Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 21: Cái tát



Mọi người ở đây đều biết Tạ Lan, nhà thiết kế được trụ sở chính tuyển dụng với mức lương cao, sau khi tốt nghiệp giành được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất trong lĩnh vực thiết kế và sau đó liên tục giành được giải thưởng, năm ngoái đã giành được giải thưởng Sáng tạo xuất sắc nhất, còn là thương hiệu sống của Tô Khải, những sản phẩm do cô thiết kế đều nhiều lần đứng đầu danh sách bán chạy.

Là người nổi bật nhất trong số các nhà thiết kế có sản phẩm bán chạy nhất.

Theo lý mà nói người bật hack như này, tất cả các công ty đều nóng lòng săn trộm về làm bảo bối, nhưng Tô Linh Nguyệt thì không, cô không chỉ loại tác phẩm của cô ấy ở trụ sở chính, mà còn cấm cô ấy tham gia chương trình tác phẩm mùa xuân, cô làm việc ngang ngược tùy tiện như vậy đương nhiên bị chủ tịch khiển trách sau đó đẩy đến chi nhánh.

Điều này đến giờ vẫn bị người ta lôi ra bàn tán say sưa.

Không ngờ hai bên lại chạm mặt.

Tạ Lan mặc áo sơ mi trắng, quần ống rộng màu nâu và mang giày cao gót, buộc tóc đuôi ngựa cao, đứng trước mặt Tô Linh Nguyệt, tựa như bạn cũ đã lâu không gặp lại, không có chút oán giận nào, Tô Linh Nguyệt cũng nhìn cô.

Suy nghĩ một hồi, cô gật đầu, nói: "Đã lâu không gặp."

Trương Nhàn tò mò: "Hai người quen nhau à?"

Tạ Lan nói: "Tôi và cô Tô từng làm việc cùng nhau ở Tô Khải."

Trương Nhàn khẽ cau mày, sao cô không nhận được phần tin tức này? nhưng cô biết trước đây Tô Linh Nguyệt quả thật làm việc ở trụ sở chính, làm việc với Tạ Lan cũng không có gì lạ, cô mỉm cười: "Ngồi đi."

Tạ Lan đến cuối cùng, nhưng ngồi ở phía trước.

Đồng nghiệp trong phòng thiết kế trao đổi ánh mắt, chỉ có sắc mặt Trần Chi Dao ngày càng khó coi.

Chủ đề xác định ban đầu vẫn không thay đổi, nhưng Tạ Lan mang đến tác phẩm mới, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bốn bản thiết kế giày mới, đủ kiểu dáng khác nhau, hai đôi giày cao gót, một đôi giày bệt và một đôi giày thể thao.

Cô liếc mắt nhìn trúng hai đôi giày kia, một đôi cao gót đế bằng và một đôi giày cao gót đế mỏng, mũi tròn, một đôi được thiết kế với một chiếc nơ bướm nhỏ ở mũi tròn, xinh xắn dễ thương, đôi còn lại có mặt pha lê màu xám, đơn giản và thanh lịch, không cần Tạ Lan giải thích, cô cũng có thể thấy hai đôi này tương thích hai chiều, một đôi tương thích với giới trẻ, sinh viên thậm chí cả những người trẻ tuổi vừa mới bước ra xã hội làm việc, một đôi tương thích với khách hàng trưởng thành trí thức.

Thiết kế rất khéo léo.

Tạ Lan không giải thích quá nhiều về đối tượng khách hàng của hai đôi giày này, mà cho biết: "Tôi chọn chất liệu M469 cho phần mũi giày, mềm mại và đàn hồi, khác với chất liệu ở đế giày, có thể vừa vặn với dáng chân, thoải mái và thoáng khí."

"Điều quan trọng nhất là." Cô nhìn về phía Trương Nhàn: "Đây là để tạo ra đôi giày cao gót có một không hai phù hợp với mỗi một cá nhân."

Trong hai năm trở lại đây, sự mềm mại và vừa vặn của chất liệu M469 đã được tận dụng, sự độc đáo không còn là khẩu hiệu quảng cáo hiếm hoi nữa, nhưng điều thú vị ở hai đôi giày này chính là trông thì như hai đôi độc lập, nhưng cũng trông giống như giày mẹ và con, điều đặc biệt này hiện nay khá hiếm thấy.

Trương Nhàn rất hài lòng.

Cô vỗ tay: "Không tệ, tốt lắm."

Trong văn phòng vang lên tiếng vỗ tay, Tạ Lan ngồi xuống nhìn Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt không vỗ tay hay lên tiếng, chỉ cúi đầu ghi chép.

Ngay sau cuộc họp, hai đôi giày cao gót của Tạ Lan đã được chọn làm mẫu thiết kế mới mùa thu, khi Tô Linh Nguyệt thu dọn biên bản cuộc họp, Tạ Lan nói: "Cô Tô, uống một tách cà phê không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Xin lỗi, không rảnh."

Từ chối không chút nể mặt.

Tạ Lan cười giận dữ sau lưng cô, ánh mắt dán chặt vào lưng Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt mở cửa đi ra ngoài.

Quý Tri Ý làm xong công việc ngẩng đầu lên, không thấy Tô Linh Nguyệt, cô ấn nút liên lạc nội bộ, điện thoại cố định của Tô Linh Nguyệt reo lên vài lần mới có người nhấc máy: "Xin chào, đây là phòng thư ký."

Quý Tri Ý hỏi: "Trợ lý Tô đâu rồi?"

Ngô Mỹ Nghiên nghe thấy giọng nói của Quý Tri Ý, vội vàng nói: "Trợ lý Tô xuống lầu họp rồi."

Quý Tri Ý hỏi: "Dưới lầu nào?"

Ngô Mỹ Nghiên nói: "Cuộc họp của phòng thiết kế."

Quý Tri Ý cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, tay vô thức bấm chuột, một lúc sau cô đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, các thư ký thấy cô đi ra đều nhỏ giọng thì thầm: "Tổng giám đốc có họp à?"

"Không có mà?" Một người khác bác bỏ, "Có lẽ là có chuyện gì đó khác."

Quý Tri Ý không có việc gì khác để làm, cô chỉ đi đến phòng thiết kế, cuộc họp vừa kết thúc, mọi người lần lượt đi ra, cô đứng ở cuối hành lang, nhưng vẫn luôn không thấy bóng dáng quen thuộc, cô vừa định đi vào, thì thấy Tô Linh Nguyệt đi ra.

Ngay khi Tô Linh Nguyệt bước ra khỏi cửa, đã bị Trương Nhàn gọi lại.

Trương Nhàn hỏi: "Uống một tách cà phê không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Ừm."

Trương Nhàn và Tô Linh Nguyệt đi đến phòng trà, vẫn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng thảo luận: "Tại sao Tạ Lan lại đến đây?"

"Là vì Quý tổng nhỉ? Trong nhóm bạn bè nhiều lần cô ấy nói rằng muốn hợp tác với Quý tổng mà."

"Tôi cũng nghĩ vậy, ý định của cô ấy khá rõ ràng."

Tô Linh Nguyệt cúi đầu không nói gì.

Trương Nhàn đi vào cùng cô, những người khác đều tìm lý do rời đi, Trương Nhàn hỏi: "Có vẻ cô không thích cô Tạ lắm?"

Tô Linh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có chuyện đó."

Trương Nhàn đưa cho cô một tách cà phê: "Trước đây hai người từng có vấn đề à?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô không biết......" rồi mới nhận ra: "Cô vừa về nước, có lẽ còn chưa biết."

Trương Nhàn tò mò: "Chuyện gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Trước đây tôi đã từng loại bản thảo thiết kế của cô ấy."

Trương Nhàn càng tò mò hơn: "Tại sao?"

Tô Linh Nguyệt hơi ngập ngừng: "Không tại sao cả."

Trương Nhàn:......

Nếu không phải vì người và khuôn mặt xinh đẹp vô hại này, cô thật sự cảm thấy ngứa tay đó!

Nhưng mà.

Xinh đẹp, đáng được tha thứ.

Trước khi quen biết Tô Linh Nguyệt, Trương Nhàn thật sự không cảm thấy mình là một đứa mê gái đẹp, dù sao Quý Tri Ý cũng đẹp gái như vậy, mà cô chưa bao giờ mê, cũng chỉ sau khi quen biết Tô Linh Nguyệt.

Lúc này cô mới biết hóa ra đẹp gái và ưa nhìn không giống nhau.

Mặc dù bình thường hai người đối xử với mọi chuyện đều có chút lạnh nhạt, nhưng rõ ràng là khác nhau, sự lạnh nhạt của Tô Linh Nguyệt là một loại dửng dưng kiểu tách rời không có ham muốn và dục vọng, còn Quý Tri Ý là một sự lạnh lùng với áp lực bức bách.

Khi ở bên cạnh cô, thường xuyên chú ý đến thái độ của cô hơn.

Mà không phải là vẻ đẹp của cô.

Điều này hoàn toàn khác với việc ở bên cạnh Tô Linh Nguyệt.

Cô nói: "Thiết kế của Tạ Lan rất sáng tạo."

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Trương Nhàn nói tiếp: "Vậy nên, tôi vẫn sẽ giữ cô ấy ở bộ phận thiết kế."

Tô Linh Nguyệt nhấp một ngụm cà phê: "Cô lo lắng tôi sẽ ngáng chân sao?"

Cô quay đầu nhìn Trương Nhàn, ánh mắt trong veo.

Trương Nhàn nói: "Tôi hy vọng......"

"Tôi sẽ không." Tô Linh Nguyệt nói: "Công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng, tôi không phải loại không phân biệt công và tư."

Cô chưa bao giờ đặt mình sai vị trí.

Cô là một trợ lý.

Cho nên sẽ làm những gì một trợ lý nên làm.

Chính là việc loại bỏ bản thảo thiết kế ban đầu của Tạ Lan lúc trước.

Trương Nhàn nâng chén cà phê lên làm hành động như mời rượu, Tô Linh Nguyệt cầm ly, nhéo bên thành ly, đợi Trương Nhàn uống xong chén rồi đặt ly xuống, sau đó rời đi cùng cô.

Quý Tri Ý đứng ngoài cửa, bước vào phòng trà, nhìn ly cà phê chưa uống xong của Tô Linh Nguyệt, cô nhìn nó vài giây rồi xoay người rời đi.

Tô Linh Nguyệt không nhìn thấy Quý Tri Ý khi cô lên lầu, nhưng lại gặp Ngô Mỹ Nghiên ở cửa, chị mỉm cười: "Họp xong rồi à?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Vâng, lát nữa tôi sẽ sắp xếp lại bản ghi chép gửi cho chị."

Ngô Mỹ Nghiên: "Ừm em."

Lúc Tô Linh Nguyệt chuẩn bị rời đi, cô nói: "Trợ lý Tô."

Tô Linh Nguyệt quay đầu lại.

Ngô Mỹ Nghiên nói: "Bên phía Dương Chi Chi, vẫn là em liên lạc à?"

Tô Linh Nguyệt: "Vâng."

Ngô Mỹ Nghiên nhớ cô cũng đã từng giúp mình, không nhịn được lên tiếng: "Nếu không thì, chị nói với tổng giám đốc một tiếng chuyển việc liên lạc với Dương Chi Chi cho chị nha?"

Tô Linh Nguyệt có thể nghe ra được sự lo lắng của chị.

Thật thú vị.

Khi cha cô còn sống, không có bao nhiêu người bên cạnh quan tâm đến cô.

Ngược lại một người hai người quan tâm đến cô.

Thật sự không quen lắm.

Cô nói: "Không cần, tôi có thể xử lý được."

Ngô Mỹ Nghiên nghe ra sự bướng bỉnh trong lời nói của cô, nói: "Vậy nếu em có khó khăn cứ tìm chị nha, lúc nào cũng được."

Tô Linh Nguyệt do dự vài giây rồi gật đầu.

Ngay khi cô ngồi xuống, Quý Tri Ý liền bước vào, Tô Linh Nguyệt liếc nhìn cô, thấy Quý Tri Ý bước vào văn phòng với vẻ mặt bình thường, một lúc sau, có một tin nhắn từ Quý Tri Ý trên WeChat.

[Đặt khách sạn cho buổi trưa chưa?]

Tô Linh Nguyệt còn chưa đặt, Ý Lâm có khách sạn hợp tác, cho nên mỗi lần đều chọn vài khách sạn đó, cô gửi ba khách sạn qua hỏi Quý Tri Ý: "Quý tổng thích khách sạn nào?"

Quý Tri Ý chọn một cái ở giữa.

Tầng hai của Hào Thái.

Sau khi Tô Linh Nguyệt trả lời cô xong thì đi đặt phòng riêng.

Buổi trưa ở Hào Thái không nhiều người lắm, ở tầng hai có sáu phòng lớn và sáu phòng nhỏ, bởi vì lần này chỉ có Giang tổng, cho nên Tô Linh Nguyệt đặt một phòng nhỏ, vào thang máy phòng thứ hai bên tay trái.

Lúc đi ngang qua phòng đầu tiên, cô nghiêng đầu, có một người đàn ông ngồi bên trong.

Giang tổng đến từ sớm, chờ sẵn trong phòng, thấy Quý Tri Ý thì vội vàng đứng dậy chào hỏi, thương hiệu Ý Lâm đã được tạo ra cách đây hai năm, từ khi Quý Tri Ý mua lại một công ty kinh doanh giày, thành lập nên Ý Lâm, thương hiệu này giống như một đám cháy rừng nhanh chóng bùng cháy trong nước, lần này Giang Nguyên và Tam Thịnh đều có ý định lấy được quyền đại lý miền Nam của Ý Lâm, anh ta đã mời Quý Tri Ý vài lần, nhưng Quý Tri Ý đều nói không rảnh, Tam Thịnh bên kia cũng không hẹn được, nên trong lòng anh ta không yên tâm, không nghĩ rằng Quý Tri Ý sẽ chủ động hẹn anh ta.

Anh ta phải nắm bắt cơ hội chỉ có một lần trong đời này thật tốt.

Sau khi ngồi xuống, Quý Tri Ý không nói gì, Giang tổng đơn giản nhắc lại ý định hợp tác, và đưa ra hợp đồng hợp tác, Quý Tri Ý nói: "Anh Giang, anh có biết gần đây Tam Thịnh đã liên lạc với tôi, báo giá của họ có thể cao hơn bên anh."

Đương nhiên, Giang tổng biết, nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu, anh ta nói: "Về báo giá, chúng ta có thể thảo luận lại."

Quý Tri Ý nói: "Cho tôi một câu chắc chắn đi, nếu hôm nay tôi mời anh Giang đến đây, hẳn là vì tôi muốn hợp tác với bên anh, điều đó phụ thuộc vào thành ý của anh Giang."

Khi Giang tổng nghe thấy điều này không hề bị choáng ngợp bởi niềm vui, mà nói: "Tôi có thể xin báo giá giống như Tam Thịnh."

"Không đủ." Quý Tri Ý nói: "Thêm ba phần trăm nữa."

Cô nhấp một ngụm nước ấm, động tác chậm rãi, vô cùng tao nhã.

Sắc mặt Giang tổng hơi biến sắc, anh ta nói: "Cô Quý à, ba phần trăm thật sự quá cao. "

Quý Tri Ý nói: "Anh Giang, dù là quảng cáo trực tuyến hay bán hàng ngoại tuyến, kinh nghiệm và kênh bán hàng của Tam Thịnh đều cao hơn bên anh rất nhiều, sở dĩ tôi chọn hợp tác với anh là vì tôi muốn hợp tác lâu dài và đôi bên cùng có lợi, Ý Lâm vẫn đang trong thời kỳ phát triển, hợp tác với Giang Nguyên hoàn toàn có thể đạt được mục tiêu phát triển chung, hơn nữa Giang tổng cũng có thể thấy triển vọng của Ý Lâm, người phát ngôn mới của chúng tôi sắp ra mắt, Giang tổng vẫn cho rằng ba phần trăm là cao sao?"

Người phát ngôn mới, Giang tổng hỏi: "Có phải cô Dương không?"

Quý Tri Ý mỉm cười và không nói gì.

Xem như ngầm thừa nhận.

Tô Linh Nguyệt ngồi bên cạnh cô, nhìn cô đem chuyện còn chưa quyết định nói như chuyện đúng rồi, không khỏi khâm phục, đồng thời cô rất biết điều mà châm trà cho hai người khi đã uống hết.

Giang tổng dừng lại vài giây, điện thoại reo lên, anh ta xin lỗi: "Tôi nghe điện thoại."

Quý Tri Ý nhấp ngụm trà, nói: "Giang tổng cứ tự nhiên."

Giang tổng bước ra khỏi phòng.

Quý Tri Ý đặt chén trà xuống rót một chén trà cho Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt tỏ vẻ tò mò, nhưng vẫn không nói gì, đợi Giang tổng quay lại, nhưng cửa phòng không hề động đậy.

Cô hoạt động cơ thể và nhấp một ngụm trà.

Không nhịn được mà nhìn Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý nói: "Muốn hỏi gì?"

Cô đã chủ động nói ra, Tô Linh Nguyệt cũng không khách sáo: "Tổng giám đốc, nếu tăng thêm ba phần trăm, Giang Nguyên sẽ không có lợi nhuận, bọn họ có đồng ý không?"

Quý Tri Ý chậm rãi nói: "Sẽ không."

Tô Linh Nguyệt nhíu mày: "Cô không muốn hợp tác với bọn họ?"

Quý Tri Ý quay đầu lại, cô vẫn luôn ít nói, có thể coi là người trầm mặc kiệm lời, nhưng Tô Linh Nguyệt phát hiện, chỉ cần mình hỏi, Quý Tri Ý sẽ luôn có gì nói đó.

Quả nhiên nghe được Quý Tri Ý nói: "Muốn."

Nếu muốn hợp tác, còn ép lợi nhuận xuống thấp như vậy?

Nếu cô là Giang tổng, e rằng cô cũng sẽ nghi ngờ liệu Quý Tri Ý có ý định hợp tác thật hay không, mặc dù triển vọng phát triển hiện tại của Ý Lâm rất tốt, nhưng không có công ty nào ngu ngốc đến mức sẵn sàng mất tiền còn giúp đỡ người khác kiếm tiền, đúng không?

Quý Tri Ý nhìn khuôn mặt xinh đẹp rối rắm của cô và kiên nhẫn chờ đợi.

Ngoài cửa, Giang tổng đang nghe điện thoại.

Có rất nhiều người phục vụ đi qua đi lại, anh ta đứng ở cửa sổ, liên tục thay đổi vị trí.

Không để ý sau lưng có người đến.

Chu Diễn nhìn thấy Giang tổng ngay khi hắn ta bước ra khỏi phòng ăn, trước kia đã từng hợp tác với Tô Khải, bây giờ lại đi lấy lòng Ý Lâm, hắn ta chưa bao giờ để ý tới một người như vậy, và khi nhìn thấy hắn ta chỉ muốn chào hỏi và mỉa mai đôi câu, không nghĩ rằng nghe được anh ta nói chuyện điện thoại.

Còn liên quan đến Ý Lâm.

"Quý tổng nói muốn thêm ba phần trăm." Giọng điệu của Giang tổng có chút do dự: "Đương nhiên tôi biết không thể, không phải đang bàn bạc với anh đây à."

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, anh ta im lặng.

Sau một lúc: "Hôm nay cô ấy nhắc đến người phát ngôn mới, lần trước tôi nhờ anh điều tra lý lịch của Dương Chi Chi, anh đã kiểm tra chưa?"

Chu Diễn đến gần hơn.

Giang tổng nhíu mày: "Bảo Thuận?"

Anh ta hạ thấp giọng nói: "Tôi hiểu rồi."

Cúp điện thoại, vừa quay đầu lại nhìn thấy Chu Diễn, Giang tổng sững sốt, Chu Diễn chủ động lên tiếng: "Sếp Giang, trùng hợp quá."

Giang tổng khẽ gật đầu, lướt qua hắn.

Chu Diễn thấy anh ta vào trong phòng, nghiêng người tới, nhìn thấy Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt qua khe hở ở cửa, cửa bị người phục vụ đóng lại, cho dù hắn muốn nghe lén cũng không có chút âm thanh nào phát ra, đứng đó cũng không thích hợp, Chu Diễn liền bước vào phòng của mình.

Chẳng lẽ Dương Chi Chi có quan hệ gì với Bảo Thuận?

Cho nên Quý Tri Ý không tiếc giá nào cũng phải ký hợp đồng với Dương Chi Chi?

Trước đây Chu Diễn cũng kêu người hỏi thăm tin tức của Dương Chi Chi, nhưng nó không khác những gì tung trên mạng là mấy, một chút tin tức bí mật cũng không có, cho nên hắn không để bụng đến Dương Chi Chi.

Nhưng nếu Dương Chi Chi thật sự có quan hệ với Bảo Thuận.

Vậy thì chuyện này lại khác.

Bản thân mình không đồng ý việc mở rộng quan hệ, nếu Quý Tri Ý mạnh tay can thiệp.

Chu Diễn ngẫm nghĩ.

Vẫn quyết định nói cho Chu Thời Vũ biết chuyện này trước.

Chu Thời Vũ nhíu mày: "Bảo Thuận, Dương Chi Chi và Bảo Thuận có quan hệ gì?"

"Em biết đâu chị." Chu Diễn nói: "Em chỉ nghe một chút tin đồn, nghe nói Quý Tri Ý không liên lạc với Bảo Thuận, thật sự có đường khác sao?"

Nếu không thì lý do là gì?

Bây giờ ai trong ngành sản xuất mà không muốn cắn một phần từ miếng thịt lớn như Bảo Thuận, mỗi lần mời giám đốc đầu tư bên đó đều bỏ ra rất nhiều tiền, đã mời ba bốn lần, nhưng Ý Lâm lại không có hành động gì cả.

Vốn chưa bao giờ liên lạc với Bảo Thuận.

Hay có gì đó bên trong mà bọn họ không biết?

Chu Thời Vũ hỏi: "Cô ta ký hợp đồng với Dương Chi Chi chưa?"

Chu Diễn nói: "Vẫn chưa."

Chu Thời Vũ nói: "Em đi hỏi thăm thử xem, giá bao nhiêu."

Chu Diễn hỏi: "Chị, chị muốn ký à? Nhưng mà hợp tác của chúng ta với cô Lâm vẫn chưa hết hạn."

Chu Thời Vũ nói: "Cứ hỏi cô ấy trước đi."

Chu Diễn chỉ có thể đồng ý, lúc ra khỏi phòng riêng, người trong phòng bên cạnh đã rời đi rồi, Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt lên xe, cuối cùng Giang Nguyên chỉ có thể thêm một phần trăm, nhiều hơn thì không thể đồng ý được, Quý Tri Ý thờ ơ nói: "Tạm biệt."

Không thể biết được là muốn đồng ý hay không đồng ý.

Giang tổng bất đắc dĩ tiễn họ lên xe.

Sau khi Quý Tri Ý lên xe, cô gọi cho cố vấn pháp lý và yêu cầu họ soạn thảo hợp đồng sơ bộ hợp tác với Giang Nguyên, Tô Linh Nguyệt không thể hiểu Quý Tri Ý định làm gì, cô không hỏi nhiều, chỉ tập trung lái xe.

Lúc sắp đến công ty.

Quý Tri Ý hỏi: "Hôm nay Tạ Lan đến đây à?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Có đến, hai tác phẩm tham gia vào thiết kế phong cách mùa thu mới."

Quý Tri Ý cúi đầu, di ngón tay lên máy tính bảng, nhẹ giọng hỏi: "Cô thấy thế nào?"

Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu cực kỳ nhẹ, liếc mắt nhìn cô, không lên tiếng.

Qua đèn giao thông, cô nói: "Thiết kế của cô Tạ rất đẹp."

Quý Tri Ý trả lời email.

Không nói gì nữa.

Vừa đến công ty, Quý Tri Ý nói: "Bảo Tạ Lan đến phòng làm việc của tôi."

Tô Linh Nguyệt nói: "Vâng."

Cô gọi điện thoại cho phòng thiết kế, một lúc sau, Tạ Lan xuất hiện trong phòng thư ký, Tô Linh Nguyệt gõ cửa giúp cô, mang hai tách trà vào, nghe thấy Tạ Lan nịnh hót tâng bốc.

"Quý tổng, em rất may mắn khi có thể đến Ý Lâm."

Cô ấy nhìn Quý Tri Ý bằng ánh mắt có chút nóng bỏng, như thể fangirl vậy.

Tô Linh Nguyệt lặng lẽ đặt ly trà xuống cho bọn họ, đi ra khỏi văn phòng.

Quý Tri Ý nói: "Cô Tạ thật khách sáo, Ý Lâm may mắn khi có được một nhà thiết kế tài giỏi như cô Tạ."

Tạ Lan được Trương Nhàn chiêu mộ.

Cô ấy đã từng xem các tác phẩm của Tạ Lan ở nước ngoài, bắt đầu đào bới nhân tài trước khi trở về Trung Quốc, Tạ Lan là người cô ấy muốn đào đi nhất, cô ấy nghĩ rằng điều đó sẽ rất khó thực hiện, nhưng không ngờ lại thành công trong một lần.

Bởi vì Tạ Lan rất hâm mộ Quý Tri Ý.

Trong cuộc trò chuyện, mỗi câu nói đều không thể tách rời khỏi Quý Tri Ý.

Trương Nhàn rất hài lòng, lập tức mời Tạ Lan tới, Quý Tri Ý cũng rất hài lòng.

Nửa tiếng sau, Tạ Lan bước ra khỏi văn phòng, tràn đầy năng lượng và thoải mái, hăng hái, Tô Linh Nguyệt nhìn cô giẫm lên giày cao gót, xoay eo lướt qua trước mặt, để lại mùi nước hoa thoang thoảng.

Mùi hơi nồng.

Cô không quen ngửi nó.

Ngay khi Tạ Lan rời đi, điện thoại cố định của cô đổ chuông, như thể cô đã biết trước, cô biết đó là Quý Tri Ý, cô trả lời điện thoại mà không đợi phía bên kia nói trước: "Quý tổng, tôi vào ngay đây."

Quý Tri Ý bị giành nói trước hơi khựng: "Ừ."

Tô Linh Nguyệt đem biên bản cuộc họp đã soạn sẵn xong đưa cho Quý Tri Ý, theo thói quen quay lại bàn trà, cúi đầu bắt đầu sắp xếp tài liệu.

Có lẽ cô cũng đoán được.

Giống như trong căn hộ.

Quý Tri Ý không có ý định yêu cầu cô sắp xếp những thứ này, mà chỉ muốn có một lý do để trói cô lại, để có thể ra lệnh cho cô bất cứ lúc nào, nhưng những tài liệu này đều là hồ sơ tài liệu trước đây của Ý Lâm, cô đã học được rất nhiều điều trong khi sắp xếp chúng.

Hơn nữa, phân loại những tài liệu này tốt hơn nhiều so với việc nhận những ánh mắt xa lạ và lời bàn tán ở bên ngoài.

Cô rất thích.

Cả buổi chiều cô không rời khỏi văn phòng, nhưng Quý Tri Ý đã ra ngoài họp hai lần, cô chợp mắt trong khi Quý Tri Ý đi họp, Quý Tri Ý trở lại văn phòng sau cuộc họp, nhìn vào từ tấm kính phía trên cửa, Tô Linh Nguyệt cúi đầu đọc tài liệu, ngồi trên thảm, dựa lưng vào ghế sofa, đôi giày cao gót mang không thoải mái nên cô cởi chúng ra và đặt chúng ở một bên, gác chân lên bàn trà, nghiêng người, một mũi chân khẽ lắc lư.

Lười biếng như một con mèo thoải mái.

Cô đứng ở ngưỡng cửa, rút điện thoại ra: "Alo."

Tô Linh Nguyệt nghe thấy tiếng động ở cửa thì liếc nhìn điện thoại di động, cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định ban đầu, cô vội vàng xỏ giày vào, thấy Quý Tri Ý đi vào, gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.

Quý Tri Ý ngồi trước máy tính, đặt điện thoại xuống, nhìn Tô Linh Nguyệt qua khóe mắt.

Tô Linh Nguyệt ngồi ngay ngắn hơn một chút, trên bàn là văn kiện đã được sắp xếp, Quý Tri Ý có thể nhìn thấy phía sau đầu cô, cô định thần lại, điện thoại reo lên, là Trương Nhàn gọi tới.

Giọng điệu của Trương Nhàn có chút lo lắng: "Cậu đang ở đâu?"

Quý Tri Ý nói: "Công ty."

"Tôi vừa nhận được tin mẹ nuôi của cậu xuống máy bay, bà ấy có liên lạc với cậu không?" Trương Nhàn nói: "Cậu muốn tôi ngăn giùm cậu không?"

Quý Tri Ý nói: "Không cần."

Cô cúp điện thoại, nhìn lịch sử tin nhắn trò chuyện với mẹ nuôi, mấy ngày trước gửi đi không có trả lời, gọi điện cũng không nghe, Quý Tri Ý nói: "Trợ lý Tô."

Tô Linh Nguyệt quay đầu lại.

Quý Tri Ý nói: "Lấy tài liệu ra ngoài sắp xếp đi."

Tô Linh Nguyệt khó hiểu, hết giận rồi à?

Nhưng cô vẫn nghe lời gật đầu, sau đó cầm tài liệu trên bàn lên chia làm hai phần đem ra ngoài văn phòng, cửa kính phòng làm việc của Quý Tri Ý đối diện với cô, cô nhìn vào văn phòng, Quý Tri Ý kéo rèm xuống.

Cô cố gắng đoán thái độ và ý tứ của Quý Tri Ý.

Ngoài cửa có tiếng ồn, một vị thư ký chặn một người phụ nữ và nói, "Xin chào, xin vui lòng đặt lịch hẹn trước."

Tô Linh Nguyệt nhìn qua, một người phụ nữ mặc váy nâu nhạt, tóc ngắn ngang vai, đeo khuyên tai ngọc trai, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng và tức giận không thể kìm nén, Ngô Mỹ Nghiên nghe thấy bước nhanh tới: "Có chuyện gì vậy?"

Thư ký Trương tiếp khách muốn khóc: "Thư ký Ngô, người này muốn gặp Quý tổng."

Ngô Mỹ Nghiên đứng trước mặt bà: "Xin chào, xin hỏi có hẹn trước không ạ?"

Giọng điệu của người phụ nữ lạnh lùng: "Không."

Ngô Mỹ Nghiên nói: "Vậy thì......."

"Mẹ nuôi!" Một tiếng la vang lên từ phía sau đám đông, mọi người đều nhìn sang, Trương Nhàn đi tới với nụ cười trên môi, nói: "Mẹ nuôi, mẹ đến khi nào sao không nói một tiếng để con ra đón vậy."

Khương Nhã quay đầu nhìn Trương Nhàn, giọng điệu lạnh lùng: "Sao đây, tôi gặp nó, còn phải hẹn trước sao?"

Trương Nhàn vội vàng nói: "Đương nhiên không ạ."

Cô vừa nói vừa ra hiệu cho Ngô Mỹ Nghiên, Ngô Mỹ Nghiên và các thư ký khác tránh đường, Tô Linh Nguyệt đi ra đứng trước phòng làm việc của Quý Tri Ý, Trương Nhàn kéo cô: "Tìm Quý tổng."

Tô Linh Nguyệt bị cô kéo sang một bên, Khương Nhã bước tới vặn tay nắm cửa đi vào, Tô Linh Nguyệt muốn ngăn bà lại, nhưng lại bị Trương Nhàn dùng cả hai tay túm lấy.

Cửa đóng lại.

Trương Nhàn nói: "Mẹ nuôi của Quý tổng."

Đừng đâm đầu vào họng súng.

Vốn dĩ mẹ nuôi của cô đã tức giận một thời gian, nhưng bây giờ Tô Linh Nguyệt muốn lại gần, xác định cũng sẽ dính đạn!

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Bên trong cánh cửa, Quý Tri Ý nhìn thấy Khương Nhã đi vào, cô cũng đứng dậy đứng tại chỗ, nhìn Khương Nhã.

Gương mặt Khương Nhã bình tĩnh, trong mắt hiện lên sự tức giận ngút trời, khoảnh khắc nhìn thấy Quý Tri Ý, bà bước nhanh đến trước mặt Quý Tri Ý, Quý Tri Ý lên tiếng: "Mẹ nuôi."

Khương Nhã giơ tay lên tát cô một cái!

Đầu của Quý Tri Ý bị đánh nghiêng sang một bên, có thể thấy màu máu ngưng tụ rõ ràng, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên xuất hiện một dấu tay, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, Khương Nhã nghiến răng: "Cô thật sự làm tôi quá thất vọng!"

***