"Cô nằm mơ à!", Dương Chi Chi nói: "Ai từng viết thư tình cho cô!"
Cô vừa nói vừa nhìn mũ lưỡi trai: "Tôi thấy cô đứng đáng thương y như ăn xin, cho nên mới che mưa thôi, cô tưởng mình là món ăn bày sẵn à!"
Tô Linh Nguyệt nghe cô đang chế giễu mình, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ ò một tiếng.
Ò??
Đầu óc cô có bệnh à!
Nói xong câu đó rồi ò?
Dương Chi Chi thật sự tức mà không có chỗ phát tiết, thường ngày tính tình rất tốt không biết tại sao lại sụp đổ khi đối mặt với Tô Linh Nguyệt.
Một chiếc ô che trên đầu họ.
Dương Chi Chi quay đầu lại, điều chỉnh tâm trạng, giọng nói dịu lại: "Quý tổng."
Tại sao Quý Tri Ý lại đến đây?
Quý Tri Ý khẽ gật đầu với cô: "Cô Dương."
Trợ lý đi nhanh đến chỗ ba người bọn họ, cầm ô cho Dương Chi Chi, hoàn cảnh này, nói chuyện hợp tác cũng không thích hợp, Dương Chi Chi nói: "Quý tổng có muốn vào ngồi không?"
Quý Tri Ý nói: "Không được rồi, hôm khác tôi sẽ đến thăm cô Dương sau."
Ý của cô là muốn đi, đương nhiên Dương Chi Chi không nói gì thêm, Tô Linh Nguyệt nói: "Tổng giám đốc, tối mai cô Dương rảnh."
Quý Tri Ý mỉm cười: "Vậy tôi sẽ chờ tin tốt ngày mai."
Dương Chi Chi nói: "Ngày mai gặp."
Quý Tri Ý xoay người, Tô Linh Nguyệt cũng đi theo ra ngoài, đi được hai bước, cô nhìn mũ lưỡi trai trên đầu, quay người lại, đứng trước mặt Dương Chi Chi, nói: "Cảm ơn cô Dương."
Nói xong cô trả lại chiếc mũ cho Dương Chi Chi.
Dương Chi Chi cầm mũ lưỡi trai, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, đội mũ lên đầu trợ lý.
Trợ lý bối rối: "Chi Chi, chị bị làm sao vậy?"
Dương Chi Chi nói: "Không sao cả."
Trợ lý nhìn thấy cô quay về, càng bối rối hơn: "Chị không đi vệ sinh à?"
Dương Chi Chi: "Nhịn rồi!"
Trợ lý:......
Kể từ khi gặp Tô Linh Nguyệt.
Tính tình của Dương Chi Chi đã trở nên khó đoán hơn.
Hận thù thật hại người mà!
Trợ lý thở dài một hơi, Tô Linh Nguyệt đi ra ngoài cùng Quý Tri Ý, xe đậu ở lề đường, hạt mưa rơi lộp bộp trên vải dù. Trước khi lên xe, Quý Tri Ý hỏi: "Tại sao cô lại hỏi cô Dương, đã bao giờ viết thư tình cho cô chưa?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Cô ấy làm tôi nhớ đến một người."
Quý Tri Ý nắm chặt cán ô: "Ai?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Người đã viết thư tình cho tôi."
Quý Tri Ý dừng lại: "Cô không biết người đó sao?"
"Tôi không biết." Tô Linh Nguyệt hỏi: "Quý tổng sẽ nhớ rõ từng người đã viết thư tình cho mình sao?"
Quý Tri Ý bị lời nói của cô chặn lại.
Cúi đầu, hờ hững nói: "Mặc dù tôi không nhớ người đã viết thư tình cho mình, nhưng tôi cũng sẽ không nhớ nhầm."
Những lời này ẩn ý như mang theo lời buộc tội.
Như thể nhớ sai ai đó là một sai lầm cực kỳ lớn.
Cũng phải.
Thư tình người ta tốn bao nhiêu tâm tư viết cho mình, còn bị mình nhận sai là có hơi bất lịch sự.
Tô Linh Nguyệt thừa nhận sai lầm của mình: "Quý tổng nói phải."
Quý Tri Ý:...
Trong lòng nặng nề, sắc mặt cô càng lạnh lùng hơn, sau khi lên xe, Tô Linh Nguyệt không nhìn thấy bé mèo hoang, Quý Tri Ý nói: "Trong bệnh viện thú cưng."
Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Bây giờ chúng ta đi qua đó à?"
Quý Tri Ý nói: "Còn tắm một lúc nữa, chúng ta ăn tối trước đi."
Tô Linh Nguyệt nói: "Vâng, Quý tổng muốn ăn gì?"
Gần đây có một hẻm ăn vặt ở trường Số 2, không giống với khu vực xung quanh trường Số 1, một con đường dài bên hông trường Số 2 toàn là đồ ăn, trước đây lúc đi học Tô Linh Nguyệt đã từng đến cùng bạn học vài lần, còn có một quán mì thập cẩm làm rất ngon, chỉ cần cô không về nhà ăn cơm thì sẽ đến đây ăn mì.
Quý Tri Ý nói: "Trước đây không phải cô từng học ở đây sao?
Tô Linh Nguyệt ngập ngừng hỏi: "Mì thập cẩm?"
Quý Tri Ý nói: "Cũng được."
Tô Linh Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bộ vest chuyên nghiệp, trang điểm tinh tế, mang giày cao gót, cầm ô đứng dưới mưa, đi dạo phố ăn vặt, trông cô không giống đến ăn, mà giống như đến để thị sát công việc.
Nhiều chủ cửa hàng tò mò nhìn họ.
Tô Linh Nguyệt nghĩ mình mặt dày như này mà bị nhìn như vậy còn thấy không được tự nhiên, cô quay đầu lại, biểu cảm của Quý Tri Ý hờ hững, biểu cảm rất bình thường.
Không hổ là Quý Tri Ý.
Rất bình tĩnh.
Cô thả lỏng một chút rồi dẫn Quý Tri Ý vào trong, trời đang mưa, món ngon lẽ ra phải tràn ngập trong hẻm lúc này chỉ còn mùi khói, cả con hẻm đều vắng vẻ, cũng vì nghỉ hè nên rất ít học sinh.
Quý Tri Ý đi theo Tô Linh Nguyệt vào trong.
Có vài chủ quán ngồi ở cửa, cầm quạt lá hỏi: "Ăn lẩu cay đi?"
Phía bên kia hét lên: "Ăn xúc xích nướng không?"
Một vài người khác chỉ đứng nhìn, mỉm cười, như thể bất cứ lúc nào cũng chào đón hai người họ vào.
Từ khi tốt nghiệp đến giờ Tô Linh Nguyệt không tới đây, cửa hàng trong trí nhớ của cô chỉ là dáng vẻ mơ hồ, khi đến gần cô mới nhìn thấy nó không hề thay đổi.
Cửa hàng vẫn là cửa hàng cũ, chủ quán vẫn là chủ quán cũ, ngay cả bé mèo thần tài bên cạnh máy tính tiền cũng vẫy tay chào, khoảnh khắc bước vào, cô đột nhiên cảm thấy như mình đã quay lại trường học.
Vừa quay đầu lại, đã thấy quán mì đầy ắp học sinh, bạn học và bạn bè của cô đang trò chuyện xung quanh cô, họ thích kêu tên cô, Linh Nguyệt ở đây có chỗ nè, Linh Nguyệt lại đây với mình nè, Linh Nguyệt nhanh lên, mình mua đậu hũ thối nè.
Cô lạc mất chính mình trong những tiếng gọi.
Thật sự nghĩ rằng mình là người không thể thiếu.
Thế cho nên khi nghe thấy tên mình trong miệng của những người bạn đó.
Cô vô cùng nghi ngờ bản thân mình.
Cô ích kỷ, lạnh lùng, kiêu ngạo vô lý, cô không quan tâm nếu bất kỳ bạn học nào nhận xét về cô như thế, nhưng người nói những lời này là một người bạn luôn ở bên cạnh và che ô cho cô mỗi khi trời mưa.
Ký ức được bọc bằng những con dao sắc bén, xé nát quá khứ, từng thứ hiện ra trước mắt.
Những điều mà cô cố tình quên đi lại dần dần rõ ràng vào lúc này.
Tô Linh Nguyệt vẫn chưa ăn cơm nhưng lại không thèm ăn.
Cô ngồi xuống và gọi một bát mì thập cẩm.
Quý Tri Ý ngồi đối diện cô cũng gọi một bát.
Tô Linh Nguyệt không muốn đắm chìm trong quá khứ, vì vậy cô hỏi Quý Tri Ý: "Quý tổng đã từng ăn mì thập cẩm chưa?"
Quý Tri Ý nói: "Từng ăn rồi."
Nhiều hơn một lần.
Sau cuộc thi, cô sẽ đến đây ăn một bát mì tươi, bởi vì cô từng thấy Tô Linh Nguyệt vào ăn một lần, cho nên về sau cô đến đây không biết bao nhiêu lần.
Một hôm trời mưa, khi cô bước vào, bên trong có rất nhiều người, bàn cô thường ngồi là một cặp đôi trẻ, ăn cơm mà anh một miếng em một miếng, cô vừa ngồi xuống, một giọng nói nghẹn ngào truyền đến từ bên cạnh: "Có ai ngồi ở đây không?"
Thật quen tai.
Cô cứng người, bà chủ nói: "Ngồi đi cô bé."
Vừa nói bà chủ vừa ấn cô sang phía đối diện mình.
Cô cúi đầu, thoáng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tô Linh Nguyệt, bận rộn với điện thoại, đó là mẫu mới, vỏ được khảm pha lê, ngón tay giữ điện thoại, làn da bị đè trở nên trắng nõn, ngón tay như ngọc, cô cúi đầu nhìn chiếc điện thoại cũ kỹ của mình đặt trên bàn, đã dùng nhiều năm, mẹ cô dùng cũ rồi để lại cho cô, cô cất điện thoại di động vào túi, như thể giấu cảm xúc vào trong túi.
Ảm đạm, chán nản.
Cảm xúc quay cuồng bóp nghẹn, cô cắn môi ngồi đối diện với Tô Linh Nguyệt, như thể là người đến từ hai thế giới.
Ngay lúc đó, cô rất muốn rời đi.
Nhưng cô không nhúc nhích.
Thật vất vả cô mới được ở gần với Tô Linh Nguyệt như vậy.
Cô không nỡ rời đi.
Chẳng mấy chốc, hai bát mì được bưng ra.
Cô khuấy bát mì, hơi nóng bốc lên, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Tô Linh Nguyệt, chỉ nghe thấy cô khịt mũi, sau đó rút giấy từ bên cạnh, chỉ nhìn điện thoại, mà không ăn mì.
Ăn được vài miếng, cô vẫn cúi đầu như cũ, không nhịn được hỏi: "Cậu không ăn sao?"
Tô Linh Nguyệt dùng khăn giấy lau đôi mắt, không ngẩng đầu lên nói: "Tôi không đói."
Vẻ mặt còn có chút tủi thân.
Lúc đó cô không biết nên nói gì, như khúc gỗ ngồi đối diện với Tô Linh Nguyệt.
Các bạn học bên cạnh đến rồi đi, cô hỏi, "Cậu cãi nhau với bạn bè à?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi không có bạn."
Không giống đang giận dỗi, giống như một lời trần thuật chán chường vô lực.
Sau khi nói xong, cô bắt đầu cúi đầu ăn mì, cắn từng miếng nhỏ, Quý Tri Ý lẳng lặng nhìn, Tô Linh Nguyệt chỉ ăn mấy miếng rồi đứng dậy rời đi, cô vẫn ngồi ở vị trí đó rất lâu.
Quý Tri Ý lại ngồi xuống vị trí đó.
Tô Linh Nguyệt ngồi đối diện cô.
Hôm nay là ngày mưa còn trong kỳ nghỉ hè, trong cửa hàng không có ai, vợ chủ quán đang dựa vào bàn gật gù, chủ quán bận trước bận sau thỉnh thoảng trò chuyện với họ: "Hai người cũng đến đây quay phim à?"
Có thể thấy, ê-kíp thường xuyên đến đây ăn uống.
Tô Linh Nguyệt nói: "Chúng tôi không phải."
Chủ quán nói: "Tôi thấy hai người rất đẹp, còn tưởng hai người cũng là diễn viên."
Tô Linh Nguyệt mỉm cười.
Trước đây thật sự có vài người tìm cô đóng phim, mấy người tìm cô làm người mẫu, mặc dù không biết có phải vì có quan hệ với Tô Khải hay không, nhưng cô thực sự không thích nghề diễn viên cho lắm.
Đeo mặt nạ mỗi ngày đã rất mệt mỏi rồi.
Còn mang thêm một lớp.
Cô sẽ chết vì kiệt sức mất.
Quý Tri Ý ngước lên nhìn cô, Tô Linh Nguyệt đang dùng khăn giấy lau đũa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn các bàn xung quanh, cô duỗi tay ra, chủ quán bước nhanh tới, Quý Tri Ý hỏi: "Có giấm không?"
Chủ quán gật đầu: "Có để tôi lấy cho cô."
Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng cũng thích thêm giấm?"
Quý Tri Ý cúi đầu: "Một chút."
Tô Linh Nguyệt gật đầu, chủ quán bưng lọ giấm lên, Quý Tri Ý nhỏ hai giọt, Tô Linh Nguyệt đổ một nửa, khuấy đều, mùi giấm chua bị mùi của mì thập cẩm bao phủ, tạo nên một hương vị mới.
Quý Tri Ý nhấp một ngụm súp.
Hơi ấm tràn xuống cổ họng và lan đến trái tim cô.
Tô Linh Nguyệt cúi đầu, nhấp một ngụm súp rồi ăn mì.
Thời gian lúc này như quay ngược trở về năm đó, cô ngồi đối diện Tô Linh Nguyệt, nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cô, Quý Tri Ý vươn tay đưa mảnh khăn giấy cho Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt hơi ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý nói: "Nước mì dính trên mặt."
Tô Linh Nguyệt vội vàng cầm lấy khăn giấy lau đi, lấy điện thoại từ trong túi ra soi, nhưng không thấy nước mì, chắc là vừa mới lau đi, cô nói: "Cảm ơn."
Quý Tri Ý không nói chuyện.
Tô Linh Nguyệt cũng không để ý.
Chỉ mới vài ngày, cô đã quen với tính cách ngột ngạt khiến người ta bực mình của Quý Tri Ý.
Ăn tối xong, hai người sánh bước ra khỏi con hẻm, trời mưa làm không khí trong lành hơn nhiều, ra khỏi ngõ có thể nhìn thấy cổng trường trung học Số 2, rất nhiều người trong đoàn phim ra vào ở cửa, cô hỏi Quý Tri Ý: "Bệnh viện thú cưng có gần đây không?"
Quý Tri Ý nói: "Ở phía trước."
Ngay bên kia đường cạnh trường Số 2, là một bệnh viện thú cưng.
Lúc Tô Linh Nguyệt đến bệnh viện thú cưng, bé mèo hoang vừa tắm xong, bác sĩ nói không thể tiêm phòng trực tiếp, phải kiểm tra trước sau khi tắm xong thì về nhà quan sát một tuần, nếu không có vấn đề gì có thể đến tiêm phòng. Lúc Tô Linh Nguyệt đi vào, bé mèo hoang đang ngủ trong túi mèo, một chiếc túi không gian có lỗ bên trên. Cô đi vào, bác sĩ mặc áo khoác trắng đến gần nói: "Tới đón mèo à?"
Cô gật đầu.
Bác sĩ còn khá trẻ, tóc húi cua sáng sủa, nụ cười thân thiện rất cuốn hút, anh ta thấy Tô Linh Nguyệt gật đầu thì nói: "Con nào vậy?"
Tô Linh Nguyệt chỉ vào túi không gian, bác sĩ đứng sau lưng Tô Linh Nguyệt, góc nghiêng điềm tĩnh, mái tóc xõa sau lưng, ánh sáng trên đầu chiếu vào người cô, càng thêm mềm mại, cô đứng ở đây, thậm chí xinh đẹp như một phong cảnh.
Bác sĩ nhìn chằm chằm cô lúc lâu.
Tô Linh Nguyệt nói: "Bé kia."
Bác sĩ lúc này mới hoàn hồn đi lấy túi xách, tai đỏ bừng.
Anh ta đưa túi mèo cho Tô Linh Nguyệt hỏi: "Đây có phải là lần đầu tiên cô nuôi mèo không?"
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Làm sao anh biết?"
Bác sĩ cười: "Bạn cô nói đây là bé mèo hoang."
"Đăng ký thông tin theo quy định", Quý Tri Ý nói.
Tô Linh Nguyệt gật đầu.
Bác sĩ nói: "Hai người thật tốt bụng."
Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý.
Hẳn là nên khen cô ấy tốt bụng.
Nhưng cô không khen được.
Cô mỉm cười lịch sự, bác sĩ thấy cô xách túi xách lên hỏi: "Có muốn mua một ít vitamin không?"
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Vitamin?"
"Vitamin cho mèo, ăn rất tốt cho lông, đường tiêu hóa hấp thu tốt hơn." Anh ta giải thích rất nhiều, Tô Linh Nguyệt không biết gì cả, nghe anh ta nói thì thỉnh thoảng gật đầu, sau đó cùng bác sĩ xem đồ đóng hộp cho mèo và còn rất nhiều đồ chơi.
Có khá nhiều loại.
Sau khi xem xong, cô nhìn về phía Quý Tri Ý, như thể đang hỏi liệu cô có nên mua nó không.
Cô sống trong căn hộ riêng của mình, theo lý thì phải hỏi, nhưng hành động trong tiềm thức của cô vẫn khiến trái tim của Quý Tri Ý cảm thấy vui vẻ hơn một chút, sau đó nói: "Không cần, cảm ơn."
Giọng điệu lạnh lùng.
Tô Linh Nguyệt đành phải xách túi xách đi theo sau lưng cô, bác sĩ vẫn muốn thuyết phục: "Không xem thử mấy món khác sao?"
Quý Tri Ý ngước mắt lên nhìn bác sĩ, như thể đã nhìn thấu mục đích của anh ta, anh ta cười gượng: "Vậy nếu cô có bất kỳ thắc mắc nào, lúc nào cũng có thể đến gặp tôi."
Tô Linh Nguyệt gật đầu.
Khi đến cửa, bác sĩ nói, "À đúng rồi, một tuần sau quay lại tiêm phòng, đừng quên, cô có Wechat không? Tôi kết bạn Wechat với cô rồi nói với cô những điều cần lưu ý sau khi về nhà."
Tô Linh Nguyệt nói: "Được."
Cô vừa định rút điện thoại ra.
Một mã QR đã đặt trước mặt bác sĩ.
Quý Tri Ý nói với vẻ mặt thờ ơ: "Kết bạn với tôi đi."
--------------------
Quý Tri Ý: Ghen tuông trong thù hận.
Tô Linh Nguyệt:......
***