Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 57: Thử



Sở Di thấy hai người to nhỏ trong bếp rất lâu, muốn đi vào xem thử lại thấy không được lịch sự cho lắm, đành duỗi cổ xem, bóng dáng quen thuộc đi ra, cô vội cầm ly lên, vừa định uống thì bị trà nóng trong ly làm bỏng lưỡi, cuống quýt thổi ra.

Tô Linh Nguyệt đi ra ngồi bên cạnh cô: "Cậu làm gì vậy?"

Đầu lưỡi Sở Di tê dại: "Bỏng."

Tô Linh Nguyệt đưa trái cây cho cô, Sở Di cắn một miếng rồi ngậm dưới đầu lưỡi, thấy dễ chịu hơn hẳn, cô thấy Quý Tri Ý vẫn chưa ra, thì nói: "Linh Nguyệt, thì ra cậu thật sự bao nuôi Quý Tri Ý ha."

Câu này nói nghe thuận tai hơn nhiều.

Tô Linh Nguyệt nhướng mày: "Thấy rõ chưa?"

Kỹ năng diễn xuất của mình không tệ mà.

Sở Di gật đầu: "Thấy rồi."

Cô nói: "Quý Tri Ý còn tự tay pha trà cắt trái cây cho mình kìa!"

Vẫn là Quý Tri Ý diễn hay hơn.

Cô bĩu môi.

Trả lời lại một cách hờ hững.

Sở Di không để ý, Tô Linh Nguyệt vẫn luôn có thái độ như vậy, bây giờ coi như có hơi thở con người hơn chút rồi, chứ lúc trước nửa ngày cũng chẳng buồn mở miệng, cô nói: "Vậy thì mình yên tâm hơn rồi."

Khi nghe câu này, Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn cô.

Ngoài mẹ cô ra, có lẽ Sở Di là người quan tâm cô nhất, luôn đối xử tốt với cô bất kể được hay mất, nhưng bản thân lại lừa cậu ấy, Tô Linh Nguyệt cắn môi kêu: "Sở Di."

Một bóng dáng từ phòng bếp đi ra, nói: "Linh Nguyệt, lấy cơm giúp tôi với."

Cơm trưa?

Cô ừ một tiếng, giẫm dép lê đi ra cửa, lấy cơm trưa từ quản gia, Sở Di hỏi: "Quý tổng vẫn chưa ăn trưa à."

Quý Tri Ý nói: "Chưa." Cô không còn thái độ lạnh lùng như lúc ở công ty, từ giọng nói đến biểu cảm dịu dàng không hề giống Quý Tri Ý, cô nói: "Linh Nguyệt ra ngoài ăn trưa, tôi ăn không vô."

Nên là chờ Tô Linh Nguyệt về nhà rồi mới ăn trưa?

Thì ra là vậy.

Ban đầu còn nghĩ trong mối quan hệ giữa Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý, chắc chắn Tô Linh Nguyệt là bên yếu thế hơn. Mặc dù Tô Linh Nguyệt nói cô là người bao nuôi Quý Tri Ý, nhưng biết đâu đó là âm mưu của Quý Tri Ý.

Bây giờ cô cảm thấy.

Quý Tri Ý cũng thật đáng thương.

Sau đó cô lắc đầu.

Ở trong căn nhà như này có gì mà đáng thương chứ!

Vẫn là tiền lương trong tài khoản của mình đáng thương nhất!

Sau khi Sở Di uống trà xong, nghe Quý Tri Ý nói: "Có muốn ăn chút đồ ăn nhẹ không?"

Cô vội vàng xua tay: "Không không, tôi..."

Chuông cửa vang lên, Tô Linh Nguyệt mở cửa, thấy quản gia đẩy theo hai xe đồ ăn vặt đi vào, nói: "Cô Sở, dùng ngon miệng."

Sở Di nuốt lại những lời còn chưa nói xong.

Thật ra thỉnh thoảng ăn một lần.

Cũng không tệ nha.

Cô nhìn những món ăn nhẹ mà đến cả nguyên liệu lẫn hình dạng cũng chưa từng thấy, nghe Quý Tri Ý nói: "Cô Sở đừng khách sáo, cứ tự nhiên nha."

Vậy thì cô không khách sáo nữa nha!

Sở Di gắp một miếng, cắn một ngụm, sau đó nhìn Tô Linh Nguyệt nói: "Sao mà giòn dữ vậy!"

Tô Linh Nguyệt:...

Cô không hiểu Quý Tri Ý đang làm gì.

Không phải nói là kêu Sở Di quay lại đích thân nói câu kia với cô à?

Bây giờ có ý gì đây?

Đánh đòn tâm lý trước à?

Cũng không phải là không thể.

Cô cũng kẹp một miếng bánh xốp, cỡ móng tay cái, cắn một miếng, vừa xốp vừa giòn, lớp vỏ mỏng, nhân bánh thơm ngọt, Sở Di ăn vài cái, uống ngụm trà, nghe tiếng gió lạnh điều hòa, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.

Có chút buồn ngủ rồi.

Đòn tấn công tâm lý quá mạnh, Sở Di hoàn toàn không thể chống đỡ, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ trên ghế sofa, Rắc rối nhô đầu qua rất muốn đến gần Sở Di, nhưng Tô Linh Nguyệt không cho, Rắc rối đành ấm ức đi tìm Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý nói: "Để bạn cô nghỉ ngơi một lát đi."

Tô Linh Nguyệt:...

Ai mà ngờ rằng ban đầu chỉ định kêu cậu ấy vào nói một câu.

Có điều Sở Di đã mệt mỏi đến vậy cô cũng thấy thẹn khi kêu cậu ấy về, đành lấy chăn mỏng bên cạnh ghế sofa đắp cho cô ấy, Quý Tri Ý ăn trưa xong đặt đũa xuống, sau đó vào phòng, đi được hai giây, cô nói: "Linh Nguyệt, vào đây."

Tô Linh Nguyệt còn tưởng có chuyện gì, ôm Rắc rối đi vào.

Quý Tri Ý đi rửa mặt.

Rắc rối lại bắt đầu nhảy lung tung, Tô Linh Nguyệt muốn ôm nó về, Quý Tri Ý ra khỏi phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong trên lông mày vẫn còn đọng nước, thấy Tô Linh Nguyệt đứng đó, cô nói: "Ngồi đi."

Tô Linh Nguyệt không biết lý do.

Ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm.

Quý Tri Ý nói: "Ngồi lên giường."

Làm gì!

Tô Linh Nguyệt lập tức đề phòng nhìn cô, Quý Tri Ý nói: "Bạn cô còn ở ngoài, cô từng thấy ai bao nuôi mà không ngủ cùng một phòng chưa?"

À~~~

Đúng là Tô Linh Nguyệt chưa bao giờ bao nuôi ai.

Tất nhiên, càng chưa từng bị bao nuôi.

Nhưng vẫn biết một chút về chuyện đó.

Trước đây cũng không tính là có nhiều bạn xấu, nhưng vẫn có một vài người 'nổi bật' thích nói về những chuyện thầm kín trong phòng, nên cô cũng không lạ lẫm gì, ít nhất cô cũng biết là phải ngủ chung giường.

Cô gật đầu, đi đến mép giường ngồi xuống, quay đầu nhìn Quý Tri Ý.

Dù sao thì cô và Quý Tri Ý cũng thực sự đang có quan hệ bao nuôi.

Chưa chắc ai sẽ là người chịu thiệt đâu.

Nghĩ như vậy, cô bình tĩnh hơn.

Thành thật dựa lưng vào đầu giường, thấy Quý Tri Ý bước tới, đưa cho cô một lọ tinh dầu, nói: "Thoa giúp tôi."

Tô Linh Nguyệt cúi đầu nhìn, thấy cái lọ nhỏ chỉ bằng ngón tay, chưa kịp đưa lên đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, là mùi trên người Quý Tri Ý, ngày thường cô trang điểm cho Quý Tri Ý sao lại không biết cô ấy còn có cái này?

Đang thắc mắc, Tô Linh Nguyệt mở nắp chai ra, hỏi cô: "Thoa chỗ nào?"

Quý Tri Ý ngẩng đầu lên trước mặt cô, để lộ chiếc cổ xinh đẹp: "Cổ."

Hóa ra cổ của cô ấy đẹp như vậy là do xài cái này à?

Tô Linh Nguyệt tò mò, đổ một ít tinh dầu vào lòng bàn tay, xoa đều sau đó thoa lên cổ Quý Tri Ý, có lẽ do hơi lạnh nên Quý Tri Ý khẽ rên một tiếng, khiến mặt Tô Linh Nguyệt đỏ bừng.

Âm thanh này...

Người ta không biết còn tưởng hai người đang làm gì đó!

Khuôn mặt cô nóng bừng, cảm giác như bỏng rát, ngay cả lòng bàn tay dường như cũng nóng lên, cảm giác chạm vào làn da mát lạnh của Quý Tri Ý, thoải mái không tả nổi, lòng bàn tay cô xoa từ từ nhẹ nhàng từ trước ra sau cổ, Quý Tri Ý hơi nghiêng đầu. Khi Tô Linh Nguyệt định đứng dậy thì bị cô ấy nắm lấy cổ tay, khiến Tô Linh Nguyệt ngã ngồi xuống giường ở trước mặt Quý Tri Ý.

Cô nhìn Quý Tri Ý.

Gương mặt Quý Tri Ý vẫn hờ hững, nhưng đôi mắt lại rất cuốn hút, con ngươi đen sẫm, sâu thẳm như một hồ nước không thấy đáy, khiến người ta muốn nhìn mãi. Quý Tri Ý chớp mắt, nhịp tim Tô Linh Nguyệt đập thình thịch, những đường vân mỏng trên lòng bàn tay cô dường như trở nên sống động, hấp thụ từng tấc trong lòng bàn tay của cô, khiến Tô Linh Nguyệt không nhịn được muốn tiếp tục xoa như thế này.

Đột nhiên, Quý Tri Ý tiến về phía trước.

Tô Linh Nguyệt vô thức ngả người ra sau.

Lưng cô chạm vào đầu giường, không còn đường lùi.

Quý Tri Ý kẹp cô vào giữa đầu giường và mình, cúi đầu nhìn tinh dầu trong lòng bàn tay cô nói: "Đừng lãng phí."

Nói rồi, cô duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay Tô Linh Nguyệt trên cánh tay mình, cho đến khi lòng bàn tay dần khô ráo, Quý Tri Ý mới lùi lại như không có chuyện gì xảy ra, Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu hít một hơi thật sâu.

Mặt đỏ bừng.

Nghe thấy Quý Tri Ý hỏi: "Cô muốn không?"

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Muốn gì?"

Quý Tri Ý nói: "Muốn tôi thoa một chút cho cô không?"

Ánh mắt cô rơi trên cổ Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt có ảo giác kỳ lạ khi bị nhìn chằm chằm, cứ như thể khoảnh khắc tiếp theo Quý Tri Ý sẽ cắn vào cổ cô, cảm giác khô miệng, cảm thấy liên tưởng như vậy thật vô lý.

Nhưng cũng không hẳn là vô lý!

Đột nhiên Tô Linh Nguyệt nghĩ đến mấy quyển tiểu thuyết người lớn mà cô đã đọc trước đó, không phải có tình tiết giống thế này sao?

Cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó.

Quý Tri Ý gọi: "Linh Nguyệt?"

Cô giật mình từ chối: "Tôi không muốn."

Vừa nói cô vừa lấy tay che cổ.

Quý Tri Ý liếc mắt nhìn cô, không nói gì, chỉ cất lọ tinh dầu đi, mỗi bước đi mang theo một làn gió mát lạnh kèm hương thơm.

Tô Linh Nguyệt thấy cô quay lại ngồi lên giường, không nhịn được hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

"Ngủ trưa." Quý Tri Ý nói: "Cô không ngủ à?"

Tô Linh Nguyệt vừa định nói không ngủ, thì bị Quý Tri Ý kéo nửa người nằm xuống giường, cô cũng không giãy giụa, dù gì cũng đã ngủ với Quý Tri Ý nhiều lần rồi, tỏ vẻ khó chịu lại càng khác người.

Nhưng cô vẫn muốn giữ một chút khoảng cách.

Ít nhất, xoay cơ thể một chút.

Cô lùi lại cách Quý Tri Ý một cánh tay, giữa hai người có thể đặt thêm ba bé Rắc rối.

Quý Tri Ý nói: "Lại gần chút."

Tô Linh Nguyệt nói: "Không muốn."

Quý Tri Ý nói: "Tại sao?"

Tô Linh Nguyệt thấy dáng vẻ cô trông không hiểu lắm, cũng cảm thấy mình có hơi quá đáng, nói dối là mình, người cũng là mình dẫn vào, bây giờ Quý Tri Ý giúp mình lấp liếm và giải quyết hậu quả, còn không biết điều diễn cũng không diễn cho trọn bộ.

Không chuyên nghiệp.

Nhưng... cô thực sự không làm được!

Tô Linh Nguyệt chưa bao giờ rối rắm như vậy, lúc cãi nhau với cha toàn thẳng thắn như tát vào mặt, ăn nói khéo léo? Lựa lời hay để nói? Không tồn tại!

Cho nên cô nhìn Quý Tri Ý một lúc lâu, dứt khoát nói thẳng: "Vì nằm quá gần, tôi sẽ thấy sắc nổi làm tham với cô."

Quý Tri Ý sặc một cái.

Nhìn cô: "Hả?"

Lúc này Tô Linh Nguyệt mới lại gần hơn một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Quý tổng, cô biết thấy sắc nảy lòng tham nghĩa là gì không?"

Quý Tri Ý im lặng.

Cô đặt ngón tay dưới khóe môi một lúc rồi mới nói: "Biết."

Tô Linh Nguyệt nói: "Đúng rồi, cô thông minh mà."

Quý Tri Ý nói: "Vậy ý cô là, cô có hứng thú với tôi?"

Cũng không cần nói thẳng ra như thế.

Nhưng Tô Linh Nguyệt vẫn gật đầu: "Đại khái là như vậy."

Sau khi nói xong, cô khen Quý Tri Ý: "Cô đẹp như vậy, có hứng thú với cô cũng là chuyện bình thường mà đúng không?"

Quý Tri Ý gật đầu.

Tô Linh Nguyệt nghĩ cũng đã nói ra rồi, dứt khoát đến gần hơn một chút nữa, hình dáng của Quý Tri Ý trong mắt càng lúc càng rõ ràng, đường nét gọn gàng mịn màng, ngũ quan xinh đẹp đều trong đáy mắt, Quý Tri Ý nói: "Còn gì nữa?"

Tô Linh Nguyệt nhìn cô: "Còn gì nữa?"

Quý Tri Ý hỏi: "Cô còn cảm giác gì khác không?"

Cô nhìn Tô Linh Nguyệt.

Khi Tô Linh Nguyệt nói về việc bao nuôi, cô nhận ra có lẽ tình cảm của cô ấy với mình hơi khác một chút, nên Tô Linh Nguyệt mới bịa ra lời nói dối này, cô cũng chỉ muốn thử, nhưng không ngờ Tô Linh Nguyệt lại tự lật tẩy.

Tô Linh Nguyệt nói: "Không còn."

Giọng nói của Quý Tri Ý căng thẳng: "Có từng rung động không?"

Nói xong cô cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, biểu lộ sự căng thẳng.

Tô Linh Nguyệt thản nhiên: "Có hứng thú sao lại thành rung động được?"

Quý Tri Ý mím môi, quai hàm căng chặt, không nhìn ra được đang vui hay đang buồn.

Tô Linh Nguyệt thấy cô không nói gì, đợi một lúc rồi nói: "Nên là, sau này chúng ta giữ khoảng cách một chút nha Quý tổng." Cô giơ tay ra ước lượng: "Cỡ này là đủ rồi."

Chừng này, tác động thị giác không quá lớn, cô có thể ổn định nhịp tim của mình.

Quý Tri Ý nhìn cô, im lặng hai giây, gật đầu hỏi: "Tô Linh Nguyệt, cô từng yêu ai chưa?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Chưa."

Quý Tri Ý nói: "Tôi cũng chưa, chúng ta có nên thử không?"

Tô Linh Nguyệt mở to mắt: "Sao lại phải thử?"

Quý Tri Ý ngước lên nhìn vào mắt cô: "Không phải cô có hứng thú với tôi sao? Vậy chứng minh là có thiện cảm rồi."

Tô Linh Nguyệt nói: "Có thiện cảm không có nghĩa là tôi thích cô!"

Quý Tri Ý nói: "Vậy ít nhất có nghĩa là cô không ghét tôi."

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Cô thực sự không ghét Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý nói: "Tôi cũng không ghét cô, vậy chúng ta thử xem sao?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy lỡ như thử rồi tôi không thích cô thì sao?"

Quý Tri Ý nói: "Thì lúc đó cô có thể bỏ tôi."

Nói cũng không sai.

Nhưng ý định của Quý Tri Ý là gì?

Tô Linh Nguyệt không hiểu: "Tại sao lại là tôi?"

Quý Tri Ý nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, sau vài giây mới nói: "Có lẽ tôi cũng có hứng thú với cô."

***