Quý Tri Ý quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ màn hình TV, vì tối nên cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng và đôi mắt của Tô Linh Nguyệt, giọng Tô Linh Nguyệt vang lên bên tai cô: "Cô lại gần đây chút.”
Khiến vẻ mặt của cô hơi ngẩn ngơ.
Khi còn học cấp ba có một cuộc thi, đúng lúc trường Số 2 chiếu phim, lúc ấy cô vừa thi xong, nhìn thấy rất nhiều bạn học cầm ghế chạy đến hội trường, giáo viên đang duy trì trật tự cách đó không xa nhìn thấy cô thì nói: "Em kia, đừng đi lung tung bên ngoài, ghế của em đâu?”
Cô muốn giải thích, nhưng cũng muốn gặp Tô Linh Nguyệt nên nói: "Ở bên trong ạ.”
Giáo viên không để ý: "Vào đi em, phim sắp bắt đầu rồi.”
Cô bước vào, bên trong đầy ắp người, không thể phân biệt được ai ở lớp nào, mọi người đều dời ghế ngồi dưới màn sân khấu, cô nhìn từng bên, cuối cùng cũng nhìn thấy các bạn học trong lớp Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, đặt một cánh tay trên mép cửa sổ, buồn chán mà thổi tóc.
Giáo viên nói, "Đóng cửa sổ, kéo rèm lại!"
Tô Linh Nguyệt hất tóc mái, lẩm bẩm rồi đóng cửa sổ lại, bên trong đột nhiên tối sầm.
Giáo viên hét lên: "Học sinh ở phía sau ngồi xuống.”
Cô không có ghế, với lại đã nhìn thấy Tô Linh Nguyệt rồi nên cô muốn xoay người rời đi, nhưng không ngờ sau lưng có lớp học khác đi vào, chặn lối ra, cho nên cô chỉ có thể lui về sau.
Sợ các học sinh khác sẽ nhận ra cô không phải là học sinh của trường này nên cô đeo khẩu trang và rũ tóc mái xuống để che mặt.
Bên trong tối om, cô khom lưng, cũng may không ai chú ý đến cô.
Cô cứ lùi lại sau đó đứng ở rìa, có rất nhiều ghế trống ở rìa, đều là các bạn học trực tiếp đem ghế vào để hoàn thành nhiệm vụ rồi ra ngoài chơi, cô đứng thì cao quá nên đành ngồi xuống.
Lúc bắt đầu bộ phim, trong phòng có vài giây im lặng, sau đó các học sinh bắt đầu thảo luận, cuối tuần đi đâu chơi, những bộ phim truyền hình mới xem gần đây, nghệ sĩ nào đẹp trai, bọn họ đều thảo luận rất chi tiết.
Riêng phim thì không xem.
Cô luôn nhìn về hướng của Tô Linh Nguyệt, bộ phim chiếu được 15 phút; bốn, năm cô gái bên cạnh đứng dậy bàn chuyện ra ngoài chụp ảnh, hỏi Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt lắc đầu.
Cô dựa vào cửa sổ, dáng vẻ hình như đang buồn ngủ.
Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, không biết cô nghĩ gì mà sau khi các bạn cùng lớp rời đi rồi cô qua đó ngồi.
Lén lút.
Ngồi xuống đầy chột dạ.
Nhưng không ai phát hiện ra cô không phải là học sinh của trường này, lớp này, ngay cả Tô Linh Nguyệt cũng chỉ liếc mắt nhìn cô nói: "Ngồi đó bạn xem không được hả?"
Chỉ xem cô như một bạn cùng lớp muốn xem phim.
Cô không nói chuyện, tim đập nhanh như đánh trống.
Ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt, ngay cả sự nhộn nhịp xung quanh và thậm chí là ồn ào trên màn hình cũng không thể át đi nhịp tim của cô, cô gật đầu.
Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy bạn lại gần đây chút.”
Tô Linh Nguyệt nhường ra một khoảng rộng, dựa sát cửa sổ, cô dời ghế ngồi bên cạnh, cũng không ngồi quá gần nhưng sự mềm mại trong lòng lại lan rộng, cô liếc nhìn Tô Linh Nguyệt ở bên cạnh.
Luôn cảm thấy rằng cô thật mềm mại.
Giống như lúc này.
Cảm giác trong lòng được bao trùm bởi sự mềm mại này ập đến khiến Quý Tri Ý ngồi yên không nhúc nhích, Tô Linh Nguyệt thấy thế đành nhích đến gần cô.
Rắc rồi đứng lên, duỗi chân ra trước màn hình, tạo dánh bước hai bước rồi nhảy từ bàn trà xuống ghế, Tô Linh Nguyệt giật mình, rúc vào bên cạnh Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý lấy chiếc chăn mỏng từ bên hông ra đắp lên người mình và Tô Linh Nguyệt.
Cô muốn che đậy những suy nghĩ và rung động này.
Nhưng không thể che đi những đầu ngón tay run rẩy của mình.
Tô Linh Nguyệt rất yên tĩnh, lặng lẽ nhìn màn hình, biểu cảm của cô thay đổi một cách tinh tế mỗi khi cảnh phim xuất hiện, nhíu mày, không dám xem nhưng vẫn muốn xem, híp mắt hoặc tò mò.
Quý Tri Ý không biết nội dung phim như thế nào, bộ phim kể câu chuyện gì, cô chỉ chú ý đến Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt nói: "Đây mà là con người à?”
Nghe cô chỉ trích Quý Tri Ý mới nhìn vào màn hình: "Làm sao?”
Tô Linh Nguyệt nói: "Giết vợ chặt xác còn chưa đủ, vì sợ linh hồn vợ sẽ trả thù mà còn mời người về trấn yểm.”
Sau đó cô còn nói, "Nhưng mà trên đời này có rất nhiều cặn bã.”
Quý Tri Ý nghe được ngữ điệu lạnh lùng khi cô nói.
Quay đầu lại.
Không biết Tô Linh Nguyệt đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt ảm đạm.
Quý Tri Ý hỏi: "Cô rất ghét cha mình à?"
Đột nhiên nghe thấy xưng hô này.
Tô Linh Nguyệt quay đầu đối diện với ánh mắt trong trẻo của Quý Tri Ý.
Cảm thấy xưng hô này vào lúc này khiến cô lạnh sống lưng hơn cả phim kinh dị.
Khi còn nhỏ cô không hề chán ghét chút nào, cô và mẹ đều mong cha về nhà, mong chờ những chuyến du lịch cùng gia đình, mong được cha bế lên cao và vui vẻ chơi đùa với cô mỗi lần gặp nhau.
Nhưng sau này, ông không còn ở nhà, vậy cũng không sao cả, cô vẫn còn mẹ.
Nhưng mẹ cô bắt đầu đau lòng.
Uống thuốc.
Nhập viện.
Cố gắng làm tổn thương bản thân để khiến người đàn ông đó thay đổi suy nghĩ.
Lúc đó còn nhỏ, không hiểu tại sao mẹ cô lại làm như vậy, nhưng sau này khi đã hiểu được, ngoài tức giận cũng chỉ có thất vọng đau lòng, cô nói: "Ghét.”
Cô nói với Quý Tri Ý: "Cực kỳ ghét.”
Nói xong, cô nhìn Quý Tri Ý: "Còn cô thì sao, cha mẹ cô vấn tốt chứ?"
Tốt này.
Là sức khỏe tốt hay là tốt với cô?
Quý Tri Ý không phân biệt được, nhưng cô gật đầu: "Rất tốt.”
Ít nhất họ đã cho cô một cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, đối với sự lựa chọn năm hai của cô, phần lớn là vì bản thân cô.
Tô Linh Nguyệt nói: "Thật may mắn.”
Khi Quý Tri Ý nghe cô nói câu này, không hiểu sao lại cảm thấy lòng chua xót, cô vén chăn đi đến tủ rượu lấy hai chai rượu vang đỏ, cầm hai cái ly quay lại ghế sofa, rót một ly rồi đưa cho Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt không chút do dự, Rắc rối nhảy xuống bên cạnh bọn họ, nghiêng người ngửi mùi rượu vang, muốn thò đầu vào ly rượu, Tô Linh Nguyệt vỗ vỗ đầu nó, nó rụt lại, kêu meo meo, có chút tủi thân.
Tô Linh Nguyệt chọt đầu nó: "Em không uống được, kêu gì hửm?"
Rắc rối kêu ngao ngao với cô.
Tô Linh Nguyệt uống một ngụm trước mặt nó, nhếch môi cười với nó.
Giống như đang khoe khoang mình có thể uống rượu.
Sao mà trẻ con vậy.
Quý Tri Ý mỉm cười.
Cũng rót một ly chậm rãi nhâm nhi.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục, nhưng bầu không khí không còn quá căng thẳng, có rượu vang ly đi chén lại, bầu không khí giữa họ cũng lưu chuyển, thỉnh thoảng nói về quá khứ.
Tô Linh Nguyệt tò mò: "Cô học ở trường Số 1 à?"
Quý Tri Ý nắm chặt ly rượu, khó khăn nuốt ngụm rượu vang, cảm giác như bị dao cứa, vừa đau đớn vừa nuốt nghẹn, cô bình tĩnh lại: "Sao cô biết?”
"Nhớ ra." Câu này Tô Linh Nguyệt nói dối, lúc học cấp ba cô hoàn toàn không để ý đến cái tên này, chỉ hai ngày sau khi họ gặp lại cô mơ một giấc mơ, mơ thấy Quý Tri Ý, vậy nên cô muốn kiểm tra thông tin của Quý Tri Ý.
Nhìn thấy viết trường Số 1.
Sau đó, cô nhớ ra rằng mình vẫn còn một nhóm bạn cùng lớp.
Tốt nghiệp trung học một người bạn cùng lớp đã mời cô vào, nhưng cô chưa bao giờ nhắn tin trong đó, luôn chặn thông báo các tin nhắn trong nhóm, cho nên rất lâu mới nhớ ra còn một nhóm như vậy, nhiều năm không nói chuyện cô cũng ngại mở miệng hỏi đành phải lục lại lịch sử trò chuyện.
Cô thực sự tìm thấy Quý Tri Ý.
[Sếp của Ý Lâm, mấy cậu có biết đó là ai không? Quý Tri Ý!]
[Phải lúc trước học trường Số 1 không? Thường xuyên đến trường mình tham gia thi đấu á.]
[Đúng rồi, mình từng gặp cô ấy, rất ấn tượng luôn.]
[Đẹp không?]
[Đẹp tuyệt! Không phải lúc trước lớp trưởng chúng ta từng viết thư tình cho cô ấy à?]
Lớp trưởng?
Ai thế?
Tô Linh Nguyệt hoàn toàn không nhớ nổi người này là ai.
Cô không có hứng thú xem cuộc trò chuyện hi hi ha ha phía sau, chỉ nhớ kỹ tin tức Quý Tri Ý học trường Số 1.
Còn từng tham gia thi tại trường của các cô sao?
Tô Linh Nguyệt hỏi cô: "Phải không?"
Quý Tri Ý gật đầu.
Tô Linh Nguyệt bổ sung: "Vậy chắc chắn tôi từng thấy cô rồi.”
Quý Tri Ý phấn khích, đột nhiên lượng cồn dâng lên, tim cô đập nhanh hơn, cô hỏi: "Cũng nhớ được à?"
"Không có.”
Một câu dội cho Quý Tri Ý một gáo nước lạnh.
Cô nói: "Tôi đoán thôi.”
Quý Tri Ý:…
Ngài thật giỏi đoán.
Cô mím môi, đặt ly lên bàn trà, Tô Linh Nguyệt tự rót cho mình một ly rồi hỏi Quý Tri Ý: "Có muốn uống thêm không?"
Quý Tri Ý nói: "Được.”
Tô Linh Nguyệt rót hai ly, nhấp một ngụm rồi nói: "Cô từng gặp tôi chưa?"
Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô.
Trong phim trên màn hình lúc này là ban ngày, ánh đèn rất sáng, chiếu lên mặt Tô Linh Nguyệt, ngũ quan rõ ràng thanh tú, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, cô ấy cầm cái ly nhìn mình vui vẻ tán gẫu.
Dường như cũng không quan tâm nhiều đến câu trả lời.
Quý Tri Ý mím môi.
Cô cũng cầm ly rượu lên, nói: "Chắc có.”
Chắc có là sao?
Nếu là người khác sẽ khó hiểu với câu trả lời này, nhưng Tô Linh Nguyệt thì không.
Cô ò một tiếng, uống hết rượu vang trong ly, đảo mắt lại xem phim.
Ngón tay cầm ly của Quý Tri Ý siết chặt, đầu ngón tay đau nhức, nghe người bên cạnh trả lời ngắn gọn với thái độ không hề quan tâm. Phút chốc vô số ấm ức và tủi thân dâng lên trong lòng cô, cảm xúc đánh úp quá nhanh, giống như cơn sóng thần ập đến và nhấn chìm cô.
Bàn tay cầm ly của cô run lên, lập tức đặt lên bàn trà.
Vùi cả người vào ghế sofa.
Quá khứ lúc trước lướt qua như ngựa phi, cảnh tượng hiện lên trước mắt, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Linh Nguyệt dưới bóng cây, nắng, gió và bóng dáng ấy, cô không dám tiến lên chào hỏi.
Cô quay đầu lại, Tô Linh Nguyệt vẫn đứng đó.
Cô muốn bước tới, muốn chào hỏi, muốn nói xin chào, mình tên là Quý Tri Ý.
Cô muốn nói rất nhiều, rất nhiều điều.
Cô nhớ đến vô số lần gặp gỡ tình cờ kể từ ngày đó, cô đón xe đi qua cổng trường Số 2, đợi Tô Linh Nguyệt ra khỏi cổng trường, đợi cô lên xe, nhớ đến trời mưa, nhớ đến lời tỏ tình chưa thành ấy.
Nhớ về bức thư tình đó.
Cô về nhà lăn lộn nghĩ xem Tô Linh Nguyệt có đọc hay không, sau khi đọc xong có liên lạc với mình không, nghĩ cả đêm không ngủ được, nghĩ đến quên lo cho bản thân rồi bị cảm lạnh.
Nhung mãi đến khi cô khỏi cơn cảm lạnh.
Tô Linh Nguyệt vẫn không trả lời.
Cô như một phông nền trong một bộ phim, đóng cảnh chỉ có một mình ở một góc mà không ai chú ý.
Mong mỏi phông nền này sẽ được Tô Linh Nguyệt nhìn thấy.
Tô Linh Nguyệt không để ý, cô chăm chú xem bộ phim, bộ phim sắp kết thúc, càng lúc càng cao trào, ánh mắt dán chặt vào màn hình, thấy cảnh máu me vẫn không quên dựa vào bên cạnh Quý Tri Ý.
Cho đến khi cánh tay hai người chạm nhau.
Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô, ký ức lướt qua, những hình ảnh đó dần mờ nhạt, chỉ còn người trước mặt dần dần rõ ràng, cô nhìn hai giây rồi giơ tay ra ấn nút điều khiển trên mép ghế sofa, ghế sofa đột nhiên duỗi về phía trước, Tô Linh Nguyệt ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô, còn chưa kịp hỏi, ghế sofa đã thẳng ra, y hệt chiếc giường mà họ ngủ đêm đó.
Thấy Quý Tri Ý không nói lời nào mà nằm xuống, không nhịn được hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
"Ngủ."
Tô Linh Nguyệt nói: "Sao cô không về phòng ngủ?"
Quý Tri Ý nói: "Không về.”
Tô Linh Nguyệt thắc mắc: "Tại sao?"
Quý Tri Ý nói: "Sợ.”
Tô Linh Nguyệt:…
Lá gan cô lớn lắm mà, sợ á?
Mình còn chưa nói tối mình không dám ngủ một mình đây.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Quý Tri Ý ngủ trong phòng khách khiến Tô Linh Nguyệt yên tâm một cách khó hiểu, ngay cả xem xong cảnh đáng sợ vừa rồi cũng không còn cảm giác đáng sợ nữa, chỉ là Quý Tri Ý sắp ngủ, cô muốn giảm âm lượng, nhưng cô vừa đứng dậy đã bị Quý Tri Ý nắm lấy cổ tay.
Cô cúi đầu nhìn Quý Tri Ý đang ngước mắt lên, sau đó nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, thon dài rắn chắc, khớp xương rõ ràng, Tô Linh Nguyệt im lặng hai giây rồi hỏi: "Muốn tôi ngủ với cô à?"
--------------------
Quý Tri Ý: Tui muốn ngủ chung với vợ tui.
Tô Linh Nguyệt: Chỉ ngủ chung thôi à?
***