Cô rảnh chỗ nào!
Còn không phải muốn tốt cho cậu ta sao!
Thấy vẻ mặt cô vẫn hờ hững như thế, Trương Nhàn không khỏi đến gần, nhỏ giọng nói thầm: "Cậu có biết vừa rồi trợ lý Tô đang xem tin gì không?"
Quý Tri Ý nhìn dáng vẻ và giọng điệu như kẻ trộm của cô, buồn cười: "Tin gì?"
"Nhân viên bám đuôi sếp! Giết người!" Trương Nhàn đầy lo lắng: "Thỏ con giận lên cũng cắn người đó!"
Nghe thấy vậy Quý Tri Ý nhìn ra ngoài cửa, Tô Linh Nguyệt đang cúi đầu sắp xếp tài liệu, góc nghiêng điềm đạm thản nhiên.
Thỏ à.
Cũng hơi giống.
Trương Nhàn nói cả buổi thấy Quý Tri Ý không nói lời nào, ngước lên thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa, sốt ruột: "Tôi nói thật đấy! Ai biết khi áp lực quá lớn sẽ làm ra cái gì!"
Quý Tri Ý nghiêng đầu: "Cậu cảm thấy cô ấy rất áp lực sao?"
Trương Nhàn nhìn theo ánh mắt của cô.
Tô Linh Nguyệt cúi đầu sắp xếp tài liệu, trong tay là tách cà phê, làn khói lượn lờ, thư ký bên cạnh đưa cho cô một tập tài liệu, cô gật đầu mỉm cười, vẻ mặt thoải mái tự nhiên.
Hoàn toàn không giống rất áp lực.
Nhưng mà.
Trương Nhàn nói: "Không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài đâu."
Quý Tri Ý nói: "Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng cô ấy thì có thể."
Trương Nhàn:...
Cô còn muốn nói nhưng Quý Tri Ý nói: "Xem ra vấn đề của xưởng gia công được xử lý xong rồi?"
Trương Nhàn nói: "Vẫn chưa."
"Sàng lọc nguyên liệu của hơn chục công ty trong một ngày, tôi là thần à?" cô khóc không ra nước mắt.
Quý Tri Ý nói: "Cậu không phải thần, mà là rảnh."
Trương Nhàn không nhịn được: "Sao lúc trước không phát hiện ra nhỉ, cậu rất hẹp hòi luôn á?"
Quý Tri Ý nói: "Tôi đã hào phóng bao giờ đâu?"
Trương Nhàn:...
Mềm cứng không ăn!
Cô hết cách rồi.
Sau đó nhớ đến từng hùng hồn nói với Tô Linh Nguyệt rằng chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn Quý Tri Ý sẽ nguôi giận và để cô ấy đi.
Đột nhiên có chút chột dạ.
Lúc đi ra ngoài cô không chào hỏi một tiếng với Tô Linh Nguyệt mà xoay người bỏ chạy.
Tô Linh Nguyệt vừa ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng Trương Nhàn rời khỏi văn phòng, giống như có ma đuổi phía sau cô vậy, chạy không ngừng nghỉ, cô tò mò nhìn vào phòng làm việc của Quý Tri Ý.
Cũng có phải cọp đâu.
Sợ như vậy làm gì?
Quý Tri Ý từ trong văn phòng nhìn ra, đối mặt với Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt nở nụ cười công nghiệp, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Bữa trưa do người phụ trách đem tới, có hai phần, một cho Quý Tri Ý và một cho Tô Linh Nguyệt.
Quý Tri Ý ngồi trên ghế sofa, nhìn đồ ăn trước mặt, nghĩ đến lời của Trương Nhàn, ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt bị cô nhìn thì không hiểu sao.
Không hiểu sao lại chột dạ.
Cô biết Quý Tri Ý không thích ăn cay.
Còn chọn hơi cay.
Ngay khi chuẩn bị lên tiếng, Quý Tri Ý nói: "Cô đứng ăn à?"
Đứng sao ăn? Tô Linh Nguyệt lập tức ngồi xuống ghế sofa đối diện, ánh nắng rọi vào cửa sổ, rơi trên lưng hai người, điều hòa thổi chầm chậm, trong phòng khô ráo thoải mái, Quý Tri Ý gắp thịt bò lên cắn một miếng.
Hơi cay.
Cô mím môi.
Ăn một món khác, đầu lưỡi bọc trong vị cay, không biết là thịt bò vừa rồi hay là món này cay hơn.
Cô hắng giọng và uống canh.
Càng cay hơn.
Tô Linh Nguyệt sợ mình không nhịn được nên vội vàng cúi đầu ăn cơm, nghe thấy Quý Tri Ý kêu: "Trợ lý Tô."
Nghĩ rằng kế hoạch của mình đã bị phát hiện, cô ngẩng đầu lên, nhìn Quý Tri Ý với một đôi mắt cảnh giác, nghe cô nói: "Rót cho tôi một ly nước."
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, đứng dậy rót một ly nước ấm cho Quý Tri Ý.
Quay lại vẫn thấy Quý Tri Ý ăn cơm như bình thường.
Tô Linh Nguyệt ngồi đối diện cô đặt ly xuống, nghe Quý Tri Ý hỏi: "Trợ lý Tô có thích ăn cay không?"
Tô Linh Nguyệt hơi khựng: "Cũng tạm, Quý tổng thì sao?"
Quý Tri Ý nói: "Tôi rất thích."
Tô Linh Nguyệt:...
Vô tình lại để cô được tận hưởng?
Quý Tri Ý nói: "Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi rất nghèo, một năm ăn lẩu không được mấy lần, mỗi lần ăn lẩu, tôi đều bỏ gia vị thật cay. "
Tô Linh Nguyệt nghe cô nói, nhìn về phía Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý cúi đầu: "Như vậy tôi có thể ăn ít đồ ăn hơn."
Tô Linh Nguyệt dường như hiểu được, bởi vì quá nghèo, có thể mua rất ít đồ ăn, cô ăn ít một chút để bố mẹ ăn nhiều hơn, không phải cô thích cay mà cô chỉ dùng vị cay để làm tê liệt dây thần kinh đói.
Một trải nghiệm như vậy.
Tô Linh Nguyệt chưa từng trải qua, cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn vào sườn mặt Quý Tri Ý đang bình tĩnh ăn, Tô Linh Nguyệt cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm xúc mới.
Cảm thấy cô hồi nhỏ.
Thật đáng thương.
Quý Tri Ý uống một ngụm nước ấm, sau khi ra nước ngoài cô đã bớt ăn cay, phải chăm sóc dạ dày tốt mới có thể duy trì sức khỏe tốt, vậy nên chế độ ăn của cô luôn thanh đạm, vừa mới ăn hai miếng cô vẫn chưa quen với vị cay này.
Thấy vậy, Tô Linh Nguyệt hỏi: "Quý tổng, cô có muốn đổi bữa trưa khác không?"
Quý Tri Ý nói: "Không cần đâu, vậy cũng được rồi."
Tô Linh Nguyệt gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp bộ đồ ăn và hỏi Quý Tri Ý nghỉ trưa sắp xếp thế nào, Quý Tri Ý nói: "Tôi sẽ vào và nghỉ ngơi một lúc, một giờ rưỡi gọi tôi dậy."
Tô Linh Nguyệt nói: "Vâng."
Quý Tri Ý bước vào phòng nghỉ phía sau.
Tô Linh Nguyệt rời khỏi văn phòng, người của phòng thư ký cơm nước xong vẫn chưa trở về, cô nhận được thông báo chấp nhận kết bạn, đó là Dư Tuyền.
Dư Tuyền lịch sự chào hỏi: [Xin chào, trợ lý Tô.]
Tô Linh Nguyệt trả lời cô: [Xin chào.]
Không có tin gì từ bên kia.
Tô Linh Nguyệt không để ý đến, vừa đặt di động xuống thì phòng thư ký đã quay lại, các cô vừa đi vừa tán gẫu: "Trụ sở chính chấm dứt hợp đồng với Lâm Phỉ hả?"
Trương Đình quay đầu lại: "Còn trụ sở chính gì nữa, bây giờ cô đang ở Ý Lâm đó, không phải Tô Khải, người một nơi lòng dạ một nẻo! Cẩn thận tôi tố cô với Quý tổng đó nha!"
Thư ký lên tiếng kia thở dài: "Thư ký Trương, cô đừng hại tôi nha, tôi vẫn chưa sửa miệng được thôi mà."
Vài người phá lên cười.
Trương Đình nhìn thấy Tô Linh Nguyệt hỏi: "Trợ lý Tô, cô đã ăn gì chưa?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi vừa mới ăn với Quý tổng. "
Trương Đình gật đầu, những người khác lúc này mới tiếp tục đề tài: "Vậy Lâm Phỉ thật sự chấm dứt hợp đồng à?"
"Tôi không biết." Trương Đình nói: "Nghe nói sau khi Dương Chi Chi đến đó, Lâm Phỉ liền tới Tô Khải, hình như ầm ĩ cũng không hài lòng lắm đâu."
Dù sao đây cũng từng là chi nhánh của Tô Khải, tin tức nội bộ vẫn còn truyền tai nhau, mặc dù bây giờ thuộc sở hữu của Ý Lâm, nhưng cũng không thể chặn tin tức được, vậy nên nó đồn thổi rất nhanh, thư ký ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt nói: "Với tôi mà nói thì Tô Khải như vậy hơi tàn nhẫn."
Mọi người ngẫm nghĩ.
Quả thật có chút tàn nhẫn.
Lúc trước lợi dụng Lâm Phỉ bị thương để gây xôn xao, sau đó ra vẻ không rời không bỏ với Lâm Phỉ, nói sẽ không bao giờ chủ động chấm dứt hợp đồng, dốc sức tăng cảm giác tồn tại và thiện cảm từ công chúng, nói là hút máu Lâm Phỉ cũng không ngoa.
Bây giờ lại đá Lâm Phỉ đi.
Trương Đình nói: "Thêm nửa năm nữa không gia hạn hợp đồng cũng được mà, vội như vậy làm gì?"
Người khác nói: "Còn có thể làm gì nữa, thay túi máu mới chứ sao, lần này Tô Khải bị tổn thất nặng nề, chắc chắn muốn đổi người phát ngôn có ảnh hưởng hơn rồi."
Tô Linh Nguyệt gật đầu.
Có sức ảnh hưởng hơn.
Dương Chi Chi.
Có rất nhiều nghệ sĩ có ảnh hưởng trong giới này, nhưng xét về mặt quảng cáo, Dương Chi Chi chính là người tốt nhất, nếu không thì báo giá cũng sẽ không cao như vậy.
Nghĩ như vậy.
Quý Tri Ý có tầm nhìn xa khi liên lạc với Dương Chi Chi trước Tô Khải một bước, chiếm lợi thế.
Chỉ là không biết.
Cô đã tính được Tô Khải sẽ tìm Dương Chi Chi.
Hay là làm cho Tô Khải bắt buộc phải tìm Dương Chi Chi?
Tô Linh Nguyệt nhìn màn hình máy tính, chống cằm, chủ đề bên cạnh đã chuyển từ Lâm Phỉ sang Dương Chi Chi, sau đó lại chuyển tới tin đồn gần đây của Dương Chi Chi, cô lơ đãng lắng nghe, một lúc sau, Ngô Mỹ Nghiên bước vào, mọi người im lặng vài giây, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Hôm nay không nghỉ ngơi à?"
Trương Đình hỏi: "Thư ký Ngô, em nghe nói Lâm Phỉ và Tô Khải chấm dứt hợp đồng rồi?"
"Ngày ngày chỉ biết nghe mấy tin đồn này, ai nói với em vậy?" Ngô Mỹ Nghiên mỉm cười nói, không mấy nghiêm túc, mọi người đều bu lại, ngay cả Tô Linh Nguyệt cũng di ghế đến bên cạnh chị.
Ngô Mỹ Nghiên nói: "Lâm Phỉ đến đó làm ầm lên, còn chuyện có hủy hợp đồng hay không chị cũng không rõ nữa."
Vậy thì tám phần đúng rồi.
Tô Linh Nguyệt quay lại trước máy tính, nhìn màn hình, tiếng thảo luận ở bên cạnh dần dần yên tĩnh hơn, cô cũng dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, tối hôm qua bị mèo quậy phá đến nửa đêm, bây giờ thấy hầu hết mọi người đều đang nghỉ ngơi, cô cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngồi trước bàn làm việc nghỉ ngơi một lúc.
Đồng hồ báo thức reo lên đúng giờ, cô tiện tay tắt, sau đó nhớ ra mình phải kêu Quý Tri Ý dậy.
Tô Linh Nguyệt đi đến phòng nghỉ gõ cửa, không có trả lời, cô nhìn đồng hồ đành đẩy cửa vào, phòng nghỉ không to nhưng được trang bị đầy đủ, giống như một căn phòng phiên bản thu nhỏ, Tô Linh Nguyệt đi vào thì thấy Quý Tri Ý vẫn đang ngủ, có lẽ cũng giống như mình đêm qua, không ngủ ngon vì bị bé mèo quấy phá, hiện tại ngủ bù.
Cô đi qua, Quý Tri Ý không ngủ lộn xộn giống tối hôm qua, nằm trên giường, nhắm mắt, yên lặng, hai tay thả bên ngoài.
Nhìn có chút ngoan.
Tô Linh Nguyệt cắn môi.
Phát hiện mình luôn thích sử dụng những tính từ không phù hợp để mô tả Quý Tri Ý.
Nhưng cảm giác đầu tiên ngay khoảnh khắc này.
Thật sự có chút ngoan ngoãn.
Ngoan ngoãn đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi dễ thương.
A~~~
Điên rồi!
Tô Linh Nguyệt bước nhanh đến bên giường của Quý Tri Ý, nhỏ giọng gọi: "Quý tổng."
Quý Tri Ý quay lại khi nghe thấy giọng nói.
Tô Linh Nguyệt đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn mình, mái tóc rủ xuống bên hông được vén ra sau tai, hành động bình thường này khiến cô ngẩn người như thấy ảo giác được tán tỉnh, đột nhiên nhịp tim tăng tốc, cô chớp chớp mắt.
Tô Linh Nguyệt nhắc nhở: "Quý tổng, đến giờ rồi."
Giọng điệu thản nhiên.
Cô kìm nén tơ tình trong lòng, tỉnh táo lại, gật đầu.
Sau đó, ra khỏi giường.
Đi vào phòng vệ sinh.
Tô Linh Nguyệt chờ cô đi ra, Quý Tri Ý tẩy trang xong đi ra, lần này không đợi Quý Tri Ý lên tiếng, Tô Linh Nguyệt đã quen thuộc bước tới để dặm lại lớp trang điểm cho cô, mỹ phẩm đều ở trên bàn trang điểm, Quý Tri Ý ngồi trước gương, hơi ngẩng đầu lên, Tô Linh Nguyệt bôi kem dưỡng cho cô.
Đường nét này, Tô Linh Nguyệt chạm vào không ít.
Nhưng nghĩ đến những gì Tạ Lan và người khác nói, xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn gần từ gốc độ như vậy, đường nét rất sắc sảo, mắt nhắm, phần chân mũi cao khiến sống mũi trông cao hơn, lông mi không dài lắm nhưng rậm và làn da rất trắng.
Dấu vết bị đánh bị lớp trang điểm che đi không thể nhìn thấy, nhưng bây giờ để mặt mộc nhìn gần, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết, Tô Linh Nguyệt nhẹ tay hơn.
Cuối cùng, tô son cho cô.
Màu môi của Quý Tri Ý rất nhạt, không thoa sẽ không thể kìm được lớp trang điểm, có cảm giác nhợt nhạt, nhưng khi tô son đậm, toàn bộ khuôn mặt và thậm chí khí chất của cả người đều đột nhiên thay đổi.
Sắc sảo, sâu sắc.
Ngay cả đôi mắt vừa mở cũng có vẻ hơi lạnh lùng.
Cô rất thích hợp với kiểu trang điểm nhẹ nhàng này, có một loại cảm giác tài giỏi lưu loát khắc sâu vào xương tủy, không có gì lạ khi các đồng nghiệp trong phòng thư ký đều sợ cô.
Nhưng Tô Linh Nguyệt không sợ.
Theo lý mà nói, lẽ ra cô nên sợ Quý Tri Ý hơn, nhưng cô không có loại sợ hãi đó.
Không biết là vì mối quan hệ ở chung giữa cô và Quý Tri Ý trong thời gian này, hay vì lớp trang điểm này do cô tự làm, như thể mỗi một bộ áo giáp Quý Tri Ý mặc đều có thể chiến đấu với bất cứ thứ gì.
Bởi vì cô biết sau khi bỏ đi bộ áo giáp cô ấy có dáng vẻ như thế nào.
Cho nên không sợ.
Đang nghĩ lung tung thì Quý Tri Ý đứng dậy, Tô Linh Nguyệt cùng cô đi ra khỏi văn phòng, bên ngoài đã bắt đầu làm việc, trên bàn đã chuẩn bị sẵn một tách cà phê, Quý Tri Ý ngồi trước máy tính, nhấp một ngụm cà phê, hỏi Tô Linh Nguyệt: "Món tráng miệng hôm nay là gì?"
Mỗi ngày phòng trà sẽ chuẩn bị các món tráng miệng khác nhau, Tô Linh Nguyệt nhớ đến món Trương Nhàn đã ăn và nói: "Chắc là kem."
Quý Tri Ý gật đầu và nói: "Ngày mai đổi qua các loại quả hạch đi."
Cô còn nói, "Bổ não."
Không chịu thôi đi phải không?
Vậy thì tổn thương nhau đi!
Tô Linh Nguyệt hít sâu.
Nặn ra nụ cười: "Vâng."
Sau khi nói xong, cô cúi đầu chống lại ánh mắt của Quý Tri Ý, mỉm cười nói: "Đúng rồi Quý tổng, gần đây tôi nghe được một chuyện khiến tôi rất tò mò, nhưng không biết có đúng hay không."
Quý Tri Ý nhấp một ngụm cà phê: "Chuyện gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Hồi cấp ba cô từng viết thư tình cho người khác à?"
Suýt chút nữa thì Quý Tri Ý bị sặc cà phê, tim đập lỡ một nhịp.
Cô đặt ly xuống nhìn Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt vẫn mỉm cười.
Giống như một con mèo đạt được mưu kế, ra oai.
Quý Tri Ý hờ hững: "Đúng vậy, lúc học cấp ba tôi từng viết thư tình cho người ta."
Trực tiếp thừa nhận?
Còn bình tĩnh như vậy?
Tô Linh Nguyệt đột nhiên cảm thấy có cảm giác thất vọng giống như sờ mông người ta mà người ta không nhảy dựng lên vậy, cô ò một tiếng.
Quý Tri Ý cúi đầu: "Sao không hỏi tôi, đối phương là người như thế nào?"
Trong lòng Tô Linh Nguyệt quả thật có chút tò mò, sự tò mò này áp chế cảm giác thất vọng, ánh mắt lại sáng lên, cô nhìn Quý Tri Ý: "Quý tổng, đối phương là người như thế nào?"
Quý Tri Ý ngước mắt lên.
Bình tĩnh nói: "Là một người mù."
Tô Linh Nguyệt:...
Không bao giờ nói chuyện phiếm với Quý Tri Ý nữa!
--------------------
***