Khi đĩa ăn đã chất cao từng lớp, mọi người cũng ăn no tầm tám phần thì có ai đó đề nghị: “Lâu rồi tụi mình chưa tụ tập đông đủ, hôm nay lại có bạn mới tham gia, hay chơi trò gì vui vui đi.”
Mọi người đều hiểu rõ mấy trò chơi khi tụ tập đông người thường có xu hướng trêu chọc là chính, thích hợp cho những người phản xạ nhanh, thích vui đùa và đầu óc nhạy bén. Nghê Tuyết lại hội đủ tất cả các yếu tố đó, nên cậu chưa bao giờ từ chối mấy trò này.
Dĩ nhiên cũng có người không muốn chơi mà chỉ muốn yên tĩnh ngồi ăn thôi. Nhưng tiếc thay, hầu hết mọi người trong nhóm đều là kiểu sôi nổi, vậy nên dù muốn hay không thì tất cả đều bị cuốn vào trò chơi.
Người đề nghị nói tiếp: “Không có chuẩn bị gì trước, vậy chơi trò đơn giản không cần đạo cụ nhé, ‘Bạn có tôi không có’ được không?” Nói xong, cậu ta quét mã QR trên bàn để gọi thêm vài chai rượu.
Sau đó cậu ta giải thích thêm: “Trò này rất dễ hiểu nhé, mỗi người lần lượt nói ra một việc chỉ mình đã làm mà người khác chưa làm. Nếu ai chưa làm việc đó thì uống rượu, còn ngược lại, nếu ai đã làm rồi, người nói sẽ phải uống.”
Luật chơi đơn giản thật, nhưng giống như thử thách tửu lượng hơn là trò chơi. Cảnh Duệ liền buông lời ba hoa: “Trời ơi, trò này chán lắm, tớ với mấy cậu quen nhau mười mấy năm rồi, từ nhỏ mặc chung quần lớn lên cùng nhau còn gì, làm sao tớ không biết các cậu từng làm gì chứ?”
“Đừng chắc thế chứ, nhỡ có ai trông thì đứng đắn mà thực ra lại ghê gớm lắm thì sao?” Triệu Lạc nhanh miệng đáp lại, “Hôm nay có thêm Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà nữa mà, tiện thể tìm hiểu luôn.”
Hiểu một người thì cũng không cần phải biết ngay những chuyện bùng nổ nhất đâu… mấy người còn lại lặng lẽ nghĩ.
Nhân viên phục vụ tiến đến, dọn bớt đĩa trống và xếp từng chai rượu lên bàn. Triệu Lạc mở nắp vài chai, rót đầy cốc rượu trước mặt mọi người: “Rượu này nặng lắm đó, khi bị phạt chỉ cần uống nửa cốc thôi nhen.”
Nhìn thấy chất lỏng màu hổ phách trước mặt, Nghê Tuyết tò mò cầm cốc rượu lên nhấp thử một ngụm nhỏ. Cậu lập tức nhăn mày, rồi uống thêm mấy ngụm nước giải khát khác để xua đi cái vị cay nồng khó chịu còn đọng lại. Dù vậy, vị cay vẫn càng đậm hơn, không dễ gì mà vơi đi được.
Nghê Tuyết hầu như chưa bao giờ uống rượu trước đây cả. Cả mùi rượu và thuốc lá đối với cậu đều rất khó chịu. Cậu liền bảo Tưởng Đông Hà: “Cậu thử xem.”
Tưởng Đông Hà nghe lời uống một ngụm rồi đặt cốc xuống. Mặt hắn tuy không nhăn nhó như Nghê Tuyết, nhưng cũng có chút biểu cảm lạ lùng. Hắn chỉ thốt lên: “Dở ẹc.”
Thế là trò chơi bắt đầu. *****ên là Triệu Lạc khởi động, rồi lần lượt theo chiều kim đồng hồ.
Nếu là bia hay rượu trắng, có lẽ mọi người sẽ không quá nghiêm túc, uống vài cốc cũng chẳng sao. Nhưng thứ rượu Tây kỳ lạ này khó uống đến nỗi ai cũng tìm cách né phạt. Họ chỉ kể toàn những chuyện kỳ quặc, thậm chí sẵn sàng bỏ qua lòng tự trọng——miễn là không phải uống thứ rượu đó.
Đến lượt Nghê Tuyết, cậu ngồi khá xa nên trước đó đã uống vài lần. Mặt mũi cậu gần như nhăn hết lại, đầu óc thì trống rỗng. Cậu mê sảng: “Trước đây tôi từng chơi một game, chọn nhân vật nữ vì trang phục đẹp, còn đồ nam cứ lặp đi lặp lại mấy bộ. Lúc đó tôi còn từng yêu qua mạng, bị lừa mất bốn ngàn tệ.”
Cả bàn đồng loạt giơ cốc rượu lên. Tưởng Đông Hà uống nửa cốc rồi nhìn sang Nghê Tuyết, hỏi: “Cậu còn từng yêu qua mạng nữa à?”
Nghê Tuyết hạ giọng, thì thào giải thích: “Không phải kiểu yêu đàng hoàng đâu.”
Tưởng Đông Hà nhướng mày đầy vẻ trêu chọc, cố tình hỏi thêm: “Ồ? Không đàng hoàng là kiểu gì?”
“Đừng nghĩ bậy!” Nghê Tuyết bỗng nhận ra lời mình nói dễ khiến người khác hiểu lầm, liền vội vàng đính chính để cứu vãn hình tượng: “Kiểu như đóng vai thôi chứ không phải yêu thật. Mỗi ngày chỉ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, rồi mặc đồ đôi trong game, cùng đánh phó bản, thế thôi.”
“Rồi cậu bị lừa bốn ngàn tệ.” Tưởng Đông Hà bình thản nói, “Qua mạng thì ai chẳng tự dựng thân phận cho mình, rõ ràng người đó chỉ muốn móc tiền từ cậu.”
Nghê Tuyết bĩu môi: “Giờ tôi lớn rồi mà! Không dễ tin người lạ nữa đâu.”
“Thật không?” Tưởng Đông Hà tỏ vẻ không tin, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cậu vẫn dám ở nhà tôi đấy thôi.”
“Cậu đâu phải người lạ đâu…”
Rượu bắt đầu ngấm dần, từng chút một ăn mòn sự tỉnh táo và lý trí, Nghê Tuyết vô thức buột miệng nói ra câu đó, nhưng giọng rất nhỏ.
Tưởng Đông Hà không nói thêm gì nữa, nhưng trông hắn có vẻ rất vui.
Có khoảnh khắc, Tưởng Đông Hà nghĩ Nghê Tuyết thật ngốc. Nhưng một người ngốc như vậy lại chọn tin tưởng hắn, khiến Tưởng Đông Hà thấy Nghê Tuyết thật may mắn.
Nghê Tuyết ngồi ngay cạnh Tưởng Đông Hà, cậu nói xong thì đến lượt hắn. Hắn phát biểu ngắn gọn: “Trước đây cuối tuần tôi từng đi chợ bán rau.”
“Hả?” Mọi người chưa kịp hiểu ra, “Đi trải nghiệm cuộc sống hả?”
“Kiếm sống.” Tưởng Đông Hà đáp.
“Vãi chưởng, thật là chăm chỉ…”
Năm người còn lại lại uống nốt nửa cốc rượu. Đến lúc này ai cũng cảm thấy không chịu nổi nữa rồi. Nhìn thấy còn mỗi Lý Kim Thư chưa nói, mọi người quyết định kết thúc vòng này sẽ không chơi tiếp nữa.
Lý Kim Thư uống xong rượu, uống thêm ngụm nước lọc rồi thong thả nói: “Mình từng hôn môi một bạn nam.”
Cả bàn có bốn nam hai nữ, trong đó Triệu Lạc vẫn còn ế chỏng gọng. Lý Kim Thư cảm thấy chắc chắn mình sẽ thắng vòng này.
Về lý mà nói thì cô nàng không sai. Những người còn lại chắc chắn chưa hôn con trai bao giờ. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khác vang lên: “Chuyện này tôi từng làm rồi.”
Nghê Tuyết tự tin rằng sau tối nay cậu sẽ có một thời gian dài bị ám ảnh tâm lý bởi rượu. Thậm chí không cần nói đến lâu dài, nếu cậu uống thêm nửa cốc nữa, chắc chắn sẽ phải lao vào nhà vệ sinh mà nôn mất. Vậy nên, cậu đã từ bỏ việc suy nghĩ——nếu là hôn giả thì cũng tính là hôn chứ nhỉ? Trong bàn chỉ có Tưởng Đông Hà biết quá khứ của cậu, chỉ cần hắn không vạch trần, thì chắc chẳng ai nói gì.
Khi cậu bất ngờ thốt lên câu đó, không chỉ Lý Kim Thư ngớ người, mà tất cả mọi người đều mở to mắt hào hứng hóng chuyện: “Thật hả? Chuyện gì vậy?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Nghê Tuyết, bao gồm cả Tưởng Đông Hà. Cậu liếc nhanh về phía hắn. Tưởng Đông Hà vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đôi mắt đen nhánh ấy điềm tĩnh nhìn cậu như thường lệ, như đang chờ xem cậu xử lý ra sao.
Lời đã nói ra rồi thì khó mà nuốt lại, Nghê Tuyết đành mạnh dạn kể nửa thật nửa giả: “Lúc đó có vài tên côn đồ ngoài trường định kiếm chuyện với một… một người bạn của tôi. Chúng định chặn cậu ấy sau giờ tan học. Tôi nghe được từ đâu đó, nên giả vờ làm ‘bạn gái’ cậu ấy để đánh lạc hướng.”
“Rồi hai cậu hôn nhau á?”
“Ò… Lúc đó bọn tôi đi vào một con hẻm nhỏ, cũng không còn cách nào khác.”
Nhưng Nghê Tuyết nói mà không bằng không chứng, nên chẳng ai tin lời cậu ngay. Thế là họ quay sang hỏi Tưởng Đông Hà: “Sao, thật không anh Tưởng? Cậu với Nghê Tuyết là bạn cùng lớp cấp ba mà, cậu nói xem nào.”
Chưa kịp nói gì, Nghê Tuyết đã cảm thấy như ngồi đống than——cần gì phải có nhân chứng cơ chứ?
Mọi người đều ngầm hiểu là cậu và Tưởng Đông Hà rất thân hồi cấp ba.
Dù sự thật là hoàn toàn ngược lại…
Tưởng Đông Hà ngừng vài giây rồi trả lời: “Ừ, tôi có nghe nói chuyện này.”
Giọng hắn vô cùng bình thản, như thể hắn không phải người trong cuộc mà chỉ là một cậu bạn từng nghe qua chuyện này thôi vậy.
Nghê Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác lạ lùng, khó mà diễn tả được.
Tưởng Đông Hà có khả năng nói chuyện khiến người khác tin tưởng một cách tự nhiên. Mọi người đã ngà ngà say nên chỉ coi đây là câu chuyện thú vị mà bỏ qua, không truy cứu thêm nữa. Họ quay sang nói với Lý Kim Thư, líu lưỡi: “Kim Thư à, lần này cậu phải uống rồi!”
“Được thôi, mình uống.” Vừa hay chỉ còn nửa cốc, Lý Kim Thư tuân theo luật chơi uống hết sạch. Cô đặt cốc rượu xuống rồi nhìn Nghê Tuyết, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa cậu và Tưởng Đông Hà, vẻ mặt đầy trầm tư.
——————–
Lý: Cảm giác sai sai ở đâu á, nhưng lại không thể nói rõ ra được. Các bạn độc giả thân mến, mọi người thấy sao nhỉ?