Bệnh Tiểu Thư

Chương 17: Sờ một chút thì sao



Lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Nghê Tuyết mới hiểu rõ Tưởng Đông Hà ranh ma đến mức nào.

Nhưng điều *****ên cậu nhận ra là mình lại thức dậy trên giường của Tưởng Đông Hà, còn hắn thì đang ngủ trên ghế sofa.

Trước đây cậu đã từng phản đối chuyện này, vì nếu đã phải chia tiền thuê nhà thì không thể cứ bắt cậu ngủ sofa mãi, phải thay phiên nhau chứ! Tưởng Đông Hà lúc ấy chỉ hừ lạnh nói rằng cậu tưởng đây là trực nhật à——mà cũng đâu thấy cậu động tay vào việc gì khi trực nhật đâu.

Dù hắn không đồng ý ngay lập tức, thậm chí còn châm chọc cậu một trận, nhưng mấy lần Nghê Tuyết giành chỗ ngủ trước thì Tưởng Đông Hà cũng đành phải nhắm mắt làm ngơ mà ngủ trên sofa.

Lần này vì cậu say bí tỉ nên vừa chạm gối đã ngủ ngay, coi như là có lý do chính đáng.——Hơn nữa, dù sao cũng thật ác khi bắt một người say ngủ trên cái sofa chật hẹp cả đêm.

Sau cơn say, Nghê Tuyết cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, cảm giác rõ rệt nhất là cái đầu đau âm ỉ như bị một chiếc búa nhỏ đập nhẹ vào liên tục. Không đến mức cản trở việc di chuyển nhưng cũng chẳng thể phớt lờ nổi.

Lúc từ trên giường ngồi dậy, cậu thấy Tưởng Đông Hà đã mặc đồ chỉnh tề, trên bàn nhỏ còn có bữa sáng hắn mua cho cả hai. Việc này vốn không lạ, vì Tưởng Đông Hà luôn dậy sớm hơn cậu nên hay mang đồ ăn về, nhưng hôm nay hắn lại mỉm cười hỏi han cậu: “Dậy rồi à?”

“…?” Nghê Tuyết suýt toát mồ hôi lạnh, linh cảm thấy chuyện không ổn.

Cùng lúc đó, trong đầu cậu lập tức bùng lên vô vàn giả thuyết——đã biết đêm qua mình say bí tỉ, trí nhớ có hơi rời rạc——chẳng lẽ tối qua đã làm gì đó mất mặt, nhưng chuyện gì mà khiến Tưởng Đông Hà tự dưng nở một nụ cười thân thiện đến thế?

Nghê Tuyết: “Ò, dậy rồi…”

“Ra ăn sáng đi.” Tưởng Đông Hà nói.

Nghê Tuyết: “Tưởng Đông Hà, cậu thế này làm tôi hơi sợ rồi đó.”

Tưởng Đông Hà vẫn mỉm cười: “Nghê Tuyết, tối qua cậu cũng làm tôi sợ đấy.”

Gay rồi——Chuông báo động trong đầu cậu vang lên, xem ra cậu đã đoán đúng. Nghê Tuyết bắt đầu lục lại ký ức——Cậu ngồi thụp xuống bên lề đường, Tưởng Đông Hà vào cửa hàng tiện lợi mua sữa nóng cho cậu, rồi cả hai bắt taxi về nhà. Sau đó… chuyện nhà bên cạnh thế này thế kia kéo dài đúng một phút rưỡi, cậu đi tắm rồi ngủ. Đó… là chuỗi sự kiện rất bình thường mà, đúng không?

Nhìn biểu cảm ngơ ngác của Nghê Tuyết, Tưởng Đông Hà biết ngay cậu đã quên béng chuyện gì rồi. Nhưng may mắn thay, hắn luôn có kế hoạch dự phòng. Hắn chậm rãi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ghi âm và bật lên đoạn *****ên.

Nghê Tuyết nghe thấy giọng mình vang lên, khác hẳn bình thường, giọng kéo dài lơ lớ: “Sờ một chút thì sao, dù gì cũng đều là đàn ông mà…”

Khi đó, Tưởng Đông Hà định nói lại “Trong nhà tắm toàn đàn ông không mặc gì, cậu cũng sờ bừa à?” Nhưng vì đã âm thầm bật ghi âm nên hắn phải giữ bình tĩnh xem Nghê Tuyết còn nói thêm gì sốc óc nữa hay không.

Thế nên hắn chẳng phản bác, thậm chí thuận theo: “Ừ, cậu nói cũng đúng.”

Từ điện thoại vọng lại tiếng sột soạt như thể Nghê Tuyết đang chạm vào gì đó. Rồi cậu lại cất giọng: “Tưởng Đông Hà, cậu tập luyện kiểu gì vậy? Cơ ngực khi thả lỏng thì mềm thật đó…ể? Nhưng giờ hình như căng lên gòi nè, cơ ngực cứng lên gòi…”

Đúng là căng thật. Tưởng Đông Hà sợ nếu không căng, hắn sẽ không kìm được mà đấm cậu ngay lúc đó.

Nghe đến đây, người cảm thấy khó xử rõ ràng không phải là Tưởng Đông Hà. Hắn mỉm cười nhìn phản ứng của Nghê Tuyết, thấy cậu cắ.n m.ôi d.ưới, mặt lúc đỏ lúc trắng trông cực kỳ bối rối.

Ánh mắt cậu lảng tránh, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Nghê Tuyết chịu không nổi nữa, cuối cùng lên tiếng: “Dừng, dừng lại, làm ơn đừng phát nữa mà…”

Vậy là… cậu thực sự đã làm chuyện đó với Tưởng Đông Hà?

Thành thật mà nói, việc phải thừa nhận một điều mà bản thân không còn nhớ rõ quả thật không dễ dàng.

Trừ khi, để cậu kiểm tra lại cảm giác một lần nữa xem sao.

Tưởng Đông Hà tạm dừng ghi âm, cười nói: “Thực ra phía sau còn có câu, ‘Tuy cậu hơi hung dữ, nhưng mặt mũi và dáng người cũng tạm ổn á’ nữa. Thật không ngờ đấy Nghê Tuyết, tôi cứ tưởng quan hệ của chúng ta bình thường thôi, vậy mà cậu còn đánh giá cao ngoại hình của tôi thế này. Thật cảm ơn nhé.”

“Vậy thì tôi cũng có qua có lại một chút. Theo quan sát của tôi tối qua, thực ra nhìn kỹ thì cậu cũng có dáng người không tệ đấy.” Tưởng Đông Hà vừa nói vừa trêu Nghê Tuyết bằng một giọng đầy châm biếm.

Nghê Tuyết vội vàng: “Khoan đã, cái gì nữa đây?!”

Tưởng Đông Hà: “Tối qua trong nhà tắm cậu cứ gào lên bắt tôi vào, còn giục tôi đi nhanh nữa.”

“Được rồi, đừng nói nữa mà!”

Mặt Nghê Tuyết đỏ rực, ngay cả vành tai cũng nhuộm màu hồng như một quả cà chua sắp nổ tung tại chỗ.

Nếu không có đoạn ghi âm của Tưởng Đông Hà, cậu chẳng thể nào tin nổi rằng mình đã nói những lời đó trong cơn say… Nghê Tuyết vội vớ lấy cốc giấy trên bàn, cắn chặt ống hút và uống một hơi thật mạnh.

Ngay giây tiếp theo, cậu chết lặng đi.

Thứ mà Tưởng Đông Hà mua cho cậu là đậu nành lên men.

Thứ này là đồ uống đặc sản của thành phố, người địa phương uống từ bé nhưng với dân tỉnh ngoài thì nó chẳng khác gì vũ khí sinh học cả.

Không biết nên miêu tả mùi vị thế nào, nhưng nó chua, chát, thối, mùi lại nồng, tất cả cùng lẫn lộn lan toả trong miệng, dư vị kéo dài còn phức tạp hơn cả mười tám năm cuộc đời Nghê Tuyết. Dù trước đây chưa bao giờ uống cái thứ này, nhưng cảm giác mạnh mẽ và hương vị khó nuốt thế này chắc chắn là đậu nành lên men chính gốc rồi.

Tưởng Đông Hà cố nhịn cười, chậm rãi nói: “Cốc kia là sữa đậu nành*.”

*

Bình Thường Nghê Tuyết cũng không hay uống sữa đậu nành vì cậu không thích vị của đậu, nhưng bây giờ có gì khác ngoài đậu nành lên men thì uống gì cậu cũng chịu, kể cả có là rượu hôm qua cũng được. Cậu vội vã cầm cốc còn lại, hút một ngụm.

Cả hai cốc đều là đậu nành lên men.

Nghê Tuyết đập bàn: “Tưởng Đông Hà! Cậu ức ***** người quá đáng rồi đó! Không ai chơi kỳ cục như cậu cả!”

“Xin lỗi nhé, tôi định mua sữa đậu nành nhưng nói nhầm thành đậu nành lên men. Dù sao cậu cũng chưa uống bao giờ mà, thử chút xem sao.” Tưởng Đông Hà cười đến thỏa mãn, rồi nghiêm túc lại: “Chúng ta quay lại chuyện chính nào, Nghê Tuyết, xét theo cả lời nói lẫn hành động của cậu tối qua, việc cậu làm có thể được coi là quấy/rối/tình/dục đấy.”

Lần này Nghê Tuyết cẩn thận gắp một chiếc bánh bao nhỏ. Sau khi cắn một miếng và xác nhận đây là chiếc bánh bình thường, cậu cắm đầu ăn như điên, cố tỏ vẻ ngây ngô: “Khụ, đừng nói bậy, tôi đâu có…”

Đâu phải thấy ai tôi cũng quấy rối đâu.

Ê khoan nha, cái này sao lại gọi là quấy rối nhỉ? Nghê Tuyết vẫn thấy logic của mình hoàn toàn hợp lý. Đều là đàn ông cả thì sờ một chút có sao đâu? Tưởng Đông Hà mày rậm mắt to, cao 1m85 thì mắc cái gì mà e thẹn thế nhỉ? Cậu còn bị hắn nhìn thấy trụi lủi cả cơ thể rồi còn gì!

Nhưng công bằng mà nói, Nghê Tuyết phải thừa nhận là tửu lượng của mình không tốt lắm, Tưởng Đông Hà khó chịu cũng là điều dễ hiểu thôi.

“Tưởng Đông Hà à, thật ra tôi cũng không ngờ sau khi uống rượu mình lại thành ra như vậy…” Hiếm khi Nghê Tuyết nói được một câu nghiêm túc, chân thành xin lỗi: “Hôm qua làm phiền cậu, xin lỗi nhé.”

“Ừ, lo mà ăn đi.” Tưởng Đông Hà không nói thêm gì, lấy hai cốc đậu nành lên men đi chỗ khác, nhưng nhấn mạnh một điều: “Nhớ đấy, sau này nếu tôi không có mặt thì đừng bao giờ uống rượu với người khác.”

Nghê Tuyết gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, thề sẽ khắc sâu lời vàng này vào tim. Nhưng dù có Tưởng Đông Hà ở đó hay không thì chắc cậu cũng chẳng dám uống nữa đâu!