Trương Nhàn nghe thấy lời khen của Tô Linh Nguyệt, im lặng làm một ly, Quý Tri Ý dùng khăn giấy che miệng, ngồi thẳng người, hắng giọng, Tô Linh Nguyệt rót cho cô thêm một ly nữa, Trương Nhàn sợ cô sẽ nói ra điều gì đó gây sốc nữa, vội vàng nâng ly: "Cạn!"
Cô cụng ly đến gần ngay trước mặt, Tô Linh Nguyệt cùng cô cụng ly, Quý Tri Ý trừng mắt nhìn Trương Nhàn, nhấp một ngụm.
Trương Nhàn muốn khóc.
Không muốn sống nữa.
Như vậy mà là khen người ta sao?
Nếu không có ánh mắt trong veo của Tô Linh Nguyệt, còn thật sự không có kinh nghiệm khen người khác, cô tự hỏi liệu Tô Linh Nguyệt có phải là kẻ lập dị hay không!
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời khen kiểu như vậy.
Đột nhiên lại muốn cười.
Tô Linh Nguyệt lặng lẽ uống bia, ăn cơm, không biết cô đói bụng hay là đồ ăn Quý Tri Ý nấu quá ngon miệng, uống thêm một bình, hầu hết các món ăn đều đã ăn hết. Trương Nhàn bỏ ly xuống, đang chuẩn bị đi xới cơm, mà cô thật sự ăn không nổi nữa, Quý Tri Ý cũng nói: "Tôi no rồi."
Trương Nhàn không biết có nên xới chén cơm này hay không.
Cuối cùng, cô ấy nói: "Quên đi, tôi không ăn nữa đang giảm cân."
Quý Tri Ý:......
Tô Linh Nguyệt:......
Hai người bọn họ nhìn cô, trên bàn chỗ cô là nhiều xương nhất!
Sau bữa ăn, Tô Linh Nguyệt tự giác đứng dậy dọn dẹp bát đĩa và đũa, Trương Nhàn giúp đỡ, hai người tán gẫu từ phòng bếp đến phòng ăn, Quý Tri Ý quay đầu lại thì thấy họ đang rửa chén trong bếp.
Thật chướng mắt.
Cô tiện tay bật TV lên, đang phát sóng một chương trình tạp kỹ về hẹn hò, Trương Nhàn ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng động, hỏi Tô Linh Nguyệt: "Vậy buổi tối cô có về không?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi nghỉ trong phòng dành cho khách."
"Cuộc sống thật vất vả mà.", Trương Nhàn nói.
Cô an ủi Tô Linh Nguyệt: "Có lẽ chỉ có đoạn thời gian này thôi, cứ để cô ấy nguôi giận là ổn thôi."
Tô Linh Nguyệt cúi đầu rửa tay: "Ừm."
Giọng nói thật nhẹ nhàng.
Trương Nhàn nhịn không được nói thêm: "Đúng rồi, cô ở đây thì nhớ cẩn thận nha, cô ấy không thích người khác vào phòng mình đâu."
Chuyện này thì Tô Linh Nguyệt hiểu được.
Cô gật đầu.
Trương Nhàn nói: "Bên cạnh phòng thay đồ còn có một phòng làm việc, cô cũng đừng vào đó."
"Phòng làm việc?" Sau đó cô nghĩ đến cánh cửa bị khóa bên cạnh phòng thay đồ, Trương Nhàn thì thầm: "Lần trước, có một dì quét dọn quên nên đi vào dọn dẹp giúp cô ấy, bị đuổi việc ngay khi vừa ra ngoài đó."
Với lại cực kỳ tức giận.
Lúc đó cô có mặt tại hiện trường, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Quý Tri Ý tức giận như vậy, bây giờ nhớ tới cô còn có chút sợ hãi: "Dù sao thì cô cũng nên chú ý chút nha."
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Trương Nhàn hài lòng, trở lại phòng khách, thấy Quý Tri Ý đang xem chương trình hẹn hò nên hỏi: "Lần trước mẹ cậu bảo cậu đi xem mắt, sao rồi?"
Quý Tri Ý quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động, Tô Linh Nguyệt đang lau tay, động tác tỉ mỉ, mặt hơi đỏ sau khi uống, tửu lượng khá tốt, cô nói: "Không đi."
"Mẹ cậu không tức giận à?" Quý Tri Ý lắc đầu, Trương Nhàn từng gặp mẹ cô hai lần, có lẽ vì bà cảm thấy thẹn với Quý Tri Ý, nên bà cũng không ràng buộc cô nhiều.
Trương Nhàn nói: "Hay thật, mẹ tôi mà cũng ý thức được như này cũng tốt."
Quý Tri Ý nghiêng đầu, nhưng không nhìn cô.
Tô Linh Nguyệt lau khô tay, cuối cùng đi tới phòng sách.
Trương Nhàn vẫn nói: "À phải rồi, tôi định thay đổi phòng thiết kế thành hai nhóm, sắp xếp lại, ngoài ra gần đây tôi đã tìm được một người thiết kế, rất có cảm hứng sáng tác, tôi muốn đào cô ấy về đây."
Quý Tri Ý nói: "Mấy chuyện này cậu tự quyết định đi."
"Được rồi." Trương Nhàn nói: "Công ty có cần thay đổi nội quy và quy định không?"
Quý Tri Ý nói: "Dựa theo Ý Lâm mà làm."
Trương Nhàn nói: "Không biết liệu họ có thể quen được không."
Quý Tri Ý không quan tâm lắm, cô liếc nhìn cửa phòng sách, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa gỗ vững chắc của phòng sách từ góc độ này, cô đứng dậy, ngồi trên ghế dài, có thể nhìn thấy bên trong.
Tô Linh Nguyệt đang khởi động.
Dọn sách thôi cũng phải khởi động.
Ánh mắt Quý Tri Ý tràn ngập sự thích thú.
Cô nghĩ đến đại hội thể thao của năm nhất, không ai muốn tham gia, không còn lựa chọn nào khác giáo viên hướng dẫn đành phải sắp xếp bằng cách bốc thăm, ngoại trừ những người thực sự không thể tham gia, những người khác đều không thể chạy trốn, Tô Linh Nguyệt vốn muốn xin nghỉ, nhưng không được cho phép, cô phồng má ngồi ở phía sau, muốn đợi những người khác lấy hết, thế nào cũng không tới lượt cô.
Nhưng lại phản tác dụng.
Cô bốc được cuộc đua tiếp sức.
Chạy tiếp sức 400 mét.
Đã bốc thăm được nó, thì cô bắt đầu tập luyện chăm chỉ, bóng dáng ngày thường không thể nhìn thấy trên sân thể dục tầm thường mấy hôm nay lại tập chạy cho đến khi đèn trong sân tắt hết. Cô ở phía sau Tô Linh Nguyệt, nhìn cô đi cùng bạn bè, thỉnh thoảng tăng tốc, lướt qua bên cạnh Tô Linh Nguyệt.
Luôn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Nhưng Tô Linh Nguyệt.
Chưa bao giờ ngẩng đầu, chưa bao giờ liếc nhìn cô một lần.
Cũng không phải là không nhìn thấy cô.
Buổi tối trước đại hội thể thao của trường, Tô Linh Nguyệt và bạn bè chạy bộ tập luyện, gần về cuối bạn cô rời đi trước, cô còn chưa bước ra khỏi sân tập đã có ba bạn học liên tiếp hỏi thông tin liên lạc hoặc rủ cô đi chơi. Lúc ấy cô vừa mới tập thể dục xong, mang theo áo khoác chuẩn bị trở về, nhìn thấy cô ấy từ xa, xung quanh còn có hai người bạn nam, tới gần nghe thấy bạn học nam hỏi: "Bạn ơi, ngày mai bạn có rảnh không?"
Tô Linh Nguyệt thẳng thắn: "Không rảnh."
Bạn học nam xấu hổ: "Vậy, vậy ngày mốt......."
"Ngày mốt cũng không rảnh, ngày kia càng không rảnh, miễn là bạn hẹn, đều không rảnh." Miệng lưỡi Tô Linh Nguyệt bén như dao, khuôn mặt xinh đẹp hờ hững vô tình, mặt bạn học nam đỏ bừng, cúi đầu rời đi.
Chưa đi được mấy bước, lại có người đi tới.
Tô Linh Nguyệt nhìn trái nhìn phải, sau đó bước nhanh về phía cô, cô sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch, ánh đèn vàng sẫm trên sân tập kéo dài chiếc bóng Tô Linh Nguyệt, mãi đến khi cô bước đến trước mặt mình, vùi đầu, chui vào áo khoác của cô, nói: "Bạn học, giúp mình một việc, chúng ta cùng nhau về ký túc xá nha."
Che kín toàn bộ khuôn mặt, vùi vào trong áo khoác và kề sát vào da cánh tay cô, rõ ràng vừa mới tập thể dục, nhưng làn da trên mặt lại mát mẻ, mịn màng và tinh tế, cọ xát vào cánh tay cô, khiến cô cảm thấy bên trong cánh tay mình như đang bốc cháy, cảm giác như bỏng rát.
Tô Linh Nguyệt ngạc nhiên khi thấy cô vẫn chưa rời đi: "Bạn gì ơi?"
Cô sực tỉnh, đột nhiên không biết nên bước chân nào trước, Tô Linh Nguyệt kéo quần áo cô về phía trước, cô đi theo đến ký túc xá.
Khi đến cửa, Tô Linh Nguyệt cởi áo khoác ra, mỉm cười: "Cảm ơn nha!"
Quay đầu.
Đi mất.
Quý Tri Ý cầm chiếc áo khoác trong tay, nhìn bóng lưng cô bước vào ký túc xá.
Cô không hề hay biết, ký túc xá của mình ở bên cạnh cô.
Cũng không biết, hai người học cùng lớp.
Cô kêu chính là, bạn học.
Bạn học, bất cứ nơi nào cũng có thể gọi.
Quý Tri Ý mím môi cúi đầu, cô đứng dậy đi đến tủ rượu, lấy rượu vang đỏ từ trong đó, Trương Nhàn ở phía sau hỏi: "Đây là chai lần trước mang về từ Pháp à?"
Cô không ngẩng đầu lên: "Ừm."
Trương Nhàn nói: "Lấy cho tôi một ly nữa."
Quý Tri Ý lấy một ly cho cô, Trương Nhàn lấy một ly khác, rót nửa ly, đi đến phòng sách, Quý Tri Ý quay đầu sang, thấy cô gọi Tô Linh Nguyệt ra, nói: "Rượu ngon, cùng nếm thử nè."
Tô Linh Nguyệt liếc nhìn Quý Tri Ý, cầm ly lên, nhấp một ngụm.
Trương Nhàn hỏi: "Thế nào?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Hương vị rất ngon."
Trương Nhàn nói: "Đương nhiên, bộ sưu tập độc nhất của Quý tổng đó, chúng ta thật may mắn được uống ké."
Tô Linh Nguyệt lại uống thêm một ngụm.
Quý Tri Ý thấy cô thích uống, đặt cả chai lên bàn trà, ngồi trên ghế sofa, xem chương trình tạp kỹ trên TV đang cười đùa ầm ĩ, uống một ly, Trương Nhàn nhanh chóng rót rượu tiếp cho hai người họ, và nói: "Về đây thật thoải mái mà."
Tô Linh Nguyệt yên lặng khẽ nhấp một ngụm.
Rượu này uống thật dễ chịu.
Cô nheo mắt.
Rất thoải mái.
Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô.
Kết thúc một tập của chương trình tạp kỹ, Trương Nhàn nhìn thời gian, ngạc nhiên: "Trễ quá! Tôi phải về rồi."
Căn nhà cô đang sống chỉ cách đây mấy bước chân, thật sự cũng không xa lắm, lúc Trương Nhàn đứng dậy, Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi đi với cô, phải vứt rác nhà bếp."
Trương Nhàn nói: "Được chứ."
Quý Tri Ý cũng đứng dậy.
Trương Nhàn và Tô Linh Nguyệt nhìn cô, Quý Tri Ý nói: "Ăn no ra ngoài đi dạo."
Tô Linh Nguyệt rất muốn nói, vậy cô đem rác ra ngoài luôn đi.
Cô kìm lại.
Khi ba người cùng nhau đi ra ngoài, trong tay Tô Linh Nguyệt mang theo một túi rác, vốn là Trương Nhàn muốn vứt rác giúp cô, nhưng thể hiện nhiều thêm chút là chuyện tốt, có lẽ Quý Tri Ý sẽ mềm lòng và bỏ qua cho Tô Linh Nguyệt.
Cho nên cô mới không nói gì.
Khu bỏ rác ở phía đông, cổng ở phía tây, không cùng đường, Trương Nhàn đứng dưới đèn đường vẫy tay với bọn họ, Tô Linh Nguyệt thật sự hy vọng Quý Tri Ý đi cùng Trương Nhàn ra ngoài, nhưng rõ ràng.
Quý Tri Ý không nghe thấy tiếng lòng của cô, đi theo cô về phía tây.
Khu căn họ nói rộng cũng không rộng, nói nhỏ cũng không nhỏ lắm, đi mấy bước là có thể thấy người. Hai người đàn ông vừa tan làm, mang theo cặp máy tính, khi đi ngang qua bên cạnh Tô Linh Nguyệt thì quay đầu nhìn vài lần. Tô Linh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước với gương mặt không có biểu cảm gì, Quý Tri Ý đi bên cạnh cô, bước chân thong thả.
Người đàn ông đi ngang qua được vài bước rồi quay đầu lại.
Đứng trước mặt Tô Linh Nguyệt, hỏi: "Xin chào, cô cũng sống trong khu này sao?"
Câu bắt chuyện thật tệ.
Tô Linh Nguyệt nói: "Không ở đây."
Người đàn ông nhìn đống rác sinh hoạt cô đang cầm, ngoài miệng nói không sống ở đây, anh ta hiểu được, mỉm cười xin lỗi rồi cùng bạn rời đi, Quý Tri Ý không nhịn được nói: "Trợ lý Tô thật sự rất thu hút."
Tô Linh Nguyệt nói: "Đó là bởi vì anh ta không quen biết tôi."
Quý Tri Ý nói: "Ý là nếu quen biết cô, sẽ không thích cô sao?"
"Đúng vậy." Tô Linh Nguyệt cười khẽ, giọng điệu thờ ơ: "Tôi có gì đáng để thích đâu."
Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô, gương mặt Tô Linh Nguyệt bình tĩnh, không hề cảm thấy câu này có gì không đúng, dường như từ tận đáy lòng cô cảm thấy mình không xứng đáng được yêu thích. Tâm trạng chua xót ban đầu của Quý Tri Ý bị bao phủ bởi sự đau lòng, cô thì thầm: "Còn cô thì sao? Cô đã từng thích người khác chưa?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Chưa từng."
Một giọng điệu thoải mái và chắc chắn: "Tôi sẽ không thích người khác, nên tôi cũng không muốn người khác thích mình."
Quý Tri Ý mím môi, cuối cùng nhận lấy túi rác từ tay Tô Linh Nguyệt.
Hai tay Tô Linh Nguyệt trống rỗng, Quý Tri Ý đứng cạnh trạm rác để phân loại.
Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì trông cô cũng không giống người sẽ làm việc này.
Cô bước từng bước về phía trước.
Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh xào xạc xào xạc.
Tô Linh Nguyệt dừng lại, trong khóe mắt thấy bụi cỏ đen nhánh lay động.
Theo bản năng nghĩ đến con ếch mà Quý Tri Ý nói vào buổi tối.
Cô và Quý Tri Ý vừa vứt rác xong bốn mắt nhìn nhau, Quý Tri Ý cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, bụi cỏ lại chuyển động, cô nhìn Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt.
Nhìn cô làm gì? Không phải Quý Tri Ý muốn ném cô vào cho ếch ăn đó chứ?!
Nghĩ đến đây, cô quay đầu rời đi, một bóng đen từ bên trong bụi cỏ chui ra, cọ vào mắt cá chân cô, cô giật mình nhảy dựng lên, Quý Tri Ý đi đến bên cạnh cô, giữ chặt cô, Tô Linh Nguyệt thuận thế vùi vào lòng cô.
Quý Tri Ý nghiêng đầu.
Mắt to trừng mắt nhỏ với bé mèo hoang đang ngồi xổm trên mặt đất.
--------------------
Tô Linh Nguyệt: Yeah! Sắp có mèo.
Quý Tri Ý: Không phải vẫn luôn có à?
***