Quý Tri Ý không phải người tốt!
Tô Linh Nguyệt ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Sở Di với vẻ mặt tức giận, cô quay đầu nhìn Quý Tri Ý, ngồi dịch vào trong xe một chút, Quý Tri Ý quay đầu lại thấy ánh mắt cô rực lửa trong chiếc xe tối tăm, có vẻ mất bình tĩnh không như ngày thường.
Ting.
Điện thoại rung lên.
Sở Di vội vàng hỏi: [Sao? Sao vậy?]
Tô Linh Nguyệt: [Cô ấy đe dọa mình!]
Sở Di lập tức gọi điện thoại qua, nhưng Tô Linh Nguyệt không nghe, sau khi ấn tắt máy cô nhắn liền: [Bây giờ không tiện bắt máy.]
Sở Di: [Cô ấy ở bên cạnh cậu à?]
Tô Linh Nguyệt: [Ừm.]
Sở Di thận trọng: [Muốn mình gọi cảnh sát cho cậu không?]
Tô Linh Nguyệt:...
Cũng không đến mức đó.
Sở Di lại run rợ, cảm thấy Tô Linh Nguyệt quá đáng thương, nếu Quý Tri Ý không ra tay còn tạm, mà đã ra tay thì sẽ rất tàn nhẫn, cô gửi cho Tô Linh Nguyệt một biểu tượng cảm xúc khóc lóc, Tô Linh Nguyệt trả lời cô: [Không sao.]
Sao mà không sao được!
Hôm nay gửi tin nhắn cho mình, còn thêm hai dấu chấm than! Ép Tô Linh Nguyệt thành người bình thường luôn rồi!
Mặc dù, bình thường là chuyện tốt?
Đây có được coi là lấy độc trị độc không?
Nhưng Quý Tri Ý vẫn quá độc ác!
Tuy rằng Sở Di không liên lạc thường xuyên với Tô Linh Nguyệt, nhưng vẫn có liên lạc với những người khác trong công ty, trước đây từng thêm số công việc của nhiều người trong chi nhánh, có tham gia vài nhóm, nhìn những gì họ gửi trong nhóm, Quý Tri Ý nhắm vào Tô Linh Nguyệt như thế nào, tai nghe chưa chắc là thật, hôm nay coi như 'tai nghe không bằng mắt thấy'.
Quý Tri Ý thật sự tàn nhẫn.
Cô lại đổ thêm dầu vào lửa cho lời đồn này.
Cho đến khi về đến nhà, Tô Linh Nguyệt vẫn không nói chuyện với Quý Tri Ý, như thể cô là chủ nhân của ngôi nhà, vễnh mông bước ra khỏi xe, nhanh chóng bước vào căn hộ, Quý Tri Ý thong thả đi phía sau cô, về đến nhà cửa vẫn chưa đóng, Tô Linh Nguyệt ôm mèo đứng ở hành lang, giày còn chưa thay, bé mèo bò sữa ở nhà một mình cả ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy người không ngừng kêu meo meo với Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt còn muốn duy trì dáng vẻ tức giận của mình, nhưng không có cách nào.
Đành phải nén cơn tức dỗ dành bé mèo hoang.
Bé mèo hoang rù rì, lại dụi vào vòng tay cô, dùng móng vuốt cào lên người, Tô Linh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: "Được rồi, được rồi, ôm nè."
Quý Tri Ý nghe thấy giọng điệu như dỗ trẻ con của cô thì ngước mắt lên nhìn cô.
Tô Linh Nguyệt xoay người đến ghế sofa ngồi xuống.
Lại cáu kỉnh.
Quý Tri Ý ngồi bên cạnh cô, Tô Linh Nguyệt ôm bé mèo xoay người, chơi đùa với nó, bé mèo chui ra khỏi vòng tay cô, không thiên vị ai mà cọ tay Quý Tri Ý, dính vào tay cô, dùng đầu cọ qua cọ lại, thấy Quý Tri Ý không sờ mình, nó kêu meo meo nghi ngờ.
Nhìn dáng vẻ kia.
Có chút sốt ruột.
Quý Tri Ý không làm theo ý nó, không chịu sờ nó, Tô Linh Nguyệt không thể chịu được khi bé mèo hoang kêu meo meo: "Cô sờ nó, nó sẽ không kêu nữa."
Nghe Tô Linh Nguyệt chịu mở miệng, Quý Tri Ý vươn tay sờ sờ bé mèo hoang.
Bé mèo hoang hài lòng.
Bắt đầu nằm sấp lên đùi cô ngáy ngủ.
Quý Tri Ý có chút bất lực nhìn chiếc quần ban đầu sạch sẽ giờ dính đầy lông mèo, bé mèo hoàn toàn không ngờ mình bị Quý Tri Ý đặt lên ghế sofa, lại trèo lên người Quý Tri Ý, Tô Linh Nguyệt ở bên cạnh tự dưng bị cho ăn giấm chua.
Cô về đến nhà liền ôm mèo.
Vậy mà nó lại thân thiết với Quý Tri Ý!
Chẳng lẽ nó không biết Quý Tri Ý rất hung dữ sao?
Nghĩ nghĩ rồi cô liếc nhìn Quý Tri Ý, Quý Tri Ý cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Tô Linh Nguyệt giấu đi dáng vẻ không được tự nhiên, nói: "Tôi đi tắm trước."
Biểu cảm tự nhiên cứ như các cô là bạn cùng phòng thật sự.
Quý Tri Ý mỉm cười.
Xoa xoa đầu bé mèo.
Tô Linh Nguyệt trở về phòng, còn chưa tìm quần áo Sở Di đã gọi tới, cô đi tới cửa nhìn ra ngoài, Quý Tri Ý vẫn đang ngồi trên ghế sofa, vừa nhìn điện thoại vừa vuốt ve bé mèo, ngón tay thon dài mảnh khảnh ở trên đầu bé mèo, khớp xương rõ ràng, cô không đeo nhiều trang sức, vòng tay sáng màu trên cổ tay vừa vặn với làn da, khiến cô càng sang trọng hơn.
Sở Di kêu: "Linh Nguyệt?"
Cô sực tỉnh: "Hả?"
Sở Dịch nói: "Cậu đang ở đâu đấy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Ở chung cư."
Sau đó hỏi Sở Di: "Có chuyện gì vậy?"
Còn có chuyện gì vậy?
Sở Di nói: "Không lo lắng cho cậu thì là gì."
Còn đe dọa!
Có thể không dọa người à?
Tô Linh Nguyệt nói: "Mình không sao, rất ổn."
Sở Di nghi ngờ: "Ổn thật không?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Không thiếu tay gãy chân."
"Cậu đừng nói chuyện đáng sợ như vậy!" Sở Di rùng mình: "Hay là cậu từ chức đi?"
Nói xong lại rối rắm: "Chỉ là Chu Diễn bên kia..."
Tô Linh Nguyệt không thích nghe đến cái tên này, giọng nói có chút trầm thấp: "Được rồi, mình không sao, cô ấy không làm gì mình cả."
Sở Di hỏi: "Hay là mình qua đó với cậu?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Cậu không sợ Quý Tri Ý à?"
Sở Di nuốt nước miếng.
Không phải là cô chưa từng thấy Quý Tri Ý, cô ấy đến Tô Khải mấy lần, cô đã thấy vài lần, nói không sợ, là nói dối.
Rõ ràng là một người bình thường với hai mắt một mũi.
Khi đứng đó và nhìn cô ấy, liền luống cuống hoảng sợ.
Tô Linh Nguyệt nói: "Cho dù cậu không sợ, cô ấy cũng sẽ không cho cậu vào."
Bây giờ cô có thể đoán được đại khái kế hoạch của Quý Tri Ý.
Đó là lý do tại sao thái độ của mình đối với cô đã khác trước.
Sở Di thở dài.
Tô Linh Nguyệt nói: "Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không làm gì mình đâu."
Sở Di không tin, nhỏ giọng nói thầm: "Cô ấy đe dọa cậu rồi đó."
Tô Linh Nguyệt nói: "Mình cũng sẽ uy hiếp cô ấy."
Chị gái ơi.
Cậu đang nói chuyện ma quỷ gì vậy?
Sở Di nghi ngờ Tô Linh Nguyệt điên rồi.
Tô Linh Nguyệt cũng không điên, cô cúp điện thoại tìm đồ ngủ, thong dong nhàn nhã vào phòng tắm, xả đầy bồn tắm, ngâm mình trong đó cảm giác thoải mái lan ra từ lỗ chân lông, đang hưởng thụ, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo cào cửa.
Quên đi.
Cửa đóng rồi.
Bé mèo hoang không vào được.
Cô phớt lờ nó, nhưng lại nghe thấy một âm thanh chít chít rít lên bên tai, cô nín thở, đứng dậy khỏi mặt nước, nghe thấy tiếng gõ cửa, Quý Tri Ý kêu: "Trợ lý Tô?"
Tô Linh Nguyệt lại nằm xuống, nói: "Quý tổng, mở cửa giúp tôi với."
Cùm cụp một tiếng.
Cửa mở ra, bé mèo hoang lủi vào, cửa phòng tắm của Tô Linh Nguyệt cũng đang đóng, cô không muốn nghe thấy tiếng chân cào cửa lần nữa, chỉ đành bước ra khỏi bồn tắm đi ra cửa, mở cửa ra rồi nhanh chóng quay lại bồn tắm, tốc độ rất nhanh, liền mạch dứt khoát.
Bé mèo cũng chui vào qua khe hở ở cửa, cửa mở rộng, Tô Linh Nguyệt thăm dò, không nhìn thấy Quý Tri Ý, đoán rằng không còn trong phòng cô nữa.
Quý Tri Ý đang trả lời điện thoại ở bên ngoài.
Nghe đầu bên kia nói: "Sáng mai tôi sẽ đến Tô Khải để chính thức chấm dứt hợp đồng."
Quý Tri Ý hỏi: "Mấy giờ?"
Lâm Phỉ nói: "Chín giờ."
Quý Tri Ý nói: "Tôi biết rồi."
Lâm Phỉ không cúp điện thoại, còn đợi bên kia nói gì đó, nhưng Quý Tri Ý không nói gì thêm chỉ nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta liên lạc sau."
Liền cúp máy.
Cô cắn môi.
Cúi đầu.
Chọc điện thoại.
Trợ lý nghiêng người qua, thấp giọng hỏi: " Phỉ Phỉ, chị thật sự muốn chấm dứt hợp đồng với Tô Khải sao?"
Lâm Phỉ nói: "Ừm."
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong hai năm qua, Tô Khải đã bí mật hạ thấp giá trị của cô, giảm cát-xê quảng cáo, thậm chí còn yêu cầu cô làm người mẫu trong các buổi trình diễn, mặc bikini mang giày cao gót. Cô chịu đựng tất cả những điều này vì trước đây Tô Khải không từ bỏ cô sau khi cô bị mọi người chấm dứt hợp đồng, cô luôn nhớ đến ân tình này, nghĩ đến việc kết thúc hợp tác tốt đẹp với nhau, coi như cho nhau mặt mũi.
Mặt mũi.
Cô nghĩ đến thể diện, nhưng Tô Khải không nghĩ như vậy.
Tại sao ngay từ đầu các đối tác khác lại chấm dứt hợp đồng, hóa ra là do Tô Khải cản đường, vì sợ rằng tin tức về vết thương của cô không thể thành scandal, không còn cách nào khác là làm 'người cứu rỗi' duy nhất cho cô, cho nên mới kết hợp với công ty chặt đứt nhiều cơ hội của cô.
Khi từng bằng chứng được bày ra trước mặt, cô mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.
Cô muốn rời khỏi công ty, nhưng thời gian hợp đồng vẫn chưa đến, đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, có người nói rằng họ có thể giúp cô, để cô có thể thoát khỏi Tô Khải và chấm dứt hợp đồng với công ty mà không phải trả một xu nào.
Người này chính là Quý Tri Ý.
Cô không muốn nhảy vào hố lửa ngay sau khi bước ra khỏi chuồng sói, nhưng không hiểu sao cô lại tin tưởng vào Quý Tri Ý.
Cô đã rơi xuống đáy rồi, nếu lại bị công ty quản lý đối xử như vậy, có lẽ kiếp này cô sẽ không còn hy vọng trở mình, cho nên cô quyết định hợp tác với Quý Tri Ý.
Vẻ mặt trợ lý lo lắng: "Vậy nhất định sếp sẽ không vui đâu."
Năm ngoái, sếp đã loại bỏ quản lý của cô, bây giờ Lâm Phỉ mới biết được thay vì bỏ đi, lại để cho quản lý của cô đem tài nguyên của cô đi hỗ trợ những người mới, mỗi khi có một đội ngũ tìm kiếm cô hợp tác, đều bị đẩy qua cho người mới.
Cô cười khẩy: "Chị muốn làm cho hắn tức đó."
Càng tức, càng mất lý trí, cô nói chấm dứt hợp đồng, mới càng dễ thành công.
Cô tin rằng ngày mai là một khởi đầu mới với cô.
Lâm Phỉ nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, có hai ba ngôi sao sáng treo lơ lửng trên bầu trời, xa tầm với.
Quý Tri Ý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nghe thấy tiếng mèo hoang kêu, cô quay đầu lại, Tô Linh Nguyệt đã tắm xong, đứng sau lưng mặc bộ đồ ngủ dài màu trắng sữa, tóc ướt quấn trong khăn, ôm bé mèo trên tay bước ra khỏi phòng, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nóng.
Tô Linh Nguyệt nhìn thấy Quý Tri Ý đứng bên cửa sổ, vô thức nhìn ra bên ngoài, không có sao, bầu trời đêm cũng không sáng.
Nhìn gì thế.
Cô không hỏi.
Chỉ quay đầu vào phòng bếp rót một ly nước đá, bé mèo tò mò ngửi xung quanh cốc của cô rồi chạy đi, có bóng dáng đi tới, Tô Linh Nguyệt bị một bóng người che khuất, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Quý Tri Ý đang đứng trước mặt, cô cầm ly lên: "Cô cũng muốn uống à?"
Quý Tri Ý không nói có uống hay không, mà chủ động nói: "Xin lỗi."
Tô Linh Nguyệt nghẹn lời.
Ngược lại co chút mất tự nhiên.
Cô sờ sờ lỗ tai, không biết có phải do ngâm lâu hay không, vậy mà có chút nóng.
Lời xin lỗi chính thức của Quý Tri Ý khiến cô trở tay không kịp, nuốt một ngụm nước đá mới nói: "Không..."
Cắn môi.
Cô lại uống thêm một ngụm nước: "Không sao."
Nhưng bầu không khí vẫn rất lúng túng.
Cô ngẩng đầu lên uống ừng ực rồi đặt ly lên bàn, xoay người ngồi lên ghế sofa, ôm gối, bé mèo cũng đi tới chui vào vòng tay cô, Tô Linh Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cúi đầu xoa xoa bé mèo.
Khăn khô không được quấn chặt nên bị lỏng ra, mái tóc ướt sũng xõa ra phía sau, cô duỗi tay ra quấn lại khăn tắm trên mái tóc ướt của mình, Quý Tri Ý ngồi trên ghế dài, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh của Tô Linh Nguyệt, làn da trắng nõn như ngọc, ống tay đồ ngủ rủ xuống dưới khuỷu tay, lộ ra một cánh tay dài.
Cũng không phải chưa thấy cô ấy mặc váy không tay.
Nhưng rất khác so với cảm giác bây giờ.
Ngọn lửa bùng lên từ tận đáy lòng.
Cô vừa không để ý tới.
Nhanh chóng thiêu đốt.
Quý Tri Ý thay đổi tư thế, nhịp tim rung lên thình thịch bên tai.
Tô Linh Nguyệt cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, thấy rất kỳ lạ kể từ khi Quý Tri Ý xin lỗi, cô cảm thấy rất không thoải mái, quyết định phá vỡ bầu không khí: "Quý tổng."
Trái tim Quý Tri Ý đập thình thịch, bên tai tê dại.
Cũng đâu có thổi tai vào mình!
Quý Tri Ý mím môi, xương hàm siết chặt, cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì: "Sao vậy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Có thứ gì mà cô sợ không?"
Quý Tri Ý ngước mắt lên và nhìn cô.
Sau vài giây, cô nói: "Có."
Tô Linh Nguyệt trở nên phấn chấn, không khỏi di chuyển đến bên cạnh cô, tò mò: "Cái gì?"
Quý Tri Ý ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, chiếc cổ xinh đẹp hấp dẫn, nhịp tim vừa mới ổn định đột nhiên dồn dập dữ dội, rung động đến nỗi khiến tai cô đau đớn, Quý Tri Ý im lặng hai giây, nửa thật nửa giả nói: "Cô đó."
Sợ em biết tình yêu này.
Lại sợ em không biết.
Khi Tô Linh Nguyệt nghe thấy lời nói của Quý Tri Ý, tưởng cô ghét mình thừa việc, gây rắc rối, cho nên mới sợ, cô giật giật khóe miệng, ngồi trở lại trên ghế sofa với vẻ mặt không muốn nói chuyện với cô nữa.
Quý Tri Ý không chủ động lên tiếng.
Chỉ có bé mèo bò sữa chạy lung tung trong phòng khách, giống như một con ngựa hoang đứt cương, cho đến khi phanh đột ngột mới dừng lại, đập vào cột bàn trà, nó mới ngồi xuống bên cạnh bàn trà, hồi lâu vẫn chưa ổn định được.
Ngốc quá.
Tô Linh Nguyệt muốn cười.
Cô kìm lại, liếc nhìn Quý Tri Ý, thấy cô đang xem máy tính bảng, không nhịn được nhếch miệng cười, còn lén chụp một tấm rồi gửi cho Sở Di.
Sở Di nhấp vào rồi thở dài: [Chân của Quý Tri Ý dài quá.]
Chân gì?
Tô Linh Nguyệt bấm vào bức ảnh, Quý Tri Ý ngồi trên ghế dài, nghiêng người dựa vào ghế, cúi đầu bận rộn với máy tính bảng, bé mèo bò sữa ngồi bên cạnh cô, không chú ý nên chụp dính cả chân cô.
Cô cúi đầu gõ chữ: [Trọng điểm của cậu sai rồi.]
Sở Di: [Ý cậu là mèo à? Đây là mèo cậu nuôi đó hả?]
Tô Linh Nguyệt: [Có dễ thương không?]
Sở Di chưa từng nghiên cứu mèo, bởi vì dị ứng lông mèo, cho nên xưa nay không có mê mèo, trong mắt cô các loại mèo đều giống nhau, nhưng: [Dễ thương, rất dễ thương!]
Sở Di: [Giống gì vậy? Nhìn rất thông mình đó.]
Tô Linh Nguyệt: [Ngốc lắm, vừa rồi còn đập vào bàn trà.]
Sở Di xoay người.
Một giờ trước, cô còn nói bị Quý Tri Ý đe dọa đó.
Chủ đề có nhảy vọt quá không vậy?
Sở Di cẩn thận: [Cậu là Tô Linh Nguyệt à?]
Tô Linh Nguyệt sững sờ vài giây khi nhìn thấy tin nhắn này, sau đó mới phản ứng lại, gọi cho Sở Di, nghiêng người đi về phía phòng.
Quý Tri Ý lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, giật giật đôi chân tê dại của mình, sau đó nhìn bé mèo bò sữa đang ngồi xổm trên mặt đất, cong môi cười rộ.
Quá ngốc luôn.
Bé mèo bò sữa nhảy lên ghế sofa, cái đuôi quét qua tay cô, giống như câu cá, Quý Tri Ý nắm lấy chơi với nó.
Tô Linh Nguyệt nằm lên giường gọi cho Sở Di, nghe bên kia hỏi nhiều vấn đề như pháo liên thanh, cô nói: "Thật ra Quý Tri Ý rất tốt."
Còn xin lỗi mình.
Bên kia điện thoại thành pháo lép.
Sở Di:...
Nếu cậu bị bắt cóc, thì kêu một tiếng.
Nhưng Tô Linh Nguyệt không bị bắt cóc, ngược lại rất thoải mái, cô nói: "Đừng lo lắng cho mình, Quý Tri Ý sẽ không làm gì mình đâu."
Đây là lần thứ hai trong ngày nghe được câu này.
Lần đầu tiên Sở Di còn nghĩ cô đang an ủi mình.
Lần thứ hai, có thể không phải như vậy.
Cô nói: "Cậu đạt được thỏa thuận với Quý Tri Ý rồi à?"
Tô Linh Nguyệt suy nghĩ một lúc.
Thỏa thuận à?
Không có.
Nhưng cũng...
Cô nói: "Chắc vậy."
Trái tim treo lơ lửng của Sở Di cuối cùng cũng yên tâm, có thỏa thuận là chuyện tốt, điều này cho thấy vẫn còn đường sống để thương lượng, sợ nhất là loại tra tấn trong im lặng kiểu này, ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Mặc dù cô nghĩ rằng Quý Tri Ý không đến mức tuyệt tình như vậy.
Tô Linh Nguyệt nói: "Được rồi, nếu không còn gì mình cúp máy đây."
Sở Di hỏi: "Vậy khi nào thì cậu về?"
Tô Linh Nguyệt suy nghĩ một lát.
Thật ra Quý Tri Ý cũng không kêu cô vào phòng sách dọn dẹp nữa, có điều nếu không quyết định được người đại diện chắc sẽ không cho cô đi, Tô Linh Nguyệt nói: "Qua đoạn thời gian nữa đi."
Cô phải nói chuyện nghiêm túc với Quý Tri Ý đã.
Sở Di buông tiếng thở dài: "Hiểu rồi, vậy có chuyện thì gọi cho mình."
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng rồi cúp máy.
Lật người trên giường nhìn về phía cửa, cửa mở cho nên tầm nhìn của cô không bị cản trở, cô có thể trực tiếp nhìn thấy Quý Tri Ý đang ngồi trên ghế sofa, có điều khoảng cách hơi xa, chỉ nhìn thấy cô cúi đầu.
Chơi với mèo?
Hay là xem máy tính bảng?
Nghĩ đến việc hôm nay cô luôn chú ý đến tình hình của Lâm Phỉ trên mạng, không khỏi lấy điện thoại ra lướt Weibo, tin tức của Lâm Phỉ đã bị đè xuống, chỉ thấy một vài tài khoản marketing lẻ tẻ vẫn còn đăng, cô tùy tiện nhấp vào một tài khoản, từ những bình luận trái chiều cho đến thương hại Lâm Phỉ.
Tiếc thay hai năm vắng tiếng, không có tác phẩm nào.
Tiếc thay một diễn viên tài năng như vậy lại không có tài nguyên.
Đủ loại than thở.
Đào lại những tác phẩm trước đây của Lâm Phỉ, có vài bản hit, Tô Linh Nguyệt xem clip ngắn, không khỏi cùng ý kiến với những người trong khu vực bình luận, năng lực vẫn rất giỏi.
Cũng rất đáng tiếc.
Cô lướt Weibo, qua khóe mắt thấy Quý Tri Ý đứng dậy, cô giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục chơi điện thoại, bóng dáng của Quý Tri Ý đi ngang qua cửa phòng cô, bé mèo hoang đi theo phía sau.
Thật đúng là rắc rối.
Cô cười.
Sau đó nghe thấy tiếng cào cửa.
Không biết có phải cô bị dị ứng với âm thanh này hay không, cô chỉ nghe thấy một hoặc hai tiếng là cảm thấy tê dại khắp người, ngay lập tức bước xuống giường để xem có phải Quý Tri Ý đóng cửa lại không.
Quý Tri Ý không đóng cửa.
Bé mèo hoang đứng trước cánh cửa chưa bao giờ được mở ra, duỗi bàn chân ra để cào cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân, nó quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, dường như muốn ra hiệu cho cô mở cửa.
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến lời nói của Trương Nhàn, vội ôm nó lên, nói: "Em đừng có mơ nha!"
Bé mèo kêu meo meo có chút tủi thân.
Quý Tri Ý đi ra cửa, Tô Linh Nguyệt đã mang bé mèo trở về phòng.
Cô đứng trước cửa, để sát đồng hồ vào ổ khóa trên cửa, một tiếng lách cách, cánh cửa mở ra.
Quý Tri Ý bước vào.
Đã lâu không vào.
Bên trong không có gì đặc biệt.
Đều là các thiết kế của cô.
Chỉ là chỉ có một nhân vật chính trong bản thảo thiết kế.
Tất cả đều là Tô Linh Nguyệt.
Từ những tài liệu bỏ đi được chất đống trên bàn, cho đến mỗi ngóc ngách, tất cả mọi thứ liên quan đến Tô Linh Nguyệt mà cô giấu kín, Quý Tri Ý ngồi trên ghế với rất nhiều ảnh trong tay.
Tô Linh Nguyệt không thích chụp ảnh tự sướng cho lắm, nhưng trong các hoạt động cô tham gia vẫn có ảnh nhóm, ảnh dưới cùng là ảnh tốt nghiệp cô mua từ các bạn học cấp ba, liếc mắt là có thể thấy Tô Linh Nguyệt đứng ở giữa hàng phía sau.
Tấm thứ hai là ảnh nhập học.
Là của cô.
Hôm đó đứng ở cổng trường đại học, cha mẹ cô lo lắng bảo cô chụp ảnh, cô muốn chụp đại một tấm, sau đó nhìn thấy Tô Linh Nguyệt vừa xuống xe.
Máy quay nhắm vào cô, nhưng tiêu điểm lại rơi vào Tô Linh Nguyệt cách đó không xa.
Cô lật từng tấm một.
Quý Tri Ý biết.
Đây đều là thuốc ngủ của cô.
Khi mới ra nước ngoài, từ chế độ ăn uống đến giao tiếp, không có cái nào suôn sẻ, cô bắt đầu bị mất ngủ, uống rất nhiều thuốc ngủ, cô nghĩ rằng mình không thể chịu đựng được, cô muốn chịu thua với mẹ nuôi, muốn về nước.
Nhưng cô đã không làm vậy.
Cô biết sau khi trở về nước, cô vẫn chỉ là bạn học Tô Linh Nguyệt gặp thoáng qua.
Đó là một loại bụi mà Tô Linh Nguyệt có thể dễ dàng phủi sạch.
Các cô thậm chí còn không có cơ hội làm quen.
Cô bắt đầu lật xem những bức ảnh này, mỗi lần cô không thể chịu đựng được nữa, khi cô bị mất ngủ, lúc cô sáng tác, mỗi lần cô nhớ Tô Linh Nguyệt nhất...
Quý Tri Ý cầm tấm ảnh.
Mở ngăn kéo và đặt nó vào.
Cô ngồi lặng thinh trong nửa tiếng, sau đó bước ra và đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Tô Linh Nguyệt ngước mắt lên khi nghe thấy động tĩnh, thấy Quý Tri Ý quay trở lại phòng khách, bé mèo hoang thoát khỏi vòng tay của cô khi nghe thấy tiếng động, chạy về phía Quý Tri Ý, cô khinh thường bé mèo hoang vì không phân biệt được ai là chủ, sau đó giẫm dép bước tới.
Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô và ra hiệu cho cô đến ghế sofa.
Tô Linh Nguyệt vuốt vuốt mái tóc ướt, đi đến bên cạnh Quý Tri Ý, ngồi xuống, quay đầu nhìn cô.
Nhìn kỹ, ngũ quan càng có chiều sâu.
Một nửa giống như con lai.
Quá lập thể rất dễ gây nhiễu thị giác, quả nhiên xinh đẹp sẽ mê hoặc người ta.
Tô Linh Nguyệt dịch một chút sang bên cạnh.
Quý Tri Ý nhìn hành động của cô, hỏi: "Cô rất sợ tôi?"
"Không sợ." Vẻ mặt Tô Linh Nguyệt thẳng thắn vô tư, giải thích hành động của mình vừa rồi: "Tôi còn tưởng rằng cô không thích người khác đến quá gần."
Quý Tri Ý mím môi: "Tôi nói không thích lúc nào?"
Tô Linh Nguyệt hỏi lại: "Vậy cô thích à?"
Quý Tri Ý chán nản.
Cô không tiếp tục chủ đề này.
Thay vào đó, cô nói: "Ngày mai cô đến gặp Dương Chi Chi, đem hợp đồng qua, nhưng mà......"
"Nhưng mà không ký." Tô Linh Nguyệt nói tiếp lời của Quý Tri Ý: "Tốt nhất là để cho Chu Diễn hoặc Chu Thời Vũ biết."
Cô cười ngọt ngào: "Có phải vậy không, Quý tổng?"
Những suy đoán trước đó hiện đang được xác nhận từng bước.
Thật ra, ban đầu cô định nói chuyện đàng hoàng với Quý Tri Ý, chỉ là muốn đợi chuyện của người phát ngôn kết thúc, nhưng cô thực sự không phải là người có thể kìm nén mọi chuyện được, nên cô thẳng thắn.
Đơn giản ngã bài.
Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô, Tô Linh Nguyệt không hề né tránh, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt vô tư thẳng thắn, trong thẳng thắn có chút lạnh nhạt, lúc này cô mới trở lại dáng vẻ bình tĩnh.
Quý Tri Ý nói: "Nếu phải thì sao."
Tô Linh Nguyệt nói: "Nếu đã như vậy, cô để tôi kéo dài, cố gắng kéo dài đến khi Chu Diễn không nhịn được, tính cách hắn nóng nảy, làm việc thì nói khoác lại thích khoe khoang, chỉ cần kéo dài đến khi hắn ra giá cạnh tranh, đúng không?"
Quý Tri Ý im lặng trong vài giây và gật đầu.
Thấy vậy, Tô Linh Nguyệt tiến lại gần, không ngừng cố gắng: "Quý tổng, thật ra cô vốn không hề ghét tôi đúng không?"
--------------------
Tô Linh Nguyệt: Mí người không hận tui đâu nhỉ?
Quý Tri Ý: Đúng rồi, yêu em muốn chết.
Tô Linh Nguyệt:...
***