Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 41: Khao



Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý bước vào văn phòng, Quý Tri Ý đóng rèm lại, đồng nghiệp trong phòng thư ký lắc đầu: "Trợ lý Tô khổ quá à, bên Dương Chi Chi không có trái ngon để ăn, khi về còn bị Quý tổng phê bình."

"Thật luôn." Thư ký Trương nói: "Tôi thấy còn xót nữa mà."

Ngô Mỹ Nghiên trừng mắt nhìn từng người khi nghe họ nói, mọi người đều biết điều cúi đầu bắt đầu làm việc.

Tô Linh Nguyệt đứng trong văn phòng Quý Tri Ý hỏi cô: "Có cần báo cáo tình hình không?"

Quý Tri Ý mỉm cười: "Cô muốn báo cáo chuyện gì?"

Thật ra Tô Linh Nguyệt không có kinh nghiệm báo cáo, trước kia cô đã từng muốn cố gắng làm việc, kết quả bị cha mình xếp làm vật trang trí, đến chi nhánh cũng làm không khí. Cô đã quen với chuyện này, điều cô không quen là trong khoảng thời gian này cô bận rộn với công việc, và những cảm xúc khác nhau bắt đầu nảy sinh trong cơ thể mình, như thể tâm tình cô không còn tĩnh lặng nữa.

Cô bắt đầu mong đợi sự hợp tác giữa Ý Lâm và Dương Chi Chi.

Khác với tâm trạng ban đầu khi cô bị Quý Tri Ý dẫn đến tiệc xã giao, giờ đây cô có việc muốn làm.

Cô muốn lật đổ Tô Khải.

Ý nghĩ này, vốn đã tồn tại trong đầu cô, được Quý Tri Ý nhẹ nhàng lấy ra, giống như một dòng điện chạy qua toàn thân, khiến cô cảm thấy mình như biến thành người khác.

Thậm chí hôm nay còn chủ động học cách mỉm cười với Dương Chi Chi.

Mình giỏi quá đi!

Tô Linh Nguyệt tự khen mình, sau đó thấy Quý Tri Ý nhìn mình, đứng vài giây rồi nói: "Báo cáo tiến độ hợp tác với cô Dương."

"Không cần." Quý Tri Ý nói: "Tôi biết rồi."

Tô Linh Nguyệt nhíu mày: "Cô biết rồi?"

Quý Tri Ý nói: "Cô ấy gửi tin nhắn cho tôi."

Lông mày Tô Linh Nguyệt nhíu chặt hơn, gửi tin nhắn? Gửi tin nhắn gì? Khiếu nại?

Cô hỏi: "Cô Dương nói gì?"

Quý Tri Ý nói: "Cô Dương mời tôi ăn tối."

Nói xong thì im lặng.

Tô Linh Nguyệt: "Hết rồi?"

Quý Tri Ý nói: "Hết rồi."

Tô Linh Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ đến tin tức trên mạng, như đang suy nghĩ nên nói gì tiếp, giãn mày, mỉm cười, Quý Tri Ý đi đến bàn làm việc, lấy ra một phong bì, đưa cho Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt nhận lấy: "Đây là gì?"

Quý Tri Ý nói: "Tiền thưởng."

Khá dày nha.

Tô Linh Nguyệt đi làm nhiều năm như vậy, nhận được vô số tiền lương, lần đầu tiên cô nhận được tiền thưởng, không thể giải thích cảm giác trong lòng mình là gì, tràn ngập cảm xúc kỳ lạ, cô cầm phong bì nói: "Nhưng tôi vẫn chưa ký hợp đồng với cô Dương."

Quý Tri Ý nói: "Cô ấy sẽ tới tìm chúng ta ký."

Tô Linh Nguyệt cắn môi.

Cảm xúc trong lòng dao động quá mức, ánh mắt cũng hơi đỏ, cô chớp chớp mắt nói: "Cảm ơn Quý tổng."

Quý Tri Ý nói: "Nói cảm ơn chẳng có chân thành gì cả."

Tô Linh Nguyệt áp chế suy nghĩ cảm động trong lòng, nhìn cô phòng thủ: "Cô muốn lấy lại à?"

Quý Tri Ý bị chọc cười.

Gương mặt hờ hững trở nên ấm áp hơn, biểu cảm cũng sống động hơn nhiều, ngay cả đôi mắt cũng cảm thấy vui vẻ hơn, nhìn còn đẹp hơn bình thường.

Tô Linh Nguyệt nhìn cô, nhẹ nhàng mỉm cười, còn chưa kịp nói, Quý Tri Ý đã nói:" Đãi tôi một bữa."

"Được nha." Tô Linh Nguyệt làm động tác OK, Quý Tri Ý nói: "Ngoài ra, buổi trưa đi gặp một người với tôi."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Ai?"

Quý Tri Ý nói: "Chắc chắn cô biết."

Mặc dù Tô Linh Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, đi ra khỏi văn phòng đổi chỗ cho Ngô Mỹ Nghiên vào, chị ở lại rất lâu, mỗi lần Tô Linh Nguyệt nhìn văn phòng của Quý Tri Ý đều thấy hai người họ đang cúi đầu không biết nói gì.

Đồng nghiệp cũng tò mò: "Thư ký Ngô còn chưa ra à?"

Người khác nói, "Không biết nữa, có lẽ đang thảo luận gì đó, đúng rồi, team building sắp xếp xong chưa ta?"

"Còn có vài vấn đề chỗ ở chưa được giải quyết." Thư ký vừa nói vừa ngáp, dụi dụi mắt: "Hai ngày này vẫn đang tìm chỗ ở nè."

Tô Linh Nguyệt nghe bọn họ thảo luận qua lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình đã nhận tiền thưởng, đến phòng thư ký lâu như vậy ngoài việc ban đầu mọi người đều không có thái độ tốt với cô, cho đến hiện tại họ đều rất quan tâm đến cô.

Nghĩ đến đây, cô nói: "Mọi người muốn uống cà phê không?"

Đột nhiên nói chuyện làm mấy người khác hơi ngạc nhiên, Tô Linh Nguyệt làm việc vẫn luôn như một người vô hình, bình thường không trả lời quá nửa câu, bây giờ lại chủ động hỏi bọn họ?

Các thư ký nhìn nhau và đồng loạt gật đầu: "Uống!"

Thư ký Trương mỉm cười: "Trợ lý Tô, cô muốn đãi nước à?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Tới đây lâu rồi mà chưa mời mọi người ăn uống gì, hôm nay đãi mọi người uống cà phê, cảm ơn mọi người thường ngày đã quan tâm."

Ý gì đây, sao nói giống như sắp nghỉ việc vậy?

Chẳng lẽ Quý Tri Ý không cho cô làm nữa?

Cũng không phải không thể.

Lúc này mọi người mới chuyển từ cười sang vẻ mặt buồn bã, tất cả đều đến bên cạnh Tô Linh Nguyệt: "Trợ lý Tô, thật ra ở bên ngoài có nhiều cơ hội làm việc lắm."

"Đúng rồi đó, trợ lý Tô, điều kiện của cô rất tốt, ra ngoài tìm việc cũng không khó."

"Hai ngày trước tôi có thấy một thông báo tuyển dụng trên thị trường nhân tài, trợ lý Tô, đừng lo lắng nha."

Thấy chủ đề được mở ra.

Những người khác cũng không nhịn nữa, dù sao Tô Linh Nguyệt cũng sắp đi rồi, cho nên tất cả đều nói: "Có điều cô phải đề phòng Chu Diễn nha, hắn không phải người đâu."

"Hắn là thứ đáng ghét nhất trong trụ sở, mỗi lần hắn đến chi nhánh của chúng ta, luôn giở trò với lễ tân."

"Không phải Lệ nghỉ việc vì hắn à, quá kinh tởm."

Mặc dù Tô Linh Nguyệt không biết tại sao chủ đề lại thay đổi từ cô mời cà phê thành cô muốn nghỉ việc, rồi tới đại hội phê phán Chu Diễn.

Nhưng lần đầu tiên, cô thấy tên này dễ nghe.

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Chu Diễn đúng là ghê tởm.

Những người khác thấy cô gật đầu nói, "Hay là hôm nay để chúng tôi đãi đi."

Tô Linh Nguyệt quay đầu nói: "Không được."

Chuyện phát tiền thưởng có được nói không ta?

Hình như Quý Tri Ý chỉ đưa cho cô thôi nhỉ?

Vẫn không nên nói.

Tô Linh Nguyệt nói: "Dù sao cũng là tôi mời."

Mọi người không ngại ngùng: "Vậy cảm ơn trợ lý Tô nha."

Tô Linh Nguyệt nhìn có vẻ vui vẻ, đuôi lông mày cong lên lộ vẻ tươi cười, khác hẳn với khuôn mặt vô cảm thường ngày, mấy thư ký đến bên cạnh cô nói về khẩu vị của mình, Tô Linh Nguyệt hỏi thư ký Trương: "Thư ký Ngô thích uống cà phê gì?"

Trương Đình nói: "Chị ấy à, cà phê bình thường là được rồi."

Tô Linh Nguyệt gật đầu, đi xuống lầu đặt cà phê, gọi điện thoại xong, cô nghĩ đến Sở Di, liền đặt một tách cà phê cho Sở Di gửi đến công ty.

Ngô Mỹ Nghiên từ văn phòng đi ra, thấy vài người tụ tập lại với nhau, không khỏi đi tới: "Đang làm gì vậy?"

Trương Đình vẫy vẫy tay: "Chị Ngô, lại đây nè chị."

Ngô Mỹ Nghiên thấy cô thần bí, đi tới, bị Trương Đình túm lấy, cúi đầu, Trương Đình hỏi: "Trợ lý Tô bị Quý tổng sa thải à?"

"Sa thải?" Ngô Mỹ Nghiên thử nghĩ, vừa rồi Quý Tri Ý không nói chuyện này, sao bọn họ biết, Ngô Mỹ Nghiên hỏi: "Ai nói vậy?"

Trương Đình nói: "Trợ lý Tô, bây giờ cô ấy đang đi mua cà phê, nói muốn mời chúng ta uống cà phê, cảm ơn chúng ta đã quan tâm."

Cái này không khớp với tính cách của Tô Linh Nguyệt.

Có biến.

Chẳng trách Quý tổng vào văn phòng khi thấy cô quay về.

Không ngờ cuối cùng Quý tổng vẫn sa thải cô, Ngô Mỹ Nghiên thở dài, mọi người đều không thấy vui vẻ gì, mặc dù bọn họ không thân với Tô Linh Nguyệt, thậm chí còn không có chút tình đồng nghiệp nào, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp thích mắt này mỗi ngày, sẽ kéo dài tuổi thọ đó.

Với lại ai mà không thích có một đồng nghiệp xinh đẹp bên cạnh?

Tâm trạng lúc bàn giao công việc cũng thoải mái.

"Chúng ta có nên năn nỉ Quý tổng không nhỉ?" Không biết ai thì thầm một câu, Trương Đình cắn môi thì thầm: "Bà dám không?"

Người nói nghẹn lời.

Đúng là không dám.

Hơn nữa Quý Tri Ý còn hận Tô Linh Nguyệt như vậy, không phải là đâm vào họng súng à?

Ngô Mỹ Nghiên im lặng rồi nói: "Làm việc trước đi."

Chị nhìn vị trí của Tô Linh Nguyệt, trống không, quay lại văn phòng đặt tài liệu xuống rồi đi xuống lầu.

Tô Linh Nguyệt đang nghe điện thoại, Sở Di rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ người giao hàng, không nghĩ ra được ai gọi cà phê cho cô, tin nhắn của Tô Linh Nguyệt gửi tới, vậy nên cô gọi điện thoại cho Tô Linh Nguyệt: "Mình còn tưởng có người yêu thầm rồi đặt cho mình không đó."

"Ban ngày không thích hợp để mơ đâu." Sau khi Tô Linh Nguyệt nói xong, Sở Di thắc mắc: "Sao cậu lại mua cà phê cho mình?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Được phát tiền thưởng đó."

"Ai?" Sở Di cao giọng nói: "Ai thưởng?"

Tô Linh Nguyệt:...

Cũng không nhất thiết phải như vậy.

Sở Di ho khan, hạ giọng: "Thật à? Cậu đã làm gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nghĩ: "Công việc bình thường."

Sở Di nói: "Vậy là Quý Tri Ý thưởng cho cậu à?"

Không phải cô ấy hận chết Tô Linh Nguyệt, muốn ép khô cậu ấy sao? Còn tốt bụng phát thưởng như vậy, đừng nói...: "Có lừa đảo không?"

Tô Linh Nguyệt cầm điện thoại.

Sao lúc trước không phát hiện Sở Di giàu trí tưởng tượng như vậy nhỉ?

Cũng phải, trước đây làm gì quan tâm tới.

Cô cười: "Không có, không nói nữa, mình còn có việc."

Sở Di bất đắc dĩ cúp máy, nhấp một ngụm cà phê vừa giao tới.

Rất thơm.

Tô Linh Nguyệt vừa cúp điện thoại thì thấy Ngô Mỹ Nghiên bước tới, cô chào hỏi: "Thư ký Ngô."

Ngô Mỹ Nghiên bước nhanh tới trước mặt cô, nói: "Ổn không em?"

"Sắp tới rồi." Tô Linh Nguyệt nói: "Sao chị lại ở đây?"

"Sợ mình em cầm không hết." Ngô Mỹ Nghiên nghĩ lúc Tô Linh Nguyệt còn làm ở đây không quan tâm nhiều, sắp rời đi rồi chị phải quan tâm nhiều hơn, Tô Linh Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn."

"Em..." Bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, chị nhìn màn hình, là Quý Tri Ý đang gọi, chị mỉm cười xin lỗi với Tô Linh Nguyệt, quay đầu đi qua một bên trả lời điện thoại.

Có dữ liệu vừa rồi không được đánh dấu rõ ràng, Quý Tri Ý hỏi: "Là 3.0 hay 3.6?"

Ngô Mỹ Nghiên nói: "Là 3.0."

Quý Tri Ý nói: "Được rồi."

Nói xong, cô chuẩn bị cúp máy, Ngô Mỹ Nghiên nhìn Tô Linh Nguyệt vẫn đang đứng chờ cà phê, không hiểu sao lại nghĩ đến những gì thư ký vừa nói, kêu lên trước khi cô cúp điện thoại: "Tổng giám đốc."

Quý Tri Ý không để ý: "Sao vậy?"

Ngô Mỹ Nghiên nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc rồi nói: "Tôi biết nói như vậy là không đúng, nhưng tổng giám đốc, cô có thể cho trợ lý Tô một cơ hội khác được không?"

Đôi lông mày thanh tú của Quý Tri Ý nhíu lại.

Điện thoại yên lặng hai giây, Ngô Mỹ Nghiên không biết có phải Quý Tri Ý mát hứng hay không, dù sao cũng đã nói rồi, dứt khoát mặc kệ, chị nói: "Bây giờ nghỉ việc rồi ra ngoài tìm việc, cũng..."

Âm thanh lạnh lùng của Quý Tri Ý truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Nghỉ việc?"

Ai nghỉ việc?

Trợ lý Tô?

Tô Linh Nguyệt?

Tô Linh Nguyệt nghỉ việc?

Tại sao?

Chẳng lẽ vì buổi trưa cô kêu Tô Linh Nguyệt mời cơm, cho nên mới muốn nghỉ việc?

Cô không nói gì, cúp điện thoại gọi cho Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt vừa định giơ tay lấy cà phê, thì nghe thấy tiếng chuông, tay cô run lên, suýt nữa điện thoại rơi xuống đất, màn hình nhấp nháy tên Quý Tri Ý, cô nhấc máy.

Quý Tri Ý hỏi: "Cô muốn nghỉ việc à?"

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Ai muốn nghỉ việc?"

Quý Tri Ý:...

--------------------

Tô Linh Nguyệt: Ai muốn nghỉ việc?

Quý Tri Ý: Không phải mấy người à?

Tô Linh Nguyệt: Tui nói nghỉ việc hồi nào? Á à, mấy người muốn đuổi tui đi chứ gì, chia tay đi.

Quý Tri Ý:...

***