Quý Tri Ý đứng trong phòng còn Tô Linh Nguyệt ôm bộ lễ phục, hai người đứng gần nhau, Tô Linh Nguyệt nhìn cô hỏi: "Có phải trước đây mấy người từng giúp cô ấy mặc lễ phục không?"
Lời nói có chút chua mà chính cô cũng không nhận ra.
Quý Tri Ý nói: "Không có."
Tô Linh Nguyệt hỏi tiếp: "Vậy tại sao cô ta lại tìm mấy người?"
Quý Tri Ý:...
Đối với những câu hỏi không thể trả lời, cô ngậm miệng, im lặng hai giây rồi hỏi Tô Linh Nguyệt: "Có cần giúp gì không?"
Tô Linh Nguyệt: "Đừng có đánh trống lảng."
Bị phát hiện rồi.
Quý Tri Ý gật đầu, rất thành thật: "Tôi cũng không biết tại sao chị ấy lại tìm tôi."
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Cô ta thích mấy người đúng không?"
Quý Tri Ý suy nghĩ một chút rồi nhìn Tô Linh Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng: "Chị ấy từng nhắc đến chuyện này."
Tô Linh Nguyệt:...
Cô biết mà!
Sau khi nói chuyện với Mao Tĩnh An, cô có trực giác rất mạnh, đều là bạn tốt, nhưng thái độ của Mao Tĩnh An và Trương Nhàn hoàn toàn khác nhau, Mao Tĩnh An luôn nhấn mạnh mối quan hệ thân thiết với Quý Tri Ý, như sợ mình không biết vậy.
Tâm trạng bỗng chốc có chút không vui.
Tô Linh Nguyệt hỏi Quý Tri Ý: "Vậy tại sao lúc đó mấy người không đồng ý với cô ấy."
Quý Tri Ý hỏi lại: "Không phải lúc trước Linh Nguyệt cũng được nhiều người tỏ tình à?"
Sao chủ đề lại quay về mình rồi?
Tô Linh Nguyệt yên lặng quan sát: "Thì sao?"
Quý Tri Ý hỏi: "Vậy sao Linh Nguyệt không đồng ý với những người đó?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi cũng đâu có thích bọn họ..."
Đang nói thì nhỏ dần.
Rồi nhìn Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý nhếch môi mỉm cười, như thể hài lòng, gương mặt vui vẻ nhìn cô.
Tô Linh Nguyệt nhận ra điều gì đó.
Cô khẽ mím môi, còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của Quý Tri Ý ngày càng mãnh liệt, cô cúi đầu: "Tôi đi thay đồ."
Quý Tri Ý nhìn theo bóng lưng cô bước vào phòng.
Một lúc sau.
Quý Tri Ý ngồi trên ghế sofa.
Bên tai lặp đi lặp lại câu nói của Tô Linh Nguyệt: "Tôi cũng đâu có thích bọn họ."
Dù chỉ là vẻ ngoài thì sao.
Tô Linh Nguyệt thích cô.
Quý Tri Ý, người chưa bao giờ xem màn hình như một chiếc gương soi, bây giờ đang lấy điện thoại ra, lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn các đặc điểm trên khuôn mặt mình, tay vô thức sờ vào gò má, nghe thấy tiếng động nhẹ trong phòng.
Có vẻ như có thứ gì đó bị đổ.
Quý Tri Ý đứng dậy đi đến cửa, gõ cửa: "Linh Nguyệt?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Chờ chút!"
Cô lên tiếng, đứng vững rồi đặt lọ hoa xuống, sau đó đi đến mở cửa ra, không đợi Quý Tri Ý nói: "Suýt chút nữa tôi phá hỏng phòng mấy người rồi."
Quý Tri Ý nghe cô nói thì nhìn vào bên trong, không có gì bất thường, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Lúc tôi đang mặc đồ thì tay va vào bình hoa."
Bình hoa khá cao, hơi chạm vào là bị nghiêng, cô sợ bị ngã nên giữ chặt nó, chân đứng không vững nên đập vào bàn bên cạnh, tài liệu vương vãi khắp đầy đất, Tô Linh Nguyệt mở cửa ra rồi định xoay người dọn dẹp những tài liệu đó, nhưng bị Quý Tri Ý giữ lại, cô quay đầu, Quý Tri Ý hỏi: "Có bị đụng vào đâu không?"
Dòng nước ấm áp dâng lên từ đáy lòng Tô Linh Nguyệt.
Cô không bị đau nhưng vẫn nũng nịu: "Ở đây."
Chỉ chỉ vào eo mình.
Quý Tri Ý cúi đầu, Tô Linh Nguyệt mặc lễ phục màu trắng, vải lụa mềm mại, ôm sát cơ thể như cát lún, đường cong thon thả hiện rõ, lưng khoét sâu, vòng eo như ẩn như hiện, lúc này cô nghiêng người để Quý Tri Ý nhìn bên hông.
Eo bị giấu trong váy, không thể nhìn rõ, Quý Tri Ý nhìn một lúc rồi lại nhìn về phía Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt nói: "Mấy người xoa cho tôi đi."
Xoa cái gì đây...
Quý Tri Ý lúng túng, ngón tay chạm bên ngoài lễ phục, không thấy rõ chỗ bị đau, Tô Linh Nguyệt nói: "Thấp hơn một chút, bên cạnh đó."
Thấy cô không biết ở đâu, Tô Linh Nguyệt trực tiếp nắm lấy tay Quý Tri Ý đặt lên chỗ da bị đau, xuyên qua lễ phục có cảm giác nhức nhức, cô hít một hơi, Quý Tri Ý nhẹ nhàng xoa xoa, tay di chuyển vòng quanh vùng da đó.
Hai người đối mặt nhau, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thấy Quý Tri Ý hơi cúi mặt, biểu cảm còn rất nghiêm túc, ở khoảng cách gần như vậy, trong bầu không khí mơ hồ này, đột nhiên cô cảm thấy chỗ bị đụng phải không còn đau nữa.
Thay vào đó, trái tim lại đau.
Vì đập quá nhanh.
Bỗng nhiên cô nói: "Được rồi được rồi, hết đau rồi."
Vốn dĩ đã bị kích thích bởi chuyện Mao Tĩnh An nên có phần nhạy cảm, giờ trái tim còn đập không kiểm soát được, cô vội vã kéo tay Quý Tri Ý, Quý Tri Ý nắm ngược lại tay cô, áp lòng bàn tay vào nhau, Tô Linh Nguyệt ngước lên.
Quý Tri Ý đang nhìn cô.
Tô Linh Nguyệt nhìn sang chỗ khác, nói: "Mấy người không thay đồ à?"
Quý Tri Ý tiến lại gần cô hơn, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, gần như dán vào tai của Tô Linh Nguyệt, nói: "Không vội."
Cái gì mà không vội.
Cô đang gấp đến bốc lửa đây!
Vô cùng rạo rực!
Tô Linh Nguyệt bị Quý Tri Ý kéo tay, giãy giụa thử cũng không buông ra, cô nhìn vào mắt Quý Tri Ý, thấy cô ấy không có hành động gì, đang chuẩn bị mở miệng thì Quý Tri Ý vén tóc cho cô, đột nhiên cúi đầu hôn lên bờ vai đang lộ ra của cô.
Không phải trên mặt cô.
Không phải trên môi cô.
Mà là trên vai cô.
Có đóa hoa nở rộ từ trong đáy lòng Tô Linh Nguyệt.
Cô siết chặt tay, quên mất mình vẫn đang nắm tay Quý Tri Ý, cứ vậy mà siết chặt tay cô ấy trong lòng bàn tay mình.
Quý Tri Ý bị cô nắm hơi đau, nhưng không nói gì.
Tô Linh Nguyệt nói: "Trễ chút mấy người hẳn mặc lễ phục."
Quý Tri Ý: "Hửm?"
Tiếng 'hửm' vẫn còn chưa ngưng, Tô Linh Nguyệt ôm lấy hai má cô, hôn lên đôi môi mỏng ấy, trước khi khóe môi Quý Tri Ý nhếch lên, Tô Linh Nguyệt đè chặt khóe môi của cô, bắt đầu hôn không ngừng.
Dù sao hai người cũng đã hôn nhau vài lần, dù Tô Linh Nguyệt có non kinh nghiệm đến mấy cũng sẽ biết, nói sao thì cô cũng là người táo bạo.
Khác với thế không thể cưỡng lại của Quý Tri Ý, cô không phải là kiểu tấn công bằng sự dịu dàng và tình cảm, mà giống như một con thú nhỏ, cô sẽ không trêu đùa, nhưng cô sẽ gặm nhấm, nhanh chóng càn quét, khám phá, hấp thụ, cô không do dự một giây phút nào, đôi tay di chuyển từ trên mặt xuống eo thon của Quý Tri Ý, ôm thật chặt.
Dường như không hôn cho thỏa lòng quyết không dừng lại.
Quý Tri Ý hơi choáng váng vì nụ hôn này.
Eo bị ôm chặt, vì khó thở mà mặt đỏ bừng, Tô Linh Nguyệt ôm rất chặt, áp lực gấp đôi khiến Quý Tri Ý phải thả chậm hô hấp, gọi trong vô thức: "Linh Nguyệt."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại làm Tô Linh Nguyệt tỉnh táo lại, cô cụp mắt, nhìn tay mình đang làm gì, nhanh chóng quay đầu, hai tay kéo cổ áo của Quý Tri Ý, chỉnh lại cúc áo, vuốt phẳng nếp nhăn, nói: "Mấy người thay đồ đi."
Quý Tri Ý nhìn thấy phía sau tai và vành tai cô đã đỏ bừng.
Cô không nói nữa, để Tô Linh Nguyệt bước nhanh ra khỏi phòng.
Tô Linh Nguyệt vào phòng tắm, vốc nước lạnh rửa mặt, cảm thấy thoải mái hơn mới ra khỏi phòng tắm, không lâu sau Quý Tri Ý cũng thay xong ra ngoài, cầm theo hộp trang điểm, Tô Linh Nguyệt vừa định nhận lấy thì Quý Tri Ý nói: "Để tôi trang điểm cho."
Đây là lần đầu tiên.
Trước đây luôn là Tô Linh Nguyệt trang điểm cho cô.
Trải nghiệm mới lạ khiến Tô Linh Nguyệt kiềm nén cảm giác tê dại do Quý Tri Ý đến gần, đôi môi vừa mới hôn được Quý Tri Ý đánh son lên, Tô Linh Nguyệt vừa mở miệng, Quý Tri Ý nói: "Đừng cắn."
Phạm quy rồi, giọng nói quá gợi cảm!
Tô Linh Nguyệt quay đầu đi, bị Quý Tri Ý kéo về, cô vui vẻ cười thành tiếng, Quý Tri Ý không biết tại sao: "Cười gì vậy."
Đổi lấy một câu dương nanh múa vuốt: "Tôi cười vậy đấy."
Quý Tri Ý bất lực tiếp tục trang điểm cho cô.
Cô trang điểm rất nhanh, trang điểm nhẹ, tóc buộc đuôi ngựa thấp, không đeo nhiều trang sức, đơn giản và thanh lịch, khi ra ngoài đúng lúc gặp Mao Tĩnh An từ phòng bên đi ra, Mao Tĩnh An oán trách như thật như đùa: "Em giờ giỏi quá ha, nhờ em có xíu cũng không được à?"
Quý Tri Ý nói: "Chị Mao lại đùa rồi."
Một câu nhẹ nhàng đẩy chủ đề đó đi.
Mặc dù bây giờ cô đang mỉm cười, nhưng Tô Linh Nguyệt luôn cảm thấy biểu cảm của cô rất lạnh nhạt, có cảm giác xa lạ không thể đến gần, tất nhiên không chỉ mình cô cảm thấy như vậy, Mao Tĩnh An cũng cảm nhận được.
Lần này Mao Tĩnh An đến đây, nói là vì Quý Tri Ý, nhưng thật ra cũng không phải là tất cả.
Nói chính xác là vì đôi giày của Quý Tri Ý.
Vài năm trước, khi Quý Tri Ý được phỏng vấn, cô ấy nói rằng cô ấy từng viết thư tình cho người mình thích khi còn đi học, Mao Tĩnh An còn cười nói: "Chị cũng từng, người đó còn không thèm nhìn đã ném vào thùng rác rồi." Cô hỏi Quý Tri Ý: "Còn em thì sao, có thành công không?"
Quý Tri Ý nói: "Không, người ấy cũng không xem."
Cô nói: "Cùng cảnh ngộ, em thích người như thế nào?"
Quý Tri Ý nói: "Xinh."
Cô ngạc nhiên: "Hả?" Sau đó chợt hiểu: "Em thích con gái?"
Quý Tri Ý gật đầu.
Cô nói: "Trùng hợp vậy, chị cũng thế."
Một hồi qua lại, khoảng cách giữa hai người thu hẹp hơn, sau đó rung động với Quý Tri Ý như là một điều hiển nhiên, dù sao cô ấy xuất sắc như vậy ai mà không thích? Cho nên cô lấy lý do công việc cũng cố ý hoặc vô ý tỏ tình.
Nhưng Quý Tri Ý vẫn luôn là người có phong độ, sau khi nhận ra những ý định của cô đã từ chối vài lần một cách khéo léo và vạch rõ ranh giới giữa hai người, cô cũng hiểu ý, lùi lại với tư cách bạn bè, chỉ là luôn mong mỏi Quý Tri Ý thiết kế giúp mình một đôi giày.
Thiết kế theo yêu cầu, một đôi giày cao gót độc nhất vô nhị.
Nhưng ai quen biết Quý Tri Ý đều biết, cô ấy không bao giờ nhận thiết kế theo yêu cầu, dù giá cao bao nhiêu, điều kiện tốt đến đâu, cô ấy cũng không nhận.
Càng như vậy.
Mao Tĩnh An càng muốn có được.
Thích mà không chiếm được, mọi người đều không có được, nhiều người thích Quý Tri Ý như vậy, trong số bạn bè cô cũng có không ít, nhưng chưa thấy Quý Tri Ý ưng ai, thậm chí không có một mối quan hệ mập mờ nào, cho nên không ai có được sự yêu thích đó, cô cũng đã buông bỏ.
Chỉ là đối xử đặc biệt một chút, chắc cô vẫn có thể có được chứ?
Nhưng sự thật không như mong đợi.
Quý Tri Ý này cứng mềm gì cũng không chịu, không phải tìm lý do để từ chối, thì là nói thẳng không được, lần này cô đến tham gia triển lãm mùa thu cũng muốn thuyết phục Quý Tri Ý đồng ý, tất nhiên, nếu có thể quen Quý Tri Ý thì càng tốt.
Nhưng thấy Quý Tri Ý không có ý định đó.
Mao Tĩnh An cũng không vội, còn có nhiều thời gian, nên không vội hỏi về chuyện thiết kế, Mao Tĩnh An không lên tiếng, trong thang máy trở nên yên lặng, Tô Linh Nguyệt cũng đứng im lặng phía sau Quý Tri Ý, điều hòa hướng xuống phả vào người, khiến cô hắt xì hai cái liên tiếp.
Nhớ lại đã hứa với Quý Tri Ý sẽ không bị cảm lạnh, cô bóp mũi mình lại.
Quý Tri Ý tiến lên hai bước, Tô Linh Nguyệt vội vàng đi theo, vừa lúc tránh được luồng gió.
Khi đến sảnh tiệc, vẫn còn sớm, Quý Tri Ý vừa đến đã bị vài ông chủ gọi đi xã giao, cô nói Tô Linh Nguyệt: "Tôi đi trước, cô uống chút nước ấm đi."
Lần này Tô Linh Nguyệt không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu.
Người ngoài nhìn vào lại thấy cô ra lệnh cho Tô Linh Nguyệt làm việc.
Các thư ký đứng bên cạnh đĩa trái cây, thấy vậy thì thầm: "Tội nghiệp quá."
"Không những bị đuổi ra khỏi nhà, mà ở công ty cũng không được yên ổn."
"Đúng vậy."
Tô Linh Nguyệt bị bàn tán, nhìn quanh không thấy nhiều người quen, dù đều là người cùng ngành, nhưng cô chưa chính thức tiếp quản Tô Khải, với những sếp lớn này cũng chỉ là gọi một tiếng chú tiếng cô trong các buổi tiệc hàng năm, mức độ quen thuộc không bằng so với con cái của họ, trong những dịp như thế này, việc mang theo gia đình rõ ràng là không phù hợp, vì vậy cô nhìn quanh cũng không thấy được mấy người quen thuộc.
Đúng lúc không cần phải cố ý chào hỏi.
Tô Linh Nguyệt thả lỏng cơ thể, tìm một chỗ đặt đĩa trái cây, định rót một cốc nước ấm, khi vừa đi qua, nhóm thư ký vừa rồi còn trò chuyện bỗng im bặt, tất cả đều nhìn về phía Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt đã quen bị nhìn chăm chăm, chào hỏi họ: "Xin chào."
Thái độ tự nhiên chuyên nghiệp.
Hoàn toàn không giống như một công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay bị đối xử bất công, điều này khiến người khác cảm thấy có thiện cảm, nhóm thư ký tạo khoảng trống cho cô tham gia, từng người lần lượt chào hỏi: "Xin chào, tôi là thư ký của Tề tổng."
"Xin chào, tôi đến từ Tập đoàn Anh Bình."
"....."
Tô Linh Nguyệt đều nhận ra.
Trước khi đến đã tìm hiểu kỹ, thường thì những người đi công tác cùng các sếp lớn đều là người thân cận, vậy nên không thể sai sót thông tin, cô đều nhớ kỹ, chỉ là không quen thuộc với những người này, bây giờ có cơ hội, cô thuận theo mà bắt tay từng người.
Cuối cùng, tự giới thiệu bản thân.
Chủ đề được mở rộng, lúc đầu chỉ là những vấn đề nhỏ đến sau đó mọi người phàn nàn về môi trường làm việc, Tô Linh Nguyệt yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng uống nước ấm, đột nhiên rùng mình, cô hắt hơi một cái, mọi người đều quay đầu, thấy mắt cô ươn ướt, nhớ lại chuyện mọi người vừa mới phàn nàn về công việc, so với những chuyện Tô Linh Nguyệt gặp phải, có vẻ như đã chạm vào nỗi đau của cô.
Mọi người rất đồng cảm, đưa cho cô khăn giấy và khăn tay.
Cùng lúc đưa tới nhiều tờ, Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt, không biết một cái hắt xì lại có sức mạnh lớn như vậy, cô cảm thấy hoang mang.
--------------------