Quý Tri Ý cúp điện thoại, ngồi trước máy tính dùng ngón tay cái chống cằm, mím môi, câu nói của Tô Linh Nguyệt vẫn còn văng vẳng bên tai: "Ai muốn nghỉ việc."
Cô:...
Nhức đầu.
Tô Linh Nguyệt cũng đau đầu.
Vừa quay đầu lại, Ngô Mỹ Nghiên liền hỏi: "Ai vậy?"
Cô nói: "Quý tổng."
Sau đó nghĩ về những lời nói trong văn phòng, cô nhấn mạnh: "Tôi chưa từng muốn nghỉ việc."
Ngô Mỹ Nghiên gật đầu.
Nghĩ thầm, Quý tổng vẫn còn rất thấu tình đạt lý, người trong văn phòng đều nghĩ xấu cho cô rồi, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Vậy thì em phải cố gắng làm việc nha."
Tô Linh Nguyệt làm việc lâu như vậy, chưa từng có ai bảo cô cố gắng làm việc, có chút mới lạ, cô liếc nhìn Ngô Mỹ Nghiên, Ngô Mỹ Nghiên cảm nhận được, hỏi cô: "Sao vậy em?"
"Không có gì." Sau khi nói xong, cô cắn môi hỏi Ngô Mỹ Nghiên: "Ở nhà chị có em gái không?"
Ngô Mỹ Nghiên nói: "Sao trợ lý Tô biết?"
Chẳng trách.
Cô nói rồi, tại sao Ngô Mỹ Nghiên luôn chăm sóc mình như em gái, từ khi còn nhỏ Tô Linh Nguyệt vẫn luôn một mình, có anh chị em trong họ hàng nhưng không thân với cô, Sở Di nói đó là vì trước đây cứ mở miệng là cô thường xúc phạm bất cứ ai cô gặp nên mới không có bạn bên cạnh.
Cô cũng không quan tâm.
Vốn dĩ một người như cô sao xứng đáng có bạn bên cạnh được?
Sở Di luôn nói suy nghĩ của cô quá bi quan, nhưng cô chỉ cảm thấy đã quen rồi.
Đã quen với việc bị gia đình và bạn bè phản bội, cô từng sống trong những trò hề, trái tim cô từ lâu đã lạnh như nước, lạnh lùng nhìn những người ngoài miệng thì nói là bạn bè của cô sau lưng lại lén lút nói xấu, chê cô rẻ mạt.
Đã quen với những người cầu hôn, sau khi cô từ chối thì nói cô lả lơi ong bướm, quyến rũ đàn ông.
Đã quen với việc những người đó nhìn cô với ánh mắt khiếm nhã và khinh bỉ, hay oán giận căm ghét vì bị cô từ chối.
Càng quen với người cha trên danh nghĩa của cô, hết đẩy cô vào hố lửa này đến hố lửa khác.
Từ lâu cô đã quen với cuộc sống như vậy.
Vậy nên khi được Ngô Mỹ Nghiên quan tâm như vậy.
Vẫn có chút chưa quen.
Cô cúi đầu, cắn môi cười, "Tôi đoán."
Ngô Mỹ Nghiên nói: "Em gái chị với chị tuổi hơi xa."
Đó là lý do tại sao chị rất giỏi trong việc chăm sóc mọi người?
Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Có thể nhìn ra được."
Điều này cũng có thể nhìn ra?
Hình như chị không hay nói về gia đình trong văn phòng.
Tô Linh Nguyệt còn rất giỏi quan sát.
Hai người bọn họ cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo suốt đường về văn phòng, lúc trở lại phòng làm việc thì mọi người đều ngẩng đầu lên, vội vàng nhận cà phê từ tay Tô Linh Nguyệt, vừa rồi Tô Linh Nguyệt mua thêm một ly, cô nói: "Tôi đem vào cho Quý tổng."
Ngô Mỹ Nghiên gật đầu: "Đi nhanh đi em."
Tô Linh Nguyệt chuẩn bị đi, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Này, trợ lý Tô."
Cô xoay người lại, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Cười lên nha, như người ta thường nói, không ai đánh người đang cười."
Nếu muốn thể hiện tốt, trước tiên phải có một thái độ tốt.
Những người khác cũng chen vào: "Đúng đó, trợ lý Tô, giọng nhẹ nhàng với thái độ tốt chút."
Tô Linh Nguyệt nhìn ánh mắt lo lắng của bọn họ, cố gắng duy trì vẻ Quý Tri Ý hận cô, hình tượng phải kiên cường bất khuất, cô gật đầu thật mạnh: "Ừm."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tô Linh Nguyệt đi đến trước cửa phòng Quý Tri Ý, gõ cửa, khẽ gọi: "Tổng giám đốc."
Cây bút trong tay Quý Tri Ý run lên.
Thiếu chút nữa ký tên xiêu vẹo.
Cô ngước lên nhìn nơi giọng nói phát ra từ ngưỡng cửa.
Nắm chặt cây bút.
Lại làm gì nữa vậy?
Cô không trả lời, Tô Linh Nguyệt lại kiên nhẫn gọi: "Tổng giám đốc ơi."
Lần này có chút nghiến răng nhẹ.
Quý Tri Ý nói: "Vào đi."
Cô nhìn Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt cầm ly cà phê trong tay, bước nhanh đến bàn làm việc, cửa đóng lại, người trong phòng thư ký châu đầu ghé tai, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Tạm thời trợ lý Tô sẽ không nghỉ việc, mấy em cố gắng giúp đỡ em ấy nha."
"Thật không?" Trương Đình chậm rãi thở phào: "Vậy là được rồi, sao đột nhiên Quý tổng đổi ý vậy?"
Những người khác nhìn Ngô Mỹ Nghiên với ánh mắt trông mong: "Chị Ngô, có phải chị xin giúp không?"
Ngô Mỹ Nghiên khẽ dừng lại.
Là nhờ cuộc gọi của mình à?
Những người khác thấy chị không trả lời, họ nói: "Chắc chắn là chị Ngô xin giúp rồi."
"Chị Ngô thật tuyệt vời!" Đều tâng bốc: "Xoa bóp cho chị Ngô nè."
Ngô Mỹ Nghiên mỉm cười: "Mấy em bớt gây thêm phiền là được rồi."
"Đã rõ!", mọi người cười rộ lên, uống cà phê: "Nhưng trợ lý Tô đến đây lâu như vậy, chúng ta còn chưa tụ tập ăn uống nữa, có nên sắp xếp một bữa không ta?"
Nghĩ đến việc hôm nay được mời uống cà phê, nếu như một ngày nào đó Tô Linh Nguyệt thật sự nghỉ việc, bọn họ còn chưa có bữa ăn chung nào.
Ngô Mỹ Nghiên nói: "Cũng được, nhân tiện mọi người dạy cô ấy mấy quy tắc ở nơi làm việc luôn."
Dù sao bây giờ cũng không phải là đại tiểu thư của nhà họ Tô như xưa nữa.
Thư ký Lý nói :"O's K!"
Trương Đình nói: "Vậy em sẽ sắp xếp một bữa liên hoan, có mời tổng giám đốc không?"
Nói xong, văn phòng thư ký im lặng một lúc, lặng ngắt như tờ.
Quý Tri Ý ngồi trong văn phòng, nhìn Tô Linh Nguyệt và ly cà phê trước mặt, hỏi: "Chuyện gì đây?"
Vẻ mặt Tô Linh Nguyệt thản nhiên: "Mời cô uống cà phê."
Quý Tri Ý nói: "Nghỉ việc, là sao?"
Tô Linh Nguyệt thở dài, quay đầu nhìn cửa kính bị rèm che khuất, không nhìn thấy gì, giọng điệu có chút vô tội: "Tôi nói mời bọn họ uống cà phê."
Quý Tri Ý nhìn cô.
Tô Linh Nguyệt nhún nhún vai, khuôn mặt tràn đầy vẻ vô tội, vẻ mặt khác thường này khiến Quý Tri Ý nhìn mê mẩn.
Khi còn là sinh viên năm nhất, mỗi lần mắc lỗi và bị giáo viên hướng dẫn bắt gặp, cũng là biểu cảm này, vô tội nói: "Làm sao em biết ạ."
Khi đó, giọng nói vô tội còn có chút lười biếng.
Bây giờ nhìn lại cảm thấy hơi giống như lúc đó.
Quý Tri Ý bất lực, nhấp một ngụm cà phê, hương vị vừa phải, điện thoại reo lên, Quý Tri Ý trả lời điện thoại, người ở đầu bên kia báo rằng Dương Chi Chi và người của Tô Khải đang ăn trưa ở Hào Thái.
Cô cầm điện thoại, ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn, rất sáng, Quý Tri Ý im lặng nghe xong rồi nói: "Tôi biết rồi, anh giúp tôi sắp xếp một buổi tối."
Đầu bên kia kính cẩn cúp máy.
Tô Linh Nguyệt nhìn cô.
Quý Tri Ý nói: "Cô Dương và Tô Khải đang ăn trưa ở Hào Thái."
Tô Linh Nguyệt hỏi theo bản năng: "Bọn họ sẽ ký hợp đồng à?"
Sau đó nghĩ đến những tranh cãi trên mạng, Dương Chi Chi ra mắt lâu rồi nhưng có rất ít scandal, luôn giữ mình trong sạch, rất để ý đến vấn đề hình tượng, ít nhất là cho tới bây giờ, cô ấy chưa làm gì để thu hút những bình luận xấu.
Cô đã nghĩ như vậy khi điều tra xong Dương Chi Chi.
Quý Tri Ý tìm tới Dương Chi Chi liệu có một phần lý do này không, bây giờ nghĩ lại phần lớn là lý do này, chắc chắn Dương Chi Chi rất quan tâm hình tượng nên sẽ không để mình bị cuốn vào làn sóng dư luận.
Đây cũng là những gì Quý Tri Ý đã nói.
Dương Chi Chi sẽ đến gặp cô để ký hợp đồng, là sự thật.
Quý Tri Ý nhìn cô.
Tô Linh Nguyệt tự hỏi tự trả lời: "Không."
Quý Tri Ý mỉm cười, nhấp thêm một ngụm cà phê, nghe Tô Linh Nguyệt hỏi: "Vậy buổi tối chúng ta đi gặp cô Dương à?"
"Ừm." Quý Tri Ý nói: "Hẹn buổi tối."
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến bữa trưa, liền tò mò: "Buổi trưa định gặp ai?"
Quý Tri Ý chỉ nhìn cô không nói chuyện.
Tô Linh Nguyệt thấy cô im lặng.
Tự hỏi cô đang suy nghĩ điều gì.
Quý Tri Ý còn chưa nói cho cô biết, có tiếng gõ cửa, Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy tôi ra ngoài trước."
Cô lướt qua vai giám đốc nhân sự đang đi vào nộp báo cáo, ra khỏi văn phòng các đồng nghiệp đều đang làm việc, khi nghe thấy tiếng bước chân thì ngước lên nói với cô: "Cà phê rất ngon, cảm ơn trợ lý Tô."
Tô Linh Nguyệt nói: "Không có gì."
Trương Đình nói: "Trợ lý Tô, tối nay có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến Dương Chi Chi, cô lắc đầu: "Tối nay Quý tổng có hẹn ăn tối rồi."
Vậy nên cô chắc chắn phải đi cùng, Trương Đình gật đầu: "Vậy ngày mai đi, ngay cuối tuần luôn."
Những người khác cũng hào hứng: "Ngày mai trưa hay tối?"
"Buổi tối đi." Thư ký Lý nói: "Tôi muốn ngủ thẳng đến khi tự tỉnh..."
Cái này ai mà không muốn.
Bận rộn cả tuần, cuối tuần sẽ muốn ngủ nướng, Tô Linh Nguyệt gật đầu, Trương Đình mỉm cười: "Quyết định vậy nha, tối mai, tôi sẽ gửi địa chỉ trong nhóm cho mọi người chọn."
Những người khác không có ý kiến, Tô Linh Nguyệt càng không có ý kiến.
Chỉ cảm thấy mới lạ.
Đây là lần đầu tiên tham gia liên hoan của văn phòng, trước đây ở trụ sở chính cũng có liên hoan, nhưng mỗi lần không có Chu Diễn thì cũng là Chu Thời Vũ, có hai lần trong phòng trà, cô còn nghe thư ký của Chu Diễn bày kế: "Hôm nào mời cô Tô ăn cơm, uống nhiều rượu xíu không phải sẽ thành..."
Đê tiện đến nỗi cô muốn nôn mửa.
Từ chối tất cả các buổi liên hoan.
Đến đây luôn làm không khí, liên hoan ăn uống chưa từng kêu cô, cô mừng vì không cần giao lưu, bây giờ muốn liên hoan, còn là cùng những đồng nghiệp không đáng ghét này, trong lòng cô có một cảm giác mong đợi nho nhỏ.
Thật mới mẻ.
Tô Linh Nguyệt cúi đầu cười.
Di động reo lên, cô trả lời, là Trương Nhàn thông báo với cô đến xưởng gia công lúc ba giờ chiều.
Cô hỏi, "Bên cạnh cô không có ai chứ?"
Tô Linh Nguyệt đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống lầu, xe cộ đông đúc, bên cạnh yên tĩnh, cô nói: "Không có ai."
Trương Nhàn nói: "Chuyện xưởng gia công Quý tổng có nói chi tiết với cô chưa?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Nói sơ qua rồi."
Trương Nhàn nhìn thời gian: "Vậy buổi chiều chúng ta qua sớm hơn một chút, tôi sẽ nói chi tiết với cô."
Tô Linh Nguyệt đáp lại.
Trương Nhàn lại nói: "Đừng nhắc chuyện này với người khác."
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi biết."
Sau đó cúp điện thoại, lúc chuẩn bị quay lại bàn làm việc thì thấy Ngô Mỹ Nghiên từ bên ngoài đi vào, hoạt động cổ, cổ chị cũng khá thon chỉ là quá gầy, xương quai xanh không mịn màng bằng phẳng, đầu hơi nghiêng sang một bên, đường cong của cổ cũng rất đẹp, chỉ là nó không có vẻ đẹp tinh tế thanh tú như được chạm khắc của Quý Tri Ý.
Sao lại nghĩ đến cổ của Quý Tri Ý.
Chẳng lẽ cô thật sự có chứng mê cổ sao?
Tô Linh Nguyệt nghi ngờ, nhíu mày chuẩn bị quay lại, thấy Ngô Mỹ Nghiên vừa đi đến bên cạnh vừa trả lời điện thoại, chị nói: "Được rồi, tôi biết rồi, vậy tôi sẽ lập tức gửi số đo qua."
Chị cúp điện thoại và hít một hơi.
Tô Linh Nguyệt thấy chị rất bận, trong tay vẫn còn vài văn kiện, hỏi: "Có muốn tôi giúp không?"
Ngô Mỹ Nghiên nói: "Được chứ, em giúp chị gửi những thứ này đến phòng kinh doanh, chị phải về gọi cho xưởng gia công."
Tô Linh Nguyệt đột nhiên nghĩ đến Tạ Lan, cô hỏi: "Có phải là vấn đề của bản thảo thiết kế không?"
Ngô Mỹ Nghiên gật đầu: "Quý tổng muốn sử dụng bản thảo thiết kế của Tạ Lan để tạo sản phẩm có hai size."
Tô Linh Nguyệt nhíu mày: "Hai size?"
Ngô Mỹ Nghiên nói: "Chắc một cái là của cô Dương, không phải đang bàn với cô ấy về đại diện phát ngôn sao?"
Cho nên dùng kích thước của cô ấy để tạo sản phẩm quảng cáo trước.
Tâm trạng của Tô Linh Nguyệt lập tức trở nên buồn bực, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Mau đem qua đi."
Cô gật đầu: "Vâng."
Cô vẫn còn hơi không vui khi bước vào thang máy, ý này của Quý Tri Ý.
Có lẽ là không tin cô?
Thật ra cô cũng không trông mong Quý Tri Ý sẽ tin tưởng.
Chỉ là điều tra cũng không điều tra, khiến cô buồn bực không vui.
Cô trở lại với vẻ mặt bình tĩnh sau khi giao tài liệu, nghe thấy động tĩnh trong văn phòng, khẽ liếc nhìn vào thấy Quý Tri Ý đang xem đồng hồ đi ra ngoài, đến trước bàn làm việc của cô, dừng lại hai giây, Tô Linh Nguyệt cố tình không ngẩng đầu lên, giả vờ không nhìn thấy cô.
Quý Tri Ý gọi: "Trợ lý Tô, có thể đi rồi."
Lúc này Tô Linh Nguyệt mới ngẩng đầu lên, nhìn cô, cất điện thoại vào túi, chậm rãi đứng dậy, nói: "Vâng, Quý tổng."
Động tác chậm chạp mà đi thì rất nhanh, còn bỏ lại Quý Tri Ý sau lưng ba hai bước.
Quý Tri Ý nhìn mái tóc của cô hơi đung đưa vì bước đi.
Khẽ mím môi.
Lại tức giận cái gì vậy?
--------------------
Quý Tri Ý: Em...
Tô Linh Nguyệt: Mấy người tự kiểm điểm đi!
Quý Tri Ý:...
***