Tô Linh Nguyệt nhìn tin nhắn của Quý Tri Ý, hít sâu, vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu rời khỏi công ty.
Công việc quan trọng, công việc quan trọng, công việc quan trọng.
Trong lòng Tô Linh Nguyệt thầm niệm ba lần, lúc lên xe thì nói với tài xế: "Bác tài, đến khu Hồ Tây Thành."
Cô muốn tự vả miệng mình.
Tài xế nói: "Được."
Tô Linh Nguyệt nhìn điện thoại, trong ảnh do Quý Tri Ý gửi đến có nửa bên là bé mèo hoang, rất thích ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên, cô chỉ ngón tay vào bức ảnh, phóng to lên, sau đó lưu lại.
Một lúc sau về đến nhà, cô dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, thấy Quý Tri Ý đang ngồi trên ghế sofa, bé mèo hoang nằm trên tay vịn của ghế sofa, xem TV, Quý Tri Ý thay đổi phong cách xem tin tức trước đây, vậy mà lại một người một mèo cùng xem Tom và Jerry.
Phong cách hoàn toàn không phù hợp với tác phong của Quý Tri Ý khiến Tô Linh Nguyệt đứng yên.
Nhìn từ phía sau, tưởng chừng như một khung cảnh ấm áp nhưng nghĩ thế nào cũng thấy bất ngờ.
Quý Tri Ý xem phim hoạt hình?
Công ty sắp đóng cửa?
Cô không hiểu ý cười mơ hồ yếu ớt bật lên trong lòng mình có ý nghĩa gì, cô chỉ nghĩ nó thật buồn cười.
Rất buồn cười.
Tô Linh Nguyệt hít sâu, khôi phục biểu cảm bình thường, mang dép lê đi vào, Quý Tri Ý quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động, quai hàm được ánh sáng cắt thành một đường cong xinh đẹp, ánh sáng làm dịu đi dáng vẻ sắc nét của cô, cả người trông dịu dàng hơn.
Cô bước vào và gật đầu với Quý Tri Ý: "Quý tổng."
Quý Tri Ý cũng khẽ gật đầu.
Bé mèo hoang nhìn thấy cô về thì nhảy tót đến trước mặt cô, kêu meo ngắn meo dài, như thể đang tố khổ Quý Tri Ý ở nhà đã ngược đãi nó vậy, Tô Linh Nguyệt nhìn tấm lưng gầy gò của Quý Tri Ý và xoa xoa đầu bé mèo hoang.
Cô đi ra ban công để thêm thức ăn cho bé mèo hoang, thay nước, và nhìn thấy những món đồ chơi cho mèo kia, tưởng rằng Quý Tri Ý đã mua chúng, từ ban công nhìn vào, Quý Tri Ý đang cúi đầu xem điện thoại.
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến Tạ Lan, cô ngừng vuốt ve bé mèo, cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy đi ra phòng khách.
"Quý tổng." Cô nói, "Tôi phải đến trường quay."
Quý Tri Ý nói: "Chúng ta đi chung đi."
Tô Linh Nguyệt ngạc nhiên: "Cô cũng đi?"
Quý Tri Ý nói: "Hôm nay mèo của cô cần phải kiểm tra."
Tối hôm qua, Quý Tri Ý kêu cô tối nay đi kiểm tra, nhưng cô quên mất, Tô Linh Nguyệt nói: "Chờ tôi về......"
"Chờ cô về tiệm đóng cửa rồi." Quý Tri Ý nói: "Tôi tiện đường nên đưa cô qua đó."
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, ôm bé mèo ra ngoài cùng Quý Tri Ý, chưa mua túi cho mèo, bé mèo hoang nép mình trong vòng tay Tô Linh Nguyệt, khi cô chuẩn bị lên xe, cô nhìn Quý Tri Ý, cô lái xe, thì Quý Tri Ý ôm bé mèo, hoặc là, Quý Tri Ý lái xe.
Quý Tri Ý liếc nhìn bé mèo trong tay cô và nói: "Lên xe đi."
Tô Linh Nguyệt vội ngồi lên ghế phụ, bé mèo hoang lần đầu tiên lên xe, không dám nhúc nhích, co ro trong cánh tay Tô Linh Nguyệt, Quý Tri Ý thắt dây an toàn xong hỏi Tô Linh Nguyệt: "Cô đã đặt tên cho nó chưa?"
Ban đầu không có.
Bây giờ thì có một cái tên.
Tô Linh Nguyệt nói: "Có rồi."
Quý Tri Ý hỏi: "Gọi là gì?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Rắc rối."
Quý Tri Ý:...
Thật phổ thông dễ hiểu.
Bé mèo hoang dường như cũng hiểu, kêu meo meo với Tô Linh Nguyệt, cô gọi: "Bé rắc rối ơi."
Bé mèo lại kêu meo.
Tô Linh Nguyệt cũng kêu meo.
Bé mèo kêu meo meo với cô hai tiếng.
Tô Linh Nguyệt mỉm cười.
Quý Tri Ý hỏi: "Cười gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Nó nói rất thích cái tên này."
Quý Tri Ý:...
Không nhịn được.
Cô vẫn hỏi: "Cô nghe hiểu à?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Không hiểu."
Quý Tri Ý:...
Chính xác thì cô đang hỏi cái vấn đề thiểu năng gì vậy?
Quý Tri Ý đau đầu, cô không nói nữa, im lặng lái xe, Tô Linh Nguyệt vừa chơi với bé mèo vừa liếc nhìn sườn mặt của cô, lớp trang điểm của cô đã trôi khá nhiều lúc nghỉ trưa, khi đến gần hơn, có thể nhìn thấy dấu ngón tay trên mặt Quý Tri Ý.
Tuy rằng không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra hình dáng.
Cô bị đánh.
Nhớ tới vẻ mặt tức giận của người phụ nữ lúc chiều, cô chợt tự hỏi Quý Tri Ý đã làm gì sai.
Để cho người phụ nữ đó ra tay nặng như vậy.
Quý Tri Ý nhìn về phía trước, cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt liếc mắt đi chỗ khác, dù cô phạm sai lầm gì, cũng không liên quan gì đến mình, khi Quý Tri Ý nguôi giận, cô có thể rời khỏi phòng thư ký.
Tại sao phải bận tâm hỏi về những điều không liên quan đến mình.
Chỉ là Quý Tri Ý.
Rõ ràng cô có thể đối xử với mình một cách nhục nhã hơn và khiến mình khổ sở, tại sao phải làm như thế này?
Trả thù mà giống như phép lịch sự.
Tô Linh Nguyệt lên tiếng: "Quý tổng."
Quý Tri Ý: "Hửm?"
Tô Linh Nguyệt nhẹ giọng nói: "Chúng ta đăng ký tham gia triển lãm mùa thu của Arno, có phải là dùng tác phẩm mới cho mùa thu không?"
Quý Tri Ý nói: "Nếu không có gì bất ngờ thì đúng là vậy."
Vậy nói cách khác, hai thiết kế của Tạ Lan đều sẽ tham gia.
Tô Linh Nguyệt mở miệng.
Quý Tri Ý hỏi: "Sao vậy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Không có gì."
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đèn của các cửa hàng trên phố đều sáng, màu sắc ấm áp, phản chiếu trên mặt kính, đồng thời khuôn mặt của Quý Tri Ý cũng phản chiếu trên đó, một cái bóng rất mờ, Tô Linh Nguyệt nhắm mắt lại đón gió điều hòa.
Bé mèo xoay tròn trong vòng tay của cô và nằm xuống.
Ngáy khò khè rất thoải mái.
Thật dễ thích nghi trong mọi hoàn cảnh.
Tô Linh Nguyệt chọc chọc đầu bé mèo hoang, vễnh môi.
Quý Tri Ý đưa cô đến cổng trường quay, Tô Linh Nguyệt cầm túi xách bước nhanh vào, những người trong trường quay nhận ra cô, lần này không phải đợi trợ lý của Dương Chi Chi đến đón nữa, cho Tô Linh Nguyệt đi vào.
Cô biến mất ở góc đường.
Quý Tri Ý ngồi trong xe lẳng lặng nhìn, bé mèo chờ mất kiên nhẫn, bò qua người cô, giống như đêm qua, chui vào vòng tay của cô, bé mèo này trông không giống thú hoang chút nào, Quý Tri Ý xoa đầu nó và nhìn mình trong gương chiếu hậu.
Tô Linh Nguyệt vừa nhìn sườn mặt của cô.
Cô dùng ngón tay chạm vào sườn mặt mình.
Vẫn còn hơi nóng.
Quý Tri Ý nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, mèo con bắt đầu ngáy ngủ, nghe có vẻ rất yên tâm, cô đặt bé mèo vào ghế phụ và lái thẳng đến cửa hàng thú cưng.
Tô Linh Nguyệt muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng cô cũng biết Dương Chi Chi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội khiêu khích nào, cô cầm túi xách từ xa đã nhìn thấy Dương Chi Chi đang quay phim, trước ống kính, đạo diễn giải tán những người gần trường quay, Tô Linh Nguyệt cũng đang đứng ở phía sau đám đông làm việc để xem, Dương Chi Chi mặc đồng phục học sinh, đi theo phía sau một học sinh nam, trông có vẻ ngại ngùng.
Kỹ năng diễn xuất của cô ấy bây giờ thực sự rất tốt, đứng trước máy quay và trước mặt cô hoàn toàn khác nhau.
Dương Chi Chi bước nhanh vài bước, vẫn chọn quay đầu lại, nhìn cậu bé rồi duỗi tay ra, đưa phong thư cho cậu bé, sau đó cúi đầu bỏ chạy.
Cảnh quay lặp đi lặp lại vô số lần trong phim truyền hình và điện ảnh, nhưng tận mắt nhìn thấy, cảm giác vẫn rất khác, khi Tô Linh Nguyệt còn đi học gần như là cứ cách hai ngày là nhận được thư tình, những người đó hoặc là ngại ngùng, thẹn thùng, hoặc là giả vờ không để ý.
Cô thậm chí còn chưa từng mở những lá thư đó ra.
Cũng không phải là chưa từng mở.
Có lần cô cảm thấy không khỏe, xin nghỉ tan học sớm hơn nửa tiếng so với các bạn khác, và khi cô đang đợi xe của gia đình đến đón cô ở cổng trường, một bóng người cao gầy bước đến trước mặt cô, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, tạo cho người ta ấn tượng là cô rất cao, còn buộc tóc đuôi ngựa.
Đây không phải là lần đầu tiên một cô gái gửi thư tình cho cô, có rất nhiều cô gái đã công khai tỏ tình trên diễn đàn.
Nhưng cô lại nhớ kỹ người kia, vì cô ấy rất cố chấp.
Hỏi mình: "Cậu sẽ xem chứ?"
Giọng nói hơi trầm, còn ho khan sau khi nói, không biết có phải đang cảm hay không.
Lúc đó cô cũng thiếu kiên nhẫn, nói qua loa vài câu, cô gái vẫn khăng khăng hỏi: "Cậu sẽ xem chứ?"
Cô vốn đã không thoải mái, lập tức làm ra vẻ mặt lạnh lùng: "Không."
Cô gái trông rất mất mát, cúi đầu xuống, không thể nhìn thấy biểu cảm, lúc ấy sắp đến giờ tan học, cô tránh nơi đông người và đi đến bóng cây, cô gái vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Sau đó.
Sau đó trời mưa.
Cô nhíu mày, vừa định vươn tay ra che mưa thì đột nhiên một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, cô ngẩng đầu lên, cô gái đội lên cho cô rồi quay đi, cô nhìn bóng lưng của người ấy, dùng ngón tay đẩy đẩy mũ lưỡi trai.
Sau khi về nhà, cô nằm trên sofa, quản gia nấu súp cho cô uống, sau khi uống xong cơ thể mới bình thường lại, khi nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai trên bàn trà, cô lấy phong thư ra.
Thật đáng tiếc trời mưa nên bị lem mất.
Khi mở nó ra, chữ viết tay bên trong bị mờ và không đọc được câu nào.
Cô không để ý, cất bức thư vào phòng quà tặng.
Cùng với chiếc mũ lưỡi trai.
Những mảnh vỡ ký ức gợi lên lại không thể ghép lại thành một cảnh hoàn chỉnh, mỗi lần có gì đó liên quan cô sẽ nhớ lại vài chi tiết nhỏ, hai má Tô Linh Nguyệt lành lạnh, cô ngẩng đầu lên.
Trời mưa.
Thời tiết xấu thật.
Dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa mà!
Quả nhiên, đạo diễn không ngờ lại đột ngột có mưa phùn, vẫy tay gọi đoàn phim tháo đạo cụ ra và di chuyển đồ đạc, hiện trường đột nhiên trở nên lộn xộn, Tô Linh Nguyệt bị ép lùi lại vài bước, cô dứt khoát đi đến phòng nghỉ ở phía sau.
Dương Chi Chi được trợ lý khoác áo lên mình, bước nhanh đến phòng nghỉ.
Trợ lý nói: "Chi Chi, cô Tô đến rồi."
Trong lòng Dương Chi Chi đột nhiên nghĩ đến đôi mắt bình tĩnh kia.
Bình tĩnh đến mức làm người ta căm tức.
Cô cau mày: "Ở đâu?"
Trợ lý nói: "Em vừa nhìn thấy cô ấy trên phim trường, em dẫn chị đến phòng nghỉ trước, lát em ra ngoài tìm sau."
Dương Chi Chi hắng giọng.
Trợ lý liếc nhìn cô: "Em nghĩ cô Tô rất có lòng mà, hôm nay chị nói chuyện đàng hoàng với cô ấy nha?"
Dương Chi Chi im lặng.
Trợ lý không nhịn được lẩm bẩm: "Thật ra cô ấy rất đáng thương."
Dương Chi Chi mất kiên nhẫn: "Biết rồi!"
Không cần trợ lý nói, từ hôm qua đến nay hiểu biết của Dương Chi Chi về Tô Linh Nguyệt nhiều hơn so với mấy năm trước cộng lại, còn tưởng rằng cô vẫn là đại tiểu thư trong nhà kính, nhưng thực tế thì không phải.
Miệng lưỡi bén nhọn của người này giống như một vũ khí sắc bén để bảo vệ bản thân.
Trong tình huống cha không thương mẹ kế không yêu, còn có một Chu Diễn chực chờ như hổ rình mồi, là vũ khí duy nhất có thể tự bảo vệ mình.
Cô không thể giải thích tại sao hôm nay tâm trạng của mình lại cảm thấy kỳ lạ khi nghe về chuyện của cô ấy.
Rõ ràng cô nên cảm thấy vui vẻ khoái trí, nhưng lại không.
Cô không vì Tô Linh Nguyệt gặp chuyện mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy cô rất đáng thương.
Tô Linh Nguyệt đáng thương?
Cả đời cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó cô sẽ thương hại Tô Linh Nguyệt và thương hại những người mình ghét.
Nhưng nhìn cô bây giờ đi.
Dương Chi Chi giật giật khóe miệng.
"Là cô Tô." Trợ lý nói, Dương Chi Chi ngẩng đầu nhìn lên, Tô Linh Nguyệt đứng trong phòng nghỉ, khi thấy cô đến gần, Tô Linh Nguyệt nhếch miệng nở nụ cười chuyên nghiệp: "Chào buổi tối, Cô Dương."
Cười thật khó coi.
Cô trợn mắt khinh bỉ.
Tô Linh Nguyệt không để ý đến thái độ của cô, nói: "Cảnh quay vừa rồi của cô thật sự rất xuất sắc."
Còn biết tâng bốc.
Chắc chắn là vừa mới học.
Thật giả tạo.
Dương Chi Chi lau nước mưa trên người.
Cô hỏi: "Có mang hợp đồng hợp tác đến không?"
"Có đem theo." Tô Linh Nguyệt nói.
Dương Chi Chi ngồi trên ghế, nhận lấy khăn giấy do trợ lý đưa cho, lau nước trên tay rồi nói: "Đọc cho tôi nghe."
Tô Linh Nguyệt cầm hợp đồng dày cộm: "Tất cả?"
Dương Chi Chi nói: "Nếu không thì?"
Tô Linh Nguyệt vui vẻ nhận lời: "Vâng, cô Dương."
Nhàm chán!
Tại sao cô ấy lại nghe lời như vậy?
Dương Chi Chi không biết bản thân mình muốn Tô Linh Nguyệt tỏ thái độ như thế nào, nhưng chắc chắn không phải dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, nhổ hết gai nhím, nhìn như không có linh hồn, có điều cô vẫn dựa lưng vào ghế, nghe Tô Linh Nguyệt ngồi bên cạnh đọc hợp đồng.
Giọng nói rất hay.
Ngữ âm khá chuẩn.
Trước kia cô ấy từng học phát thanh truyền hình?
Dương Chi Chi miên mang suy nghĩ, không biết cô đang đọc cái gì.
Trợ lý thì thầm: "Chi Chi."
Cô sực tỉnh.
Trợ lý nói: "Em rót cho hai người ly nước."
Dương Chi Chi liếc nhìn Tô Linh Nguyệt, thấy vẻ mặt bình tĩnh, thái độ thản nhiên của cô, sự khó chịu trong lòng nhạt đi đôi chút, bèn nói: "Được rồi, nói về điều kiện đi, báo giá của bên cô là bao nhiêu?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Bảy triệu."
Dương Chi Chi nói: "Trên hợp đồng của cô không phải là tám triệu à?"
Hóa ra đã đọc hợp đồng.
Tô Linh Nguyệt không chút hoang mang, bình tĩnh nói: "À, tôi nhớ nhầm."
Dương Chi Chi bật cười khi nhìn thấy cô như vậy.
Không biết có phải bị tức cười hay không.
Cô cũng trả lời bằng một cách cay nghiệt: "Nếu tôi nói không đủ thì sao?"
Khi trợ lý nghe thấy điều này, thiếu chút làm rơi cái ly xuống đất.
Bình thường sáu triệu đã là một báo giá cao ngất trời rồi.
Tám triệu còn chưa đủ?
Tô Linh Nguyệt nói: "Chúng ta có thể thương lượng lại lần nữa."
Trợ lý:...
Cô đưa hai ly nước cho Dương Chi Chi và Tô Linh Nguyệt, nghe Tô Linh Nguyệt nói: "Nếu cô Dương có ý kiến gì, cô có thể sửa lại hợp đồng rồi gửi cho tôi."
Dương Chi Chi không lên tiếng.
Trợ lý liếc nhìn cô và nói: "Chúng tôi sẽ xem."
Nói xong cô định nhận lấy hợp đồng.
Lần này Dương Chi Chi không từ chối.
Tô Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi uống xong nước, cô nói: "Cô Dương, Quý tổng muốn mời cô ăn cơm."
Trợ lý đang muốn nói thay cho Dương Chi Chi, Dương Chi Chi hỏi: "Khi nào?"
Vậy không phải xong rồi sao.
Tô Linh Nguyệt suy nghĩ lịch trình của Quý Tri Ý, tối mai sẽ không có hẹn, theo ý của Quý Tri Ý, càng sớm càng tốt, cô nói: "Dự kiến là vào tối mai."
Cô cũng cho Dương Chi Chi thời gian để suy nghĩ: "Hoặc là khi nào cô rảnh thì..."
"Vậy ngày mai đi." Dương Chi Chi nói.
Tô Linh Nguyệt nói: "Vâng."
Cô không còn việc gì, không khỏi đứng dậy: "Vậy tôi không làm phiền cô Dương nữa."
Nói xong rồi bước đi.
Dương Chi Chi cảm thấy nhàm chán.
Nhưng không có lý do gì để giữ Tô Linh Nguyệt, xua tay, tựa hồ ghét cô chướng mắt, Tô Linh Nguyệt xoay người rời khỏi phòng nghỉ, trợ lý đi đến bên cạnh cô: "Chi Chi, chị không cảm thấy Quý tổng ra giá quá cao sao?"
Tất nhiên, cao là chuyện tốt, nhưng nếu nó cao hơn nhiều so với bình thường, sẽ không cảm thấy là chuyện tốt.
Dương Chi Chi cười nói: "Em tưởng cô ấy ra giá cho chị à?"
Trợ lý không hiểu: "Hả?"
Dương Chi Chi không lên tiếng.
Trợ lý không dám hỏi lại, Dương Chi Chi nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, nghe trợ lý chuyển đề tài: "Trời mưa to quá, không biết cô Tô có ô không."
Dương Chi Chi nhìn cô: "Em quan tâm cô ta mang ô hay không làm gì."
Trợ lý nghẹn lời.
Vừa rồi nghe hai người nói chuyện, còn tưởng Dương Chi Chi nguôi giận rồi.
Dương Chi Chi vừa nói vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cũng đứng dậy, trợ lý vội vàng đi theo: "Chi Chi, chị đi đâu vậy?"
Dương Chi Chi nói: "Đi vệ sinh!"
Trợ lý vội vàng cầm ô đi theo cô, hai người đi ra khỏi phòng nghỉ, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài hành lang, cô nhìn thấy Tô Linh Nguyệt đang cầm túi xách làm ô che trên đầu, đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Người này, không biết mượn ô của đoàn phim sao?
Dương Chi Chi liếc mắt nhìn đi chỗ khác, cùng trợ lý đi vào phòng vệ sinh ở phía sau, khi đi ngang qua Tô Linh Nguyệt đang đứng dưới gốc cây thì quay đầu lại, trợ lý thấy cô đột nhiên dừng lại, khó hiểu: "Chi Chi?"
Sau đó nhìn theo tầm mắt của cô.
Tô Linh Nguyệt đứng dưới gốc cây, dùng túi da che mưa, phần lớn nước mưa bị cây che đi, trên người cô không bị ướt nhiều, nhưng tóc đã ươn ướt, hai má đầy giọt nước, đứng đó nhìn ra bên ngoài có lẽ là đang đợi xe.
Dương Chi Chi cũng nhìn thấy.
Cô ngước lên nhìn chiếc ô mình đang che, sau đó nhìn trợ lý, trợ lý đang đội mũ lưỡi trai, cô ấy đeo kính nên thường đội mũ mỗi khi trời mưa để tránh mưa bắn vào kính.
Không thể đưa ô cho Tô Linh Nguyệt được.
Mình đưa ô cho Tô Linh Nguyệt khi gặp mưa?
Dựa vào đâu chứ?
Nhưng thấy cô chật vật như vậy, trong lòng Dương Chi Chi lại khó chịu không thể giải thích được, cô vươn tay lấy mũ lưỡi trai trên đầu trợ lý, bước nhanh đến chỗ Tô Linh Nguyệt, trợ lý không phản ứng kịp, kính bị kéo nghiêng, cô bận chỉnh kính, tán ô bị nghiêng, mưa rơi trên mặt, tầm nhìn mờ mịt, không theo kịp Dương Chi Chi.
Tô Linh Nguyệt nhìn thấy Dương Chi Chi hầm hầm đi về phía mình, còn tưởng rằng cô đến để đánh mình.
Một chiếc mũ lưỡi trai đột nhiên rơi xuống đầu cô, một tay Dương Chi Chi kéo bàn tay cô đang cầm túi, một tay đội mũ lên đầu, Tô Linh Nguyệt ngước mắt lên nhìn, hành động quen thuộc này.
Cô sửng sờ tại chỗ.
Dương Chi Chi nói: "Cô..."
Giọng nói của Tô Linh Nguyệt rất rõ ràng: "Cô từng học trường Số 2 à?"
Dương Chi Chi bối rối.
Tô Linh Nguyệt nghi hoặc: "Lúc trước cô từng viết thư tình cho tôi à?"
Phía sau cô, Quý Tri Ý cầm ô đứng thẳng tắp.
Cơn mưa phùn dày đặc rơi xuống tấm vải ô.
Lộp bộp lộp độp.
Quý Tri Ý nắm chặt cán ô, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
--------------------
Quý Tri Ý: Chuyện con người làm đây à?
Tô Linh Nguyệt: Meo~~~
***