Quý Tri Ý rất lo lắng, muốn đưa Tô Linh Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Tô Linh Nguyệt khăng khăng rằng mình không sao, chỉ cần ngủ một giấc là ổn. Cô nhiều lần cam đoan chuyện nhỏ chỉ cần ngủ một giấc, hơn nữa Quý Tri Ý có thể đo nhiệt độ cho cô bất cứ lúc nào, nếu sốt cao thật thì đi bệnh viện vẫn kịp, Tô Linh Nguyệt tung chiêu cuối: "Tôi không thích đến bệnh viện"
Cộng với đôi mắt đáng thương và tình trạng suy nhược vì sốt, Quý Tri Ý lập tức mềm lòng.
Tô Linh Nguyệt kéo tay cô nói: "Được không?"
Quý Tri Ý cúi đầu nhìn cô, Tô Linh Nguyệt hơi nghiêng đầu, mái tóc dài rủ xuống, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nước, cô làm nũng thế này, ai có thể từ chối được?
Tô Linh Nguyệt thấy cô không nói gì thì cười: "Vậy tôi đi ngủ nhé."
Quý Tri Ý nói: "Thay quần áo."
Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Vậy để tôi đi tắm nước nóng."
Quý Tri Ý nói: "Đang sốt thì đừng tắm nước nóng."
Tô Linh Nguyệt ngoan ngoãn: "Ừm."
Cô vừa đứng dậy mới nhớ ra mình không mang theo quần áo để thay, định nói với Quý Tri Ý để mình về lấy thì Quý Tri Ý đã lấy bộ quần áo sạch trong túi ra đưa cho cô. Tô Linh Nguyệt hỏi: "Của mấy người à?"
Quý Tri Ý nói: "Mua theo kích cỡ của Linh Nguyệt."
Tô Linh Nguyệt bị sốt đến mơ màng: "Mấy người mua đồ lót cho tôi làm gì?"
Nói xong, không gian bỗng nhiên yên lặng hai giây.
Tô Linh Nguyệt chợt hiểu ra, cô nhận lấy túi đồ, vù một cái lướt qua người Quý Tri Ý: "Tôi đi thay đồ đây."
Quý Tri Ý nhìn bóng dáng cô biến mất sau cửa phòng tắm, cúi đầu thu dọn hộp thuốc trên bàn trà, rồi nghe thấy điện thoại rung lên. Là điện thoại của Tô Linh Nguyệt, thường thì cô không cố ý xem điện thoại của Tô Linh Nguyệt, nhưng vừa đúng lúc nó đặt trên bàn trà, trùng hợp màn hình sáng lên, mà cô tình cờ thấy một thông báo yêu cầu kết bạn trên wechat.
Chuyện quá đỗi bình thường.
Hơn nữa tối nay vừa mới dự tiệc, có thể là thư ký nào đó, cũng có thể là...
Quý Tri Ý không thể tự lừa dối mình.
Cô tò mò muốn biết ai là người gửi yêu cầu kết bạn.
Khi Tô Linh Nguyệt ra khỏi phòng tắm, Quý Tri Ý đang ngồi trên sofa, trên bàn trà có một ly nước ấm vẫn đang bốc khói, bên cạnh là một ly thuốc cảm hòa tan, Quý Tri Ý cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy Tô Linh Nguyệt mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng, đã tẩy trang, mái tóc dài xõa sau lưng, bọt nước vẫn còn đọng lại hai bên tóc mai, ánh lên dưới ánh đèn.
Cô nói: "Uống thuốc trước đi, tôi đặt cháo rồi, lát nữa ăn xong rồi hẳn ngủ."
Tô Linh Nguyệt ừm một tiếng, lần này cô không nói không muốn ăn.
Cô ngồi xuống bên cạnh Quý Tri Ý, cầm điện thoại lên, khi bật lên thì khẽ ngạc nhiên: "Hửm?"
Quý Tri Ý đổi tư thế, ra vẻ thản nhiên: "Sao vậy?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Thẩm Nguyên gửi kết bạn cho tôi."
Quý Tri Ý nghiêng đầu.
Tô Linh Nguyệt nói: "Chắc là để cảm ơn."
Quý Tri Ý hỏi: "Cảm ơn?"
Tô Linh Nguyệt chấp nhận yêu cầu kết bạn, kể sơ lược lại sự việc cho Quý Tri Ý nghe, cô đầy phẫn nộ, hoàn toàn khác với thái độ thờ ơ đối với những việc khác thường ngày, Quý Tri Ý nắm chặt điện thoại, nghiến chặt quai hàm.
Tô Linh Nguyệt nói một hồi thì phát hiện Quý Tri Ý không nói gì.
Cô quay đầu, bình tĩnh lại: "Mấy người sao vậy?"
Quý Tri Ý nói: "Không sao, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi."
Giọng nói lãnh đạm.
Quý Tri Ý nói xong liền đứng dậy: "Tôi đi tắm đây."
Tô Linh Nguyệt gật đầu, nhìn Quý Tri Ý bước vào phòng tắm, cảm giác được là cô ấy không vui.
Cô lưỡng lự bước đến cửa phòng tắm, suy nghĩ lý do khiến Quý Tri Ý không vui, có phải là cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, không nên can thiệp vào chuyện của Thẩm Nguyên không? Nhưng mọi việc đều có nguyên do, nếu là công việc, chắc chắn cô sẽ không can thiệp.
Dù sao, cô cũng không thích Thẩm Nguyên.
Nhưng việc mẹ Thẩm làm khiến cô cảm thấy đồng cảm và phẫn nộ, vì vậy mới can thiệp.
Liệu Quý Tri Ý có nghĩ hôm qua cô vừa nói ghét Thẩm Nguyên, hôm nay lại giúp đỡ, thấy cô rất không đáng tin hay không?
Trong lòng Tô Linh Nguyệt thấp thỏm, có một cảm giác bất an kỳ lạ, cô dán người mình vào cửa phòng tắm, gõ nhẹ: "Quý Tri Ý."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
Quý Tri Ý quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người hiện lên trên cửa.
Cô nói: "Sao không đi uống thuốc, đứng đây làm gì?"
Tô Linh Nguyệt tìm đại một lý do: "Xem mấy người có cần giúp gì không."
Quý Tri Ý nói: "Vào kỳ lưng giúp tôi à?"
Tô Linh Nguyệt:...
Vòng vo không phải tính cách của cô, thấy thế cô dứt khoát hỏi thẳng: "Có phải mấy người đang giận không?"
Quý Tri Ý buồn cười.
Giờ cảm giác nhạy bén hơn rồi.
Ngay cả mình giận cũng biết được rồi.
Quý Tri Ý nói: "Giận thì sao?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Mấy người giận tôi can thiệp vào chuyện của Thẩm Nguyên à?"
Cửa bị mở ra, Quý Tri Ý vẫn chưa cởi lễ phục, chỉ tháo dây lưng, tóc đuôi ngựa xõa sau lưng, tóc mái rủ xuống trước mắt, che phủ một ít lông mày, cô nhìn Tô Linh Nguyệt: "Tôi không giận vì chuyện này."
Tô Linh Nguyệt không hiểu: "Vậy mấy người giận gì?"
Quý Tri Ý nói: "Hình như Linh Nguyệt rất tức giận?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Ai mà không tức giận khi gặp phải chuyện như vậy?"
Quý Tri Ý nói: "Chuyện của cô Dương lần trước, Linh Nguyệt cũng không tức giận như vậy."
"Lần đó!" Tô Linh Nguyệt dừng lại.
Muốn nói rằng nó khác nhau.
Cô có thể đập nát đầu Chu Diễn.
Nhưng cô không thể nào đánh mẹ Thẩm được.
Loại tức giận bất lực này khiến cô nhớ đến cha mình.
Quý Tri Ý rất kiên nhẫn.
Tô Linh Nguyệt nói: "Không phải mấy người từng hỏi tại sao tôi lại sống chung với Sở Di à?"
Dường như trong thoáng chốc.
Quý Tri Ý liền hiểu được.
Cô hỏi: "Chu Diễn?"
Tô Linh Nguyệt ngầm thừa nhận.
"Ngày đó sau khi đi du lịch tốt nghiệp về, ba tôi đã nhét anh ta vào căn hộ của tôi." Cô nói.
Những lời này, cô nghĩ cả đời này sẽ không nói với bất kỳ ai.
Bởi vì đã quá nhiều lần, những lời tâm sự trong lòng cô trở thành trò đùa, trở thành điểm yếu để bạn bè công kích, cho nên cô không muốn mở miệng.
Ngay cả khi tin đồn tràn lan, dù cho cô có bị tổn thương.
Cô cũng không muốn nói ra.
Nhưng đối mặt với Quý Tri Ý, những lời này lại tự nhiên thốt ra, Tô Linh Nguyệt biết, đây chính là sự nhạy cảm cố chấp của mình.
Cô muốn Quý Tri Ý biết.
Muốn cô ấy đau lòng mình.
Tô Linh Nguyệt cảm thấy bản thân bây giờ còn tệ hơn trước.
Xung quanh yên tĩnh vài giây, Tô Linh Nguyệt thấy Quý Tri Ý không nói gì, quay đầu định rời đi. Quý Tri Ý bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, khi Tô Linh Nguyệt vừa định mở miệng, cô ấy đã ôm chặt lấy Tô Linh Nguyệt.
Thì thầm, "Xin lỗi."
Xin lỗi.
Có lẽ, cô nên đến tìm Tô Linh Nguyệt sớm hơn.
Lần đầu tiên Quý Tri Ý cảm thấy hối hận, cảm giác hối hận như thủy triều nhấn chìm cô. Cô ôm chặt Tô Linh Nguyệt, siết chặt lấy eo cô ấy, bộ đồ ngủ tơ lụa của Tô Linh Nguyệt mềm mại mỏng manh trong lòng bàn tay cô, cô nắm lấy mép áo ngủ, ôm chặt Tô Linh Nguyệt qua lớp áo.
Trong lòng Tô Linh Nguyệt trào dâng niềm vui.
Sự lo lắng khi nói ra giờ đây chuyển thành sự thỏa mãn vô hạn, đôi mắt cô ửng đỏ: "Mấy người xin lỗi gì vậy?"
Quý Tri Ý mở miệng.
Nhưng chỉ nói thêm một câu: "Xin lỗi."
Tô Linh Nguyệt vùi đầu vào trong lòng cô, Quý Tri Ý đặt một tay lên sau đầu Tô Linh Nguyệt, nhiệt độ từ lòng bàn tay Quý Tri Ý truyền đến da đầu, khiến lòng Tô Linh Nguyệt ấm áp vô cùng, cô kiềm chế cảm giác nóng bừng bốc lên trong lòng, thúc giục Quý Tri Ý: "Mấy người nhanh đi tắm đi."
Nói rồi cô quay đầu muốn chạy, nhưng Quý Tri Ý không buông tay.
Tô Linh Nguyệt vỗ nhẹ lưng Quý Tri Ý, ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Quý Tri Ý hơi tái, như thể bị dọa. Lòng Tô Linh Nguyệt bỗng đau nhói, cô xoa xoa hai má Quý Tri Ý, Quý Tri Ý để yên cho cô xoa nắn, cuối cùng Tô Linh Nguyệt đẩy cô ra: "Đi tắm đi, tôi đi uống thuốc."
Quý Tri Ý gật đầu.
Tô Linh Nguyệt đóng cửa lại cho cô, rồi quay lại phòng khách, bước chân nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, cơ thể như được giải phóng hoàn toàn, lại như vừa tích được năng lượng mới, cô vừa đi vừa ngoái đầu lại, ngồi xuống sofa, uống hết ly thuốc cảm.
Thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Lúc này cô mới nhớ ra đã chấp nhận kết bạn với Thẩm Nguyên mà chưa chào hỏi.
Cô nhấp vào màn hình, thấy tin nhắn Thẩm Nguyên gửi cách đây vài phút: [Cảm ơn.]
Cô nhún vai, trả lời: [Không có gì.]
Thẩm Nguyên không trả lời.
Tô Linh Nguyệt cũng không để tâm, cô thấy Sở Di gửi tin nhắn cho cô: [Đi xem triển lãm chưa? Có phải nhiều giày đẹp lắm không?]
Triển lãm mùa thu vẫn chưa chính thức bắt đầu, ngày mai mới đến phòng triển lãm, hơn nữa lần này còn không mở cửa cho công chúng, cho nên hiện tại bên ngoài vẫn chưa có thông tin gì, những đôi giày mà các công ty gửi đến phòng triển lãm cũng chưa có hình ảnh lộ ra.
Tô Linh Nguyệt trả lời cô: [Vẫn chưa, ngày mai mới đi.]
Sáng mai Ý Lâm sẽ bắt đầu trước.
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến chuyện thiết kế của Tạ Lan.
Cũng không biết Quý Tri Ý xử lý thế nào.
Đợi lát nữa ra rồi hỏi cô.
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến đó, mở màn hình lên, Sở Di nhắn lại: [Được rồi... Cậu đang làm gì vậy?]
Tô Linh Nguyệt: [Uống thuốc.]
Chu Nghi: [Uống thuốc? Thuốc gì? Cậu bị làm sao?]
Tô Linh Nguyệt: [Thuốc cảm.]
Gửi xong còn gửi thêm một câu theo bản năng: [Quý Tri Ý pha cho mình đó.]
Đầu kia gửi đến một dấu ba chấm.
Tô Linh Nguyệt nuốt thuốc cảm xuống.
Thấy Sở Di nhắn lại: [Cậu đang khoe khoang à?]
Tô Linh Nguyệt cầm điện thoại lên.
Có à?
Sao cô không phát hiện ra nhỉ?
Tô Linh Nguyệt: [Cậu nhạy cảm quá rồi đó.]
Sở Di: [Là cậu quá đắm chìm! Không phải quan hệ của hai người là bao nuôi à? Sao giống như đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy??]
Nhắn xong còn không yên tâm, dặn dò: [Cậu kiểm soát bản thân đi.]
Cô sẽ không!
Tô Linh Nguyệt mỉm cười nhìn màn hình.
Bốn chữ "yêu đương cuồng nhiệt" đâm thẳng đến trái tim cô.
Nghĩ kỹ lại, cô và Quý Tri Ý, đúng là rất dính nhau.
Khi Quý Tri Ý ra khỏi phòng tắm, Tô Linh Nguyệt đang nằm trên sofa, trên người đắp chăn mỏng, một tay cầm điện thoại, mặt nở nụ cười, cô đi tới, Tô Linh Nguyệt nói: "Cây cào móng cho mẹo tới rồi, quản gia lắp xong để ở ban công nè."
Vừa nói vừa cho cô xem video, khoảng chừng nửa phút, rắc rối trèo lên trèo xuống vài lần, lắc đuôi chơi rất vui vẻ, Tô Linh Nguyệt mỉm cười mắt cong cong, Quý Tri Ý quay đầu nhìn khuôn mặt cười của cô ấy, cũng cùng cô xem lại hai lần.
Cô lau mái tóc ướt của mình, nghe Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi sấy tóc cho mấy người nha!"
Như một ý tưởng bất chợt, cô phấn khích đứng dậy, Quý Tri Ý hỏi: "Cháo chưa tới à?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Chưa"
Ngay cả cô cũng chưa nhận ra, giọng điệu của mình đã thay đổi, mang theo chút ngọt ngào, dính dính.
Nhưng Quý Tri Ý để ý, cô gật đầu, đưa máy sấy cho Tô Linh Nguyệt, tóc của Quý Tri Ý hơi dài, sấy rất mệt, Tô Linh Nguyệt đứng sấy cho cô vài phút, kéo ghế ngồi sau lưng cô, cúi đầu cẩn thận sấy từ đuôi tóc, cô hỏi Quý Tri Ý: "Trước đây có ai sấy tóc cho mấy người chưa?"
Quý Tri Ý nói: "Có chứ."
Tô Linh Nguyệt khẩn trương, tắt máy sấy tóc, ghé vào tai Quý Tri Ý: "Ai?"
Giọng điệu hung dữ.
Quý Tri Ý nói: "Thợ cắt tóc."
Tô Linh Nguyệt:...
Cô lườm Quý Tri Ý một cái.
Quý Tri Ý vừa định cười thì bị người ta nhéo eo, cô quay người lại nhìn Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt liếc cô một cái, mỉm cười: "Vừa nãy Thẩm Nguyên gửi tin nhắn cho tôi, nói là sáng mai chủ tịch Hà sẽ ăn sáng ở nhà hàng Thẩm Ký."
Nói xong cô nghiêng đầu: "Đây có phải là tin độc quyền cho mấy người không?"
Quý Tri Ý nói: "Chắc vậy."
Mọi người đều đang cố gắng tìm hiểu lịch trình của chủ tịch Hà, buổi trưa đã được xác định, sẽ ăn trưa cùng với Ý Lâm và Tô Khải, nhưng buổi sáng.
Vân chưa có tin tức.
Bây giờ Thẩm Nguyên nói cho Tô Linh Nguyệt biết tin tức, thì chắc chắn sẽ không nói cho Chu Thời Vũ.
Xem như là một tin độc quyền lớn.
Tô Linh Nguyệt thấy biểu cảm của cô, hỏi: "Hình như cô không vui lắm? Sáng mai không đi à?"
Quý Tri Ý lắc đầu: "Không đi."
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Tại sao?"
Cô không hiểu: "Không phải mấy người đến đây vì Bảo Thuận sao?"
Quý Tri Ý bình tĩnh nhìn cô: "Ai nói vậy?"
Tô Linh Nguyệt không nói nên lời.
Hình như Quý Tri Ý chưa từng nói vậy.
Cô do dự hai giây: "Vậy là mấy người không đến đây vì Bảo Thuận?"
Quý Tri Ý lắc đầu.
Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy mấy người..."
Quý Tri Ý nói: "Sáng mai tôi hẹn ăn sáng với người phụ trách của Aron."
Tô Linh Nguyệt:...
Vậy nên mục tiêu của Quý Tri Ý là Aron?
Chứ không phải Bảo Thuận?
Vậy lúc trước cô tranh giành người đại diện thương hiệu với Tô Khải, vì cái gì?
Quý Tri Ý nói: "Chuyện người đại diện là để hợp tác với Aron."
Còn về việc cạnh tranh quảng cáo.
Vừa là làm cho Tô Khải xem, cũng là làm cho mẹ nuôi của cô xem.
Tô Linh Nguyệt không hiểu: "Rốt cuộc mấy người định làm gì?"
Quý Tri Ý nhìn cô nói: "Lật đổ Tô Khải."
Nói ra câu này với giọng điệu bình tĩnh.
Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt.
Cô siết chặt máy sấy trong tay, chủ đề lật đổ Tô Khải đã được thảo luận nhiều lần, nhưng chưa lần nào khiến tim cô đập nhanh, nhiệt huyết sôi trào như lần này.
Bởi vì cô cảm thấy.
Sắp rồi.
Ngày đó, sắp đến rồi.
Cô che giấu cảm xúc kích động của mình, hít thở sâu, tiếp tục sấy tóc cho Quý Tri Ý, tiếng máy sấy vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Tô Linh Nguyệt vừa chải đầu vừa sấy từ trên xuống, tóc trên tay dần khô bị gió thổi bay, vài sợi rơi vào lòng bàn tay Tô Linh Nguyệt, cô ngửi ngửi, là hương thơm quen thuộc.
Một lúc lâu sau.
Quý Tri Ý quay đầu lại hỏi: "Khô chưa?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Gần khô rồi."
Quý Tri Ý nói: "Vậy không sấy nữa."
Tô Linh Nguyệt nói: "Sao không sấy nữa, còn chưa khô hẳn mà."
Quý Tri Ý nói: "Tay mấy người không mỏi à?"
"Không có." Tô Linh Nguyệt nói: "Mới mấy phút."
Nói xong đột nhiên nhớ ra trong tài liệu Sở Di gửi cho cô, có một số tư thế để tránh mỏi tay.
Lúc đó cô chỉ xem lướt qua.
Cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.
Bây giờ nghe Quý Tri Ý nói vậy, sợ cô coi thường mình, không khỏi tắt máy sấy, ghé vào tai Quý Tri Ý, nhỏ giọng nói: "Tôi 'mạnh' lắm."
--------------------