Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 48: Bao nuôi



Đối với thói quen, Tô Linh Nguyệt cảm thấy nếu có một thì sẽ có hai, có hai sẽ có ba, sau đó nó trở thành một thói quen. Ví dụ như, ban đầu cô không thích chuyển đến căn hộ của Quý Tri Ý, nhưng bây giờ cô đã quen rồi. Chẳng hạn như, cô chưa từng nghĩ mình sẽ ngủ cùng giường với Quý Tri Ý, nhưng cô đã ngủ một lần, có vẻ cũng không tệ, đêm đó không nằm mơ, ngủ rất say, dù sao thì về phòng cũng nghĩ đến mấy cảnh trong phim chắc chắn không thể ngủ ngon, chi bằng ngủ với Quý Tri Ý trong phòng khách. 

Cô rất sẵn lòng.

Thấy Quý Tri Ý không trả lời, Tô Linh Nguyệt chủ động vén chăn lên nằm xuống. 

Quý Tri Ý từ từ buông tay ra.

Nhiệt độ lòng bàn tay truyền đến cơ thể, có chút nóng.

Cô thay đổi tư thế không được thoải mái.

Nghe thấy Tô Linh Nguyệt hỏi: "Có muốn tôi giảm âm lượng không?"

Quý Tri Ý nói: "Không sao."

Cô giả vờ nhắm mắt và lắng nghe tiếng vải cọ xát bên cạnh mình. 

Tô Linh Nguyệt mặc bộ đồ ngủ cotton, áo ngắn tay quần dài, thỉnh thoảng cánh tay kề sát bộ đồ ngủ của mình, vải lụa mát lạnh lập tức nhiễm nhiệt độ, là của mình, Quý Tri Ý biết. 

Cô không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Tô Linh Nguyệt thay đổi tư thế, không biết vì sợ hãi, hay là tư thế không thoải mái, cô xoay người sang đối diện với mình, hương thơm lan tỏa, Quý Tri Ý xoay người quay lưng về phía Tô Linh Nguyệt. 

Thấy cô như vậy, Tô Linh Nguyệt nghiêng người nằm thẳng lại cầm lấy điều khiển từ xa, giảm âm lượng.

Hoàn cảnh u ám.

Âm thanh nhỏ hơn.

Mọi thứ đều mờ mịt.

Quý Tri Ý đang mê man thì nghe thấy có người gọi mình, giọng nói nhẹ nhàng, cô muốn quay đầu lại, nhưng kiềm chế bản thân, bỗng một tay vòng qua cơ thể cô, mềm mại sau lưng ôm sát người cô.

Cô không thể động đậy.

Người nọ nói: "Sao cô không nhìn tôi?"

Lòng bàn tay cô bị mở ra, ngón tay xen vào, mềm mại sau lưng ôm trọn lấy cô, ép chặt.

Hơi thở phả vào cổ, làn da khiến cô rùng mình, cơ thể căng thẳng của Quý Tri Ý bị kéo lại, Tô Linh Nguyệt chống khuỷu tay nâng người lên, cúi đầu nhìn cô.

Quý Tri Ý nhắm mắt lại.

Mềm mại bao trùm lấy khóe môi cô.

Mút lấy sự ngọt ngào vô ngần, cô bị xâm nhập, đầu lưỡi không có sức chống cự, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn không quá mạnh bạo này, ngọn lửa trong lòng bùng cháy, thiêu trụi lý trí của cô.

Thật muốn...

"Quý Tri Ý." Một giọng nói ngọt ngào gọi tên cô. 

Quý Tri Ý mở mắt ra.

Âm thanh mơ hồ trong phim dần dần trở nên rõ ràng hơn, môi trường tối tăm thay đổi liên tục theo ánh sáng của TV, lúc sáng lúc tối, bé mèo hoang nằm dưới chân cô ngủ ngon lành, chạm vào có cảm giác đầy lông.

Cô quay đầu lại, Tô Linh Nguyệt đã ngủ rồi.

Nằm thẳng, một tay duỗi về phía trước cầm điều khiển từ xa, tay còn lại dùng làm gối, không biết tay có đau không, Quý Tri Ý nhớ đến giấc mơ hoang đường, không muốn nghĩ về nó thêm một giây nào nữa.

Nhưng không như cô muốn.

Đối diện với gương mặt của Tô Linh Nguyệt, là nghĩ đến Tô Linh Nguyệt kéo cơ thể cô trong giấc mơ, hai người đối mặt với nhau, nhiệt độ của đôi môi mỏng ấy, ánh mắt rơi vào môi Tô Linh Nguyệt, vài giây sau cô duỗi tay nhấc chăn lên đi thay quần áo.

Tô Linh Nguyệt tỉnh lại bên cạnh không có ai.

Không có ai cũng phải.

Chỉ là không phải tối hôm qua cô ngủ bên ngoài với Quý Tri Ý sao?

Quý Tri Ý đâu rồi?

Tô Linh Nguyệt nhìn quanh phòng khách, nhưng không thấy ai, cô đi chân trần vào phòng tắm, không có tiếng động gì.

Không ở nhà à?

Sáng sớm không ở nhà vậy đến công ty rồi?

Cô không nghĩ nhiều, đi đến ghế sofa tìm thấy nút điều khiển, ghế sofa chậm rãi đóng lại, Rắc rối nghe có tiếng động thì đứng dậy duỗi người vẫy đuôi đi ra ban công tìm đồ ăn, Tô Linh Nguyệt tỉnh dậy thì ngồi trên ghế sofa ngẩn người.

Điện thoại đổ chuông.

Là Sở Di.

Cô hoạt động cổ và trả lời điện thoại.

Sở Di nói: "Hôm nay cậu có phải đi làm không?"

Cô lười biếng nói: "Không có."

Vừa nói, cô vừa bắt chéo chân lên ghế sofa và đắp chăn mỏng lên người.

Hơi hối hận vì vừa đóng giường lại, biết vậy ngủ lại cho rồi.

Sở Di nói: "Vậy cậu có về nhà không?"

"Về nhà?" Tô Linh Nguyệt vừa mới tỉnh dậy có chút ngơ ngác, sau khi nghe Sở Di nói, cô mới nhớ ra cậu ấy đang nói về phòng trọ, bèn nói: "Về chứ."

Buổi tối có liên hoan, cô phải quay về thay quần áo.

Sở Di mỉm cười: "Vậy mình chờ cậu nha!"

Dù sao cũng đã mấy ngày không gặp, Tô Linh Nguyệt rất vui khi nghe thấy tiếng cười của cô, hoàn toàn quên mất mình đang không vui vì trước đó Sở Di mắng Quý Tri Ý, cô cúp điện thoại nhìn trái nhìn phải, xác nhận Quý Tri Ý không có ở nhà mới dọn dẹp cho Rắc rối, thêm thức ăn và nước uống, cuối cùng cầm túi rác ra khỏi căn hộ.

Thời tiết bên ngoài oi bức.

Cô bước hai bước liền hối hận vì đã ra ngoài.

Nhưng nghĩ đến buổi tối liên hoan, cô cắn môi, bước nhanh ra khỏi khu dân cư rồi lên xe, gió điều hòa thổi vào mặt mới khiến cô sống lại, sau khi ngồi vào xe, cô nghịch điện thoại, trên mạng vẫn còn tin tức về Lâm Phỉ và Tô Khải, liên tục chửi Tô Khải khốn nạn, rõ ràng có người đứng sau thúc đẩy.

Trong tình huống này, người phát ngôn tiếp theo sẽ là mục tiêu.

Chẳng trách tối hôm qua Dương Chi Chi lại gấp gáp muốn hợp tác với Quý Tri Ý như vậy.

Chỉ là với điều kiện kia, liệu có chấp nhận không?

Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến Quý Tri Ý.

Buổi sáng không thấy, không biết có phải đến công ty hay không, nhưng nếu đến công ty sao lại không nói với trợ lý này của cô chứ?

Tô Linh Nguyệt nhíu mày.

Cắn môi chuẩn bị gửi tin nhắn cho Quý Tri Ý, cô nhìn chằm chằm vào màn hình chuẩn bị đánh chữ, một câu hỏi đơn giản nhưng lúc này cô không thể gõ ra được, sau đó cô định tắt điện thoại.

Ting một tiếng, điện thoại rung lên.

Cô nhấp vào, là Quý Tri Ý gửi: "Người đâu?"

Tô Linh Nguyệt nhìn chằm chằm hai chữ này, không biết vì sao lại cảm thấy dễ chịu hơn chút, cô nhếch môi, không nhịn được, gọi cho Quý Tri Ý.

Tối hôm qua Quý Tri Ý không ngủ được, nên đành vào phòng làm việc, vừa làm là suốt đêm, đến năm sáu giờ mới chợp mắt, bị tiếng chuông đánh thức. Cô bước ra khỏi phòng thì ghế sofa rất gọn gàng, Tô Linh Nguyệt không có ở đó.

Cô bước nhanh đến phòng của Tô Linh Nguyệt, nhưng không có ai.

Vậy nên liền gửi tin nhắn cho Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt báo cáo: "Quý tổng, tôi ở bên ngoài."

Giọng của Quý Tri Ý truyền qua điện thoại, cô muốn hỏi ở bên ngoài làm gì, nhưng lại nghĩ cuối tuần nên dành cho bản thân, nên cô nuốt xuống những gì muốn hỏi, nhẹ giọng nói: "Ừm, tôi biết rồi."

Tô Linh Nguyệt nắm chặt điện thoại, không biết mình đang chờ cái gì.

Cả hai đều không cúp máy.

Micro yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng thở dường như cũng bị chặn ngang.

Tiếng còi inh ỏi bên ngoài xe Tô Linh Nguyệt, đánh thức hai người đang im lặng, Quý Tri Ý hỏi: "Buổi trưa có về không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Vẫn chưa biết."

Quý Tri Ý mím môi im lặng hai giây rồi nói: "Vậy tôi cúp máy đây."

Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, tài xế nói: "Cô ơi, đến rồi."

Cô trả tiền rồi xuống xe, cúi đầu nhìn điện thoại, có một chiếc dù che đi ánh nắng, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Sở Di nói: "Sao không che dù vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Mình quên mất."

Cô quay đầu nói: "Đi thôi."

Giọng điệu hơi cao.

Không giống như trước đây.

Chỉ mới vài ngày, sao lại cảm thấy Tô Linh Nguyệt đã thay đổi rồi?

Sở Di không kịp suy nghĩ, đi theo Tô Linh Nguyệt vào nhà, Tô Linh Nguyệt đứng ở cửa, không biết có phải do trong khoảng thời gian này cô luôn ở chỗ Quý Tri Ý hay không mà khi về đây có chút không quen.

Trên bàn trà có trái cây cắt sẵn và nửa quả dưa hấu, Sở Di hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

"Chưa."

"Ăn gì?" Sở Di ngồi xuống bên cạnh cô, lúc trước hai người đều ra ngoài ăn vào cuối tuần, Tô Linh Nguyệt sẽ không nấu ăn, Sở Di thì lười nấu, Tô Linh Nguyệt nói: "Vậu quán dưới lầu đi."

Gọi gì đó bình thường thôi.

Sở Di trả lời OK.

Tô Linh Nguyệt cầm trái cây lên, vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, cắn một miếng lạnh buốt, cô múc thêm một thìa dưa hấu, Sở Di nói: "Ăn ít thôi, còn chưa ăn sáng ăn nhiều đồ lạnh vậy không tốt đâu."

Ngoài miệng thì Tô Linh Nguyệt nói biết rồi, mà miệng thì cắn thêm một miếng.

Sở Di lắc đầu.

Tô Linh Nguyệt luôn thích lạnh.

Tuy không thích mùa hè nhưng cô lại rất thích đồ uống lạnh, nước khoáng phải đông lạnh trong tủ lạnh một lúc mới uống.

Gọi bữa sáng xong, Sở Di ngồi bên cạnh cô, bắt đầu buôn chuyện tò mò, cuối cùng cũng có thể hỏi những câu hỏi đã bị kìm nén nhiều ngày nay: "Bây giờ cậu với Quý Tri Ý thế nào rồi?"

Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn ánh mắt háo hức của cô, nói: "Rất tốt á."

Sở Di nói: "Sao mà tốt được, lần trước cô ấy còn uy hiếp cậu đó?"

Tô Linh Nguyệt khựng lại: "Thì là..." Suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, cô do dự nói: "Đó là tình huống đặc biệt."

Sở Di hoài nghi: "Vậy bây giờ cô ấy không uy hiếp cậu nữa đúng không?"

Tô Linh Nguyệt lắc đầu: "Không có."

Sở Di thở phào nhẹ nhõm: "Nếu không thì được rồi, không biết khi nào cô ấy mới có thể buông tha cho cậu nữa."

Tô Linh Nguyệt nghe vậy liền chậm rãi nhai trái cây.

Thật ra, bây giờ Quý Tri Ý không còn hạn chế tự do của cô nữa.

Lúc đầu, cô ấy muốn làm ra vẻ và làm cho mọi người nghĩ rằng cô ấy đang nhắm vào mình, cho nên cô ấy mới mang theo mình làm trợ lý còn bắt mình dọn dẹp phòng sách, nhưng bây giờ vấn đề của người phát ngôn đã kết thúc, mình không cần phải sống trong căn hộ ấy nữa.

Khi nào thì thả cô đi.

Thật ra nếu bây giờ cô muốn rời đi, chỉ cần nói một tiếng với Quý Tri Ý, lúc nào cũng có thể dọn đi.

Nhưng hình như cô không muốn rời đi.

Tại sao?

Có phải vì Rắc rối không?

Hay là...

"Linh Nguyệt?" Sở Di duỗi tay ra vẫy vẫy trước mặt cô: "Nghĩ gì vậy, mình kêu cậu cũng không nghe."

Tô Linh Nguyệt sực tỉnh: "Cái gì?"

Sở Di nói: "Không phải lần trước cậu nói với mình, cậu với Quý Tri Ý đã đạt được thỏa thuận à? Có phải hết thỏa thuận là có thể rời đi không?"

À đúng rồi, thỏa thuận.

Cô và Quý Tri Ý còn có một thỏa thuận.

Tô Linh Nguyệt dường như tìm được lý do, gật đầu.

Sau đó Sở Di hỏi: "Thỏa thuận gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn cô, nuốt dưa hấu.

Nói sao đây?

Ăn ngay nói thật à?

Vậy chắc chắn không được.

Trương Nhàn nói không được nói với ai về chuyện xưởng gia công mới, vấn đề này không chỉ của mình cô, mà còn có kế hoạch của Quý Tri Ý, vậy làm sao giải thích về thỏa thuận này đây...

Tô Linh Nguyệt rối rắm.

Có vẻ rất khó xử.

Sở Di nảy lên một ý nghĩ khi nhìn biểu cảm của cô, đè thấp giọng: "Không phải đâu nhỉ?"

Tô Linh Nguyệt nhìn biểu cảm khiếp sợ của cô, cắn môi.

Sở Di nói: "Cậu và Quý Tri Ý, hai người?"

Như thể có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra, cô nói lớn: "Mình biết ngay Quý Tri Ý không có ý tốt mà! Sao đang yên đang lành lại bắt cậu dọn qua đó, cô ấy đã lên kế hoạch từ lâu rồi! Sao cô ấy lại có thể như vậy được!"

Sở Di bất bình thay cho Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt không nói gì.

Sở Di nói: "Cậu chịu nhiều thiệt thòi lắm phải không?"

Tô Linh Nguyệt ấp úng: "Thật ra cũng ổn."

"Ổn gì chứ!" Càng nói Sở Di càng tức giận: "Lúc trước cậu còn cãi nhau với cha cậu vì từ chối Chu Diễn đó! Chỉ là không ngờ bị người ta điều khiển, Quý Tri Ý ỷ mình là sếp cậu vậy mà dám trắng trợn ức hiếp cậu!"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô ấy không ức hiếp mình."

Sở Di khó thở: "Bao nuôi luôn rồi mà còn không gì nữa!"

Nói xong, cô cảm thấy rất đau lòng, cô nhìn Tô Linh Nguyệt, biết mình lỡ lời.

Tô Linh Nguyệt hiểu ra, không ngờ thì ra Sở Di đang hiểu lầm, có điều cô muốn giải thích nhanh gọn mà quên nghĩ ra lý do, cô gật đầu nói: "Quý Tri Ý không có bao nuôi mình mà."

Sở Di nghi ngờ: "Vậy cậu nói thỏa thuận gì?"

Tô Linh Nguyệt phản ứng nhanh: "Mình bao nuôi cô ấy."

Sở Di trợn mắt.

Qua vài giây: "Cậu lấy đâu ra tiền?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô ấy không cần tiền."

--------------------

Quý Tri Ý: Nhanh lên, em tắm rửa sạch sẽ chờ kim chủ rồi nè.

Tô Linh Nguyệt:...

***