sẽ không tiếc giá nào để mua nó.

Nhưng series này của Quý Tri Ý không phải để bán, chỉ để triển lãm, Tô Linh Nguyệt đã kiểm tra thông tin trong hai ngày qua, phát hiện lần đầu tiên triển lãm là ở nước ngoài, lúc đó Tô Linh Nguyệt không nghe hay biết gì những chuyện bên ngoài, vậy nên cô không biết gì cả.

Vào thời điểm đó, cũng đã phỏng vấn Quý Tri Ý về nguồn cảm hứng cho series này, nhưng bây giờ có rất nhiều chi tiết trong cuộc phỏng vấn bị thiếu, cô cũng không xem được hoàn chỉnh.

Đang suy nghĩ lung tung, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngoài cửa, Tô Linh Nguyệt bước ra ngoài, một âm thanh phát ra từ túi trên bàn trà, đó là di động của Quý Tri Ý, cô nhìn vào phòng bếp với máy hút mùi đang bật, đoán rằng Quý Tri Ý không nghe thấy, nên đành phải lấy điện thoại đi vào bếp và đưa điện thoại cho Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý nhìn thông báo cuộc gọi, đó là mẹ cô.

Cô cầm lấy điện thoại rồi bước ra ngoài.

Giọng nói của mẹ cô không to: "Tri Ý à, con tan làm chưa?"

Cô nói: "Rồi mẹ."

Mẹ cô hỏi: "Con đang làm gì vậy, con đang ăn à?"

Quý Tri Ý nói: "Sắp ăn."

"Ăn đúng giờ, đừng để cơ thể kiệt sức." Tính tình mẹ cô vẫn giản dị: "Đúng rồi, em gái con ra nước ngoài, đến......"

"Ra nước ngoài?" Giọng nói của Quý Tri Ý to hơn một chút: "Sao không bàn bạc với con?"

Mẹ cô nói: "Không phải con bận sao, con bé luôn muốn ra nước ngoài, mẹ nuôi của con nói qua đó bà ấy có thể chăm sóc, vậy nên mẹ đã gửi nó qua đó."

Cơ thể Quý Tri Ý căng cứng, hiển nhiên là không hài lòng, cô quay lưng về phía Tô Linh Nguyệt, chốc lát mới nói: "Con biết rồi."

Mẹ cô nói một cách khô khan: "Vậy con ăn đi, nghe lời mẹ nuôi con."

Quý Tri Ý nói: "Con biết rồi."

Cô cúp điện thoại ném điện thoại lên bàn ăn, Tô Linh Nguyệt đứng sau lưng cô nhìn thấy, Quý Tri Ý không nói gì vào bếp, một lúc sau, mùi rau cháy thoang thoảng xung quanh, cô tắt lửa và bình tĩnh đổ rau vào thùng rác.

Lúc rời khỏi phòng bếp, rác đã được dọn đi hết, không thể nhìn ra sai sót mà cô vừa gây ra, Tô Linh Nguyệt đứng trong phòng ăn, đột nhiên chuông cửa vang lên, cô đứng gần, đi tới cửa nhìn vào mắt mèo, là Trương Nhàn.

Tô Linh Nguyệt mở cửa.

Trương Nhàn cầm theo một keg bia tươi, cười vui vẻ: "Ding dong deng! Khách quý của cậu không mời mà..."

Tiếng nói dừng lại.

Quý Tri Ý ló đầu ra khỏi phòng ăn, Trương Nhàn chớp chớp mắt, nhìn Tô Linh Nguyệt, rồi nhìn Quý Tri Ý.

Tô Linh Nguyệt liếc nhìn Trương Nhàn, sau đó nhìn Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý nhìn Trương Nhàn.

Máy điều hòa ở cửa thổi gió mát.

Trương Nhàn cảm thấy thật lạnh lẽo.

--------------------

Tô Linh Nguyệt: Ngoại trừ nấu ăn, cô còn có thể làm gì nữa?

Quý Tri Ý: làm em.

Tô Linh Nguyệt:......

***

Edit: Yuu