Tô Linh Nguyệt thật sự không hiểu tại sao bé mèo lại đi theo cô, nhiều nhà như vậy, làm sao nó có thể chuẩn xác tìm được căn hộ này, chẳng lẽ nó có thể ngửi được mùi rồi đi theo? Vậy cũng giỏi quá đi? Tô Linh Nguyệt nghe nó kêu meo meo, không biết có phải đói bụng hay không, cô đặt nó xuống rồi thì thầm: "Suỵt~~~"
Bé mèo bò sữa ngửa đầu lên nhìn cô, ngồi trên mặt đất, Tô Linh Nguyệt muốn cho nó ăn gì đó, thế nhưng nấu cho mình ăn cô còn không biết, chứ đừng nói đến việc làm đồ ăn cho mèo, tự dưng thấy hơi thất bại, cùng bé mèo trên mặt đất nhìn nhau, cuối cùng cô quyết định trở về phòng thay quần áo rồi đưa bé mèo ra ngoài, bé mèo không hiểu ý của cô, đứng dậy nhảy ngang qua người cô vào phòng khách.
Tô Linh Nguyệt vội vàng đóng cửa lại, vừa rồi cô sợ quấy rầy Quý Tri Ý nghỉ ngơi nên không bật đèn, phòng khách tối om, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt mèo đang tỏa sáng, cô thì thầm kêu: "Meo meo......"
Bé mèo không để ý đến cô, thân hình thoăn thoắt, nhảy lên bàn trà, vươn người nhảy đến phòng phía sau, may mà cửa phòng thay đồ đã đóng, cho nên bé mèo đi về phía trước, đến gần phòng của Quý Tri Ý, Tô Linh Nguyệt cũng giảm tốc độ, nhưng cô không ngờ rằng cửa phòng của Quý Tri Ý vậy mà không đóng?
Không phải Trương Nhàn đã nói cô cực kỳ ghét người khác vào phòng mình sao?
Vậy tại sao không đóng cửa phòng?
Bé mèo hoang hiển nhiên cũng chú ý tới, nhảy vọt vào, Tô Linh Nguyệt đi phía sau nó mà sợ hãi, rón ra rón rén nhoài người về phía cửa phòng của Quý Tri Ý, nhìn vào bên trong.
Tối đen như mực, rèm cửa che kín, không nhìn thấy gì khác ngoài một đôi mắt mèo, cô không nhúc nhích, cứ như vậy mà trừng mắt với bé mèo hoang bên trong, đứng được một lúc thì chân đau nhức, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước vào.
Bé mèo đứng dậy khi nghe thấy tiếng động và nhảy sang một bên ngay khi cô đến gần.
Nó còn tưởng rằng Tô Linh Nguyệt đang chơi với mình.
Tô Linh Nguyệt vồ hụt, cô hoàn toàn không quen với bố cục của căn phòng này, khi đi tới trước thì vấp phải thứ gì đó, cả người nghiêng về phía trước, cô dùng tay chống về trước để khỏi bị ngã xuống.
Rất mềm mại.
Đó là cái giường.
Cô nhéo nhéo.
Chắc là tấm chăn mỏng.
Ngoài ra còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Ngay khi Tô Linh Nguyệt muốn đứng dậy, tách một tiếng đèn phòng bật sáng.
Cô và Quý Tri Ý đang ngủ trên giường, bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Quý Tri Ý lạnh lùng, lẳng lặng nhìn cô, bầu không khí có chút lúng túng, dường như bé mèo hoang sợ các cô không nhìn thấy mình nên nhảy lên giường, ngồi giữa Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt đang định giải thích:......
Quý Tri Ý hỏi: "Cô muốn nuôi mèo?"
Tô Linh Nguyệt nhìn bé mèo hoang đang lên mặt, cô tự thả nó vào, đó không phải là điều Quý Tri Ý thấy sao?
Cô lắc đầu.
Bé mèo meo một tiếng.
Có vẻ phản đối.
Thành tinh rồi!
Tô Linh Nguyệt nói: "Khi tôi mở cửa, nó ngay ở cửa."
Cô có tin không?
Dù sao nghe câu này bản thân mình cũng không tin.
Quý Tri Ý gật đầu, xốc chăn lên đứng dậy, Tô Linh Nguyệt thấy vậy liền nói: "Xin lỗi."
Bé mèo lại kêu hai tiếng, Quý Tri Ý nói: "Trong tủ có thức ăn cho mèo, cô cho ăn một chút trước đi."
Thức ăn cho mèo?
Tô Linh Nguyệt tò mò nhìn cô: "Quý tổng cũng nuôi mèo à?"
Quý Tri Ý nói: "Lúc trước bạn tôi đem mèo đến đây, nhưng lại không mang thức ăn cho mèo đi."
Tô Linh Nguyệt gật đầu, đi ra khỏi phòng với cô, thấy Quý Tri Ý lấy một túi thức ăn cho mèo từ tủ bếp, còn chưa bị mở ra, cô dùng bát gốm đổ đầy rồi đặt trước mặt bé mèo hoang, chắc bé mèo hoang đang đói, vùi đầu vào ăn, âm thanh rộp rộp giòn vang.
Quý Tri Ý nhìn về phía Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt chú ý tới ánh mắt của cô, nói: "Tôi thật sự không muốn nuôi nó."
Bản thân còn đang ăn nhờ ở đậu, không biết mấy ngày nữa Quý Tri Ý có thể nguôi giận, làm sao có thể mang theo một bé mèo được, nghĩ lại thì......
Quý Tri Ý nói: "Nó khát kìa."
Tô Linh Nguyệt vô thức đi đến tủ khử trùng trong phòng bếp, lấy một cái chén sứ nhỏ, rót một chén nước lạnh rồi đặt trước mặt bé mèo.
Sau khi làm tất cả những chuyện này, Tô Linh Nguyệt mới ý thức.
Cô:......
Trong phòng khách phút chốc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mèo ăn, thỉnh thoảng lại đến chén sứ uống nước, không hề coi Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt là người xấu, không có một chút đề phòng nào.
Là một bé mèo hoang mà lại không có tư tưởng phòng bị gì hết.
Thất bại quá!
Tô Linh Nguyệt khinh thường ra mặt, kiềm chế bàn tay muốn chạm vào nó, cuộn tròn ngón tay, quay đầu nhìn Quý Tri Ý nói: "Quý tổng, sau khi nó ăn xong, tôi sẽ đem nó ra ngoài."
Quý Tri Ý gật đầu: "Tùy cô thôi."
Nói xong cô quay về phòng.
Cửa phòng vẫn không đóng.
Tô Linh Nguyệt nhìn ánh đèn phát ra, nghĩ đến vừa rồi cô có thoáng nhìn qua bên trong, phòng của Quý Tri Ý khá đơn giản, tương tự như phòng dành cho khách, ngoại trừ việc còn có thêm tủ quần áo và bàn, bàn chữ nhật đặt cạnh cửa sổ, có máy tính và tài liệu, còn có khá nhiều sách.
Hóa ra cô không làm việc trong phòng sách.
Làm ở trong phòng mình luôn sao?
Tô Linh Nguyệt suy nghĩ miên man, đợi một lúc, bé mèo hoang ăn xong, Tô Linh Nguyệt sợ nó lại chạy lung tung, cô ôm nó đi ra ngoài, mặc dù là một bé mèo hoang, nhưng lại rất sạch sẽ, bộ lông mượt mà, bé mèo ăn no nê, mặc sức Tô Linh Nguyệt giày vò, khò khè bắt đầu ngủ.
Không cảnh giác thế này.
Trái lại Tô Linh Nguyệt lại lo lắng cho nó.
Tiếc là bé mèo không thể cảm nhận được, nó chỉ cảm thấy thoải mái, còn cọ vào tay Tô Linh Nguyệt để cô sờ sờ mình, Tô Linh Nguyệt muốn cười, vừa sờ vừa đưa nó xuống lầu, nhưng cô không đưa nó đến chỗ đổ rác, nghĩ rằng tối mai có thể sẽ gặp lại cô còn có thể cho bé mèo ăn gì đó, cho nên đặt nó ở gần vườn hoa.
Bé mèo ngước lên nhìn cô, như thể nhận ra rằng cô sắp rời đi, ngăn lại trước mặt cô và nằm xuống.
Tô Linh Nguyệt bị chặn đường.
Cô cười.
Ăn vạ cũng rất chuyên nghiệp.
Cuối cùng, cô vòng qua bé mèo hoang và trở về căn hộ, đèn phòng khách vẫn sáng, cô thu dọn thức ăn mèo đã ăn, cuối cùng quay trở lại phòng, lăn lộn trên giường, sao cũng không thể nghỉ ngơi tốt.
Nên là nhắn tin cho Sở Di.
Sở Di vẫn đang lướt Weibo, thấy một tin nhắn hiện lên trên Wechat: [Có quà dành cho cậu này, lấy không?]
Sở Di: [???]
Cô tò mò: [Cái gì?]
Tô Linh Nguyệt: [Mèo hoang.]
Sở Di: [Mình dị ứng với lông mèo.]
Tô Linh Nguyệt nắm chặt điện thoại.
Được rồi, vốn dĩ cô đang định đem bé mèo hoang về.
Xem ra điều kiện không cho phép.
Tô Linh Nguyệt cắn môi, tìm kiếm trung tâm cứu hộ mèo hoang gần đây, nơi này không khác gì nuôi thả là mấy, mấy chục bé mèo sống chung, ban ngày tự do đi lại và tự kiếm ăn, chỉ là cô cảm thấy bé mèo hoang nhỏ như vậy, đến đó liệu có bị bắt nạt không?
Không được, tìm cái khác đi.
Cô nhấp vào từng chỗ một, bị thu hút bởi những tấm ảnh mèo, thỉnh thoảng nhấp vào video còn có thể nghe thấy tiếng mèo kêu.
Meo meo.
Âm thanh lanh lảnh.
Cô sợ ảnh hưởng Quý Tri Ý nghỉ ngơi nên không bật tiếng to lắm, nghe vài giây rồi tắt.
Bên tai vẫn còn tiếng kêu.
Hửm?
Tô Linh Nguyệt bối rối.
Cô vô thức nghĩ đến bé mèo hoang vừa rồi ngồi ở cửa, lần này cô mở cửa phòng trước, và đúng như dự đoán nghe thấy tiếng mèo hoang kêu ngoài cửa chính, Tô Linh Nguyệt mở cửa trước khi Quý Tri Ý tỉnh dậy.
Bé mèo hoang ngồi kiêu hãnh ở cửa, ngẩng cao đầu, bộ râu xinh đẹp hướng về phía ánh sáng, phô trương uy thế của mình.
Sao lại tới đây nữa!
Tô Linh Nguyệt gào thét trong lòng, nhưng vẫn nghiến răng ôm nó lên rón rén rời đi, cô liếc nhìn phòng của Quý Tri Ý trước khi đi ra ngoài, tối đen, chứng tỏ không ồn ào tới cô.
Tô Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ôm bé mèo hoang ra xa hơn một chút, dạy dỗ nó: "Không được tới nữa nghe chưa?"
Nếu quản lý chung cư nghe thấy tiếng kêu chắc chắn sẽ mang ra ngoài vứt đi.
Bé mèo nghiêng đầu, đôi mắt to thông minh nhìn chằm chằm cô.
Nhìn chằm chằm khiến cô mềm lòng.
Tô Linh Nguyệt xoa xoa đầu bé mèo, nói: "Ngày mai chị sẽ mang cho em chút gì đó để ăn."
Cô nói: "Ngoan nha."
Bé mèo dường như đã nghe hiểu, ngồi trên thềm đá của vườn hoa, nó không kêu hay gây rắc rối, cũng không ăn vạ như vừa rồi, chỉ có hơi ủ rũ không vui, Tô Linh Nguyệt thấy thế ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu nó.
Dù sao cũng không ngủ được, thế thì ở bên cạnh nó thêm một lúc vậy.
Tô Linh Nguyệt ngồi bên cạnh vườn hoa, thỉnh thoảng gió thổi bụi cỏ, có chút lay động, cô quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này, cô chợt nhớ đến tuổi thơ của mình.
Khi còn nhỏ, cô đi dạo trong công viên với mẹ, mẹ cô nghe điện thoại, cô thì bận hái hoa, đi vào vườn hoa và khi ngẩng đầu lên thì không thấy mẹ mình nữa, cô không dám đi lung tung, chỉ ngồi bên bồn hoa và chờ mẹ trở về.
Nhưng thật lâu vẫn không thấy.
Ngày càng ít người trong công viên mãi cho đến khi yên tĩnh.
Trong bụi cỏ xào xạc xào xạc, cô sợ hãi, nhìn thấy ngọn cỏ bị đè ngã rồi nghiêng sang phía bên kia, tim cô như thắt lại, cho đến khi một con ếch nhảy ra khỏi đó, cô òa khóc oa oa.
Giọng khàn đi vì khóc lâu.
Cũng không ai thấy cô.
Cô không dám đi, không dám di chuyển, vì sợ mẹ sẽ không tìm thấy mình.
Cứ như vậy, ngồi cạnh con ếch cả đêm.
Sau đó mới phát hiện ra mẹ cô đã bị tai nạn xe.
Cô nghĩ rằng đó là do mình, đau khổ tự trách, khi mẹ tỉnh dậy mới biết được, thì ra cuộc gọi đó là từ cha cô, nói rằng tối không về, mẹ cô nói đến nói đi rồi tranh cãi với cha cô. Khi cúp điện thoại và muốn quay lại để tìm mình, đã thấy cha cô đang ôm một người phụ nữ đứng bên kia đường, bà ấy muốn chạy tới.
Sau đó xảy ra tai nạn.
Kể từ đó, cô cực kỳ ghét ở bên vườn hoa vào ban đêm.
Nhưng tối nay.
Là ngoại lệ.
Tô Linh Nguyệt xoa xoa đầu mèo con, nghe tiếng gừ gừ của nó, trong lòng yên tâm vô cùng, cô không khỏi nghiêng người tựa đầu vào đầu bé mèo, bộ lông mềm mại, khuôn mặt cô cũng trở nên dịu dàng.
Có thể sau này khi Quý Tri Ý nguôi giận, cô dọn ra khỏi đây, có thể tự thuê một phòng riêng.
Nuôi một bé mèo.
Thì nuôi bé này.
Lý tưởng thật đầy đủ, cô tưởng tượng mà cười thành tiếng, sau lưng có tiếng bước chân, Tô Linh Nguyệt quay đầu lại, thấy một bóng người đang đến gần, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Quý Tri Ý đứng trước mặt cô trong bộ đồ ngủ.
Có ngọn đèn đường phía sau, như một vầng trăng sáng, ánh sáng chiếu lên người cô, Tô Linh Nguyệt nheo mắt lại, sau đó mới phản ứng, cô đứng dậy làm vẻ mặt tươi cười: "Quý tổng, sao cô lại ra đây?"
Vẻ mặt Quý Tri Ý hờ hững nói: "Đến xem trợ lý Tô đang làm gì."
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi..." Cô liếc nhìn bé mèo, "Tôi mang bé mèo ra ngoài."
Quý Tri Ý hỏi: "Mang tới giờ này?"
Tô Linh Nguyệt không có gì để nói.
Quý Tri Ý vẫn nhìn cô như cũ.
Cô đầu hàng: "Quý tổng, chúng ta về ngủ thôi."
Quý Tri Ý muốn nói ra lời trong lòng, cúi đầu, cảm thấy trên mặt có chút nóng, hai người lại vào nhà, lần này Tô Linh Nguyệt nghiêm túc nhìn lại, bé mèo hoang không đi theo, cô thở phào, cùng Quý Tri Ý bước vào nhà và trở về phòng của mình.
Hai lần liên tiếp, nghe thấy tiếng mèo kêu bên tai.
Cô vừa nằm xuống lại xuất hiện ảo giác bên tai.
Lại tưởng bé mèo kêu.
Tập trung tinh thần, không có âm thanh, cô đắp chăn lên đầu, có lẽ đêm nay giày vò quá mệt mỏi, cô thực sự buồn ngủ, mơ màng ngủ thiếp đi và mơ thấy mình đổi nhà, ôm bé mèo kia về nhà, ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức còn mông lung, do dự vài giây mới tắt đồng hồ báo thức, ngồi dậy, rửa mặt thay quần áo và mở cửa phòng ra ngoài.
Trong nháy mắt, nhìn thấy bé mèo hoang đang ăn trên bàn trà.
Còn có Quý Tri Ý đang ngồi trên ghế sofa, xem máy tính bảng.
Cô nhìn đến phát ngốc, quên mất phản ứng.
Vẫn là Quý Tri Ý nghe thấy tiếng động quay đầu lại.
Nhàn nhạt nói: "Chào buổi sáng."
Tô Linh Nguyệt giật mình, sực tỉnh, nói: "Chào buổi sáng."
Cô nhìn bàn trà: "Bé mèo này......."
Quý Tri Ý nhìn cô, nghi ngờ hỏi: "Không phải tối hôm qua cô đã thả vào sao?"
Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt.
Hả???
***
Edit: Yuu