Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 71: Làm thinh



Quý Tri Ý không trả lời, Tô Linh Nguyệt nhắn xong thì nhìn vào văn phòng của cô, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mình, cách một lớp kính dường như cô cảm nhận được sự mất hứng của Quý Tri Ý.

Mất hứng chuyện gì?

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ.

Quý Tri Ý nhắn: [Yêu sớm với ai?]

Chuyện này à.

Tô Linh Nguyệt mỉm cười: [Đương nhiên là với mấy người rồi.]

Khuôn mặt không vui của Quý Tri Ý bỗng chốc bị phá vỡ, thay vào đó là nụ cười, cảm xúc của cô bị Tô Linh Nguyệt chi phối, một câu làm cô vui sướng, một câu khác lại khiến cô buồn bã.

Tô Linh Nguyệt: [Ngoài mấy người ra, tôi cũng không có cảm giác muốn yêu thử với người khác.]

Được rồi, đừng nói nữa.

Quý Tri Ý sợ lát nữa đi họp sẽ cười thành tiếng mất.

Cô cúi đầu xuống, trong văn phòng không người dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, Tô Linh Nguyệt vẫn chưa thấy đủ, còn nhắn: [Mấy người thật sự rất hoàn hảo.]

Quý Tri Ý được dỗ dành mà có chút lâng lâng.

Cô cầm điện thoại.

Không nhắn lại.

Chỉ ngẩng đầu nhìn về vị trí của Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt nhắn xong tin nhắn liền nhìn cô, thấy cô nhìn lại mình thì mỉm cười với cô.

Trái tim Quý Tri Ý không nghe lời, nhảy lên dữ dội, cô cất điện thoại, cố gắng bình tĩnh trả lời: [Ừm.]

Tô Linh Nguyệt nhận được tin nhắn, tâm trạng vui vẻ.

Bài tập về nhà tối qua đúng là có tác dụng.

Câu đầu tiên đã dỗ được Quý Tri Ý.

Cô thật là tuyệt vời!

Lại một lần nữa, Tô Linh Nguyệt cảm thán khả năng học tập của mình, siêu giỏi!

Biết lát nữa Quý Tri Ý vẫn còn một cuộc họp, cô không làm phiền nữa, gửi cho cô ấy một biểu cảm rồi bận rộn với công việc, Quý Tri Ý bị Tô Linh Nguyệt nói mấy câu mà tâm tình không yên.

Hẹn hò với Tô Linh Nguyệt sớm hơn sao?

Sớm là bao lâu?

Khi vừa về nước?

Khi còn học đại học?

Hay là khi còn học cấp ba?

Vậy cô còn có thể ở nước ngoài tiếp không?

Quý Tri Ý biết rất rõ bản thân mình, không thể.

Cô không nỡ xa Tô Linh Nguyệt.

Vậy kết quả, chưa chắc đã tốt.

Cửa văn phòng của Quý Tri Ý bị gõ vang, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Quý tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi."

Cô đáp lại, đứng dậy đi đến phòng họp, khi đi ngang qua bàn làm việc của Tô Linh Nguyệt thì thấy cô đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, Quý Tri Ý vừa định quay đầu lại, thoáng thấy Tô Linh Nguyệt nháy mắt với mình.

Cô ho khan một tiếng.

Quan tâm lập tức theo sau mà tới: "Quý tổng bị cảm ạ?"

"Quý tổng, em có thuốc cảm, lát em pha cho chị một ly nha?"

"Quý tổng, tôi có..."

Cô giơ tay lên, "Không sao."

Trong lòng nghi ngờ nhìn về phía Tô Linh Nguyệt.

Cảm thấy hôm nay cô hơi lạ.

Tô Linh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của cô nên cũng nhìn về phía cô, bốn mắt chạm nhau, Quý Tri Ý quay đầu ra khỏi văn phòng.

"Gần đây tâm trạng của Quý tổng có vẻ khá tốt." Không biết ai trong văn phòng nói một câu như vậy, người khác đồng thanh: "Đúng vậy, tôi cũng phát hiện ra, có mấy lần tôi đi đưa tài liệu, Quý tổng cứ nhìn điện thoại rồi cười đấy!"

"Chẳng lẽ ký được dự án lớn nào đó?"

" Có phải là bên Bảo Thuận có tin tức rồi không?"

Mọi người nhìn về phía thư ký đang nói chuyện, thư ký ngẩn người: "Nhìn tôi làm gì?"

Mọi người tò mò: "Nói nghe đi."

Thư ký nhún vai: "Mấy người không biết à? Nghe nói đề án của Tô Khải đưa cho Bảo Thuận bị từ chối rồi, vì vấn đề người đại diện, Tô Khải không xử lý tốt, hiện giờ vẫn đang cầu xin Bảo Thuận đó."

"Bảo Thuận cũng được mời tham gia triển lãm mùa thu lần này, hình như là sau triển lãm này mới xác định đối tác hợp tác."

Mọi người gật đầu.

Tô Linh Nguyệt:...

Tại sao Quý Tri Ý có tâm trạng tốt lại liên quan đến công việc.

Còn mình có tâm trạng tốt thì chỉ có thể nghĩ đến yêu đương?

Thất bại.

Cô lắc đầu.

Thư ký Lý thấy động tác của cô, hỏi: "Sao vậy trợ lý Tô, không phải à?"

Cô sực tỉnh, nở nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi cũng không rõ lắm."

Mọi người không hỏi thêm.

Cho dù Tô Linh Nguyệt thật sự biết, cô sẽ nói cho bọn họ biết hay sao?

Vì vậy họ quay lại tiếp tục bàn luận chuyện khác.

Tô Linh Nguyệt thở phào, tiếp tục kiểm tra các hóa đơn xuất hàng của từng khu vực, khi chuông điện thoại đột nhiên reo lên, cô sững sốt, là điện thoại của Quý Tri Ý đã đặt ở đây trước khi đi họp, cô không chần chừ, nhanh chóng trả lời điện thoại: " Alo, xin chào, tôi là Tô Linh Nguyệt."

"Trợ lý Tô." Người ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Quý tổng có ở đó không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng đang họp, có chuyện gì không?"

Người đầu dây nói: "Được rồi, lát nữa tôi gọi lại."

Số điện thoại không được lưu, nhưng gần đây có vài lịch sử cuộc gọi, đêm qua cũng có, Tô Linh Nguyệt nhớ Quý Tri Ý từng nhận cuộc gọi vào giờ đó, nói là chi nhánh phía Nam, có chuyện gì sao?

Cô theo bản năng đăng nhập vào diễn đàn của công ty.

Vừa vào liền thấy bình luận liên tục.

Có phải sản phẩm mới của Ý Lâm đạo nhái của Tô Khải không?

Một câu không đầu không đuôi, nhưng lại có không ít người phản hồi, Tô Linh Nguyệt nhíu mày, nghe những người khác trong văn phòng nói: "Tuần trước chúng ta có ra mắt sản phẩm mới không?"

Mọi người nhớ lại vài giây, nói: "Có mà."

Tô Linh Nguyệt cũng nhớ rõ, ra mắt hai đôi giày cao gót mới.

"Có người nói sản phẩm mới tuần trước của chúng ta, đụng hàng với sản phẩm mới của Tô Khải."

Cách nói rất hàm súc, nhưng mọi người đều hiểu.

Mọi người thò đầu đứng sau máy tính của cô và xem những bình luận mà cô nhấp vô.

[Ơ, sản phẩm mới này có chút giống với của Tô Khải nha.]

[Màu của cánh bướm ở mắt cá chân giống hệt nhau, đụng hàng à?]

[Phiên bản cũng có vẻ tương tự nhau.]

[Chuyện gì đây? Tôi đã đặt trước cả khi khi ra mắt chỉ vì muốn có mẫu mới đầu tiên, có phải đạo nhái không?]

Lần này, cách chọn từ đã nghiêm trọng hơn.

Hiển nhiên Tô Linh Nguyệt cũng nhìn thấy những bình luận này, thư ký Lý nói: "Có nên thông báo cho Quý tổng không?"

"Nhưng Quý tổng đang họp." Trương Đình nói: "Vừa rồi chị Ngô dặn không được vào làm phiền."

Mọi người kìm lại.

Tô Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào màn hình, rõ ràng về kiểu dáng, rất giống, yếu tố cánh bướm ở mắt cá chân cũng là yếu tố mới thêm trong sản phẩm mới lần này của họ, và sản phẩm mới của Tô Khải được tung ra gần như cùng lúc cũng có yếu tố này.

Lần này rõ ràng Tô Khải đã có chuẩn bị.

Nghĩ đến đây, Tô Linh Nguyệt lập tức cầm điện thoại, gọi lại số vừa rồi.

Người đầu dây bên kia còn tưởng Quý Tri Ý đã về, thái độ cung kính: "Quý tổng."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi là trợ lý của Quý tổng, Tô Linh Nguyệt."

"Trợ lý Tô." Giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại trầm xuống, Tô Linh Nguyệt nói: "Tình hình bây giờ thế nào?"

Người phụ trách cho biết: "Không ít đơn hàng đặt trước đang bắt đầu hoàn đơn."

Tô Linh Nguyệt nói: "Hoàn tiền cho bọn họ, mỗi khách hàng hoàn đơn sẽ được bù một phiếu giảm giá tương ứng."

Người phụ trách sửng sốt: "Hoàn hết sao?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Hoàn hết."

Người phụ trách toát mồ hôi lạnh: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Linh Nguyệt lại gọi điện thoại cho phòng pháp lý, phòng kinh doanh và phòng marketing, phòng marketing nghe lời cô nói có chút ngạc nhiên: "Bây giờ đăng thông báo luôn sao?"

Tô Linh Nguyệt lặp lại: "Ừm, đăng ngay đi."

Phòng marketing nói: "Nhưng thông thường đều chọn xử lý lạnh, bây giờ phản hồi ngay có phải là phản ứng quá nhanh không? Có nên chờ Quý tổng họp xong rồi nói không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô ấy họp xong cũng phải tầm  hai giờ nữa, chúng ta phải xoa dịu cảm xúc của khách hàng ngay lập tức, cứ đăng đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."

Người của phòng marketing không chần chừ: "Được, trợ lý Tô."

Tô Linh Nguyệt vừa cúp máy, lại gọi cho phòng thiết kế yêu cầu nhà thiết kế lên lầu.

Những người khác trong văn phòng cũng bắt đầu bận rộn, chuông điện thoại của cô không ngừng reo. Khi Quý Tri Ý ra khỏi phòng họp, Tô Linh Nguyệt đã đợi sẵn ở cửa, chờ cô đi ra lập tức đưa điện thoại cho cô và giải thích về việc sản phẩm mới bị sao chép, cô nói: "Quý tổng, các nhà thiết kế đang đợi cô trong phòng chờ, ngoài ra tôi đã sắp xếp để phòng pháp lý soạn thảo văn bản hòa giải, tôi còn yêu cầu phòng marketing đăng thông báo..."

Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô và nhận điện thoại.

Một lát sau, cô nói với Ngô Mỹ Nghiên: "Chị đến phòng nghỉ trước đi, tôi sẽ đến sau."

Ngô Mỹ Nghiên không chậm trễ, đặt tài liệu xuống rồi đi đến phòng nghỉ, phòng thư ký bận rộn, Quý Tri Ý nói với Tô Linh Nguyệt: "Cô đến văn phòng tôi."

Trái tim Tô Linh Nguyệt căng thẳng, theo Quý Tri Ý vào văn phòng.

Rèm lá sách đóng lại.

Quý Tri Ý đặt điện thoại xuống, nói: "Sắp xếp như thế nào?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Ngoài những tin tức trên diễn đàn chưa được xóa, những tin tiêu cực khác tôi đã liên hệ để xóa hết, đồng thời cũng đã yêu cầu phòng pháp lý soạn sẵn thư hòa giải để phòng trường hợp Tô Khải khởi kiện, thông báo phản hồi cũng đã đăng rồi."

Quý Tri Ý gật đầu: "Làm tốt lắm."

Giọng điệu thoải mái, sắc mặt bình thản, tâm trạng vốn dĩ lo lắng của Tô Linh Nguyệt bị cô lây nhiễm dần thả lỏng, cô nói: "Cô không lo lắng sao?"

Quý Tri Ý nói: "Không có gì phải lo lắng."

Thấy vậy, Tô Linh Nguyệt nói: "Cô đã dự đoán từ trước?"

Quý Tri Ý mỉm cười với cô.

Tô Linh Nguyệt hiểu ra: "Tôi biết rồi, cho nên cô không sa thải bất kỳ ai trong công ty, chỉ để bắt gián điệp của Tô Khải?"

Quý Tri Ý nói: "Gần như vậy."

Tô Linh Nguyệt nói: "Nhưng cái giá này không phải là quá lớn sao?"

Làm cho Ý Lâm dính vào vụ kiện, chỉ để bắt người.

Quý Tri Ý nói: "Không hoàn toàn, tôi cũng đang lợi dụng họ."

Tô Linh Nguyệt không hiểu sự lợi dụng này.

Quý Tri Ý nói: "Cô thấy sản phẩm mới của Tô Khải và Ý Lâm có hoàn toàn giống nhau không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không giống."

Chỉ là nhìn thoáng qua thì kiểu dáng rất giống, nhưng chi tiết lại khác nhau, tuy nhiên màu sắc của phụ kiện thì giống nhau, Quý Tri Ý giải thích: "Có sự khác biệt nên Tô Khải không thể kiện chúng ta về kiểu dáng, họ chỉ có thể kiện về chất liệu, Tô Khải dùng chất liệu PQ, chúng ta dùng chất liệu Tân Nguyên."

"Tân Nguyên?" Tô Linh Nguyệt nói: "Không phải nói là trong nước hiện tại vẫn chưa nhập khẩu chất liệu này sao?"

Quý Tri Ý nói: "Ừm, tôi là người thả tin đó ra."

Tô Linh Nguyệt hoàn toàn hiểu ra.

Nàng nói: "Cô có biết Tô Khải sẽ đặt bẫy này cho cô không?"

Quý Tri Ý nói: " Trước đó chỉ là phỏng đoán, bây giờ xác định rồi."

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy Tạ Lan..."

Quý Tri Ý nói: "Chiều nay vẫn xuất phát bình thường, đừng đánh động cô ấy."

Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Được."

Nói xong thì oán giận: "Vậy mà ngay cả tôi mấy người cũng giấu."

Quý Tri Ý nói: "Tôi muốn nói, nhưng cô không cho tôi cơ hội."

Tô Linh Nguyệt xù lông: "Hồi nào?"

Quý Tri Ý: "Cô nói người biết sự thật dễ bị diệt khẩu."

Tô Linh Nguyệt ôm cổ: "Tôi sẽ bị mấy người diệt khẩu sao?"

Quý Tri Ý buồn cười: "Không đâu."

"Ừm." Tô Linh Nguyệt mỉm cười: "Mấy người đâu có nỡ."

Quý Tri Ý mở miệng, nhìn về phía Tô Linh Nguyệt, hỏi cô: "Học mấy câu này ở đâu vậy?"

Còn những tin nhắn cô đã gửi, đều không giống lời nói của Tô Linh Nguyệt thường ngày.

Tô Linh Nguyệt nói: "Trong sách á."

Quả nhiên.

Quý Tri Ý:...

Lẽ ra cô nên nghĩ ra điều này từ sớm.

Tô Linh Nguyệt thấy cô ấy không nói gì, tiến lại gần trước mặt cô: "Sao vậy? Mấy người không thích à?"

Quý Tri Ý liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Tô Linh Nguyệt sử dụng chiêu cuối: "Mấy người nói hay không nói, nếu mấy người không nói là tôi hôn mấy người đó!"

Quý Tri Ý mỉm cười.

Còn có chuyện tốt này à.

Từ nay về sau cô làm thinh luôn.

***