Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 69: Chúc ngủ ngon



Khác với lần trước bị Quý Tri Ý hôn rồi suy nghĩ lung ta lung tung, lần này Tô Linh Nguyệt chỉ cảm thấy sảng khoái toàn thân, cuối cùng đã làm được điều mà cô luôn muốn làm, nếu không phải đang ở rạp chiếu phim, bây giờ cô còn muốn cắn cái cổ Quý Tri Ý một cái.

Cô thèm thuồng từ lâu rồi.

Quý Tri Ý bị cô hôn đến ngơ ngác, vừa định nói chuyện, Tô Linh Nguyệt nói: "Nè, cô vừa mới nói không phải sai nha, đây là chuyện rất bình thường."

Tô Linh Nguyệt không đủ tự tin khi nói câu này.

Nhưng vốn dĩ xưa nay cô luôn có thể biến những chuyện không tự tin thành lời lẽ chính đáng, thậm chí còn nhìn Quý Tri Ý đầy nghiêm túc. Quý Tri Ý giơ tay lên, đầu ngón tay hơi run rẩy, trong mắt cô chỉ có mỗi Tô Linh Nguyệt, cùng với nụ hôn mềm mại vừa rồi của cô ấy.

Trái tim như muốn nhảy ra ngoài!

Vừa định mở miệng, đột nhiên cả rạp chiếu phim cười vang, tiếng ồn ào khiến cô sực tỉnh, sự yên tĩnh bên tai bị tiếng ồn lấn át, cô không nói gì, Tô Linh Nguyệt cẩn thận nghiêng người qua, gương mặt tiến gần đến dưới mắt cô hỏi:"Sao cô không nói gì vậy?"

Cô buồn cười: "Nói gì đây?"

Đôi môi hơi nhếch lên, biểu cảm vui vẻ.

Tô Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Cô còn lo lắng liệu Quý Tri Ý có nghĩ rằng mình quá tiêu chuẩn kép mà giận mình hay không.

Bây giờ thấy vậy thì cô nói, "Không có gì."

Cô rất vui.

Ngồi trở lại ghế, càng nghĩ càng thấy vui, lại cảm thấy hành động vừa rồi thật táo bạo, sự xấu hổ chậm chạp ập đến, cô che mặt bằng mũ và nhịn cười.

Quý Tri Ý nhìn thấy cô che kín mặt bằng mũ, nhớ lại biểu cảm của Tô Linh Nguyệt vừa nãy khi cô xốc mũ lên, không khỏi vươn tay ra, khi chạm vào vành mũ, đầu ngón tay cô lại chạm vào làn da dưới cằm của Tô Linh Nguyệt, ấm hơn cả nhiệt độ của đầu ngón tay cô.

Có phải là... đang thẹn thùng không?

Cô nắm tay lại, rút tay về.

Tô Linh Nguyệt thầm cười trộm một lúc, xốc mũ lên nhìn Quý Tri Ý, thấy cô ấy đang nhìn màn hình thì thở phào.

Cảm giác căng thẳng và xấu hổ dần tan biến, cô xốc mũ lên đội lại, dựa vào vai Quý Tri Ý, qua khóe mắt liếc thấy cô ấy đang nhìn mình, Tô Linh Nguyệt vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc xem phim.

Còn thì thầm: "Hài quá."

Quý Tri Ý nghe vậy thì mỉm cười: "Ừm."

Không vạch trần lời nói dối của cô rằng cô không hề xem nội dung phim.

Rất nhanh sau đó bộ phim kết thúc, Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài, gió đêm cuối tháng tám vẫn còn oi bức, khi Tô Linh Nguyệt lên xe liền cởi khẩu trang và mũ xuống, trán ướt đẫm mồ hôi, cô bật điều hòa trong xe, gió mát lập tức thổi vào mặt, cô thoải mái nheo mắt lại, quay đầu thấy Quý Tri Ý vẫn đeo khẩu trang và đội mũ, cô tò mò: "Cô không nóng à?"

Quý Tri Ý nhìn cô vài giây, làm như thở dài, cởi khẩu trang và mũ xuống, hỏi cô: "Về chưa?"

Tô Linh Nguyệt cũng không có kinh nghiệm hẹn hò, không biết bước tiếp theo có phải là về nhà hay không, nhưng cô thật sự không thích lang thang ngoài trời vào mùa hè, nên gật đầu.

Sau khi phản ứng, cô hỏi Quý Tri Ý: "Cô có muốn về không?"

Quý Tri Ý nói: "Theo ý cô."

Giọng điệu có chút nuông chiều.

Đột nhiên Tô Linh Nguyệt cảm thấy ba chữ này có chút mùi mẫn.

Quả nhiên người tình trong mắt hóa Tây Thi, ba chữ bình thường như vậy, lại khiến cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, trái tim đập thình thịch không nghe lời, cô kìm nén cảm xúc, nói: "Vậy về thôi."

Quý Tri Ý không có ý kiến, xe đi được nửa đường, lúc đợi đèn đỏ cô quay đầu hỏi: "Cô đã thu dọn hành lý xong chưa?"

Tô Linh Nguyệt phản ứng lại, đang nói chuyện ngày mai đi triển lãm mùa thu của Aron, cô nói: "Không phải chỉ đi hai ngày thôi sao?"

Quý Tri Ý nói: "Phải qua đêm."

Tô Linh Nguyệt biết.

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy câu phải qua đêm này có ý nghĩa khác?

Có phải cô nghĩ nhiều không?

Hay là quá khao khát?

Quý Tri Ý chỉ nói một câu qua đêm, cô đã nghĩ đến chuyện hai người ngủ chung rồi?

Tô Linh Nguyệt hơi đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tượng đó, Quý Tri Ý đợi lâu không thấy trả lời, quay đầu lại, thấy ánh mắt cô trống rỗng nhìn về phía trước, gọi một tiếng: "Linh Nguyệt?"

Một câu như gọi hồn.

Tô Linh Nguyệt phản ứng lại, cố gắng phủi những suy nghĩ lung tung trong đầu đi.

Cô gật đầu: "Ừm, tôi mang theo hai bộ quần áo, không có gì để sắp xếp cả."

Khách sạn sự kiện này là do Aron đặt, khá nổi tiếng, tất cả đồ dùng vệ sinh cá nhân đều là đồ cao cấp, hoàn toàn không cần mang theo, nhưng Tô Linh Nguyệt sợ không quen dùng, vẫn chuẩn bị sẵn một bộ.

Cô hỏi Quý Tri Ý: "Cô có cần sắp xếp gì không?"

Quý Tri Ý nói: "Cô lựa giúp tôi hai bộ, để chung với đồ của cô đi."

Tô Linh Nguyệt nói: "Ừm." Nói xong, nghĩ đến điều gì đó: "Ngày mai, Tạ Lan có đi cùng chúng ta không?"

Quý Tri Ý nói: "Có, cô ấy được mời tham gia với tư cách là nhà thiết kế."

Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn cô.

Muốn hỏi.

Lại nhớ đến câu nói của Quý Tri Ý, rằng chưa bao giờ nghi ngờ mình.

Vậy bây giờ cô ấy đang nghĩ gì?

Tô Linh Nguyệt nhíu mày, một tay chống cằm, dựa vào cửa sổ xe nhìn Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng đang lái xe không tiện quay đầu, liền nói: "Muốn hỏi gì?"

Tô Linh Nguyệt cắn đầu lưỡi.

Quý Tri Ý hỏi: "Chuyện của Tạ Lan?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy tôi hỏi một câu, chuyện của Tạ Lan có liên quan đến Tô Khải không?"

Quý Tri Ý mỉm cười: "Thông minh vậy?"

Tô Linh Nguyệt chọc ngón tay vào má.

Đây là đang khen à?

Đây không phải là vấn đề!

Cô nghiêm túc lại.

Hỏi Quý Tri Ý: "Vậy là có liên quan?"

Quý Tri Ý gật đầu và nói: "Có liên quan."

Dương như Tô Linh Nguyệt đã hiểu ra, cô không tiếp tục hỏi, ngược lại Quý Tri Ý lại tò mò, liếc mắt nhìn cô: "Sao không hỏi tiếp?"

"Không cần thiết." Tô Linh Nguyệt nói: "Cô xem, trong phim người biết chân tướng thường chết rất nhanh."

Quý Tri Ý:...

Cô bất lực: "Cô đang nguyền rủa tôi à?"

Tô Linh Nguyệt: "Sao lại thế được?"

Cô nói với Quý Tri Ý: "Cô khác, cô là nhân vật chính."

Quý Tri Ý nghe cô nói nhảm, cười nhẹ.

Tô Linh Nguyệt lại nói thêm: "Hơn nữa tôi không biết thì tốt hơn, lỡ như ngủ mơ nói mớ thì sao?"

Quý Tri Ý không hề nghĩ ngợi: "Không sao đâu, nói mớ cũng chỉ mình tôi nghe thôi."

Nói xong, hai người trầm mặc hai giây.

Không khí bên trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt và khô khan.

Điều hòa vẫn đang thổi gió mát, nhưng khi luồng khí mát đó thổi vào mặt hai người lại không có cảm giác mát lạnh, sau vài giây im lặng, Tô Linh Nguyệt hỏi: "Có nóng không?"

Quý Tri Ý phụ họa theo: "Một chút."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi mở cửa sổ."

Quý Tri Ý cũng không thấy có gì không ổn, đợi Tô Linh Nguyệt mở cửa sổ, gió mát mang theo nhiệt ùa vào, xung đột với điều hòa mát mẻ trong xe, Tô Linh Nguyệt chọt chọt tay lên cửa kính, muốn đóng cửa sổ lại nhưng cảm thấy không thích hợp nên cứ để cửa sổ mở như thế.

Ánh đèn nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, Quý Tri Ý lái xe chậm nên cô có thể thấy dòng người tấp nập hai bên đường, đi đi lại lại.

Bên trong xe trầm mặc sau một lúc lâu.

Đột nhiên Tô Linh Nguyệt hỏi một câu: "Cô có nói mớ không?"

Quý Tri Ý suy nghĩ một lúc: "Chắc là không có?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Chắc tôi cũng không có?"

Quý Tri Ý nhớ lại trước đây hai người từng có kinh nghiệm ngủ chung giường, gật đầu: "Ừm, cô cũng không có nói mớ."

Câu nói này càng thêm phần ám muội.

Tô Linh Nguyệt vốn muốn chuyển chủ đề.

Nhưng sao chủ đề lại càng lúc càng lệch sang hướng này, cô cười một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ.

May mắn thay, rất nhanh đã về đến nhà, Tô Linh Nguyệt xuống xe trước rồi đợi Quý Tri Ý, Quý Tri Ý thấy dáng vẻ nóng lòng muốn về nhà của cô thì cúi đầu, sau khi xuống xe nói: "Đi thôi."

Hai người cùng nhau đứng trước cửa, Quý Tri Ý mở cửa, Rắc rối muốn chui ra ngoài, nhưng Tô Linh Nguyệt đã chặn cửa đẩy nó vào lại.

Đồng thời cô khom lưng bế nó lên: "Còn muốn ra ngoài làm mèo hoang à?"

Rắc rối meo một tiếng với cô như đang cãi lại.

Tô Linh Nguyệt nhẹ nhàng vỗ trán nó, Rắc rối liếm liếm tay cô, Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi đi cho nó ăn chút gì đó đã."

Quý Tri Ý nhìn cô ôm mèo đi ra ban công, cúi đầu thêm thức ăn và nước cho mèo, rồi mở hộp thức ăn cho mèo, còn không nhịn được mà đưa tay vuốt ve nó khi bé mèo đang ăn. Từ khi còn nhỏ, ấn tượng của Quý Tri Ý về mèo chỉ có ăn vụng thức ăn trong nhà, không nói đến ấn tượng không tốt hay xấu gì. Nếu không phải vì Tô Linh Nguyệt thích, đêm đó cô cũng sẽ không cố ý dẫn Rắc rối đến cửa.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nuôi mèo.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cô vô cùng biết ơn vì đã nuôi một bé mèo.

Những ấn tượng không tốt hay xấu lúc trước đều được bao phủ bởi sự mềm mại, Rắc rối ăn hai miếng rồi ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, kêu meo meo, Tô Linh Nguyệt hài lòng mỉm cười, xoa xoa đầu nó.

Rắc rối cũng hiểu chuyện, cọ cọ vào lòng bàn tay Tô Linh Nguyệt, còn dùng cơ thể cọ cọ quanh chân cô.

Mọi thứ đều rất tốt.

Chỉ có điều là quá bám người.

Quý Tri Ý nghĩ.

Tô Linh Nguyệt ôm Rắc rối đã ăn no quay lại phòng khách, nghe Quý Tri Ý nói: "Linh Nguyệt, giúp tôi chọn cái này."

Cô bước tới, thấy trên màn hình điện thoại của Quý Tri Ý hiển thị hình ảnh một cây cào móng cho mèo, cô nói: "Muốn mua à?"

Thực ra cô cũng đã xem qua mấy mẫu cây cào móng cho mèo, nhưng cây cào móng cho mèo không giống như miếng lót cào móng, khá chiếm diện tích. Nói cho cùng thì nơi đây cũng không phải là nhà của cô, lại càng không phải là nhà cô thuê, không thể làm tùy tiện được, mặc dù bây giờ cô và Quý Tri Ý đang có quan hệ người yêu, nhưng nếu lỡ như Quý Tri Ý vì ngại tầng quan hệ này mà có ý kiến cũng không nói ra thì sao? Cho nên cô vẫn chưa đề cập đến, không ngờ Quý Tri Ý lại hỏi trước mình.

Tô Linh Nguyệt rất vui vẻ.

Quý Tri Ý gật đầu: "Mua hai cái để ở ban công."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi thích cái cao này, còn có chỗ ngủ nhỏ..."

Cô còn nghiêm túc chọn, mặt dán sát vào màn hình, Quý Tri Ý cụp mắt thấy mái tóc dài của cô rủ xuống cọ vào má, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên, Tô Linh Nguyệt thuận thế nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Rắc rối chen vào giữa hai người kêu meo một tiếng!

Bầu không khí mập mờ bị phá vỡ, Quý Tri Ý gõ đầu Rắc rối, Tô Linh Nguyệt vội vàng ôm nó nói: "Chọn hai cái vừa rồi đi, tôi đi rửa mặt!"

Nói xong thì chạy nhanh vào phòng như bôi dầu dưới chân, cô vỗ vỗ hai má, nóng như lửa đốt.

Quý Tri Ý nghe lời cô chọn hai cây cào móng cho mèo, lúc thanh toán thì nhìn về phía phòng của Tô Linh Nguyệt, cửa đang mở, nhưng khi cô đi ngang qua cửa thì không thấy ai bên trong, chắc là vào nhà vệ sinh rồi.

Cô nghĩ vậy rồi cũng về phòng rửa mặt.

Tô Linh Nguyệt hứng nước lạnh tạt lên mặt để hạ nhiệt, cuối cùng cũng giảm bớt cảm xúc khô nóng, cô hít một hơi thật sâu, sau khi ổn định cảm xúc mới bắt đầu rửa mặt, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô xếp hai bộ quần áo vào vali, nhớ đến việc cũng phải mang hai bộ cho Quý Tri Ý nên lại kéo vali vào phòng thay đồ, lấy hai bộ đồ công sở cho Quý Tri Ý, chọn thêm đồ ngủ và đồ thường ngày, khi nhét vào vali thì phát hiện thiếu vài món.

Quý Tri Ý từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Tô Linh Nguyệt kéo vali đứng ở cửa, cô ngạc nhiên hỏi: "Đứng đấy làm gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Đang xếp hành lý."

Quý Tri Ý hỏi: "Xếp xong chưa?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Còn thiếu vài thứ."

Quý Tri Ý đi tới cửa: "Thiếu gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Thiếu đồ lót của cô."

Quý Tri Ý:...

Cô im lặng hai giây: "Đợi chút."

Nói rồi, cô lấy bộ đồ lót gấp gọn từ tủ quần áo ra, bỏ vào túi đựng, quay đầu đưa cho Tô Linh Nguyệt.

Đột nhiên Tô Linh Nguyệt cảm thấy có chút phỏng tay, cô thầm mắng mình thật ra vẻ, cũng không phải chưa từng thấy đồ lót của Quý Tri Ý, đến nỗi mới cầm trên tay đã phản ứng như thế... Khuôn mặt cô đỏ ửng, nói, "Vậy tôi đi thu dọn tiếp."

Xoay người định đi.

Quý Tri Ý đi theo cô đến cửa, gọi: "Linh Nguyệt."

Tô Linh Nguyệt siết chặt túi quay đầu lại, nhìn Quý Tri Ý, nghe thấy cô nói: "Ngủ ngon."

Cô nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, ngẩn ngơ hai giây, rồi gật đầu: "Ngủ ngon."

Đang định rời đi.

Bỗng Quý Tri Ý kéo cô lại.

Tô Linh Nguyệt và cô nhìn nhau, Rắc rối đến cọ vào chân cô mới khiến cô giật mình nổi da gà, toàn thân tê dại như bị điện giật, cô không dám nhìn Quý Tri Ý nữa, cô vội vàng muốn rời đi, giãy cổ tay một cái nhưng tay Quý Tri Ý không buông ra, cô ngẩng đầu lên nhanh chóng hôn lên má Quý Tri Ý, nói: "Ngủ ngon!"

Xoay người định chạy trốn.

Lần này Quý Tri Ý không làm theo ý cô, liền kéo lấy cổ tay cô bước từng bước về phía trước, Tô Linh Nguyệt vô thức lùi lại từng bước, sau lưng là cánh cửa, đập vào chốt cửa, ầm một tiếng, giống như tiếp chuông đánh vào tim của Tô Linh Nguyệt.

Nhịp tim đột nhiên tăng tốc.

Cô dựa lưng vào cửa, vô thức duỗi thẳng eo, lồng ngực mềm mại từ từ bị ép chặt, hòa lẫn cùng Quý Tri Ý, miệng Tô Linh Nguyệt khô khốc, cô vừa định làm mềm môi, bóng tối phủ xuống, sự mềm mại ập đến.

Không giống hai lần hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lần trước, lần này Quý Tri Ý dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi mỏng của cô, hút lấy ngọt ngào, Tô Linh Nguyệt không thể chống đỡ, vô thức nhắm mắt lại, tâm trí nhanh chóng bay ra khỏi cơ thể, cái túi trong tay không biết rơi xuống đất từ khi nào, đập vào Rắc rối, Rắc rối chạy vù đi, tiếng vang sau khi đồ đạc va đập truyền đến tai Tô Linh Nguyệt.

Cô giật mình bừng tỉnh từ trong ý loạn tình mê.

Mở mắt nhìn Quý Tri Ý.

Thấy Quý Tri Ý nhắm mắt, vẻ mặt nghiêm túc, trái tim Tô Linh Nguyệt nóng lên, hai tay cam tâm tình nguyện ôm lấy cổ Quý Tri Ý.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Tri Ý: Một đêm không có nụ hôn chúc ngủ ngon thì không trọn vẹn.

Tô Linh Nguyệt: Chỉ hôn thôi là đủ rồi?

Quý Tri Ý:...

***