Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 20: Người quen



Tô Linh Nguyệt ngồi trên ghế sofa nhìn bé mèo hoang, chẳng lẽ tối hôm qua mình thật sự thả nó vào sao? Tại sao cô không nhớ? Mộng du? Cô chưa từng mộng du bao giờ mà, Tô Linh Nguyệt thậm chí còn muốn xem camera giám sát, nhưng khi tưởng tượng đến việc nếu mình thật sự mộng du, đột nhiên cảm thấy có chút kinh dị.

Tóc gáy cô dựng đứng cả lên.

Quý Tri Ý nói: "Ngẩn người ra đấy làm gì?"

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Tối hôm qua tôi thật sự thả nó vào sao?"

Quý Tri Ý cúi đầu khi nghe vậy, mỉm cười khó hiểu và nói: "Buổi sáng nó kêu trước cửa."

Không ngờ còn có thể ăn vạ đến vậy.

Hôm qua cô chỉ đi xuống sờ sờ chút thôi, bây giờ lại theo cô à?

Đây là lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt gặp phải một bé mèo như vậy, nếu nói nó không thông minh, thì nó lại biết tìm một vé ăn dài hạn cho mình, nhưng cũng không thông minh lắm vì nó không nhận ra cô cũng đang ăn nhờ ở đậu, bé mèo hoang ăn uống no nê xong thỏa mãn nhảy lên ghế sofa ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt.

Kêu lên grừ grừ.

Ngọt đến nỗi khiến trái tim người ta tan chảy.

Tô Linh Nguyệt kiềm chế xúc động muốn chạm vào nó, đối diện với nó, bé mèo thong thả ngồi bên cạnh, cạ đầu vào chân cô.

Tìm vị trí thoải mái nhất cho mình.

Tô Linh Nguyệt nén cười.

Nghe Quý Tri Ý nói: "Buổi tối mang đi kiểm tra."

Tô Linh Nguyệt kinh ngạc, có chút vui mừng: "Quý tổng muốn nuôi mèo à?"

Quý Tri Ý nhìn cô: "Không phải cô muốn nuôi sao?"

Tô Linh Nguyệt mở miệng.

Cô chưa bao giờ nói như vậy!

Nhưng mà...

Cũng không phải không được.

Chỉ cần Quý Tri Ý không phản đối.

Đến lúc đó, khi nào cô rời đi cô sẽ đem bé mèo theo.

Tô Linh Nguyệt nói: "Vâng Quý tổng."

Nói xong, cuối cùng cô cũng có thể đường hoàng vuốt ve nó một phen, bộ lông mềm mại thoải mái khiến gương mặt cô thư giãn, Quý Tri Ý đứng dậy: "Ăn đi."

Trên bàn là bữa sáng do quản gia mang đến.

Tâm trạng Tô Linh Nguyệt rất tốt, sau khi ăn sáng xong thì trang điểm cho Quý Tri Ý, có lẽ hai ngày qua cô không cảm thấy khó chịu gì khi ở bên Quý Tri Ý, cũng đại khái đoán được tính cách của Quý Tri Ý, thậm chí nhìn khuôn mặt tẻ nhạt này cũng cảm thấy thân thiết hơn một chút.

Gặp quỷ rồi.

Tô Linh Nguyệt nói thầm trong lòng, tay không dừng lại, Quý Tri Ý nhắm mắt, mặc cho bàn tay kia chạm vào da thịt, có chút ảo giác như đang nằm mơ, mãi đến khi nghe thấy tiếng mèo kêu bên tai, cô mở mắt ra, bé mèo ngồi phía sau hai người, nhìn thấy mèo con nghiêng đầu từ trong gương, tò mò nhìn bọn họ.

Khuôn mặt Tô Linh Nguyệt bình tĩnh, chậm rãi trang điểm cho cô, đẩy đẩy cổ áo, vuốt cho bằng phẳng, Quý Tri Ý rủ mắt nhìn hàng lông mi của cô, rất rõ ràng, dài và dày, tạo bóng dưới mí mắt.

"Được rồi, Quý tổng." Tô Linh Nguyệt lùi lại nửa bước, vẻ mặt thư thái.

Quý Tri Ý không nói gì, cầm túi xách ra ngoài.

Tô Linh Nguyệt vừa định đổ đồ ăn cho mèo, nhưng Quý Tri Ý nói: "Lát sẽ có quản gia trông nó."

Nói rồi vươn tay ra.

Tô Linh Nguyệt nghĩ đến chiếc đồng hồ trên bàn trang điểm vừa rồi, cô bước vào rồi lại quay ra, cúi đầu đeo cho Quý Tri Ý, nói: "Quý tổng rất thích chiếc đồng hồ này?"

Quý Tri Ý liếc mắt nhìn cô: "Rất thích."

Tô Linh Nguyệt nhớ đến chiếc đồng hồ kia của mình, thật ra cô không có hứng thú với đồng hồ lắm, nên vẫn luôn để chúng ở nhà, khi đấu giá chúng đều rất mới, rõ ràng là chuyện mấy năm trước, nhưng giống như đã qua mấy đời.

Sau khi xong tất cả, cô lên xe cùng Quý Tri Ý.

Trước khi đến công ty, cô nhận được vài lời mời hẹn Quý Tri Ý ăn cơm, trong đó có hai người đại diện ngày hôm qua, Quý Tri Ý nói: "Buổi trưa hẹn gặp tổng giám đốc Giang đi."

Là muốn thảo luận về vấn đề đại lý, Tô Linh Nguyệt ghi nhớ lại: "Vâng."

Trên xe có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, lúc chuẩn bị đến công ty, Tô Linh Nguyệt nói: "Cô Dương hẹn tôi tối nay đến xem hợp đồng."

"Ừm." Quý Tri Ý dừng một chút.

"Cô có thể tăng giá thêm một chút nếu cần." Cô nói.

Tô Linh Nguyệt hơi ngạc nhiên.

Còn muốn tăng thêm?

Đây là bắt buộc phải ký được hợp đồng này sao?

Dương Chi Chi có ảnh hưởng và sức hấp dẫn lớn như vậy sao?

Mặc dù Tô Linh Nguyệt khó hiểu, nhưng cô vẫn nghe lời: "Vâng."

Sau khi xuống xe, cô đứng sau lưng Quý Tri Ý, cùng nhau vào thang máy và nghe thấy ai đó hét lên từ xa: "Đợi đã!"

Đó là Trương Nhàn.

Quý Tri Ý hít sâu.

Cô nhấn nút đóng cửa.

Tô Linh Nguyệt đang đứng sau lưng cô:......

Cô tốt bụng muốn nhắc nhở: "Tổng giám đốc."

Vẻ mặt Quý Tri Ý thờ ơ: "Ấn nhầm rồi."

Tô Linh Nguyệt bắt đầu nhớ lại tối qua Trương Nhàn đã đắc tội cô ở chỗ nào, là do lúc ăn cơm cô ấy bảo mình khen cô, khen cô lố lăng quá? Hay là do Trương Nhàn nói tốt thay mình, cho nên Quý Tri Ý không vui?

Cũng phải.

Dù sao Quý Tri Ý cũng ghét mình, bạn thân lại tốt với mình.

Là ai cũng sẽ tức giận thôi.

Tô Linh Nguyệt hiểu rất rõ, đứng lùi lại giữ khoảng cách với Quý Tri Ý.

Sắc mặt Quý Tri Ý trầm xuống, bầu không khí đóng băng đến khi lên lầu, ngay khi cửa mở ra cô liền đi vào, Tô Linh Nguyệt vội vàng đuổi kịp, đặt túi xuống pha cà phê cho Quý Tri Ý rồi mang vào, Quý Tri Ý đang nghe điện thoại, Tô Linh Nguyệt đặt nó xuống và đi ra khỏi văn phòng, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Trợ lý Tô, buổi sáng thư ký Trương sẽ đi họp với bộ phận pháp lý, em đi họp với bộ phận thiết kế nha."

Tô Linh Nguyệt gật đầu, sắp xếp sổ họp, Ngô Mỹ Nghiên gửi biên bản cuộc họp cho cô.

Bộ phận thiết kế bây giờ đang bận rộn với những mẫu mùa thu mới, Trương Nhàn mang theo một số bản thảo thiết kế từ công ty mẹ, nhưng Quý Tri Ý không hài lòng lắm, yêu cầu bộ phận thiết kế trong vòng một tuần tạo ra một bản khác, ban đầu vì Tô Khải bị cùng ngành cắn xé, trong hai tháng qua mọi người trong chi nhánh đều hoảng loạn, làm việc cũng không tận tâm giống như trước, nên không có bản thảo dự phòng cho mùa thu, bên cạnh đó, Trương Nhàn cũng không muốn họ sử dụng bản thảo dự phòng.

Đã thảo luận về chủ đề này trong hai ngày qua.

Hôm qua chọn ra hai chủ đề, hôm nay phải lựa chọn giữa hai chủ đề, Tô Linh Nguyệt thu dọn sổ họp, đặt lên bàn, cuối cùng đến phòng làm việc của Quý Tri Ý để sắp xếp tài liệu.

Văn phòng mới luôn làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Không biết có phải vì cô là người đã tự trang trí nơi này hay không, cô đưa lưng về phía Quý Tri Ý, còn có một chiếc sofa chặn ở giữa, cô cảm thấy xung quanh như chỉ có duy nhất mình ở đây, mệt mỏi khi sắp xếp tài liệu thì hoạt động thân thể một chút, thoải mái hơn nhiều so với ngồi bên ngoài.

Chỉ là những đồng nghiệp đi qua đi lại nhìn vào vẫn cảm thấy kỳ lạ.

"Trợ lý Tô lại bị kêu vào à?" Thư ký thấp giọng hỏi.

Một người khác nói, "Tôi vừa đi vào, thấy cô ấy đang phân loại giấy tờ đó, thậm chí còn không được phép ngồi trên ghế."

Những người khác nhìn nhau.

Ngay khi Ngô Mỹ Nghiên ngồi xuống, đồng nghiệp trượt đến bên cạnh cô: "Chị Ngô, tổng giám đốc lại phạt trợ lý Tô à?"

"Làm việc của mình đi." Ngô Mỹ Nghiên nói: "Cái gì nên nói, nên làm, chị còn phải dạy à?"

Đồng nghiệp kìm nén và không nói nữa.

Ngoài mặt thì không ai nói gì, nhưng cuộc trò chuyện trong nhóm nhỏ vẫn rất sôi nổi, mọi người đều nói về Tô Linh Nguyệt, lại bị Quý Tri Ý kêu vào, bắt cô sắp xếp tài liệu, không cho ngồi không được đứng, phải quỳ để sắp xếp.

Tin tức càng lan truyền, càng phóng đại.

Khi Trương Nhàn nghe được tin tức này, cô suýt chút nữa phun ra ngụm nước!

Mặc dù cô cảm thấy Quý Tri Ý có chút hẹp hòi khi trả thù Tô Linh Nguyệt chỉ vì một câu nói, nhưng cũng không đến mức hẹp hòi cỡ này, quỳ để sắp xếp tài liệu?

Làm sao có thể?

Nếu cô thật sự hận Tô Linh Nguyệt.

Tối hôm qua làm sao có thể ngồi ăn cùng nhau.

Cô vừa định kết thúc cuộc họp sẽ lên lầu hỏi Quý Tri Ý, thì nhìn thấy Tô Linh Nguyệt đi đến với cuốn sổ họp, Trương Nhàn giơ tay lên và mỉm cười chào hỏi: "Trợ lý Tô."

Trong công ty, vẫn nên theo khuôn phép thì tốt hơn.

Chỉ là cô biểu hiện quá nhiệt tình, những người còn lại trong bộ phận thiết kế đều nhìn về phía cô, sau đó nhìn Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt không khác gì lúc cô rời khỏi bộ phận thiết kế, cô không có vẻ gì là bị tra tấn người không ra người, cũng không có vẻ mặt tủi thân, ngược lạ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chào hỏi với Trương Nhàn nói: "Thư ký Ngô bảo tôi đến ghi chép cuộc họp lúc mười giờ."

Trương Nhàn gật đầu nói: "Cô vào đây chút đi."

Tô Linh Nguyệt lướt qua ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bước vào văn phòng.

Trương Nhàn mở miệng liền hỏi: "Quý tổng bắt cô quỳ à?"

Tô Linh Nguyệt sững sờ: "Hả?"

Trương Nhàn nói: "Không phải, tôi nghe nói cô ấy bắt cô quỳ sắp xếp tài liệu."

Lúc nào cơ?

Bản thân Tô Linh Nguyệt cũng không biết chuyện này.

Nhưng nghĩ đến tin đồn của cô và Quý Tri Ý, cô mỉm cười: "Không có."

Nói rồi mà.

Làm sao Quý Tri Ý có thể làm ra chuyện như vậy, Trương Nhàn hỏi: "Bây giờ quan hệ của hai người đã dịu đi chút nào chưa?"

Nói tới cái này thì.

Tô Linh Nguyệt có ảo giác như cô đang hòa giải vấn đề tình cảm của mình và Quý Tri Ý vậy.

Cô nói: "Không có."

Thậm chí buổi sáng còn dẫn về thêm một rắc rối nhỏ.

Trương Nhàn:......

Có thể nói câu này một cách tự tin như vậy, e rằng chỉ có Tô Linh Nguyệt.

Cô đỡ trán, nghe thấy tiếng gõ cửa, trợ lý bên ngoài nói: "Giám đốc Trương, cuộc họp sắp bắt đầu rồi."

Trương Nhàn nói: "Ra ngay đây."

Cô nhìn Tô Linh Nguyệt: "Đi thôi."

Tô Linh Nguyệt đi theo cô ra ngoài, đi vào phòng họp, mọi người ngồi xuống, cô còn chưa đặt mông ngồi xuống, đã nghe Trần Chi Dao nói: "Trợ lý Tô, có thể phiền cô một chuyện không?"

Tô Linh Nguyệt nhìn cô ta khuôn mặt tươi cười nói: "Chuyện gì?"

Trần Chi Dao nói: "Trợ lý mới còn vụng về, quên mang trà vào, có thể nhờ trợ lý Tô mang vào được không?"

Tô Linh Nguyệt còn chưa bước vào cuộc họp, đã bị ra oai phủ đầu.

Trước đây cô chưa từng tham gia cuộc họp nào, bởi vì cô là người tàng hình, cho nên Trần Chi Dao chưa bao giờ gọi cô, chuyện bưng trà rót nước cô chưa từng làm, trước đây sai cô thì có thể.

Bây giờ, không được.

Tô Linh Nguyệt nói: "Xin lỗi, tôi cũng vụng về."

Cô bình tĩnh quay lại, ngồi bên cạnh Trương Nhàn, nhìn Trần Chi Dao, Trần Chi Dao ở đối diện cô nắm chặt tay khi nghe thấy những lời này, không có nhà họ Tô, còn bị Quý Tri Ý giữ bên người để trả thù, cô còn có thể cứng được bao lâu?

Bây giờ nhăn nhó, đừng để lần sau bị Quý Tri Ý vứt lại đây, đến lúc đó sẽ là ngày tàn của cô!

Trần Chi Dao vốn đã có tâm trạng khó chịu vì chuyện của Trương Nhàn, muốn trút giận với Tô Linh Nguyệt, nhưng bây giờ lại bị khiêu khích ngược lại bụng đầy tức giận, Trương Nhàn nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, ban đầu còn tưởng rằng Tô Linh Nguyệt như vậy nhất định sẽ dễ bị bắt nạt.

Không tồi.

Miệng lưỡi sắc bén.

Cô thích.

Trương Nhàn cúi đầu cười.

Mọi người trong phòng hội nghị đều liếc nhìn Trần Chi Dao, bình thường cô hống hách, bởi vì cô là chị cả của bộ phận thiết kế, mọi người đều nịnh bợ, bây giờ có giám đốc mới, cô vẫn không biết điều như vậy, vài người cúi đầu trao đổi ánh mắt, nhịn cười.

Tô Linh Nguyệt nhìn Trần Chi Dao với vẻ mặt vô cảm.

Trần Chi Dao nghiến răng, nắm chặt hai tay.

Trương Nhàn nói: "Trước cuộc họp, tôi muốn giới thiệu với mọi người một người."

Mọi người đều ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng bước chân ở cửa phòng họp, Tô Linh Nguyệt nhìn qua, mày nhíu lại.

Thật xui xẻo.

Oan gia ngõ hẹp.

Tạ Lan mang giày cao gót bước vào, đi thẳng đến bên cạnh Trương Nhàn và tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, tôi là Tạ Lan."

Nói xong, cô nhìn về Tô Linh Nguyệt.

Mỉm cười: "Cô Tô, đã lâu không gặp."

Tô Linh Nguyệt nghiêm mặt lạnh lùng.

***

Edit: Yuu