Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 58: Câu hỏi



Quý Tri Ý có hứng thú với mình?

Cũng phải, mình xinh đẹp vậy mà, chẳng lạ gì khi Quý Tri Ý lại thích vẻ ngoài của mình, mình cũng thích vẻ ngoài của Quý Tri Ý còn gì? Nếu là trước đây, ai đó nói với cô thử xem sao, chắc chắn cô sẽ nói cảm ơn và từ chối ngay lập tức chẳng cần suy nghĩ. Nhưng bây giờ cô đã tự mình trải nghiệm cảm giác có hứng thú với ngoại hình của một người là như thế nào, thậm chí là hứng thú mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô thực sự tưởng tượng ra cảnh mây mưa với người này!

Đột nhiên cô hiểu được tâm lý của những người chỉ cần gặp mình một lần đã muốn theo đuổi lúc trước.

Bởi vì bây giờ bản thân cô đối với việc thử xem của Quý Tri Ý.

Có chút hứng thú.

Tô Linh Nguyệt liếc nhìn Quý Tri Ý, trầm mặc dường như đang suy nghĩ.

Quý Tri Ý cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi, thỉnh thoảng dùng tay xoa cổ, thoa đều tinh dầu, hương thơm lan tỏa, bao quanh Tô Linh Nguyệt, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nếu tôi không đồng ý, cô sẽ không giúp tôi lật đổ Tô Khải nữa phải không?"

Cô suy nghĩ cả nửa này là đang nghĩ đến điều này?

Quý Tri Ý cảm thấy có chút thất bại.

Cô bắt đầu tin những gì Tô Linh Nguyệt nói, rằng cô ấy chỉ có hứng thú với mình, không hề có tình cảm.

Cô căng mặt, biểu cảm nhạt nhòa.

Không lên tiếng.

Thấy vậy, Tô Linh Nguyệt tiến lại gần một chút, dường như cẩn thận nghiên cứu sự thay đổi trong biểu cảm của Quý Tri Ý, nhưng không có thay đổi gì, Quý Tri Ý nhàn nhạt nói: "Không."

Cô nói: "Việc công là việc công, việc tư là việc tư."

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Cô cũng cảm thấy Quý Tri Ý không phải là người công tư không phân minh, hơn nữa cô ấy còn không phải là người hay để bụng, ngày thường rất dịu dàng, còn đồng ý cho mình nuôi một bé mèo, kể cả khi hai người chẳng có quan hệ gì cô vẫn bao dung với mình.

Càng nghĩ thì ưu điểm của Quý Tri Ý càng nhiều.

Đột nhiên Tô Linh Nguyệt có ảo giác kỳ lạ rằng nếu bỏ lỡ lần này sẽ không có cơ hội nữa, nhưng cô vẫn chưa đồng ý ngay, Quý Tri Ý hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi tự hỏi liệu mình có nên thử không." Tô Linh Nguyệt vẫn thẳng thắn như vậy, cô nhìn Quý Tri Ý và nói: "Tôi chẳng có gì cả." Đánh bại Tô Khải còn phải phụ thuộc vào Quý Tri Ý, tất cả những gì mình có có lẽ chỉ còn cơ thể này.

Trước đây, cô có rất nhiều, nhà họ Tô, Tô Khải.

Bao gồm cả những điều kiện đãi ngộ ẩn hình không nhìn thấy kia.

Giống như mạng nhện, đan xen phức tạp.

Có được càng nhiều, bạn càng khó nhìn thấy.

Cô lạc lối trong chiếc kén được bao bọc bởi tiền bạc và địa vị, mãi đến khi rời khỏi Tô Khải, bị đuổi ra khỏi nhà, cô lột bỏ từng lớp thân phận trên người, cô dần dần nhìn rõ.

Cô chỉ còn lại chính mình.

Bây giờ Quý Tri Ý yêu cầu cùng cô thử xem.

Là đang mời cô cởi bỏ lớp bảo vệ cuối cùng trên người mình.

Tô Linh Nguyệt do dự.

Quý Tri Ý hỏi: "Cô đang sợ à?"

Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý rồi gật đầu.

Quý Tri Ý nói: "Vậy thì rất đơn giản, trước khi tôi cởi bỏ lớp áo cuối cùng của mình, cô hãy giữ vững trái tim mình, thì không cần phải sợ hãi."

Có phải vậy không?

Tô Linh Nguyệt nhìn vào mắt cô.

Đôi mắt của Quý Tri Ý chăm chú, nhìn thẳng vào chính mình, cô có thể nhìn thấy bóng hình nhỏ bé của mình trong mắt cô ấy, trước khi cởi bỏ lớp áo cuối cùng của Quý Tri Ý, bảo vệ trái tim mình, như vậy cô không cần phải sợ hãi.

Bởi vì cô nắm quyền chủ động.

Nhưng cô có thể bảo vệ được không?

Tô Linh Nguyệt cuộn tròn tay lại, bất chợt Quý Tri Ý nắm lấy tay cô và đặt nó lên dây đai áo ngủ bên trong của mình, chỉ cần Tô Linh Nguyệt dùng lực nhẹ, dây đai sẽ tuột ra, cô có thể nhìn rõ Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý không một mảnh vải che thân.

Tô Linh Nguyệt nằm chặt dây đai, nhìn vào Quý Tri Ý.

Vẻ mặt của Quý Tri Ý rất bình tĩnh, dường như cô rất sẵn lòng chấp nhận lời đề nghị thử này, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, nhưng lần này, Tô Linh Nguyệt lại không muốn từ chối, cô dùng lực ở cổ tay, dây đai từ từ tuột ra, bên ngoài bất ngờ có tiếng gọi: "Linh Nguyệt!"

Tay cô run lên, dây đai tuột xuống, áo ngủ mở ra, để lộ một phần da thịt.

Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến lại gần.

Tô Linh Nguyệt mở to mắt, nhìn vào Quý Tri Ý, không hề suy nghĩ gì trực tiếp vùi mình vào lòng Quý Tri Ý, dùng cơ thể che chắn toàn bộ cảnh xuân.

Sở Di khẽ giật mình, tỉnh lại sau giấc mơ, nhưng không thấy Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt, căn nhà này quá lớn, cô không dám đi lung tung nên đành phải gọi to tên Tô Linh Nguyệt, nhưng Tô Linh Nguyệt không đáp lại.

Không ở nhà à?

Cô vừa định quay lại ghế sô pha thì thấy Rắc rối đang ngồi trước cửa phòng, cô tò mò bước tới.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt đang mặt đối mặt trên giường.

Tô Linh Nguyệt còn bị Quý Tri Ý ôm.

Sở Di liếc nhìn hai người trên giường, cúi đầu đối mặt với Rắc rối, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Sao cô lại quên, bây giờ hai người này đang là loại quan hệ này!

Họ ăn trưa xong đang muốn vui vẻ một chút còn bị mình phá hỏng!

Sở Di cảm thấy có chút áy náy.

Quý Tri Ý bưng trà rót nước cho mình, còn gọi đồ ăn cho mình, nhưng mình lại phá hỏng chuyện tốt giữa hai người, mặt Sở Di đỏ bừng, cô ngồi trên ghế sofa rất ngại ngùng, khi Tô Linh Nguyệt ra khỏi phòng, cô nói: "Linh Nguyệt, mình về trước đây."

Tô Linh Nguyệt ơ một tiếng.

Sở Di quay đầu chuẩn bị rời đi, lại bị Tô Linh Nguyệt túm lấy.

Cô nói: "Không ngồi nữa à?"

Sở Di nói: "Không cần đâu."

Sau đó, cô nhìn về phía Quý Tri Ý mỉm cười lúng túng.

Quý Tri Ý rất bình tĩnh chỉnh lại áo choàng tắm, đứng sau lưng Tô Linh Nguyệt nói: "Cô Sở có muốn ở lại ăn tối không?"

Sở Di nói: "Không cần đâu, cảm ơn Quý tổng."

Thấy cô kiên quyết muốn rời đi, Tô Linh Nguyệt kéo cô lại nói: "Chuyện, mình với Quý tổng..."

Sở Di nói: "Mình hiểu, mình sẽ không bao giờ tiết lộ nửa lời về mối quan hệ của hai người với người ngoài đâu, cậu cứ yên tâm nha."

Tất nhiên, không phải chỉ vì 'áp lực' từ Quý Tri Ý.

Quan trọng nhất vẫn là Tô Linh Nguyệt.

Cô không biết sau này Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý sẽ như thế nào, lỡ như sau này hai người chia tay, vậy thì người bị mắng khắp nơi chắc chắn sẽ là Tô Linh Nguyệt, nên cô nhất định sẽ giữ miệng kín như bưng, tuyệt đối không nói gì với người khác.

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Sở Di cũng dặn dò cô: "Cậu cũng đừng nói với ai khác."

Tô Linh Nguyệt nói: "Mình sẽ không đâu."

Lúc này Sở Di mới yên tâm, Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý, đoán cô bây giờ chắc đã hài lòng, liền vẫy tay tạm biệt Sở Di nhìn cô ấy rời đi.

Quý Tri Ý đứng bên cạnh Tô Linh Nguyệt, đợi cô đóng cửa lại, quay đầu mỉm cười với mình, Rắc rối nhảy quanh hai người, Tô Linh Nguyệt cúi xuống ôm bé mèo lên để xóa tan sự ngượng ngùng, Quý Tri Ý vẫn bình thản đi đến sofa ngồi xuống, thấy trái cây trên bàn trà không được ăn nhiều, cô gắp một miếng lên nhai từ từ.

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy..."

Quý Tri Ý nói cùng lúc: "Còn muốn tiếp tục không?"

Tô Linh Nguyệt nhìn cô: "Tiếp tục cái gì?"

Quý Tri Ý mở rộng áo choàng, để lộ áo ngủ bên trong, cô kéo dây đai, Tô Linh Nguyệt bất chấp đang ôm mèo, một tay lập tức giữ lấy tay Quý Tri Ý, cả người ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô nói, "Tôi nghĩ việc này, chúng ta nên suy nghĩ kỹ càng hơn một chút?"

Quý Tri Ý nói: "Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tôi muốn thử với cô."

Tô Linh Nguyệt vốn có tính cách thẳng thắn còn bị nói đến đỏ mặt, cô nhìn tư thế như bàn chuyện kinh doanh của Quý Tri Ý, cũng ngồi bên cạnh nói: "Vậy cô đã nghĩ đến kết quả chưa?"

Quý Tri Ý nói: "Có hai loại kết quả, nếu cô không hài lòng, có thể chia tay tôi, nếu cô rất hài lòng, chúng ta tiếp tục ở bên nhau."

Không đúng nha.

Tô Linh Nguyệt nói: "Sao chỉ có hai loại?"

Cô nhìn Quý Tri Ý: "Vậy nếu cô không hài lòng với tôi thì sao?"

Quý Tri Ý nói: "Tôi sẽ không."

Trong lòng Tô Linh Nguyệt đột nhiên tràn ngập vui mừng, giọng nói trở nên dịu dàng: "Sao lại không chứ, cô thích tôi đến vậy sao."

Trộm nhìn Quý Tri Ý qua khóe mắt, thấy tay cô dừng lại vì câu này, không biết có phải đang bị dọa sợ trước sự vô liêm sỉ của mình không.

Ngay cả bản thân cũng bị dọa.

Quý Tri Ý nói: "Xem như là vậy đi."

Gì mà xem như!

Quý Tri Ý này đúng là không biết dỗ dành người ta mà!

Bầu không khí đã như vậy rồi, nói hai ba câu ngọt ngào để lừa mình thì có sao đâu? Vậy mà nói yêu thử, cái đầu gỗ như thế yêu đương kiểu gì?

Cô cực kỳ xoắn xuýt.

Không nhịn được hỏi Quý Tri Ý: "Cô thật sự chưa từng yêu ai à?"

Quý Tri Ý nói: "Cô cũng chưa từng mà?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Hai chúng ta không giống nhau."

Quý Tri Ý lắng nghe cô nói, gật đầu.

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên tìm hiểu nhau trước nhỉ?"

Người ta kết hôn chớp nhoáng còn có quá trình xem mắt nữa mà.

Mặc dù hai người đã sống chung được một thời gian.

Nhưng cũng không phải là một cuộc sống dựa trên tình yêu.

Quý Tri Ý hỏi: "Cô muốn tìm hiểu cái gì?"

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Trước đây khi cô ở nước ngoài đã làm gì?"

Quý Tri Ý không do dự: "Đi học, đi làm."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Còn gì nữa?"

Quý Tri Ý nhìn cô: "Còn gì nữa?"

Tô Linh Nguyệt:...

Cô nói như không nói vậy!

Tô Linh Nguyệt nói: "Kể chi tiết hơn đi, ví dụ như cô đã học trường nào ở nước ngoài, học chuyên ngành gì, học bao nhiêu năm bắt đầu đi làm từ khi nào..."

Cô liệt kê tất cả những điều mình muốn biết, đếm trên đầu ngón tay mà nói một lần, lời còn chưa nói hết, thấy Quý Tri Ý đã nhìn chằm chằm vào mình, Tô Linh Nguyệt sờ sờ má: "Nhìn gì vậy?"

Trên mặt mình có chữ à?

Quý Tri Ý nói: "Không có gì, tôi có cần nộp đơn xin yêu đương không?"

Đơn xin yêu đương?

Tô Linh Nguyệt nhìn cô.

Người này đang cười mình, hay đang tự cười bản thân vậy?

Cô nói: "Vậy thì không cần."

Quý Tri Ý nhìn cô mấy phút, bật cười rồi đột nhiên đứng dậy, Tô Linh Nguyệt lùi sang một bên, sợ Quý Tri Ý cảm thấy mình rất phiền phức nên định dùng gối đánh mình, đợi Quý Tri Ý đi qua rồi mới hé mắt nhìn bóng lưng của Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý bước vào phòng sách.

Một lúc sau, cô cầm bút giấy bước ra.

Đưa cho Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt không hiểu, ngẩng đầu nhìn cô.

Quý Tri Ý nói: "Chúng ta viết hết câu hỏi ra đi, cùng nhau trả lời, nếu đạt yêu cầu của nhau, thì thử một lần, thế nào?"

Biện pháp này.

Tô Linh Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến!

"Nhưng tôi có rất nhiều câu hỏi." cô nói.

Quý Tri Ý nói: "Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian."

Tô Linh Nguyệt cắn môi, mỉm cười: "Được."

Cô cầm lấy giấy bút.

Khi cô thực sự bắt đầu viết câu hỏi, cô phát hiện mình không thể viết được câu nào, nghiêng đầu nhìn Quý Tri Ý, thấy cô viết trên tờ giấy trắng.

Cô ấy cũng có rất nhiều câu hỏi dành cho mình à?

Lỡ như mình không trả lời được, hoặc Quý Tri Ý không hài lòng.

Có phải hai người sẽ không thể yêu nhau không?

Tô Linh Nguyệt không nhận ra mình có chút mất mát khi nghĩ đến điều này, cô cắn móng tay, cúi đầu bắt đầu viết.

Sau khi Quý Tri Ý viết xong, để bút và giấy lên bàn trà nói với Tô Linh Nguyệt: "Tôi đi nghe điện thoại."

Tô Linh Nguyệt nói: "Ừ."

Cô lén nhìn Quý Tri Ý vào phòng sách, hình như đã bật máy tính lên, có thể nghe thấy âm thanh của bàn phím.

Quý Tri Ý cầm điện thoại, vừa nghe bên kia nói vừa đánh chữ, nghe thư ký Ngô nói: "Quý tổng, Lâm Phỉ nói sáng mai cô ấy sẽ đến công ty chúng ta ký hợp đồng."

Cô nói: "Tôi biết rồi, còn Dương Chi Chi thì sao?"

"Trợ lý của Dương Chi Chi liên hệ với tôi vào buổi sáng, nói ngày mai bọn họ luôn rảnh, để bọn họ đến chung không?" Mặc dù thư ký Ngô không hiểu sao Quý Tri Ý lại sắp xếp cho hai nghệ sĩ làm đại diện cùng một lúc, nhưng Quý Tri Ý làm việc chưa bao giờ phải giải thích với người khác, nên chị nghe theo là được.

Quý Tri Ý nói: "Có thể đến cùng lúc, ngoài ra, chị lộ một ít tin tức ra ngoài, và xác minh kế hoạch tuyên truyền với phòng truyền thông."

Thư ký Ngô nói: "Vâng."

Quý Tri Ý cúp điện thoại rồi xử lý email, sau khi gửi xong email thứ ba, cô quay đầu nhìn phòng khách, Tô Linh Nguyệt đang ngẩn người, cô bước tới, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu lên: "Cô gọi điện xong rồi?"

Quý Tri Ý nói: "Ừm, ngày mai Dương Chi Chi và Lâm Phỉ sẽ đến công ty ký hợp đồng, cô chuẩn bị hợp đồng xong chưa?"

Thấy cô chuyển sang công việc một cách liền mạch.

Tô Linh Nguyệt còn hoảng hốt vài giây, sau đó nói: "Đã xác nhận tất cả với phòng pháp lý rồi."

Quý Tri Ý gật đầu.

Hỏi cô: "Viết xong chưa?"

Đừng có thay đổi liền mạch như vậy được không!

Tâm trạng cô vẫn chưa kịp thay đổi mà!

Tô Linh Nguyệt lại bị bất ngờ, cô im lặng hai giây gật đầu: "Xong rồi."

Nhưng lại chậm chạp không đưa cho Quý Tri Ý.

Đột nhiên cảm thấy một số câu hỏi của mình quá ngây thơ.

Cô muốn xóa nó đi.

Vừa cầm bút lên định lật tờ giấy lại thì một gương mặt kề sát, Tô Linh Nguyệt nói: "Cô đừng xem."

Nói rồi, cô duỗi tay đẩy mặt Quý Tri Ý ra, Quý Tri Ý lại không như ý cô, càng muốn xem, Tô Linh Nguyệt đành ôm lấy tờ giấy của mình muốn giấu đi, Quý Tri Ý nói: "Để tôi xem nào."

"Không được." Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi còn chưa xong!"

Nói xong cô định dùng tay kia để giấu đi, Quý Tri Ý duỗi tay ra cầm lấy, Tô Linh Nguyệt lập tức giành giật với cô, Quý Tri Ý ngả người ra sau, Tô Linh Nguyệt lập tức ngồi lên eo cô.

Rắc rối "meo" một tiếng.

Nhìn hai người.

Tô Linh Nguyệt cúi đầu.

Cô muốn vùng ra thì bị Quý Tri Ý ôm chặt, Quý Tri Ý ngồi dậy bỗng đối mặt với cô, Tô Linh Nguyệt cụp mắt nhìn vào sóng mũi cô, cao đẹp, ánh mắt cô di chuyển lên trên, chạm phải ánh mắt Quý Tri Ý, một tay Quý Tri Ý ôm cô, tay kia vẫn đang cầm tờ giấy câu hỏi cô đã viết.

Hai tay Tô Linh Nguyệt đang muốn giành lại giấy, tư thế nửa người như ôm lấy vai Quý Tri Ý.

Chỉ cần vươn ta ra là cô có thể lấy lại mảnh giấy đầy câu hỏi của mình, nhưng cô không nhúc nhích.

Vẫn ngồi trên người Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý nghiêng đầu, đặt tờ giấy của Tô Linh Nguyệt xuống, cầm lấy tờ giấy của mình trên bàn trà đưa cho Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt nhìn cô.

Vẻ mặt của Quý Tri Ý rất điềm tĩnh.

Tô Linh Nguyệt cắn môi.

Cô muốn cử động lại cảm thấy tư thế này mà di chuyển thì càng khó xử hơn, đành phải ngồi trên đùi Quý Tri Ý, hai chân vẫn quỳ bên ngoài chân cô, vấn đề là tư thế này, bây giờ cô cao hơn Quý Tri Ý, cúi đầu rũ mắt có thể nhìn thấy sống mũi và xương mày của Quý Tri Ý, thanh tú xinh đẹp, cao thẳng, một tay Quý Tri Ý vẫn ôm eo cô, nói: "Không mở ra xem thử à?"

Tim Tô Linh Nguyệt đập loạn xạ, cố gắng giữ bình tĩnh: "Xem chứ."

Cô nắm chặt tờ giấy, hít một hơi thật sâu, cúi đầu, mở tờ giấy Quý Tri Ý đã viết câu hỏi, chỉ có một câu.

[Tô Linh Nguyệt, có muốn hẹn hò với tôi không?]

***