Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 81: Sốt lại



Vài phút sau, Tô Linh Nguyệt cầm khăn giấy mọi người đưa cho đã biết vì sao một cái hắt hơi lại có sức mạnh lớn đến thế, họ tưởng cô đang khóc.

Tô Linh Nguyệt:...

Giờ thì đúng là muốn khóc rồi.

Tại sao kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô không nhận được khen ngợi cao như vậy.

Ngược lại vô tâm cắm liễu, mọi người đều nghĩ là Quý Tri Ý đang bắt nạt cô?

Cô thở dài một tiếng, thư ký bên cạnh thấy vậy liền an ủi: "Đừng nản, cuộc sống vốn dĩ là vậy mà, thăng trầm là chuyện bình thường."

Tô Linh Nguyệt gật đầu cam chịu.

Trong lúc Quý Tri Ý nói chuyện, lơ đãng nhìn về phía Tô Linh Nguyệt, thấy cô đang nói chuyện với những người bên cạnh, trông có vẻ không có tinh thần, thỉnh thoảng còn xoa xoa mũi.

Tô Linh Nguyệt cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, cô ngẩng đầu thì thấy Quý Tri Ý, hơi chột dạ nên mỉm cười.

Quý Tri Ý nhấp một ngụm rượu vang.

Không lâu sau ngoài cửa có tiếng ai đó tới, mọi người nhìn qua, một người đàn ông lớn tuổi được vây quanh tiến vào, bên cạnh là Thẩm Nguyên.

Có người bên cạnh thì thầm: "Chủ tịch Hà đến rồi." Quý Tri Ý vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Sau khi chủ tịch Hà đi vào liền chào hỏi mọi người, Bảo Thuận hiện có hơn hai trăm trung tâm thương mại, lưu lượng khách vượt trội, doanh nghiệp nào có mặt ở đây chưa từng hợp tác với Bảo Thuận? Ai không muốn hợp tác với Bảo Thuận? Hơn nữa, nhiều sếp lớn tới triển lãm mùa thu lần này cũng là vì chủ tịch Hà, nên khi thấy chủ tịch Hà tất nhiên không ai lơ là, tiến tới ân cần hỏi thăm.

Tất nhiên cũng có những người không muốn chen chúc.

Quý Tri Ý không tham gia vào đám đông đó.

Khác với mọi người muốn tìm chủ đề trò chuyện, Quý Tri Ý lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thấy chủ tịch Hà đến, cô nâng cốc chào hỏi, chủ tịch Hà rất tự nhiên, đã lâu không tham gia tiệc tùng như vậy, ông ấy rất vui.

Một lúc sau, Thẩm Nguyên cũng rời đi, nhường chỗ trống cho người khác.

Chu Thời Vũ chen vào.

Quý Tri Ý thấy vậy chỉ nhấp một ngụm rượu vang, Thẩm Nguyên bên cạnh nói: "Quý tổng không qua đó sao?"

Cô chủ động bắt chuyện, Quý Tri Ý nghiêng đầu, nhìn Thẩm Nguyên, đưa cho cô một ly rượu, Thẩm Nguyên nhận lấy: "Cảm ơn."

Quý Tri Ý nói: "Nhiều người quá, chuyện nào cũng không nói được."

Thẩm Nguyên không nói gì, chỉ cười cười, nhấp một ngụm rượu.

Nhiều người đương nhiên sẽ không bàn chuyện làm ăn, Chu Thời Vũ cũng không ngu đến mức bàn chuyện làm ăn trước mặt nhiều người như vậy, bà ta chỉ muốn có được một thái độ mà thôi, Tô Khải bây giờ ngày càng sa sút, các công ty cạnh tranh như hổ rình mồi, mặc dù gần đây Ý Lâm không có động thái gì, nhưng Quý Tri Ý làm việc luôn nhanh chóng và bất ngờ, nên mọi người đều nghĩ, không chừng ngày nào đó Tô Khải thật sự đổi chủ.

Nghĩ thì nghĩ như vậy.

Nhưng cũng biết sẽ không nhanh như vậy.

Chính vì vậy, lần này ai sẽ là người giành được suất của Bảo Thuận luôn là vấn đề mọi người hết sức quan tâm.

Mà Tô Khải nhờ có sự giới thiệu của Đỉnh Thăng, nên có lợi thế hơn hẳn các công ty khác, hiện tại Thẩm Nguyên đã nhường vị trí cho Chu Thời Vũ, điều này càng chứng minh suy đoán của mọi người, Quý Tri Ý đang quan sát, một bóng dáng quen thuộc đến gần, mùi hương quen thuộc bay tới, cô chưa ngẩng đầu lên đã nghe thấy Tô Linh Nguyệt ghé vào tai cô nói nhỏ: "Quý tổng, điện thoại."

Đông người, Tô Linh Nguyệt tỏ ra nghiêm túc, giọng điệu giải quyết công việc, Quý Tri Ý nhìn điện thoại trên tay cô, là cuộc gọi từ mẹ nuôi, Quý Tri Ý gật đầu nhận lấy rồi đi ra ngoài.

Ở cửa, cô chạm mặt một người phụ nữ, Quý Tri Ý mỉm cười chào, người phụ nữ cũng gật đầu đi lướt qua cô.

Ánh mắt Thẩm Nguyên luôn nhìn chằm chằm ra cửa, tay cầm ly rượu siết chặt, sắc mặt căng thẳng.

Tô Linh Nguyệt nhìn theo ánh mắt của cô.

Đó là mẹ của Thẩm Nguyên.

Hôm nay đúng là một ngày tốt, hai nhân vật lớn đều xuất hiện.

Nhưng mẹ của Thẩm Nguyên không đến với tư cách đại diện công ty, mà là tìm chủ tịch Hà, hai người có quan hệ thân thiết, mọi người thấy vậy cũng biết ý nhường chỗ, nghe nói gần đây con trai út của chủ tịch Hà và Thẩm Nguyên qua lại thân thiết, có vẻ như hai gia đình muốn kết hợp, nên lần này không ngoài dự đoán, rất có thể họ đang bàn về chuyện này.

Thẩm Uyển nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện ở đằng kia, mặt mày lạnh lùng, dường như rất không vui khi thấy mẹ mình.

Tô Linh Nguyệt thấy vậy cũng bình thường.

Khi còn nhỏ đối xử với cô ấy như vậy, lớn lên không trở mặt đã là may, còn muốn có sắc mặt tốt gì, nhưng đây là chuyện nhà người ta không liên quan đến cô, nên Tô Linh Nguyệt không tỏ thái độ, chỉ im lặng quan sát.

Ánh mắt luôn liếc về phía cửa, Quý Tri Ý đã ra ngoài mấy phút rồi.

Đang nói chuyện gì vậy?

Có điều cuộc gọi của mẹ nuôi cô, đa phần là chuyện công việc.

Quý Tri Ý cầm điện thoại, nghe đầu dây bên kia nói: "Vẫn chưa đàm phán xong dự án của Bảo Thuận à?"

Đây không phải phong cách làm việc của Quý Tri Ý.

Trên thực tế, kể từ khi Quý Tri Ý mua lại Tô Khải, phong cách làm việc của cô đã thay đổi rất nhiều, làm việc không giống lúc trước, không còn nhanh gọn, mạnh mẽ, chuẩn xác. Bây giờ tiến độ dự án của công ty rất chậm, điều này khiến Khương Nhã rất không hài lòng, nhưng hiện tại bà không thể về nước, bệnh tình của Khương Vân Lộ thay đổi từng ngày, bà không dám rời đi.

Quý Tri Ý nói: "Vẫn đang đàm phán."

"Cho mẹ một thời hạn." Giọng điệu của Khương Nhã nghiêm nghị, Quý Tri Ý nói: "Trong hai ngày sẽ có kết quả."

Thái độ của Khương Nhã dịu lại: "Vậy được, đợi đến khi trung tâm mua sắm mới của Bảo Thuận khai trương, mẹ sẽ về nước một chuyến, nghe nói gần đây Đỉnh Thăng và Bảo Thuận có ý định liên hôn? Chuyện này là sao?"

Quý Tri Ý nói: "Mẹ nuôi, việc này con vẫn đang điều tra."

"Điều tra?" Khương Nhã cười thành tiếng: "Chờ đến khi họ kết hôn rồi con mới tra ra kết quả à? Tri Ý, gần đây có phải quá bận không? Có cần mẹ nuôi sắp xếp thêm người cho con không?"

Quý Tri Ý im lặng hai giây: "Không cần, con sẽ nhanh chóng xử lý."

Khương Nhã nói: "Không xử lý được thì nói với mẹ nuôi, mẹ nuôi giúp con xử lý."

Quý Tri Ý nắm chặt điện thoại, nói với giọng lạnh nhạt: "Con biết rồi."

Cuộc gọi kết thúc.

Cô nhìn điện thoại trong tay, quay đầu nhìn về phía hội trường tiệc, trong đám đông, chỉ với một cái liếc mắt cô đã thấy Tô Linh Nguyệt, nhìn thấy cô ấy, tâm trạng khó chịu của Quý Tri Ý tốt lên rất nhiều.

Tô Linh Nguyệt uống hai ly nước ấm, không dám uống nhiều, sợ mắc vệ sinh sẽ không tiện, cho nên cứ cầm cái ly như thế đứng bên cạnh Thẩm Nguyên, thỉnh thoảng có người đến chào hỏi Thẩm Nguyên, cô ấy đều gật đầu với thái độ lạnh lùng.

Tô Linh Nguyệt cảm thấy mình đứng bên cạnh cũng bị đóng băng lây.

Dứt khoát đứng xa cô ấy một chút.

Thẩm Nguyên cũng rất kỳ lạ, cô đứng sang một bên, Thẩm Nguyên cũng đi theo, Tô Linh Nguyệt thầm nghiến răng sau lưng, ngoài mặt mỉm cười lịch sự: "Sếp Thẩm, mẹ cô tới cô không cần chào sao?"

Thẩm Nguyên nhấp một ngụm rượu vang nói: "Không cần."

Tô Linh Nguyệt:...

Cô liếc nhìn về phía mẹ của Thẩm Nguyên, phát hiện bà ta đang nhìn về phía bên này, mẹ Thẩm hơi nhíu mày khi nhìn thấy Thẩm Nguyên và Tô Linh Nguyệt đứng cùng nhau, vốn dĩ muốn tìm Thẩm Nguyên nhưng lại hơi dừng bước rồi xoay người rời đi.

Quý Tri Ý đi ra ngoài chạm mặt với mẹ Thẩm, đi vào lại chạm mặt bà lần nữa, nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của mẹ Thẩm, dường như còn công chuyện khác cần làm, Quý Tri Ý nhớ lại những gì Khương Nhã vừa nói lúc nãy.

Hai nhà liên hôn.

Đây là chủ đề vừa mới xuất hiện trong giới. Con trai út của Bảo Thuận có ý với Thẩm Nguyên, hai nhà muốn tác hợp còn muốn đưa con trai út vào làm ở Đỉnh Thăng, Nếu thực sự thành đôi, Đỉnh Thăng sẽ có vị trí không thể lay chuyển trong ngành giày dép, nên Khương Nhã mới hỏi thật hay không.

Theo điều tra của Quý Tri Ý.

Hiện tại, con trai út của Bảo Thuận thật sự đang làm ở Đỉnh Thăng, cũng từng nói thích Thẩm Nguyên, nhưng thái độ của Thẩm Nguyên rất khó đoán, chưa bao giờ công khai nhắc đến chuyện này. Tất nhiên cũng không ai dại mà đi hỏi trực tiếp, nên mọi người đều đang chờ đợi.

Khương Nhã sốt ruột cũng hợp tình hợp lý.

Quý Tri Ý quay lại buổi tiệc, vừa chào hỏi mọi người vừa đi về phía Tô Linh Nguyệt. Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng không bình thường, Quý Tri Ý theo phản xạ muốn đặt tay lên trán cô nhưng kìm lại, nhỏ giọng hỏi: "Sốt rồi à?"

"Không có mà." Tô Linh Nguyệt vừa nói xong thì cảm thấy cơ thể ớn lạnh, hơi lạnh, cô đặt tay lên trán, lòng bàn tay quá nóng không cảm nhận được nhiệt độ, lại dùng mu bàn tay chạm vào cái trán nóng hổi của mình.

Lúc này cô mới muộn màng nhận ra: "Sốt thật rồi."

Quý Tri Ý:...

Cô nói: "Cô về nghỉ ngơi trước đi."

Tô Linh Nguyệt nói: "Nhưng bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu."

Quý Tri Ý nói: "Không sao, nhân vật chính cũng không phải chúng ta, cô về trước đi."

Tô Linh Nguyệt có chút lo lắng.

Quý Tri Ý cố ý làm mặt lạnh, liếc cô một cái, Tô Linh Nguyệt đặt ly xuống, nói: "Vậy tôi về trước."

Cô nói xong liền nhìn quanh.

Thẩm Nguyên vẫn chưa rời đi, nhưng cũng đã trò chuyện với người bên cạnh.

Vừa rồi đã hiểu lầm cô ấy.

Còn tưởng khí chất lạnh lùng của cô ấy quá mạnh nên mới làm mình lạnh cóng.

Không ngờ là bị sốt.

Nhưng sao lại bị sốt? Thời tiết như thế này mà lại cảm lạnh đến phát sốt, thật vô lý. Vẫn đang nghĩ ngợi thì cô lại hắt hơi, mắt đẫm lệ mông lung, đành cúi đầu ra khỏi phòng tiệc đi lên lầu.

Vừa vào phòng thì nghe tiếng chuông cửa, cô mở cửa ra nhân viên phục vụ cười nói: "Cô Tô, đây là thẻ phòng của Quý tổng, cô ấy nhờ tôi đưa cho cô."

Chắc là sợ khi tiệc kết thúc cô ấy không tiện đến đây, nên để mình qua đó trước.

Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Cảm ơn."

Cô không hề do dự mà đi thẳng đến phòng của Quý Tri Ý. Tầng trên cao có tầm nhìn xa, cảnh vật rất thoáng đãng. Gió đêm thổi tóc cô bay phấp phới, điện thoại Tô Linh Nguyệt rung lên, Quý Tri Ý nhắn: "Lát nữa sẽ có người đem thuốc hạ sốt tới, uống xong rồi ngủ một giấc."

Tô Linh Nguyệt được quan tâm từ mọi phương diện, cảm giác hạnh phúc ngập tràn dâng lên trong. Cô nhắn lại bằng đôi tay vui vẻ: [Biết rồi.]

Càng nghĩ càng thấy vui.

Cô lại gõ chữ: "Cảm ơn..."

Cảm ơn gì đây?

Cám ơn Quý tổng?

Cảm ơn Tri Ý?

Cảm ơn cục cưng?

Hay là vợ yêu?

Tô Linh Nguyệt cảm thấy khi ốm, người bệnh cũng trở nên yếu đuối hơn, khiến những suy nghĩ sến súa cứ chạy loạn trong đầu cô, cô nhanh chóng xóa những từ muốn gõ đi, gửi cho Quý Tri Ý một biểu tượng cảm xúc.

Quý Tri Ý không trả lời cô, một lát sau chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ đưa cho cô một túi thuốc có logo của nhà thuốc. Tô Linh Nguyệt nhận lấy thấy bên trong có nhiều loại thuốc, cô uống thuốc hạ sốt và cảm cúm rồi nằm nghỉ trên ghế sofa.

Càng muốn ngủ càng không ngủ được, cô mở mắt đếm sao trong đầu, mơ hồ nghe thấy tiếng động trong phòng bên cạnh, hiệu quả cách âm ở đây vẫn rất tốt, tiếng động phát ra chắc là do tiếng đóng cửa quá lớn làm cô giật mình, cứ tưởng mình nghe nhầm.

Bên cạnh.

Bên cạnh không phải phòng Thẩm Nguyên sao?

Cô ấy về rồi?

Tô Linh Nguyệt tò mò đi ra cửa, cửa vừa mở một khe nhỏ đã nghe thấy tiếng nói.

"Dì à, làm vậy không được hay lắm." Một giọng nam nói.

Sau đó là giọng một người phụ nữ: "Có gì mà không hay? Dì là mẹ của nó, dì không thể mở được cửa này à? Nếu con muốn ở bên cạnh Nguyên Nguyên thì cứ vào phòng đợi nó, nếu không muốn thì thôi coi như hôm nay không có chuyện này."

Không gian yên lặng vài giây.

Không nghe thấy tiếng nói.

Nhưng nghe thấy tiếng đóng cửa.

Lần này âm thanh nhỏ hơn nhiều, Tô Linh Nguyệt mở cửa ra chỉ thấy bóng lưng của một người phụ nữ, là mẹ của Thẩm Nguyên.

Kiểm soát vẫn kinh khủng như xưa.

Sau đó cô nhớ lại vừa rồi còn có tiếng đàn ông nói chuyện, trong phòng Thẩm Nguyên? Một cảm giác ghê tởm quen thuộc trào lên từ đáy lòng, khiến cô liên tưởng đến sự việc với Chu Diễn trước đây, thật kinh tởm. Cô cố nén cảm giác buồn nôn muốn liên lạc với Thẩm Nguyên, nhưng lại không có thông tin liên lạc của cô ấy. Vừa định gọi cho Quý Tri Ý thì thấy bóng dáng một người xuất hiện trong hành lang.

Là Thẩm Nguyên.

Cô còn chưa kịp hiểu tại sao Thẩm Nguyên lại kết thúc buổi tiệc sớm, thì cơ thể đã phản ứng trước khi não kịp suy nghĩ, khi Thẩm Nguyên đi qua cửa phòng, cô mở cửa ra và giữ chặt Thẩm Nguyên lại. Thẩm Nguyên quay đầu, dường như không ngờ còn có người ở đây, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên chỉ trong chốc lát, sau khi thấy rõ là Tô Linh Nguyệt, cô ấy lạnh lùng nói: "Cô Tô?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Trong phòng cô có người."

Cô nói: "Một người đàn ông."

Vừa rồi chỉ mở hé cửa phòng không mở hết, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của mẹ Thẩm Nguyên, nên không biết người đàn ông đó là ai.

Nghe vậy, Thẩm Nguyên siết chặt tay, cảm giác khó chịu lên đến đỉnh điểm. Đây chính là lý do mẹ cô nhắn tin, bảo cô về phòng?

Cô ấy cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng giọng nói càng thêm căng thẳng: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô Tô."

Tô Linh Nguyệt thấy vậy liền buông tay, nhìn Thẩm Nguyên bước vào phòng bên cạnh.

Thấy cô ấy không uống nhiều rượu, ý thức rất tỉnh táo, nhưng dù vậy Tô Linh Nguyệt vẫn không yên tâm. Chỉ đến khi cửa phòng bên cạnh mở ra lần nữa, một người đàn ông bước nhanh ra ngoài, Tô Linh Nguyệt mới thở phào.

Cô quay lại sofa nằm xuống, trằn trọc không ngủ được, muốn kể cho Quý Tri Ý nghe chuyện này nhưng lại sợ làm phiền cô ấy, nên đành kìm nén cảm xúc, không nhắn tin.

Quý Tri Ý kết thúc buổi tiệc đã hơn chín giờ, hẹn với Chủ tịch Hà ngày mai ăn trưa. Chủ tịch Hà cười ha ha nói: "Thật trùng hợp, sếp Chu cũng vừa hẹn tôi mai ăn trưa đây."

Cô còn chưa kịp mở miệng.

Chủ tịch Hà nói: "Nếu Quý tổng không ngại, đi chung không?"

Tất nhiên Quý Tri Ý không có gì phải ngại, cô cũng biết Chủ tịch Hà muốn gì, gật đầu: "Được."

Ngoại trừ Chu Thời Vũ, những người khác đều rất hài lòng.

Quý Tri Ý lo lắng cho Tô Linh Nguyệt, hẹn xong thì về phòng. Chu Thời Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, hỏi người bên cạnh: "Đã có bản thiết kế chưa?"

"Chưa." Thư ký nói: "Nhưng sáng mai,  Ý Lâm sẽ bắt đầu trước."

Sắc mặt Chu Thời Vũ mới dịu lại, bà ta gật đầu.

Quý Tri Ý không nghe thấy tiếng thì thầm phía sau, cô lên thang máy đi thẳng về phòng. Mở cửa ra thấy đèn còn sáng, ánh sáng dịu nhẹ rất ấm áp. Quý Tri Ý cẩn thận đóng cửa lại, nhưng Tô Linh Nguyệt vẫn thức giấc. Cô mở mắt, thấy Quý Tri Ý liền xoay người lại. Quý Tri Ý hỏi: "Sao không ngủ trên giường?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Sofa rất mềm."

Quý Tri Ý:...

Cô bất lực, đi đến bàn trà thấy thuốc mà Tô Linh Nguyệt đã uống, ngồi xuống nói: "Một lát nữa ăn chút cháo nha?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không muốn ăn."

Cô đang rất buồn ngủ, nghe tiếng mở cửa mới giật mình tỉnh ngủ, bây giờ yên tâm rồi, cơn buồn ngủ lại ập đến, mí mắt díu lại với nhau. Quý Tri Ý thấy cô chưa thay quần áo, trang điểm cũng chưa tẩy mà đã nằm ngủ, không biết có thoải mái không. Cô đặt tay lên trán Tô Linh Nguyệt, thấy không còn nóng lắm, liền yên tâm, nói: "Thay đồ rồi ngủ nha?"

Thấy Tô Linh Nguyệt không đáp.

Cô nhẹ nhàng gọi: "Linh Nguyệt?"

Tô Linh Nguyệt trở mình: "Không muốn thay."

Quý Tri Ý nói: "Vậy để tôi thay cho."

Tô Linh Nguyệt vẫn bị cơn buồn ngủ chi phối mở mắt ra, nghi ngờ tai mình, cô nhìn Quý Tri Ý, nói: "Mấy người thay cho tôi?"

Quý Tri Ý cười: "Ừ, tôi thay cho Linh Nguyệt."

Cô ấy giúp mình thay đồ?

Thay thế nào? Cởi sạch rồi thay à?

Tô Linh Nguyệt nghĩ một chút.

Hình ảnh quá kích thích.

Cô có chút không chịu nổi.

Máu dồn lên mặt, cô không nói gì, Quý Tri Ý chạm mu bàn tay vào má cô, nói: "Sao lại nóng vậy?"

Tô Linh Nguyệt trợn mắt nói dối: "Bị sốt."

Quý Tri Ý nói: "Vừa mới hạ sốt rồi mà?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Thì sốt lại."

--------------------