Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 68: Môi mỏng



Theo lý mà nói, trước đây Tô Linh Nguyệt đã được tỏ tình rất nhiều lần, điều này thật sự không có gì là đặc biệt, để mà nói là nhớ sâu sắc thì cũng không hẳn, ít nhất cô cũng đã quên chiều cao cụ thể của cô gái viết thư tình cho mình, chỉ nhớ được cô ấy cao hơn mình.

Để lại ấn tượng sâu hơn là vì đối phương là một cô gái.

Còn một lý do nữa là sau khi bị từ chối, cô ấy vẫn đưa mũ cho cô.

Đây là phẩm chất.

Là một đối tượng tỏ tình có phẩm chất, lúc ấy Tô Linh Nguyệt thật sự không hề rung động, nhưng cũng thật sự để lại ấn tượng, chỉ là ấn tượng này không quá sâu sắc, mới dẫn đến tình huống nhầm lẫn giữa người này với người khác.

Ví dụ như... hỏi Dương Chi Chi.

Sau đó cô cảm thấy việc này thật vô lý.

Loại tình huống vô lý này, cho dù đối tượng là ai cô cũng không thấy ngại, có thể hỏi thẳng, nhưng chỉ riêng Quý Tri Ý thì không được.

Đây là người yêu của cô, bạn gái của cô.

Cô không muốn mình vừa mới hẹn hò đã chết yểu.

Làm cho Quý Tri Ý cảm thấy cô là một kẻ thần kinh.

Tô Linh Nguyệt giơ ngón tay lên chỉnh lại mũ lưỡi trai, Quý Tri Ý ngẩn người mất mấy giây khi nhìn động tác quen thuộc của cô, thói quen nhỏ của người này vẫn không thay đổi chút nào, cô cúi đầu mỉm cười, mua hai cái mũ lưỡi trai và khẩu trang, đội xong rồi nói với Tô Linh Nguyệt: "Đi chưa?"

Biểu cảm của Tô Linh Nguyệt bị khuất dưới khẩu trang, nhưng từ đôi mắt cười hơi cong lên có thể thấy tâm trạng của cô rất tốt, cô gật đầu: "Đi thôi."

Đi được hai bước cô hỏi Quý Tri Ý: "Bây giờ còn nhận ra là tôi không?"

Quý Tri Ý nói: "Không."

Nói xong, tay cô được người ta nắm.

Tô Linh Nguyệt cười với cô.

Quý Tri Ý ngầm hiểu, dùng ngón cái nhéo nhẹ khe giữa ngón cái và ngón trỏ của Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu, hỏi cô: "Nhéo tôi làm gì?"

Quý Tri Ý không trả lời cô.

Tô Linh Nguyệt cũng nhéo cô để trả đũa.

Trẻ con.

Quý Tri Ý bật cười.

Hai người đi lên lầu, suýt chút nữa chạm mặt thư ký Lý, Tô Linh Nguyệt kéo Quý Tri Ý đứng sang một bên, tránh xa thư ký Lý. Thư ký Lý đang nghe điện thoại, không chú ý đến bọn họ, Quý Tri Ý cụp mắt nhìn xuống, ánh mắt của Tô Linh Nguyệt càng lúc càng rõ.

Tô Linh Nguyệt đứng trước mặt cô không di chuyển, lúc Tô Linh Nguyệt muốn quay đầu lại thì Quý Tri Ý vòng tay qua ôm eo cô: "Vẫn chưa đi."

Cô ko di chuyển nữa. Thì thầm: "Vẫn chưa đi à?"

Cô đặt cằm lên vai Quý Tri Ý, không hiểu sao tư thế này khiến cô liên tưởng đến hai lần bị kinh sợ trước đó, cũng ôm lấy Quý Tri Ý như vậy.

Nhưng lúc đó trong đầu cô không có suy nghĩ gì khác, chỉ là sợ hãi theo bản năng, vì thế nên mới ôm lấy Quý Tri Ý. Bây giờ thì khác, một cái ôm đơn giản như vậy lại khiến lòng cô tràn ngập ngọt ngào.

Bởi vì đây là bạn gái của cô, việc hai người ôm nhau là điều hiển nhiên.

Nên cô yên tâm thoải mái tựa cằm lên vai Quý Tri Ý.

Còn tiến lại gần Quý Tri Ý hơn.

Hai người dựa sát vào nhau.

Quý Tri Ý cảm nhận được cơ thể cô thả lỏng, nói dối: "Chưa đâu."

Trong rạp chiếu phim đông người, đến rồi đi vội vàng, cúi đầu bàn luận về nội dung phim, ngẩn đầu nhìn thời gian chiếu phim, cũng có người ngó nghiêng tìm bạn, hai người đứng ở góc khuất, không dễ thấy.

Tô Linh Nguyệt thì thầm: "Lâu vậy."

Quý Tri Ý không trêu chọc cô nữa, nói: "Đi rồi."

Tô Linh Nguyệt ai một tiếng.

Buông Quý Tri Ý ra, quay đầu lại thấy thư ký Lý không còn ở đó nữa, cô đi đổi vé, nhìn thấy bỏng ngô và Coca trên màn hình, liền hỏi Quý Tri Ý: "Cô uống gì?"

Quý Tri Ý nói: "Giống cô đi."

Tô Linh Nguyệt dẩu môi lên, mua hai ly Coca và một hộp bỏng ngô.

Ghế ngồi của hai người ở phía trong, Tô Linh Nguyệt vẫn có chút kiêng dè, không chọn ghế ở giữa, Quý Tri Ý theo sau Tô Linh Nguyệt đi đến hàng thứ hai từ cuối lên, hàng ghế sau không có ai, một vài cặp đôi ngồi rải rác ở phía trước. Bọn họ đến hơi sớm, chưa đến giờ chiếu phim, đèn bên trong chưa bật lên, màn hình đang chiếu trailer của các bộ phim khác, mặc dù bộ phim này gần đây rất nổi, nhưng mọi người đã xem vài lần hơn nữa lại không phải cuối tuần, vậy nên không có quá nhiều người.

Tô Linh Nguyệt nghĩ, cũng có thể là do rạp chiếu phim này hơi xa.

Cô cảm thấy rất hài lòng, ngồi bên trong với Quý Tri Ý, uống Coca từ dưới khẩu trang, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi Quý Tri Ý: "Ở nước ngoài, cô có đi xem phim không?"

Quý Tri Ý suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

"Có nhiều bạn học mời, nhưng chưa đi bao giờ."

Tô Linh Nguyệt tò mò: "Sao không đi vậy?"

Quý Tri Ý nói: "Không có thời gian."

"Bận..." Định hỏi cô bận cái gì, sau đó nghĩ đến cuộc sống của Quý Tri Ý ở nước ngoài, chắc chắn là bận rộn với việc học hành, nên hỏi: "Lúc nào cũng học không thấy chán à?"

Quý Tri Ý suy nghĩ sau đó nhìn cô.

Không thấy chán, nhưng cũng không quen, trong khoảng thời gian đầu ở nước ngoài, cô chẳng bao giờ có một giấc ngủ ngon, rào cản ngôn ngữ, đồ ăn cũng không hợp, cô bị mất ngủ, hay cáu gắt, không thể kiểm soát cảm xúc của mình, thường ôm sách đọc cả đêm, nhưng thực ra không vào đầu được một từ nào.

Cô muốn nói với Khương Nhã về nước.

Quyết định của cô quá vội vàng, chưa chín chắn, ngông cuồng nghĩ mình có thể làm được mọi thứ.

Cô đã đánh giá quá cao bản thân.

Nhưng mỗi lần gọi điện thoại cô luôn chịu đựng.

Cô nghĩ đến gia đình, cha mẹ, em gái, nghĩ đến Tô Linh Nguyệt.

Trong khoảng thời gian cô đơn dài đằng đẵng ấy, những bức ảnh hiếm hoi của Tô Linh Nguyệt là liều thuốc của cô, thay cho thuốc ngủ, đi vào giấc ngủ cùng cô.

Cô lấy lại tinh thần và bắt đầu lên kế hoạch, tự tìm hiểu tự học.

Cũng từng về nước vài lần, quay về nhà rồi đến trường học.

Nhìn Tô Linh Nguyệt từ xa.

Cô ấy vẫn luôn được vây quanh ở giữa, là ánh sáng rực rỡ nhất.

Quý Tri Ý nói: "Có chứ."

Tô Linh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Vậy khi chán cô sẽ làm gì?"

Quý Tri Ý: Nhớ em.

Cô nói: "Học."

Tô Linh Nguyệt:...

Cô nói thầm: "Yêu ma."

Quý Tri Ý thính tai: "Cái gì?"

Tô Linh Nguyệt mỉm cười: "Không có gì."

Quý Tri Ý: "Chửi tôi à?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Khen cô mà."

Quý Tri Ý nói: "Khen tôi cái gì?"

Tô Linh Nguyệt không do dự: "Khen cô rất giỏi!"

Nói xong còn giơ ngón tay cái lên, ánh mắt nhịn cười, Quý Tri Ý nhìn vào mắt cô rồi duỗi tay ra, Tô Linh Nguyệt còn tưởng rằng cô sẽ búng trán mình, vô thức giơ tay che trán lại, Quý Tri Ý chỉ đeo lại khẩu trang lên tai cô: "Sắp tụt ra rồi."

Vành tai bị cô chạm vào đỏ ửng và nóng lên.

Tô Linh Nguyệt à lên giống như không để ý.

Nhưng trái tim thì đập loạn nhịp.

Cô uống ngụm nước ngọt mát lạnh để làm dịu cảm xúc, quay đầu nói với Quý Tri Ý: "Không thấy thư ký Lý nhỉ."

Quý Tri Ý nói: "Không phải vừa rồi cô ấy nghe điện thoại ở ngoài à, có lẽ đang đợi ai đó."

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Nhưng đợi mãi đến khi bộ phim sắp chiếu cũng không thấy thư ký Lý đâu, cơ thể căng thẳng của Tô Linh Nguyệt dần thả lỏng, cô nghĩ đến cái gì đó rồi bấm vào nhóm chat trên Wechat, quả nhiên, thư ký Lý ở bên trong.

Những người khác cũng tò mò: [Không phải cô đi xem phim à?]

Thư ký Lý: [Đừng nói nữa, sắp đến giờ xem phim rồi, người ta lại bị gọi đi tăng ca.]

Những người khác hỏi: "Vậy cô xem một mình à?"

Thư ký Lý: [Không xem, về nhà ngủ, ngày mai xem sau.]

Tô Linh Nguyệt ghé vào tai Quý Tri Ý: "Thư ký Lý về rồi."

Phim bắt đầu phát nhạc nền, âm thanh rất lớn, Tô Linh Nguyệt sợ cô không nghe thấy nên tiến lại gần hơn, nghiêng nửa người sang. Khuôn mặt của Quý Tri Ý ẩn sau khẩu trang có chút mất tự nhiên, lý trí ở trong đống lửa, cơ thể bị nhiễm nhiệt độ cao, đột nhiên cảm thấy khô nóng, cô cúi đầu: "Ừm."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Vậy còn đội mũ không?"

Giọng Quý Tri Ý trầm thấp: "Cô nói xem."

Tô Linh Nguyệt suy nghĩ một hồi, ngón tay đặt lên vành mũ, nhưng lại không cầm, cũng không vướng víu nên cứ đội vậy. Bộ phim chính thức bắt đầu, Tô Linh Nguyệt ôm bỏng ngô, thỉnh thoảng ăn một miếng, sau đó nhớ ra mới đưa cho Quý Tri Ý một viên.

Quý Tri Ý vừa định xua tay, nhưng dừng lại, sau đó cúi đầu xuống kéo khẩu trang ra cắn bỏng ngô kẹp trong tay Tô Linh Nguyệt.

Đầu răng cô chạm vào ngón tay Tô Linh Nguyệt, cơ thể Tô Linh Nguyệt đông cứng lại.

Quý Tri Ý tiếp tục xem phim với vẻ mặt tự nhiên.

Không quên nói với Tô Linh Nguyệt: "Ngọt thật."

Ngọt à?

Tô Linh Nguyệt cũng ăn một cái, hình như mất vị giác, nhưng cảm giác ngọt ngào từ sâu trong lòng trào lên, ngẫm ra: "Ừm, ngọt thật."

Nói xong, cô nhìn Quý Tri Ý: "Ăn nữa không?"

Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô, ánh sáng trên màn hình chập chờn lúc sáng lúc tối, đôi con ngươi trong mắt Tô Linh Nguyệt rất sáng, cô nói: "Ăn."

Một chữ đơn giản lại khiến Tô Linh Nguyệt có chút khô nóng.

Cô thầm trách bản thân quá dâm đãng, lấy một viên khác cho Quý Tri Ý, Quý Tri Ý cúi đầu cắn nó từ tay cô, đầu ngón tay của Tô Linh Nguyệt lại lần nữa cọ xát với đầu răng của cô, động tác nhẹ nhàng, trong lòng Tô Linh Nguyệt như sông cuộn biển gầm.

Cô đưa bỏng ngô cho Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý không hiểu.

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô tự ăn đi."

Quý Tri Ý không nói gì, chỉ ôm hộp bỏng ngô, Tô Linh Nguyệt thay đổi tư thế, nghiêng người sang bên kia, nhìn thẳng vào màn hình phía trước, nhưng vẫn lén nhìn Quý Tri Ý qua khóe mắt.

Quý Tri Ý ôm bỏng ngô trên tay mà không ăn, chỉ uống một ngụm Coca rồi ngồi thẳng.

Ánh mắt Tô Linh Nguyệt hướng xuống dưới, nhìn vào hộp bỏng ngô, liếc thấy bàn tay Quý Tri Ý đang ôm hộp bỏng ngô, mảnh mai thon dài, các khớp tay hơi nhô lên, tạo thành tư thế vững chãi và đầy sức mạnh, Tô Linh Nguyệt chống cằm, ngón tay móc móc viền khẩu trang một hồi, nhớ lại lúc Quý Tri Ý vừa đeo khẩu trang giúp mình.

Nhiệt độ của đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt của cô.

Trong rạp chiếu phim vang lên tiếng cười, kéo lý trí của cô quay lại nhìn về phía màn hình lớn, nhưng vì không tập trung nên không theo kịp cốt truyện không cười theo điểm gây cười, Tô Linh Nguyệt cảm thấy rất có lỗi với bộ phim này, còn nghĩ khi nào rảnh nhất định phải đến rạp chiếu phim xem lại lần nữa.

Quý Tri Ý không biết suy nghĩ của cô, khi thấy cô nghiêm túc xem phim thì đến gần cô một chút ghé vào tai hỏi: "Hay không?"

Sợ làm phiền người khác, nên giọng nói rất nhỏ phải đến gần mới nghe rõ.

Lỗ tai Tô Linh Nguyệt tê dại, cô quay đầu lại, suýt chút nữa thì hôn Quý Tri Ý qua lớp khẩu trang, suy nghĩ lập tức rối tung lên, nói trong vô thức: "Hay."

Quý Tri Ý mỉm cười.

Không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy qua lớp khẩu trang, nhưng từ đôi mắt có thể thấy, Tô Linh Nguyệt cũng không biết sao từ này lại chọc trúng điểm cười Quý Tri Ý, nhưng thấy gương mặt cô giãn ra vẫn khiến trái tim Tô Linh Nguyệt loạn nhịp.

Cô thấy Quý Tri Ý muốn ngồi thẳng lại, tay nhanh hơn não giữ lấy cổ tay Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý cúi đầu nhìn bàn tay cô.

Tô Linh Nguyệt như bị điện giật, vội vàng buông tay ra, Quý Tri Ý nghiêng người qua: "Sao vậy?"

Thấy cô dựa lại gần như vậy, Tô Linh Nguyệt nắm chặt hai tay, sau đó dựa vào lưng ghế, kéo mũ xuống che kín mặt mặc kệ, vậy mới có thể che giấu gương mặt đang đỏ lên của mình.

Đang suy nghĩ lung tung.

Quý Tri Ý xốc mũ lên rồi cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cô.

Tô Linh Nguyệt như bị quỷ ám hỏi: "Cô có cảm thấy hôm qua cô hôn tôi là sai lầm không?"

Quý Tri Ý không ngờ cô lại chuyển sang chủ đề này, dừng vài giây rồi nhìn Tô Linh Nguyệt: "Không có."

Cô nói: "Tôi chưa bao giờ nghe thấy có cặp đôi nào nói lúc hẹn hò, hôn nhau lại là sai lầm cả." 

Ánh mắt Tô Linh Nguyệt sáng lên: "Phải không?"

Dường như đã tìm được lý do cho sự tiêu chuẩn kép của mình: "Cô cũng thấy rất bình thường đúng không?"

Quý Tri Ý gật đầu.

Tô Linh Nguyệt giơ bàn tay nhỏ nhắn ngoắc ngoắc với cô, Quý Tri Ý khó hiểu, nhìn cô, Tô Linh Nguyệt nói: "Lại đây chút."

Quý Tri Ý ôm hộp bỏng ngô nghiêng người tới, vừa đặt khuỷu tay lên tay vịn ghế thì Tô Linh Nguyệt nhanh chóng gỡ khẩu trang của cô ra và hôn lên má cô.

Hộp bỏng ngô bị ép, phát ra tiếng nổ lách tách nhỏ.

Quý Tri Ý nhìn Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, lại hôn lên đôi môi mỏng của Quý Tri Ý.

--------------------

Lời tác giả:

Tô Linh Nguyệt: Người yêu hôn hôn bình thường mà ha?

Quý Tri Ý: Ấy ấy cũng bình thường lắm.

Tô Linh Nguyệt:...

***