Trợ lý đi lên lầu tiến lại gần nói nhỏ với Dương Chi Chi: "Quý tổng thật tàn nhẫn."
Dương Chi Chi liếc cô.
Trợ lý im bặt.
Rối rít quay đi trò chuyện với các chị em trong nhóm.
Quý Tri Ý dẫn Dương Chi Chi vào phòng riêng, có một người đàn ông ngồi bên trong, khi thấy họ đi vào, anh ta chủ động đứng dậy chào hỏi: "Quý tổng." Nói xong, anh ta nhìn Dương Chi Chi: "Chi Chi."
Dương Chi Chi cũng cười: "Anh."
Khi còn nhỏ, gia đình cô rất nghèo, anh trai cô được họ hàng nhận nuôi để đi học ở thành phố, họ hàng đưa anh ra nước ngoài, sau đó không liên lạc nhiều với gia đình, Dương Chi Chi không biết mình có một người anh trai cho đến khi cô trưởng thành.
Về sau mới quen thân.
Bởi vì cô không muốn gây phiền phức cho công việc của anh trai mình, nên chưa bao giờ nói với công chúng, Quý Tri Ý tìm ra được anh trai mình thật ngoài ý muốn mà cũng không nằm ngoài dự đoán.
Khi Quý Tri Ý đưa ra mức giá cao thì cô đã đoán được, Quý Tri Ý muốn làm thân với anh trai thông qua cô.
Hay đúng hơn là.
Làm thân với Bảo Thuận.
Cái gì cũng có cái giá của nó, cô không phải là tiên, ngược lại, cô rất đánh giá cao phong cách làm việc của Quý Tri Ý, cảm thấy rằng cô cực kỳ có năng lực và quyết đoán trong việc mở rộng thị trường buôn bán giày ở Trung Quốc trong thời gian ngắn như vậy.
Cô rất muốn kết giao.
Bây giờ có một cơ hội ngay trước mắt.
Thẳng thắn mà nói, nếu cô ấy không giao cho Tô Linh Nguyệt phụ trách, có lẽ bọn họ đã ký hợp đồng từ lâu rồi.
Nhưng ban đầu khi cô nhìn thấy Tô Linh Nguyệt, không khỏi muốn mỉa mai đôi câu, tâm trạng không tốt, mắt đâu mà thấy hợp đồng.
Cho nên chậm chạp không quyết định, bây giờ còn có Tô Khải ra giá cạnh tranh, theo phong cách công ty quản lý của cô mà nói thì, e rằng sẽ mất một thời gian nữa mới có thể ký hợp đồng, nhưng thoạt nhìn Quý Tri Ý không gấp, từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn chưa đề cập đến việc hợp tác.
Đương nhiên Dương Chi Chi không thể chủ động nhắc tới.
Có tiếng gõ cửa, Tô Linh Nguyệt đi vào, đi đến bên cạnh Quý Tri Ý đưa máy tính bảng cho cô, Quý Tri Ý giới thiệu: "Giám đốc kinh doanh của Bảo Thuận, anh Dương Bảo."
Cô nhìn về phía Dương Bảo.
Ngoại hình có phần giống với Dương Chi Chi, khôi ngô tuấn tú, mặc dù không đề cập gì đến quan hệ với Dương Chi Chi nhưng cô ngầm hiểu và chào hỏi Dương Bảo: "Anh Dương, tôi là trợ lý của Quý tổng, Tô Linh Nguyệt."
Dương Bảo biết một chút về chuyện của Tô Linh Nguyệt và Dương Chi Chi, mặc dù không muốn gặp cô, nhưng dù sao cô cũng là trợ lý của Quý Tri Ý, cho nên anh ta mỉm cười: "Hân hạnh."
Tô Linh Nguyệt thuận thế ngồi bên cạnh Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý nghiêng đầu: "Lên món."
Người phục vụ cúi đầu: "Vâng Quý tổng."
Quý Tri Ý nói với Dương Bảo: "Anh Dương, món ăn nổi tiếng ở đây không tệ, lát anh có thể thử."
Sau khi cô nói xong, Tô Linh Nguyệt cũng cầm lấy rượu vang đỏ, đứng dậy đến bên cạnh Dương Bảo rót rượu, vừa rồi cách hơi xa, anh ta không muốn nhìn Tô Linh Nguyệt, cũng không nhìn kỹ, bây giờ đứng bên cạnh, giống như được bao bọc trong một tầng ánh sáng, cuối cùng anh ta đã biết vì sao trong các bữa tiệc lúc trước có mười đề tài, thì hết sáu trong số đó là về Tô Linh Nguyệt.
Tuy anh ta đã quen nhìn thấy người đẹp, nhưng khi Tô Linh Nguyệt đến gần, vẫn theo bản năng nín thở.
Thả nhẹ hơi thở, vốn muốn ra vẻ nhưng không ra vẻ nổi, khi Tô Linh Nguyệt rót rượu, thì vội vàng cầm ly lên, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh Nguyệt rồi nói: "Cảm ơn."
Giọng nói căng thẳng.
Dương Chi Chi nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút khó chịu, cô ho khan.
Dương Bảo ngồi thẳng người.
Sau đó Tô Linh Nguyệt rót rượu cho Dương Chi Chi, người đến là khách.
Cuối cùng là cho Quý Tri Ý và chính mình.
Làm trợ lý, nên nói điều gì đó để làm bầu không khí sinh động.
Nhưng cô thì không.
Để không làm cho sự hợp tác này trở nên tồi tệ, cô quyết định ngậm miệng, có thể nói một câu tuyệt đối không nói quá hai câu, nhưng cô phải làm cho đối phương cảm nhận được sự thành ý, ví dụ như, khi cạn hết một ly, cô lập tức rót đầy cho mọi người.
Trợ lý thì thầm vào tai Dương Chi Chi hỏi: "Chi Chi, cô ấy muốn chuốc say chúng ta để ký hợp đồng à?"
Dương Chi Chi nhìn Tô Linh Nguyệt đang siêng năng rót rượu, mỉm cười dịu dàng, khác hẳn với nụ cười nhếch mép khi đối diện với mình.
Cô nhai đồ ăn.
Ngoặm ngoặm ngấu nghiến.
Quý Tri Ý vẫn mỉm cười rất ung dung: "Không biết cô Dương đã đọc hợp đồng chưa?"
Qua ba vòng rượu.
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
Dương Chi Chi nói: "Tất nhiên, điều kiện và thành ý của Quý tổng, Chi Chi xin cảm ơn trước, được Quý tổng coi trọng như vậy, đó là vinh hạnh của tôi."
Quý Tri Ý nói: "Cô Dương không cần phải khách sáo như vậy, cứ cho là trước lạ sau quen, chúng ta đã gặp nhau vài lần, hoàn toàn có thể coi như là bạn bè, cứ nói chuyện thoải mái."
Dương Bảo phụ họa: "Tôi nghe nói Quý tổng làm việc rất thẳng thắn, đúng là vậy thật."
Quý Tri Ý thành thục: "Anh Dương đây là đề cao tôi rồi, tôi vẫn phải dựa vào hai người hỗ trợ."
Dương Chi Chi và Dương Bảo nhìn nhau.
Có thể đến đây ăn cơm, ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, bọn họ muốn hợp tác, nếu không thì có nhiều công ty hẹn Dương Chi Chi như vậy mà cô một mình đến gặp Quý Tri Ý, ý nghĩa rất rõ ràng, còn về phần Dương Bảo.
Vậy thì thật sự còn phải phụ thuộc vào lợi ích của Dương Chi Chi.
Trong khoảng thời gian này, Quý Tri Ý hoặc công khai hoặc ngấm ngầm tạo điều kiện, tăng giá cát-xê của Dương Chi Chi, Dương Bảo không phải kẻ ngốc, anh ta có thể thấy rõ, nhưng anh ta cũng nói rất rõ ràng, không thể chắc chắn được, chỉ có thể giúp Quý Tri Ý kết nối với Bảo Thuận.
Còn kết quả cuối cùng.
Phụ thuộc vào Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý rất hài lòng, Tô Linh Nguyệt cũng nhận thấy sau khi ăn xong trông cô rất vui vẻ, đồng thời sau bữa ăn còn nhờ tài xế đưa Dương Bảo về trước, Dương Bảo nói: "Vậy tôi không khách sao nữa."
Khách sáo có vẻ xa lạ.
Không cần thiết vào thời điểm này.
Nhưng như vậy thì, bọn họ không có xe, Dương Chi Chi hạ cửa sổ xuống: "Quý tổng, có muốn đi nhờ một đoạn không?"
Quý Tri Ý mỉm cười: "Không cần đâu, tôi và trợ lý Tô còn có việc."
Tô Linh Nguyệt đứng bên cạnh cô, thì thầm sau khi Dương Chi Chi rời đi: "Chuyện gì vậy?"
Quý Tri Ý nói: "Đi dạo."
Tô Linh Nguyệt:...
Cô còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm!
Quý Tri Ý đi về phía trước, sau Hào Thái là khu trung tâm, náo nhiệt phồn hoa, Tô Linh Nguyệt không nhớ nổi lần cuối cùng cô đi dạo sau khi ăn là khi nào, nhất là vào mùa hè.
Cô không có kinh nghiệm trong việc đi dạo phố.
Quý Tri Ý bước đi không vội, bước chân nhàn nhã, Tô Linh Nguyệt đi theo phía sau nhìn ánh đèn kéo dài chiếc bóng của cô.
Đột nhiên cảm thấy Quý Tri Ý rất cao.
Cao hơn mình.
Cô đứng bên cạnh Quý Tri Ý, đi giày cao gót, còn phải nhón chân để so sánh.
Quý Tri Ý quay đầu lại: "Làm gì vậy?"
Cô cứng người một lúc: "Không có gì."
Quý Tri Ý không để ý, xoay người tiếp tục đi về phía trước, trên đường có rất nhiều người, người đến người đi, cô thấy Quý Tri Ý đi đến con đường nơi có ít người hơn, lại đi xa hơn một chút, có một khu dân cư, bên cạnh đó là một công viên vui chơi nhỏ.
Tô Linh Nguyệt không hiểu sao lại nghĩ tới công viên nơi cô thường đi dạo cùng mẹ.
Nó không hề giống công viên trước mặt cô chút nào, nhưng tự dưng lại nhớ tới nó.
Thậm chí còn nhớ, rất lâu sau khi mẹ cô qua đời, cô nghe thấy Chu Thời Vũ khuyên cha cô gửi cô đến nơi khác ở, nói rằng bà ta sẽ sinh cho cha cô một đứa con khác, cha cô nói một cách dứt khoát: "Không được."
Khi đó, cô còn cảm động trước câu nói này.
Câu nói không được này.
Sau đó mới biết được, là cha cô không được, cơ thể có vấn đề, ông ấy không thể có con nữa.
Thậm chí còn chủ động nói rằng ông thực sự từng có ý định đưa cô đi để bày tỏ tình cảm chân thành của mình với Chu Thời Vũ.
Khi nào?
Cô không khỏi suy nghĩ.
Có phải đêm đó, đêm mẹ cô bị tai nạn, cái đêm cô phải trải qua một mình trong công viên?
Cho nên không có ai đi tìm cô, cha cô cũng không.
Quý Tri Ý thấy Tô Linh Nguyệt đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước thì khó hiểu: "Đang nhìn gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Xem có ếch trong cỏ không."
Quý Tri Ý dừng lại: "Cô sợ à?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Một chút cũng không sợ!"
Cao giọng lên giống như nhấn mạnh câu này, Quý Tri Ý nhớ rõ ở trên bàn cơm Tô Linh Nguyệt không uống bao nhiêu ly, sao bây giờ lại hơi khác so với bình thường?
Phải mất một lúc để lái xe qua đây, cô nói, "Đi vào dạo chút không?"
Vào thì vào!
Ai sợ ai!
Nhưng Quý Tri Ý vẫn đi vào trong lề, Tô Linh Nguyệt đi ở giữa đường, gần đây là khu dân cư, có rất nhiều người đến đây dạo. Quý Tri Ý rất bận rộn kể từ khi về nước, tất cả các môn thể thao đều giới hạn trong phòng tập, mặc dù không có nhiều buổi tiệc, nhưng cũng không tránh hết được, trong hai năm kia cả tháng không ăn quá hai bữa cơm, vậy nên rất hiếm khi nhàn nhã đi dạo sau bữa ăn như vậy.
Nhưng ở bên cạnh Tô Linh Nguyệt, cô luôn muốn thời gian trôi chậm hơn một chút.
Quý Tri Ý quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, ánh đèn đường màu vàng sẫm chiếu lên gương mặt cô, ở nơi mờ ảo như vậy, có rất nhiều ánh mắt rơi trên người cô, Quý Tri Ý mím môi nói: "Ngồi không?"
Hai bên đường có ghế gỗ dài, Tô Linh Nguyệt gật đầu cầm túi xách đi đến ghế gỗ rồi ngồi xuống, có rất nhiều người đến rồi đi, dắt thú cưng, trẻ em, người già tập tễnh còn có các thanh niên chạy bộ, Quý Tri Ý nhìn đồng hồ và nói: "Mười phút nữa anh Lý mới đến."
Dương Bảo sống ở gần đây, cô bảo anh Lý đưa Dương Bảo về trước, sau đó mới đến đón bọn họ.
Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Ừm."
Nói xong thì cúi đầu, Sở Di gửi tin nhắn cho cô: [Cậu đang làm gì vậy?]
Cô nhìn trái nhìn phải, Quý Tri Ý đang tập trung nhìn cách đó không xa, gió thổi qua, mái tóc cô tung bay, bầu không khí rất dễ chịu, Tô Linh Nguyệt đáp: [Vừa ăn xong, đang ở công viên.]
Sở Di: [Công viên?]
Không phải cô ghét nhất là đến công viên sao?
Tô Linh Nguyệt: [Quý Tri Ý muốn đến.]
Sở Di: [Cô ấy lại làm khó cậu nữa à?]
Tô Linh Nguyệt suy nghĩ một lát.
Thật ra cũng tạm được.
Cô đáp: [Không có.]
Sở Di cắn móng tay, cô thật sự không hiểu Quý Tri Ý đang nghĩ gì, nhưng Tô Linh Nguyệt bắt đầu biết kế hoạch của Quý Tri Ý từ một vài chi tiết nhỏ, cô liếc nhìn Quý Tri Ý và thấy cô lấy máy tính bảng ra.
Lại bắt đầu xem cãi nhau nữa à?
Cô cũng thảnh thơi thật.
Tô Linh Nguyệt oán thầm, trên mặt vẫn bình tĩnh gửi tin nhắn cho Sở Di, lướt tin tức, không tới mười phút, điện thoại của cô reo lên, đó là điện thoại của anh Lý.
Cô quay đầu lại: "Quý tổng, anh Lý đến rồi."
Hạ mắt xuống nhìn thấy trên máy tính bảng của cô, có một biểu đồ.
Quý Tri Ý cất máy tính bảng đưa cho cô, hai người đứng dậy, xe dừng ngoài công viên, khi Tô Linh Nguyệt cầm túi xách đứng dậy, cô nghe thấy một tiếng hét phía sau: "Vượng! Vượng! Dừng lại!"
Cô quay đầu lại.
Một con Golden to lớn lao đến với tinh thần hưng phấn!
Ước chừng cao hơn nửa người, còn rất khỏe, với bộ lông vàng rực rỡ chạy thẳng về phía cô, Tô Linh Nguyệt nhảy dựng lên: "Này, này, này, bình tĩnh! Bình tĩnh!" Cô vừa nói vừa tránh sang một bên, Quý Tri Ý sợ cô sẽ ngã nên kéo cô đến bên cạnh mình, Tô Linh Nguyệt trở tay ôm lấy cô!
Golden lao qua bên cạnh cô và vồ lấy người phụ nữ phía sau.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tỉnh táo lại, hai tay mình vẫn đang ôm eo Quý Tri Ý, cô do dự vài giây rồi nói: "Xin lỗi Quý tổng, không phải tôi cố ý ôm cô đâu."
Cú va chạm quá lớn khiến cô sợ hãi.
Quý Tri Ý vừa định nói.
Tô Linh Nguyệt vội vàng minh oan: "Do con chó ra tay trước!"
Quý Tri Ý nhìn bàn tay đang ôm cô, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Tô Linh Nguyệt thả lỏng một chút, hít sâu, thấy Quý Tri Ý nhìn về phía sau mình, cô cũng muốn nhìn về phía sau, Quý Tri Ý nói: "Ếch."
Tô Linh Nguyệt phản xạ điều kiện lại treo trên cơ thể Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi nhìn nhầm."
Tô Linh Nguyệt:...
--------------------
Quý Tri Ý: Ban đêm ánh sáng không tốt, nhìn nhầm là chuyện bình thường đúng không, trợ lý Tô?
Tô Linh Nguyệt:...
***