Bệnh Tiểu Thư

Chương 13: Cậu gà quá



Khi những cảm xúc từ sâu tận đáy lòng bất ngờ trào dâng, khó tránh khỏi có lúc người ta sẽ hành động theo cảm tính, làm những việc mà mình không thể kiểm soát nổi. Chỉ đến khi cảm xúc dần dần lắng lại, Nghê Tuyết mới từ từ bình tĩnh, rồi muộn màng nhận ra cậu đã khóc trước mặt Tưởng Đông Hà.

Điều này khiến cậu cảm thấy hơi mất hết cả mặt mũi.

…Chẳng biết sau này Tưởng Đông Hà sẽ lấy chuyện này ra mà trêu cậu thế nào nữa!

Nhìn đống chăn bông lộn xộn trên giường, Nghê Tuyết đột nhiên muốn chui lại vào trong.

Tất nhiên, Tưởng Đông Hà cũng không biết phải làm sao cho đúng.

Đây là lần *****ên hắn lau nước mắt cho người khác. Chẳng ngờ đối tượng lại không phải bạn gái tương lai của hắn, mà lại là… Nghê Tuyết. Nếu là vài tháng trước——lúc họ còn chưa tốt nghiệp Trung học Minh Nhã, mà có ai đó nói với hắn rằng, “Cậu sẽ sống chung với Nghê Tuyết, cùng đón Tết Trung thu, thậm chí còn lau nước mắt cho cậu ta,” thì Tưởng Đông Hà chắc chắn không chỉ không tin, mà thậm chí còn tặng cho người nói một cú đấm nữa.

Ai ngờ bây giờ… đúng là chuyện đời khó lường thật mà.

Sáng hôm sau, Nghê Tuyết tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường. Cậu không còn nhớ nổi tối qua mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, có lẽ là do khóc mệt quá mà thiếp đi thôi. Trên người cậu còn đắp một chiếc chăn bông, chính là chiếc chăn mà Tưởng Đông Hà vẫn đắp hằng ngày… Chẳng lẽ hắn đã đắp chăn cho cậu hả? Nghê Tuyết nhìn về phía ghế sofa, trên đó có một chiếc chăn mỏng được gấp ngay ngắn. Có vẻ như tối qua người ngủ trên sofa là Tưởng Đông Hà rồi.

Cũng giống như hôm qua, Tưởng Đông Hà đã đi làm từ sớm, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Nghê Tuyết.

Nhưng khác với hôm qua, hôm nay Nghê Tuyết cũng có việc cần làm——Tưởng Đông Hà vốn luôn làm việc nhanh nhẹn mà hiệu quả. Tối qua hắn báo với Nghê Tuyết rằng hắn đã liên hệ được với một phụ huynh cần tìm gia sư tiếng Anh rồi.

“Đó là một nam sinh cấp hai muốn nâng cao trình độ tiếng Anh.” Tưởng Đông Hà nói, “Địa chỉ nhà và số điện thoại tôi đã gửi cho cậu rồi, chiều mai lúc ba giờ cậu tới đi đấy. Lần *****ên không cần chuẩn bị bài đâu, chủ yếu là kiểm tra trình độ thực sự của học sinh xem có hợp nhau không. Nếu hợp thì mới tính đến lập kế hoạch giảng dạy.”

Nghê Tuyết ngạc nhiên trước tốc độ của Tưởng Đông Hà, mất vài giây mới gật đầu: “Ò, hiểu rồi.”

Thế là sáng hôm đó, Nghê Tuyết dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng đơn giản rồi lên đường đến địa chỉ mà Tưởng Đông Hà đã viết cho mình.

   Khi cậu đến, cậu học sinh và bố mẹ đều có mặt ở nhà, họ rất niềm nở mời cậu vào trong.

Sau đó, Nghê Tuyết theo học sinh vào phòng ngủ của cậu bé, cánh cửa phòng nhanh chóng khép lại.

Trước mắt Nghê Tuyết là một cậu bé mũm mĩm, đôi mắt híp lại chỉ còn như hai khe nhỏ ẩn sau cặp kính gọng tròn, nhìn kỹ thì cậu bé có mở mắt không cũng khó mà biết được.

“Chào em, anh tên là Nghê Tuyết, hiện đang theo học ngành ngôn ngữ Anh ở Đại học Thủ Đô,” Cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương, nở một nụ cười thân thiện, “Hôm nay chúng ta chưa học gì cả đâu, chỉ làm quen với nhau trước đã. Anh có biết em đang học ở trường nào từ mẹ em rồi, có thể cho anh xem bài kiểm tra hàng ngày của em không?”

Cậu học sinh đưa vài tờ bài kiểm tra tháng cho Nghê Tuyết. Cậu cầm lên xem qua, với thang điểm 120, điểm số của bốn bài kiểm tra này khá đồng đều, lần lượt là 64, 69, 67 và 71 điểm.

Nghê Tuyết im lặng một lúc. Sau khi xem lại, cậu xác nhận rằng cậu bé gần như không có chút nền tảng tiếng Anh nào.

Cậu rút ra một tờ bài kiểm tra dễ nhất——chính là tờ mà cậu bé đạt 71 điểm, rồi chỉ vào một số câu sai hỏi cậu học sinh nhưng cậu ta lắc đầu nói không biết.

Nghê Tuyết đã có sẵn một kế hoạch trong đầu, quyết định bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất, rồi nói sơ qua về kế hoạch của mình, cuối cùng hỏi: “Em thấy thế có được không?”

Cậu học sinh im lặng nghe, đợi đến khi Nghê Tuyết nói đến khô cả cổ mới hỏi một câu: “Anh ơi, học cái này có ích gì không?”

“Hả?” Nghê Tuyết hơi khựng lại vài giây, may mà não phản ứng kịp, vẫn nhớ ra mình là một gia sư, cậu kiên nhẫn trả lời: “Tất nhiên là có ích rồi, chỉ là với mỗi người thì lợi ích sẽ khác nhau thôi. Đừng nói những chuyện xa vời nữa mà nhìn ngay trước mắt này. Giờ em đang học lớp 8, chắc chắn là em phải thi vào cấp ba đúng không?”

Cậu học sinh đáp: “Thi vào cấp ba với thi đại học chỉ là hình thức thôi, điểm số không quan trọng, ba mẹ em định cho em đi du học luôn ạ.”

Nghê Tuyết: “…”

Cậu day day thái dương. Không biết nếu là Tưởng Đông Hà thì hắn sẽ nói gì trong trường hợp này… Nếu là hắn, chắc chắn mấy đứa trẻ có vấn đề sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo. Nghê Tuyết chỉ có thể cố gắng đoán xem hắn sẽ trả lời thế nào, rồi bắt chước trả lời: “Được rồi, vậy thì giả sử em đi học đại học ở nước ngoài, chọn Bắc Mỹ hoặc châu Âu là khu vực *****ên đi, các môn khác thì có thể bỏ qua nhưng chẳng lẽ em lại không biết nói câu nào bằng tiếng Anh hả? Rồi nếu tình hình bây giờ cứ tiếp diễn, đến lúc ra nước ngoài thật, chắc chắn em sẽ gặp khó khăn đấy. Tất nhiên em có thể chỉ giao tiếp với sinh viên Trung Quốc thôi, thuê người làm hộ bài tập, trầy trật lắm thì lấy được tấm bằng. Nhưng dù là sống cho qua ngày thì cũng nên sống sao cho tốt nhất có thể chứ, đúng không nào?”

   Sau một hồi trò chuyện thì đã gần 5 giờ chiều, Nghê Tuyết bước ra khỏi phòng ngủ. Tâm trạng cậu học sinh kia có vẻ không tốt lắm, nhưng không từ chối việc để cậu làm gia sư tiếng Anh cho mình, thế nên mọi thứ tạm thời được quyết định. Phụ huynh dường như rất yên tâm về cái mác ‘Sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ Anh của Đại học Thủ Đô’, và trả cho Nghê Tuyết 500 tệ mỗi giờ. Với một sinh viên đi làm thêm thì đó là mức lương khá ổn rồi.

Hôm nay lịch trình của Nghê Tuyết rất kín. Sau buổi dạy, cậu và Tưởng Đông Hà còn một buổi tụ tập nữa. Hôm trước trong lần đi ăn ở quán nướng, Triệu Lạc đã gợi ý rằng mấy người họ có thể tranh thủ dịp Trung thu để ăn cùng nhau, tiện gặp mặt hai cậu bạn chưa quen biết kia xem có hợp để sau này quay video chung không. Nhóm bốn người trong quán nướng đã trao đổi số liên lạc, và sau khi bàn bạc, họ quyết định ăn ở một quán lẩu Trùng Khánh vào hôm nay.

Tưởng Đông Hà xong việc sớm hơn, đã đợi sẵn Nghê Tuyết ở cổng khu chung cư.

“Đi thôi,” Thấy Nghê Tuyết đi tới, Tưởng Đông Hà hỏi, “Hôm nay thấy thế nào?”

“Được nhận rồi,” Nghê Tuyết hiếm khi trông mệt mỏi thế này, thở dài, “Tưởng Đông Hà, cậu vất vả quá ha.”

“Giờ cậu mới biết à?” Tưởng Đông Hà nhếch miệng khẽ cười.

Quán lẩu đó vốn đã đông khách lại còn đang dịp nghỉ lễ, nếu đi thẳng vào thì phải đợi rất lâu. Thành ra nhóm bốn người bạn thân đã đặt bàn chọn món trước, rồi đến quán giữ chỗ sẵn. Khi Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà tới, nồi lẩu uyên ương đã được mang ra.

Hai người bước đến ngồi xuống thì gặp hai chàng trai mới, một gầy một béo, đều đeo kính. Họ cũng nhìn thấy Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà, cậu gầy liền reo lên với Triệu Lạc: “Đù móa, cậu nói là tìm hai anh đẹp trai nhưng có cần phải đẹp cỡ này không chứ?!”

“Sao nào, cậu nhìn trúng ai rồi à?” Triệu Lạc cười đập vai cậu ta, “Tớ sẽ giúp cậu để ý, nhưng đẹp thế này chắc không còn đâu.”

Cậu gầy vội vã xua tay như quạt: “Đừng có gán ghép tớ, tớ thẳng nguyên chất đấy nhé!”

Mấy người ngồi quanh bàn không nhịn nổi bật cười rần rần.

Bầu không khí bắt đầu rôm rả hơn. Hai người mới giới thiệu về mình, cậu gầy tên là Cảnh Duệ, cậu béo là Lã Dặc Dương, cả hai đều có tính cách rất dễ gần.

Giới trẻ cùng trang lứa luôn dễ kết thân, chỉ cần vài câu trêu đùa là khoảng cách giữa họ dường như biến mất. Nghê Tuyết cũng kể vài chuyện thú vị hồi cậu học cấp ba.

Tưởng Đông Hà lại tương đối trầm lặng, chỉ ngồi dựa vào lưng ghế lắng nghe. Mấy chuyện Nghê Tuyết kể, có chuyện hắn biết, có chuyện thì không.

Chẳng bao lâu sau, cả nhóm đã đồng ý sẽ quay video chung. Triệu Lạc liền kéo họ vào nhóm chat, tên nhóm trùng với tên tài khoản của họ: ‘Đừng sợ, chúng mình là người nhà’, số thành viên tăng từ 4 lên 6 người.

   Nhìn vào một cái ID trong nhóm, Lã Dặc Dương hơi ngẩn người: “…Bé mèo Tart su kem?”

Nghê Tuyết: “Là tôi.”

Những món đã gọi lần lượt được mang lên, đủ loại thịt được xếp gọn gàng trên đĩa đã nhanh chóng được thả vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.

Tưởng Đông Hà ngồi cạnh Nghê Tuyết, để ý thấy cậu chỉ ăn mấy món trong nồi nước trắng. Hắn quan sát thêm một lúc, phát hiện cậu còn có lưỡi mèo, nhạy cảm quá mức, liên tục bị bỏng miệng nên cứ phải để nguội mới dám ăn. Dù thế, mỗi lần cậu vẫn thổi phù phù, chấm vào bát nước chấm đã pha rồi từ từ nhai từng miếng.

Ăn một bữa mà rắc rối quá thể, đúng là lắm chuyện. Tưởng Đông Hà nghĩ.

Hắn hỏi: “Cậu không ăn cay à?”

Nghê Tuyết: “Ò, không ăn được.”

Tưởng Đông Hà: “Cậu gà quá.”

Nghê Tuyết: “?”

Gì chứ, tự nhiên bị công kích cá nhân là sao? Nghê Tuyết trừng mắt nhìn Tưởng Đông Hà, tự cho rằng ánh mắt mình đầy sát khí nhưng lại bị làn hơi trắng mỏng bay lên từ nồi lẩu chắn mất. Thành ra trong mắt Tưởng Đông Hà, ánh mắt của cậu trông chỉ giống như đang ngân ngấn nước ấy.

Chẳng những không có chút sát thương nào, mà còn trông đáng thương vô cùng.

Trước mặt Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà thản nhiên gắp một miếng rau cải thảo nhúng đầy nước lẩu đỏ cay, không chớp mắt bỏ vào miệng.

“Cậu trẻ con quá đấy Tưởng Đông Hà!” Cuối cùng cũng đến ngày Nghê Tuyết tức điên mà phải nói ra câu này. Cậu giận dữ cầm ly sữa đậu nành bên cạnh, uống một hơi hết sạch.