Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 16: Nhậu



Trương Nhàn ngồi ở phòng khách, Tô Linh Nguyệt mặc đồng phục học sinh ngồi bên cạnh cô, Quý Tri Ý thì bận rộn trong bếp, cô cảm thấy rất lúng túng, không nhịn được quá ba giây thì hỏi Tô Linh Nguyệt: "Sao cô lại đến đây?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng bảo tôi sửa lại phòng sách."

Trương Nhàn nghẹn lời.

Sau một lúc lâu.

Cô nói: "Vất vả rồi."

Sắc mặt Tô Linh Nguyệt bình tĩnh, nhưng mông Trương Nhàn như có gai, không thể ngồi yên, còn rất nhiều câu hỏi, vì vậy cô lại hỏi: "Sao cô lại mặc bộ đồ này?"

Chơi cosplay?

Chẳng lẽ là do Tô Linh Nguyệt bắt nạt Quý Tri Ý khi còn đi học, cho nên mặc như thế này có khoái cảm trả thù hơn?

Cô chưa bao giờ làm loại chuyện như này, thực sự không biết cảm giác như thế nào.

Tô Linh Nguyệt nói: "Buổi tối cô Dương kêu tôi qua tập diễn thoại, bảo tôi thay đồ."

Dương Chi Chi bắt thay đồ à.

Cũng không phải là một người dễ đối phó.

Trương Nhàn biết mình không nên quan tâm đến chuyện của Tô Linh Nguyệt, dù sao Quý Tri Ý cũng chán ghét, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp thích mắt này, thế nào cũng muốn dính lấy, để đè nén suy nghĩ này, cô vụt đứng dậy nói: "Tôi vào bếp xem thử."

Quý Tri Ý vẫn đang bận rộn với món súp, món ăn cuối cùng, nước trong nồi đang sôi, cô đang suy nghĩ về những gì mẹ mình vừa nói.

Phía sau có tiếng sột soạt, cô quay đầu lại nhìn Trương Nhàn vừa đi vào.

Trương Nhàn mỉm cười: "Cần giúp gì không?"

Quý Tri Ý nói: "Không cần."

Trương Nhàn cũng không để ý, ở nước ngoài Quý Tri Ý thích tự nấu ăn, mỗi sáng cô sẽ ăn bánh mì và sữa chán thì đến nhà ăn, chỉ có Quý Tri Ý tự nấu ba bữa, tất nhiên cũng sẽ ăn bên ngoài, nhưng rất hiếm khi có cơ hội, vì vậy cô không ngạc nhiên khi thấy Quý Tri Ý nấu ăn ở nhà.

Không ngờ đến chính là, Tô Linh Nguyệt ở đây, cô cũng tự mình nấu ăn.

Nấu cho người từng bắt nạt mình ăn.

Không phải nói ghét sao?

Hay là nói, đây cũng là một loại tra tấn?

Trương Nhàn càng nghĩ càng khó hiểu, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, Quý Tri Ý nêm gia vị rồi hỏi: "Sao lại đến đây?"

Cô khôi phục bình thường và nói, "Tôi muốn ăn mừng bữa tối đầu tiên sau khi hạ cánh với cậu chứ sao."

Quý Tri Ý cúi đầu: "Đến đúng lúc thật."

Trương Nhàn cười gượng: "Có đâu, tôi đâu có biết cậu có khách..." Tô Linh Nguyệt nhìn như khách, nhưng lại không giống, cô hỏi Quý Tri Ý: "Không phải cậu thật sự muốn trả thù cô ấy đấy chứ?"

Quý Tri Ý không ngẩng đầu lên: "Không được à?"

"Được!" Trương Nhàn nói: "Tất nhiên là được."

Chỉ là.

Cô ngập ngừng nói, "Nhưng cũng đâu phải vì cô ấy mà cậu bỏ học đại học."

Bàn tay bận rộn của Quý Tri Ý không dừng lại, cô lên tiếng: "Tôi cũng không nói nghỉ học do cô ấy."

Trương Nhàn nói: "Vậy thì các cậu..."

Sau đó, cô nhớ lại những gì mình nghe được vào buổi chiều, sự cố trại hè, lúc đó, Tô Linh Nguyệt vẫn là viên ngọc quý của nhà họ Tô, với tính cách thẳng thắn, không có gì ngạc nhiên khi cô thực sự nói câu đó, chẳng lẽ câu đó là giọt nước tràn ly khiến cậu ấy kiệt sức?

Đó là lý do tại sao cậu ấy thu mua Tô Khải trước?

Lý do này có thể chấp nhận được, chỉ là Tô Linh Nguyệt có chút thảm, chỉ vì một câu nói mà cô bị người ta ghi hận nhiều năm như vậy, khi về nước không chút do dự thay đổi kế hoạch mà muốn thu mua trước để trả thù cô!

Trương Nhàn không có cái nghị lực này.

Cô cảm thấy cực kỳ khâm phục.

Đồng thời, cô nói: "Tôi thấy bây giờ cô ấy cũng không được tốt lắm."

Bàn tay bận rộn của Quý Tri Ý dừng lại vài giây, Trương Nhàn nói: "Cậu định giày vò cô ấy bao lâu vậy?"

Nói xong, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, Tô Linh Nguyệt ngồi trên ghế sofa, gương mặt bình thản nhìn TV chưa bật, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Quý Tri Ý nhìn theo tầm mắt của cô, không nói gì.

Trương Nhàn nói yêu cầu rắc rối: "Nè, tôi nói trước nha, mặc dù hai người có chút vấn đề, nhưng tôi không có thù gì với cô ấy, vậy nên nếu tôi thực sự không đành lòng mà giúp cô ấy, cậu đừng tức giận đó."

Quý Tri Ý không tức giận, mặc dù vẻ mặt hờ hững, nhưng giọng điệu lại khá thoải mái: "Là vì không đành lòng thật à?"

Trương Nhàn nói: "Nếu không thì sao nữa, bây giờ cô ấy rất đáng thương."

Quý Tri Ý nói: "Không phải là vì cô ấy đẹp sao?"

Trương Nhàn đỏ mặt vì bị nói ra nỗi lòng , cuống lên: "Thì cũng dễ nhìn đó......"

Cô mặc kệ: "Ây da, tôi ra ngoài xem thử."

Quý Tri Ý ngước mắt lên nhìn Trương Nhàn đi vào phòng khách, ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt, cô cúi đầu uống ngụm canh nhưng không nếm ra được mặn hay nhạt, mà lại uống phải ngụm chua.

Trương Nhàn ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt hỏi: "Muốn ăn trái cây không?"

Tô Linh Nguyệt lắc đầu.

Nhìn cô với đôi mắt khó hiểu.

Trương Nhàn chán nản.

Cô nhìn bia trên bàn trà rồi nói: "Lát uống một ly nhé?" Hôm nay Quý tổng đã làm rất nhiều món ăn đặc sản, không thể phụ lòng đồ ăn ngon được."

Tô Linh Nguyệt còn chưa lên tiếng.

Trương Nhàn nói: "Uống một ly với Quý tổng, cố gắng đền bù."

Được rồi.

Tô Linh Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn giám đốc Trương."

"Ở nhà đừng khách sáo." Trương Nhàn nói: "Cứ gọi tên tôi đi."

Cô nhìn Tô Linh Nguyệt: "Tôi cũng......."

"Trợ lý Tô." Một giọng nói truyền đến từ phía sau, Quý Tri Ý nói: "Bưng đồ ăn lên."

Giọng nói lạnh lùng, Tô Linh Nguyệt đứng dậy đi vào phòng bếp mang canh đã chuẩn bị sẵn ra, theo sau là Trương Nhàn, trong tay cô cầm theo bia.

Cô rửa sạch ba cái ly, đặt lên bàn, rót bia khi Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý vẫn đang bận rộn lấy bát đĩa và đũa, Quý Tri Ý bưng bát đi ra, cô mỉm cười: "Ngồi, ngồi, ngồi."

Như thể đây là nhà của cô.

Quý Tri Ý nhìn tư thế của cô, mím môi, ngồi đối diện, Tô Linh Nguyệt vừa định ngồi cách cô hai cái ghế, nhưng Quý Tri Ý lại nghiêng đầu: "Bàn rộng cũng không cần phải ngồi xa như vậy."

Tô Linh Nguyệt di chuyển sang hai vị trí bên cạnh cô.

Trương Nhàn đưa hai ly bia cho hai người bọn họ, nói: "Chúng ta uống trước một ly đi!"

Quý Tri Ý cầm ly: "Lý do."

Trương Nhàn nói: "Thu mua Tô Khải không phải lý do à! Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Nói xong cô nâng ly lên, sau đó đột nhiên nhớ tới Tô Khải chính là của nhà Tô Linh Nguyệt, tay cứng đờ, Tô Linh Nguyệt nâng ly lên cụng với cô: "Nên chúc mừng."

Rất có lề lối!

Ấn tượng của Trương Nhàn dành cho Tô Linh Nguyệt bíu bìu biu tăng lên, Quý Tri Ý thấy hai người họ như vậy cũng cầm cốc lên, Trương Nhàn mỉm cười cụng ly với các cô.

Vừa mới uống xong, cô lại rót thêm một ly nữa cho hai người họ và nói: "Ly này là để chào đón tôi nè!"

Lý do cũng nhiều thật.

Quý Tri Ý thấy biểu cảm của Tô Linh Nguyệt rất thoải mái nâng ly lên khi nghe thấy lời của Trương Nhàn, cô cũng nâng ly lên một lần nữa.

Qua ba ly bia.

Các cô bắt đầu ăn cơm.

Trương Nhàn nói: "Không ngờ ngày đầu tiên về nước lại có thể ăn được món cậu nấu, may mắn quá đi."

Lời này có hơi mập mờ, Quý Tri Ý nói: "Biết cậu đến, tôi sẽ không làm."

Thật lạng lùng.

Trương Nhàn nói: "Đừng mà! Sau này tôi vẫn muốn ăn chực mà."

Cô vừa ăn vừa nhìn Tô Linh Nguyệt: "Linh Nguyệt, đồ ăn này có phải rất ngon không?"

Trước đây từng chửi cô rồi, nếu giờ khen nhiều hơn chắc sẽ mềm lòng nhỉ?

Trương Nhàn không phát hiện sau khi nói xong lời này, Quý Tri Ý nhìn chằm chằm vào cô, Tô Linh Nguyệt đoán được ý của Trương Nhàn, gật đầu: "Ừm, rất ngon."

Sắc mặt Quý Tri Ý dịu lại.

Cô nói: "Ăn nhanh đi."

Trương Nhàn hỏi: "Chi vậy? Cậu còn có việc à?"

Quý Tri Ý nói: "Ăn xong thì đi nhanh đi."

Trương Nhàn:......

Tại sao trước đây cô không phát hiện ra người này lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy?

Tốt xấu gì thì lúc ở nước ngoài, khi mình ăn chực Quý Tri Ý còn sẽ làm thêm hai món đó!

Lần này về nước, đã thay đổi rồi.

Trương Nhàn sợ cô bị thù hận làm cho mù quáng, nên tính cách hơi thay đổi, cô giảng giải: "Sếp à, người còn sống vẫn nên nghĩ thoáng ra đúng không?"

Quý Tri Ý nhìn cô và thờ ơ nói: "Nếu không nghĩ thoáng thì làm sao đây?"

Ánh mắt cũng không ép người, nhưng khí thế lại nhanh chóng áp át đến.

Trương Nhàn cầm ly lên: "Vậy thì uống thêm đi."

Cô sợ rồi.

Quý Tri Ý cũng cầm ly lên, ba người họ chậm rãi uống bia, Trương Nhàn nói một số điều thú vị ở nước ngoài, cô nói rất nhiều, có chút quen thuộc, nói này và nói kia, khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tri Ý cũng vô dụng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô cúi đầu, đó là em gái cô gọi.

Trương Nhàn hỏi: "Ai thế?"

Quý Tri Ý nói: "Tôi đi nghe điện thoại."

Vừa nói cô vừa bước đến bên cạnh cửa sổ để trả lời điện thoại.

Trương Nhàn thấy cô không ở đây nên dạy Tô Linh Nguyệt: "Sao cô không nói gì hết vậy."

Tô Linh Nguyệt có chút bối rối: "Nói gì?"

Trương Nhàn nói: "Nói mấy câu xuôi tai gì đó đó!" Nói xong, cô nhớ tới trước kia Tô Linh Nguyệt là đại tiểu thư, có lẽ sống đến giờ cũng chưa từng nói mấy câu nịnh nọt, vì vậy cô hỏi: "Cô từng khen người ta bao giờ chưa?"

Tô Linh Nguyệt nhớ lại.

Trong thế giới nông cạn của cô, dường như thật sự chưa từng khen ai.

Trương Nhàn nhìn bộ dạng cô lúc này là biết cô chưa từng khen, không nhịn được nói: "Vậy là không được nha, bây giờ cậu ấy có thù oán với cô, cô phải để cậu ấy tiêu tan mối hận này, nếu không cô sẽ rất vất vả đó, đi làm thì bị cô ấy giữ không buông, sau giờ làm còn phải qua đây luân phiên."

Tô Linh Nguyệt nghĩ cũng phải.

Lời này hình như Sở Di cũng từng nói.

Chỉ là Quý Tri Ý nói cô ấy mềm cứng không ăn.

Có điều vẫn còn oán hận, đương nhiên không ăn, Tô Linh Nguyệt gật đầu như đã hiểu, Trương Nhàn rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô như thế, trẻ nhỏ dễ dạy, cô giơ ngón tay cái lên nói: "Cố lên!"

Tô Linh Nguyệt uống một ly.

Trương Nhàn mở một bình khác cho cô nói: "Đừng thấy cậu ấy lạnh lùng thờ ơ, thật ra cậu ấy là một người rất tốt, đừng sợ nha."

Tô Linh Nguyệt liếc nhìn cửa sổ.

Người tốt, là sau khi mua được Tô Khải, việc đầu tiên làm là điều cô làm trợ lý, tan ca vẫn phải làm việc?

Tại sao độ đáng tin của câu này lại không cao lắm?

Nhưng đúng là cô không hề đánh mất nhân phẩm khi trả thù.

Không làm cô xấu hổ ở nơi công cộng, không mắng mỏ hay làm cô mất mặt và càng không châm chọc mỉa mai cô.

Ngoại trừ việc khiến cô mệt mỏi vì làm nhiều việc, cô cũng không khác gì một trợ lý bình thường.

Cô tin.

Quý Tri Ý thực sự là một người tốt.

Chỉ là bởi vì từng bị cô tổn thương quá nặng, cái này gọi là tượng đất cũng có ba phần nóng nảy, có lẽ cô đã giẫm lên điểm mấu chốt của Quý Tri Ý, cho nên cô ấy mới làm như vậy.

Cô thật sự có lỗi với Quý Tri Ý.

Tô Linh Nguyệt nhấp một ngụm bia, gật đầu thật mạnh.

Trương Nhàn mỉm cười: "Vậy là được rồi."

Khi Quý Tri Ý trở lại, trên bàn còn lại hai bình bia, một bình đã uống hết, để lại cái bình rỗng, cô đi tới, Trương Nhàn nói: "Nào, đồ ăn nguội hết rồi."

Cô đi qua, ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt.

Trương Nhàn ra hiệu chỉ cái ly của Quý Tri Ý, Tô Linh Nguyệt nhìn thấy, rót một ly bia cho Quý Tri Ý, Quý Tri Ý khó hiểu nhìn cô, Tô Linh Nguyệt cầm ly lên đối mặt với cô, Quý Tri Ý nhíu mày, Trương Nhàn nói: "Sếp à, đang kính bia đó."

Cả bữa ăn cô không mời lấy một lý.

Bây giờ kính bia?

Hai người vừa nói cái gì?

Quý Tri Ý mím môi, vài giây sau cầm ly lên, Tô Linh Nguyệt cùng cô cụng ly, ngẩng đầu lên một hơi uống hết, Quý Tri Ý nắm chặt ly, dừng một chút, cũng ngẩng đầu lên, uống hết một hơi.

Tô Linh Nguyệt vẫn nhìn cô như cũ, khen ngợi: "Wow, đô của Quý tổng tốt quá à."

Quý Tri Ý còn chưa nuốt xuống, sặc đến ho khan!

***